Ám Dạ Trầm Luân

Chương 53

Dù bị đá xuống giường thô bạo, Lăng Diệp vẫn là một bộ dạng ăn uống no đủ, con ngươi hẹp dài hơi xếch lên, khuôn mặt trắng nõn hoa đào vô hạn.

Đẩy cửa ra chỉ thấy Dã Kê ngồi trên tay vịn, tay nắm lấy lan can, khóe môi hõi mím.

" Hai chuyện."

Lăng Diệp đóng cửa phòng chính, lông mày nhếch lên.

" Nói."

Dã Kê khoanh tay, hơi nghiêng thân, tiến đến tai Lăng Diệp, thanh âm âm trầm.

" Thứ nhất, phụ thân bảo ta chuyển cáo ngươi, nếu ngươi dám dùng thú hình gây sức ép đại ca, hắn tuyệt đối không tha cho ngươi."

Trong mắt Lăng Diệp lóe lóe hào quang.

Những lời này của Lãnh gia gia chủ thoạt nhìn nồng nặc vị uy hiếp, kỳ thực cũng vẫn có thể xem là một loại thỏa hiệp -- chỉ cần không dùng thú hình, hắn liền mắt nhắm mắt mở, lười nhúng tay vào.

Đây có tính là chiếm được một chút bảo đảm của cha vợ tương lai không?

Lăng Diệp trong lòng hoa đào đóa đóa nở tung, cành nhánh đầy trời, một mảnh phấn hồng, y ho mấy tiếng, nhưng trên mặt nửa phần thần sắc cũng giấu không lộ.

" Thứ hai." Dã Kê sát sát môi, tựa tiếu phi tiếu." Có một người gọi là Quân Ngân, không tìm thấy đại ca, điện thoại cho ta..."

" Quân Ngân?" Nghe tên này, Lăng Diệp tức khắc trời sáng chuyển âm u, trên mặt đông lạnh như khắc băng. "Ngươi nói gì với hắn?"

" Đã nói..." Như cố ý treo miệng Lăng Diệp, thanh âm Dã Kê kéo đến thật dài, thấy đối phương lộ ra biểu tình hung ác hận không thể xé xác mình, mới chậm chạp nói. "Ta nói với hắn không có chuyện gì, con lang kia không thương tổn đến đại ca, còn không tiếp điện thoại...." Dã Kê dừng lại, nheo mắt cười. "Là vì đang ngủ..."

Lăng Diệp nhìn mắt Dã Kê --- đen nhánh, trong suốt, mang ý cười ---- cũng không biết ý cười này có mấy phần chân thật.

Lăng Diệp có thể nắm rất chắc cái loại tính cách cổ quái của Lãnh Tử Diễm, duy chỉ đoán không ra Dã Kê là người như thế nào.

Từ Hắc Phố bò ra, một thân khí lưu manh, lại có thể đột kích trong mấy ngày huấn luyện ngắn ngủi, luyện ra một hình tượng công tử tao nhã nhẹ nhàng.

Những người đi ra từ bữa tiệc Lãnh gia đều khen ngợi nhị thiếu gia hài hước hóm hỉnh ăn nói khéo léo.

Khi thì khóc lóc om sòm pha trò khi thì hữu tiết hữu lễ, cực kỳ lấy lòng người ta, ngay cả tình địch đối diện như Lăng Diệp cũng là tiến thối tùy thời, vừa không lộ vẻ nhược thế cũng không quá đường hoàng.

Những thứ đó vẫn còn được, nhưng khiến Lăng Diệp bất an nhất chính là, khí tức trên người Dã Kê cực kỳ giống với y, y chắc chắn trăm phần trăm, Dã Kê là thú nhân chưa thú hóa.

Thú nhân khí tức giống đực nồng đặc chằm chằm nhìn Lãnh Tử Diễm như hổ rình mồi, Lăng Diệp thế nào dám phớt lờ? Mặc Dă Kê uy hiếp y cũng được, lấy lòng y cũng được, y đều bày ra gương mặt băng sơn vạn năm không thay đổi, vừa không chủ động xuất kích cũng không tỏ vẻ mình ức hiếp thân phận thấp hơn.

Như Lăng Diệp sở liệu, Dã Kê đều là giả bộ.

Trên mặt ý cười uyển chuyển, trong lòng đã đem già trẻ trên dưới hai nhà Lăng Diệp cùng Lãnh Tử Diễm một đường ân cần thăm hỏi đến mười tám đời tổ tông.

Dã Kê bản tính dũng mãnh, nói ra thành bẩn, lại thêm tính dục tràn đầy, nam nữ mình muốn đều là trực tiếp cấu kết lên giường, củi khô lửa bốc, rất thống khoái.

Bây giờ tự dưng làm quư tộc nghẹn khuất này, cần học tập những thứ trong khuôn, nếu y không có tư chất thông minh, tuyệt đối ứng phó không được. Lãnh thiếu gia thân phận cao, dáng người hảo, tính tình cũng hợp khẩu vị, phải thao bởi một nam nhân cường thế, tốn chút công phu cũng không gì đáng trách, vấn đề là, y ở bên đây đau khổ tu luyện, người ta bên kia xuất tường xuất đến thấy sợ, thanh âm kêu trên giường to như ma âm nhiễu loạn.

Mỗi ngày cứ có những kẻ gia thế cường dại hơn đối diện Lãnh thiếu gia, Dã Kê y ngoại trừ nhờ có chút huyết thống thú nhân gì đó, có thể nói cái gì cũng tệ, ăn cơm uống nước đều dựa vào tiền Lãnh gia, cũng có bọn anh em Hắc Phố có thể lôi ra khoe khoang. Vốn đang nghĩ khi nào đó gọi mười mấy anh em đến trường học xử lý Lăng Diệp ra uy, nhưng vừa nghĩ đến thân hình cao lớn uy mãnh của ngân báo Lăng Diệp biến thân kia, Dã Kê liền chỉ có thể lặng lẽ chảy nước mắt.

Đấu Lăng Diệp đá chọi với đá, quả thực chính là đâm đầu vào chỗ chết.

Đem bất mãn phẫn hận ấm ức tức giận nuốt về bụng, âm thầm dâm ý chờ lúc mình làm sao ra uy trừng phạt nam nhân dâm đãng kia, làm sao bắt buộc hắn cởi sạch sẽ trước mặt mình, làm sao làm hắn đến ngoại trừ kęu khóc, cái gě cũng không phát ra được, làm sao làm hắn ba ngày ba đêm không xuống nổi giường!

Hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy tiền đồ mình vẫn rất sáng sủa, dù sao mình được ông già Lãnh gia ký thác kỳ vọng cao, Lăng Diệp thì trái lại, hừ, lão già Lãnh khi nhắc tới Lăng Diệp sắc mặt liền xanh mét, răng nghiến đến kêu két két.

Sau khi truyền đạt nội dung điện thoại của hai người cho Lăng Diệp, Dã Kê chạy lẹ đến căn tin mua ba phần cơm, tuy bị Lăng Diệp bắt bẻ không có bao nhiêu dinh dưỡng, nhưng ít ra bảo bối nhà mình ăn sạch sẽ một chút cũng không thừa.

Dã Kê cười tủm tỉm nuốt một ngụm cơm cuối cùng, đứng dậy thu dọn chén đũa, bỗng nhiên nghĩ đến.

" Đại ca, tiền công sửa phòng trước đó đều là ta xuất."

Lãnh Tử Diễm ngồi trên sô pha nhắn tin với Quân Ngân, cũng không ngẩng đầu lên.

" Tìm Lăng Diệp chia..."

Quý tộc thượng lưu không thiếu tiền, nhưng cũng tuyệt đối không dung túng hài tử, tiền tiêu vặt phát cho vừa vặn có thể duy trì cuộc sống danh giá mà lại không đủ cho họ ăn chơi đàng điếm.

Dã Kê tốt xấu gì cũng tính là người Lãnh gia, Lãnh Tử Diễm không chút nghĩ ngợi nổi lên ý bảo vệ, ai biết trong túi quần Lăng Diệp đào nửa ngày cũng chỉ lấy ra mấy chục, rề rà để trên bàn.

" Này... Không đủ đâu..." Dã Kê gãi gãi đầu. "Tuy giường nhỏ, nhưng một giường cũng thu một ngàn mốt, hơn nữa phí lao công chúng ta mỗi người một ngàn rưỡi.”

Lãnh Tử Diễm nhìn nhìn Lăng Diệp, lông mày cau lại.

" Ngươi không có tiền?"

Lăng Diệp khẽ hừ nhẹ.

" Gần đây xiết hơi chặt!"

Để mua cái nhẫn kia, y đem tiền tiêu vặt một năm đều tiêu trước thời hạn, tuy ở Quân bộ có mang quân hàm nhưng tiền lương Quân bộ căn bản không đủ nhét kẽ răng, đây có nghĩa là một năm kế tiếp y phải nghĩ cách kiếm tiền.

Bây giờ chỉ là chưa nghĩ ra cách kiếm tiền, người kia lại vẻ mặt xem thường, nhìn, môi cũng dẹp ra.

" Ngươi làm chuyện xấu gì?"

" Sẽ không là bị nữ nhân nào đó lừa chứ?" Dã Kê cũng ồn ào theo.

" Câm miệng!" Lăng Diệp đứng thẳng dậy quát chói tai, thấy mình đem Dã Kê chấn đến sửng sốt ngớ người mới chậm rãi ngồi trở lại, vẻ mặt như cũ. "Trước nợ, qua mấy ngày sẽ trả lại."

Dù uy phong tám hướng ở Hắc Phố, Dã Kê đối với tiền vẫn rất coi trọng, một ngàn rưỡi cũng không phải là con số nhỏ, kéo kéo tay áo Lãnh Tử Diễm.

" Đại ca, ta thấy... Có cần chúng ta viết một tờ giấy nợ?"

" Viết đi..." Quân Ngân lại bận, Lãnh Tử Diễm đành phải đóng di động lại, bổ sung một câu. "Nhớ để hắn ấn dấu tay."

" Ngươi sợ ta quỵt nợ?" Lăng Diệp cho rằng tôn nghiêm giống đực của mình đã bị vũ nhục cực điểm.

" Không phải!" Lãnh Tử Diễm thản nhiên nói. " Giấy nợ Tướng quân công tử ấn dấu tay... Tương đối thú vị."

Nói, nhấc khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười không thể gọi là cười.

Nhưng cái này chính là cười, Dã Kê thề, y thấy sau lưng Lăng Diệp nổi lên một cái đuôi dong đưa.

Lăng Diệp chọn khoa chính trị, để kiếm tiền, đặc biệt chạy tới khoa thương mại dự thính, giáo sư trên bục giảng khoe khoang khoác lác, giảng giải cách buôn bán, nhưng không phù hợp với Lăng Diệp.

Đầu óc y đơn giản chỉ biết làm sao xé rách con mồi, thật sự chơi mấy âm mưu dương mưu bí hiểm này không được.

Ba người ăn cơm đều là một người trả một lần, đến phiên Lăng Diệp, y lại một phân tiền cũng không có.

Người phục vụ đứng bên cạnh chăm chăm nhìn trái lom lom ngó phải.

" Ba vị tiên sinh, xin hỏi ai trả tiền?"

Lăng Diệp rõ ràng trong lòng khô đến không chịu được, khuôn mặt tuấn tú vẫn gắt gao căng chặt, thân thể thẳng tắp, Lãnh Tử Diễm thưởng thức đủ rồi, vỗ vỗ tay Dã Kê.

" Trước tiên giúp hắn ứng đi!"

Lăng Diệp bị xem thường vắt óc suy nghĩ thượng sách, rốt cuộc phản ứng được với thân phận Tướng quân công tử của mình, tùy tiện đi tóm mấy công tử coi tiền như rác doạ dẫm không phải dễ như trở bàn tay?

Nhưng Lăng công tử trời sinh tính cao ngạo, hành vi xảo trá làm đến cực kỳ cô đọng.

Chẳng hạn như một ngày nào đó diễm dương cao chiếu, y gõ cửa một vị công tử nhà giàu nào đó, ép buộc bản thân lộ ra một cái mỉm cười tương đối hiền lành.

" Hôm nay thời tiết thật tốt."

" Hả... Phải, phải!"

" Có thời gian rãnh không?"

" Rãnh? A... Có, có!"

" Vậy..." Tay cắm vào túi quần, mũi chân đá đá sỏi, thuận miệng nói. "Cuộc sống trường học vẫn thích ứng chứ ?"

" Rất thích ứng, ta đã học thứ năm thứ năm." Công tử nhà giàu bắt lấy cơ hội lôi kéo làm quen." Cần ta bồi Lăng công tử cho quen vườn trường không?"

" Không cần." Lăng Diệp vội vàng lắc đầu, y sớm đã tóm Lãnh Tử Diễm để đối phương dẫn mình từ cửa đông đến cửa nam, cửa nam đến cửa tây, cửa tây đến cửa bắc còn ở cửa bắc vồ lấy hắn thô bạo hôn một trận, tuy bị đánh hai quyền, bất quá y tin chắc đánh là thương mắng là yêu, càng đánh càng hữu hảo.

" Lăng công tử có muốn vào ngồi?"

Cuối cùng, Lăng Diệp trong nhà người ta uống hai ly nước trà, cũng không biết xấu hổ mở miệng đòi tiền.

Liên tục năm ngày bị Lãnh Tử Diễm châm chọc, khó khăn lắm mới lết đến cuối tuần có thể ra khỏi trường, Lăng Diệp sáng sớm liền rời giường, y đã nghĩ hảo, hôm nay dù có rửa chén cũng phải kiếm được tiền.

Kết quả, nhà hàng không nhận làm theo giờ, Lăng Diệp cũng không day dưa với ông chủ bảo thủ, ảo não từ nhà hàng đi ra, khẩy khẩy mấy miếng tiền xu Lănh Tử Diễm phát cho hôm qua, mua ly nước uống, ngồi trên ghế dài nhìn người đến kẻ đi, tình nhân song song thành đôi hàng dài, duy chỉ y một mình, chôn đầu, cái bóng bị thái dương giữa trưa kéo ra thật sự rất dài.

" Papa, ta muốn chơi tàu lượn siêu tốc, ta còn muốn chơi chuột kích thích... Papa, chúng ta đều chơi hết được không?"

" Hảo, nhi tử ngoan, muốn chơi cái gì papa liền mang ngươi đi chơi cái đó."

" Papa, ta còn muốn sờ đầu 'mèo bự', ha ha, “mèo bự” hảo đáng yêu..."

Lăng Diệp ngẩng đầu, nhìn nhìn bảng hiệu khu vui chơi, đứng lên, bước hai chân thon dài đi hướng bên trong.

Y biết “mèo bự” - tấm biển vàng của khu vui chơi này, kỳ thực chính là nhân viên công tác mặc đồ mèo đội đầu mèo, xuyên hai cái tai mèo cộng thêm một cái đuôi mèo hóa thành mèo bự ngồi chồm hổm trên mặt đất, để du khách lui tới sờ đầu.

Công việc rất đơn giản, Lăng Diệp cảm thấy mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

May mà khu vui chơi cũng cho làm ngắn hạn, một ngày tám tiếng, tiền lương hai trăm, Lăng Diệp tính, mình một cuối tuần có thể kiếm bốn trăm, một tháng bốn cuối tuần kiếm một ngàn sáu, như vậy tháng này có thể miễn cưỡng trả hết nợ cho Dã Kê.

Chỉ là công việc này cũng quá mất mặt, người lớn còn được, sẽ không chơi “mèo bự”, tiểu hài tử liền đáng ghét, sờ lấy sờ để, rất giống thuận lông, có đứa bướng bỉnh còn kéo lông mày y chơi, có lẽ là thấy y dễ thương, cười ha ha không ngừng, căn bản bất kể gương mặt nghẹn trong đầu mèo của y lạnh như băng sương đến chừng nào.

Đầu năm nay kiếm tiền không dễ.

Nhìn, tiểu hài tử hư hỏng vừa mới níu lông mày y kia chạy ra xa, lại kéo một nữ hài tử trắng nõn quay lại, chỉ vào y nói.

" Con mèo này siêu cấp hảo chơi, ngươi níu lông mày hắn hắn sẽ trừng ngươi."

" Trừng ta?" Nữ hài tử lui hai bước, sợ hãi nói. "Thật đáng sợ."

" Đừng sợ, đừng sợ." Nam hài hộ nữ hài ở sau người, vỗ vỗ ngực." Chỉ là mèo thôi, không có gì đáng sợ cả."

" Biến đi cái con mèo nhà ngươi!" Lăng Diệp nổi giận.

" A..." Tiểu nữ hài núp ở phía sau, lén nhìn y." Con mèo này có thể nói chuyện."

" Hừ, ta níu cái đuôi hắn, coi hắn còn dám kiêu ngạo không." Bàn tay nhỏ bé phì lủ của tiểu nam hài đúng thật bắt lấy đuôi của “mèo bự”, quấn hai vòng trên tay, khoe với nữ hài tử. "Hảo chơi không."

Lăng Diệp không chú ý tới cái đuôi mình đang bị trêu chọc.

Ánh mắt y gắt gao bắn về phía quán kem nhỏ bên cạnh.

Hai nam nhân đang tay trong tay mua kem ăn không phải Lãnh Tử Diễm cùng Quân Ngân thì là ai?

Quân Ngân lại dịch dung thành nam nhân trung niên, Lãnh Tử Diễm cũng không sợ giữa ban ngày ban mặt bị phát hiện, công khai lôi tay Quân Ngân chặt muốn chết.

Lăng Diệp chậm rãi đứng lên, nhấc chân liền tiến đến.

Một câu nói, đem thân hình y giữ lại ----

" Hai vị đại ca ca, con mèo bự này đang trừng các ngươi, các ngươi có muốn cùng nhau đến chơi không?"
Bình Luận (0)
Comment