Ám Dạ Trầm Luân

Chương 59

Ở vương quốc Thần Vũ, ngươi có thể không tôn kính quốc vương bệ hạ, nhưng ngươi không thể không tôn kính Tướng quân đại nhân.

Hai mươi mấy năm trước, Lăng tướng quân hoành không xuất thế, được Hoàng thất coi trọng, tiến vào Quân bộ năm năm thì phong danh hiệu Tướng quân, được trao danh hiệu quý tộc. Sau đó không lâu, Hoàng thất dần ý thức được người này dã tâm quá nặng, ý đồ diệt trừ, nhưng vô luận là ám sát hay minh bạch, Lăng tướng quân đều dễ dàng hóa giải, ở trong quân đội danh vọng hơn bao giờ hết.

Thần Vũ trọng võ, ai nắm giữ quân quyền, người đó liền nắm giữ quốc gia này.

Dần dần, trên nghi thức duyệt binh phát sóng trực tiếp toàn quốc, chỉ thấy Tướng quân, không thấy quốc vương nữa.

Dòng chảy ngầm giữa Hoàng thất cùng Quân bộ phun ra, Tướng quân yêu cầu diệt trừ thế lực cổ xưa do hai nhà Quân Lãnh cầm đầu, Hoàng thất bằng mặt không bằng lòng, chỉ là một Quân gia liền kéo dài ba năm.

Cho nên nói, thật sự đem Quân Lãnh coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt không phải Hoŕng thất mŕ lŕ Quân bộ.

Lănh Thừa Phong cùng Lăng tướng quân gặp mặt còn cần cung kính, huống chi là Lãnh Tử Diễm, hắn tính tình có lớn tới đâu đi nữa cũng không dám làm càn trước mặt Tướng quân. Dã Kê cũng như thế, hồi nhỏ thấy nam nhân này trên TV, thấy đối phương anh tuấn uy vũ, khí độ bất phàm, ra lệnh một tiếng, tam quân nghe lệnh, âm thầm sùng bái đến không chịu được, lúc sau biết người nọ là phụ thân, trong lòng liền thay đổi chút mùi vị, sùng bái đương nhiên vẫn sùng bái, nhưng lại thêm chút khó chịu.

Lăng tướng quân ngoài đời phải trẻ tuổi hơn trên TV rất nhiều, thoạt nhìn không quá ba mươi, vóc dáng cao lớn, bả vai dày rộng, quanh thân khí thế kinh người.

Gã từ khi tiến vào, ánh mắt chưa từng đặt trên người Lăng Diệp, đầu tiên là đánh giá Dã Kê từ trên xuống dýới một lần, sau ðó chậm rãi chuyển đến trên người Lãnh Tử Diễm. Từ đầu đến cuối, toàn bộ không có biểu tình, ánh mắt không đủ băng lãnh, càng chưa nói tới thù hằn, nhưng chính là làm người bị nhìn phát lạnh cả người.

" Hoàng Ảnh, trên lầu là phòng ngủ?"

" Dạ, bá phụ."

" Cùng ta đi lên xem."

Dã Kê nhỏ tiếng kề tai nói khẽ. "Đại ca, chúng ta cần lên không?"

Lãnh Tử Diễm liếc ngang y." Ngươi cảm thấy sao?"

Tướng quân đại nhân quá đáng sợ... Y không muốn đi lên... Dã Kê vẻ mặt đau khổ, quy củ đi theo, rắm cũng không dám phóng.

Tướng quân đại nhân đầu tiên là xem xét phòng ngủ Lãnh Tử Diễm.

Dù sao cũng là phòng ngủ chính quy, tuy nói chưa thể gọi là xa hoa, nhưng cũng không phải chỉ hảo hơn ký túc xá học sinh bình thường một chút, giường mềm cỡ trung, cửa sổ sát đất, bức màn màu kem, không gian đầy đủ, ánh nắng dồi dào.

Tướng quân bước đi thong thả một vòng, thanh âm giày da trên sàn nhà gỗ nghe thanh thúy, ba người đợi ở bên ngoài, đều cảm thấy tiếng bước chân này như đập vào lòng người.

Cái kiểm tra kế tiếp chính là phòng ngủ Lăng Diệp.

Tướng quân đại nhân nhăn mày lại.

Vốn là tiểu biệt thự cung ứng cho học sinh ở, thư phòng chỉ to bằng một nửa phòng ngủ, sắc thái âm u, không cửa sổ, giường rất nhỏ, Tướng quân lấy tay gõ gõ, phát hiện là làm từ ván gỗ, mặt lập tức liền trầm.

Không ánh nắng không không khí, sao có lợi cho thiếu niên mạnh khỏe phát dục?

Thấy phòng ngủ nhỏ của Dã Kê được đổi thành từ phòng cất giữ, Tướng quân đại nhân sắc mặt đã không thể dùng từ âm trầm để hình dung.

Gã xoay người xuống lầu, ngồi trên sô pha, vẻ mặt khó chịu, để làm dịu không khí, Hoàng Ảnh mở TV, tìm một kênh vui chút.

Tướng quân đại nhân nhấc chân, ánh mắt đảo trên bàn trà trống rỗng. "Không có ai pha trà?"

Dă Kê từ từ đứng lên.

" Ngồi xuống!" Tướng quân thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi lấy thuốc lá ra, hừ lạnh một tiếng không rõ ràng. "Đây là nhà của ngươi ?"

Dã Kê cười gượng. "Cái này... Ba chúng ta đều ở đây."

Lăng Diệp mím môi không hé răng, Tướng quân cúi đầu châm thuốc, ánh sáng hạ xuống thân gã kéo ra một bóng mờ.

Lãnh Tử Diễm cũng không ngốc, yên lặng chạy vào nhà bếp pha năm ly trà mang đến, liền đưa cho Tướng quân đại nhân đầu tiên.

Hắn tự nhận thái độ không chê vào đâu được, cũng không biết đối phương cố ý làm khó dễ hắn hay sao, chính là không nhận.

" Tướng quân..."

Tướng quân đại nhân phun ra một vòng khói, thanh âm trầm thấp. "Trà gì?"

" Trường học phát." Ba người đều không nghiện trà, bình thường lại không có khách nhân, đương nhiên sẽ không mua trà có tiếng để trong nhà, chút trà ấy là Lãnh Tử Diễm lục tung kiếm một hồi lâu mới tìm ra được.

Trà trường phát cho các thiếu gia quý tộc sẽ không đến độ kém, nhýng Týớng quân đại nhân lŕ ai, trŕ uống bình thường tuyệt đối là loại quý hiếm cả nước, Lãnh Tử Diễm có chút đau đầu. "Tướng quân.."

" Trà trường học có thể uống sao?"

"... Vẫn có thể."

Hoàng Ảnh muốn khóc, hướng Lãnh Tử Diễm nháy mắt.

Trong thú tộc, có ba tôn, lấy thực lực vi tôn, lấy phụ vi tôn, lấy hùng vi tôn.

Hùng thú trong đại gia tộc cả đời đều có mấy thư thú, trong chúng thư thú chỉ có đệ nhất phu nhân có quyền lên tiếng trong nhà, thân phận như Lãnh Tử Diễm có thể nói không chút địa vị, bá phụ muốn trừng phạt hắn, Lăng Diệp cầu tình cũng không được.

Đây không - nước trà nóng bỏng trực tiếp hắt vào mặt.

Lăng Diệp lạnh mặt, từ trong hàm răng nghẹn ra hai chữ. "Phụ thân...!"

Tướng quân cũng không thèm nhìn tới Lăng Diệp. " Pha đậm."

Lãnh Tử Diễm chính là dùng nước sôi pha trà, Tướng quân hắt qua, hắn chỉ nghiêng đầu tránh, một bát trà lớn văng bên mặt, lập tức liền nóng đến đỏ lên. Dã Kê đứng ngồi không yên, nhìn Tướng quân lại nhìn Lãnh Tử Diễm, Tướng quân tự nhiên phả khói, Lãnh Tử Diễm đứng không nhúc nhích, không khí khá cứng, cuối cùng vẫn là Hoàng Ảnh đem Lãnh Tử Diễm lôi đi.

Đóng cửa nhà bếp lại, Hoàng Ảnh chỉ vào mũi hắn lập tức thấp giọng mắng. "Ngươi muốn chết!"

Lãnh Tử Diễm khóe miệng giật giật, quăng tay Hoàng Ảnh xuống, mở vòi nước ra, hắt nước lạnh lên mặt, Hoàng Ảnh moi một cục nước đá từ tủ lạnh ra." Này, lấy cái này đi!"

Lãnh Tử Diễm lớn như vậy còn chưa nếm qua uất nghẹn to như thế, rầu rĩ tiếp nhận. "Tướng quân hình như nhắm vào ta."

" Nói lời thừa!" Hoàng Ảnh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. "Đâu có chuyện thư thú ở phòng lớn mà hùng thú ở phòng nhỏ, bá phụ không ðýõng trýờng trở mặt ðã là cấp mặt mũi cho ngươi, một hồi ngươi thái độ cung kính chút, chọc giận bá phụ cẩn thận hắn làm ngươi hết đường sống.”

Lãnh Tử Diễm nghiến răng nghiến lợi." Đây là nhà ta, Lăng Diệp không nên chui vào!"

Hoàng Ảnh nhăn mày tuấn lại. " Không ở chung, Lăng Diệp ca ca động dục thì làm sao ?"

" Hắn động dục đâu có liên quan gì tới ta."

" Hắn động dục ngươi phải nằm xuống để hắn hưởng dụng..."

" Câm miệng!"

Con thư thú này quá không biết lớn nhỏ, Hoàng Ảnh âm thầm cân nhắc hảo hảo quản giáo, bây giờ chỉ là một bá phụ, về sau trở về trong tộc, một đại bang hùng thú thư thú trong nhà, với tính tình người này, không bị ức hiếp là không thể, bây giờ y có thể giúp đỡ, sau này... Hoàng Ảnh lắc đầu, người này vẫn tự cầu phúc đi.

Khẩy khẩy lá trà trong hộp, thật sự có chút thấp kém, khó trách bá phụ lại mượn cơ hội phát giận, thời gian cấp bách, Hoàng Ảnh cũng không kịp đem kỹ thuật pha trà giáo sư dạy cho nhất nhất thực hiện, vội vàng chuẩn bị cho tốt, để trong khay đưa cho Lãnh Tử Diễm.

" Eo khom ba mươi độ."

" Ba mươi độ đi thế nào? Còn nữa, ta không phải người hầu."

Hoàng Ảnh trừng mắt. "Nếu bá phụ không hài lòng, cũng sẽ tìm tới ta."

" Thư thú các ngươi đều thảm như vậy? Mỗi ngày như người giúp việc?" Không đúng, còn thảm hơn giúp việc, cô giúp việc trong Lãnh gia hắn làm sai chuyện, nhiều lắm là bị mắng, căn bản không thể bị trừng phạt thân thể.

" Không phải các ngươi, là chúng ta! Hơn nữa ta là đệ nhất phu nhân, việc này không cần ta đến làm." Hoàng Ảnh nghiêm trang vỗ vỗ bả vai Lãnh Tử Diễm. "Lăng Diệp ca ca thích ngươi như vậy, rất có thể cho ngươi làm đệ nhị phu nhân, ngươi đừng lo lắng, sau này phía dưới còn rất nhiều phu nhân có thể cho ngươi sai bảo. Bá phụ lần này là cố ý gây khó dễ, dù sao ngươi là nhân loại, ở trên người ngươi khắc ấn thư thú cũng quá đáng tiếc."

Lãnh Tử Diễm cảm thấy tự tôn mình bị giẫm đạp.

Hắn căn bản không thể làm cái gì 'thư thú' kia, sao cứ như để hắn làm thư thú của Lăng Diệp là ân điển của thú tộc bọn chúng ban cho hắn?

Tiến lên một bước, âm trắc trắc cảnh cáo. "Ở trước mặt ta nói hai chữ thư thú kia nữa, ta tìm đại bác đem ngươi bắn nổ!"

" Ngươi... Ngươi...!"

" Ngươi cái gì ngươi!" Lãnh Tử Diễm trừng mắt, tuy nói ức hiếp tiểu hài tử không phải chuyện tốt, nhưng tiểu hài tử này thật sự quá đáng. "Ta không phải người trong tộc ngươi, bớt đem mấy thứ trong tộc ngươi láo nháo ở trước mặt ta."

" Ngươi..."

Lãnh Tử Diễm nhìn nước sôi vẫn c̣n sủi bọt nhỏ trong ấm nước, suy nghĩ, nếu hắn đem ấm nước này hất vào người Hoàng Ảnh, có thể làm da y phỏng không?

Quên đi, một hồi cứ lấy hất phỏng Lăng Diệp, oan có đầu nợ có chủ, hắn tội gì tỉ thí cùng một tiểu hài tử.

Kỳ thực đều là Lăng Diệp tạo thành.

Hắn hận y.

Có lẽ nể mặt Hoàng Ảnh, lúc Lãnh thiếu gia býng trà ðến mềm tay, Týớng quân ðại nhân rốt cuộc cố mà tiếp nhận, bất quá cũng không biết là quên hay sao, gã không bảo Lãnh thiếu gia ngồi xuống.

Lãnh Tử Diễm không dám lỗ mãng, Tướng quân không bảo hắn ngồi hắn đành phải nghiêng người khom lưng đứng một bên, thời thời khắc khắc ghi nhớ phép tắc Hoàng Ảnh dạy, khom lưng ba mươi độ, Hoàng Ảnh không nói cho Lãnh Tử Diễm, trong thú tộc, khom lưng ba mươi độ có ý nghĩa nhận sai, khiêm tốn, thần phục, ngươi - một thư thú khom lưng ba mươi độ, hùng thú có ngang ngược bất chấp lý lẽ thế nào cũng sẽ không so đo với ngươi.

Lãnh Tử Diễm không hiểu, Lãng Diệp lại hiểu, ngay cả Dã Kê ngồi trên sô pha bồi Tướng quân xem TV cũng thấy Lãnh Tử Diễm một mình lẻ loi khom lưng so với nàng dâu còn uất ức hơn nữa, Lăng Diệp thế nào cam tâm để người trong lòng chịu ủy khuất, nội tâm lập tức âm ĩ đau đớn, tay nắm nắm vò vò trên quần, hận không thể kéo người chạy mất.

Gắt gao kiềm chế bản năng giận dữ, Lăng Diệp yên lặng rũ mắt xuống, lông mi lại run run.

Y kéo người chạy, y không có việc gì, Lãnh Tử Diễm cùng Lãnh gia tuyệt đối phải gặp chuyện xấu.

Y không thể vì xúc ðộng nhất thời mà hại Lãnh Tử Diễm.

Ý nghĩ của Dã Kê cùng Lãnh Tử Diễm cũng không kém bao nhiêu, đều không phải tiểu hài tử, tuy nói là ủy khuất, nhưng cũng không đến mức không thể chịu đựng, nhẫn được liền qua.

Chỉ là...Quá mất mặt.

Hỏa diễm sâu trong nội tâm Lãnh Tử Diễm bốc rất mạnh, lén đem Lăng Diệp lăng trì một ngàn một vạn lần vẫn không đủ hả giận.

Suy nghĩ chờ Tướng quân đại nhân xéo đi rồi, nhất định phải hất Lăng Diệp một ấm nước.

Y cho rằng y là hùng thú đồ bỏ kia liền tài trí hơn người?

Tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, thiếu kỹ năng kiếm tiền, dễ giận, có khuynh hướng bạo lực, tình nhân cũng chỉ có Hoàng Ảnh chưa hiểu sự đời mới chịu để ý, người có một chút năng lực suy nghĩ đều sẽ không chọn nuôi một con báo trong nhà.

Không chỉ không đầy đủ giá trị thưởng thức, còn bất cứ lúc nào cũng có thể cắn ngươi.

" Lãnh thiếu gia nghĩ thế nào ?" Tướng quân bỗng nhiên nheo mắt nhìn hắn.

Lãnh Tử Diễm sở trường một đầu hai chuyện, ban nãy dù đang oán thầm Lăng Diệp nhưng hắn vẫn không bỏ sót một chữ trong cuộc đối thoại của Hoàng Ảnh và Lăng tướng quân.

Tướng quân đại nhân rất quan tâm đến tình trạng sinh hoạt của Hoàng Ảnh, sau khi biết trường học sắp xếp chỗ ở cho hắn cách nơi này khá xa, thản nhiên hạ lệnh. "Hoàng Ảnh, ngươi dọn qua đây, cùng ở chung chăm sóc Lăng Diệp."

Còn hỏi ý kiến hắn, đó tuyệt đối chỉ là hình thức.

Hắn có thể không đáp ứng?

E rằng ngay sau đó quản gia thúc thúc liền phải khóc rống chảy nước mắt báo cho hắn: Thiếu gia, Lãnh gia chúng ta hết rồi...

Lãnh thiếu gia quang vinh lên chức 'con dâu nhỏ' đang muốn gật đầu, Lăng Diệp bỗng nhiên mở miệng. "Phụ thân, ngươi vừa phải thôi."

Y nói rất chậm, từng chữ bắn ra, thanh âm vốn êm tai, nhưng nói lại có ý khác.

Tướng quân đại nhân thanh tuyến băng lãnh không thua y, cười lạnh. "Để hắn cút ra ngoài, hoặc là, ngươi coi như tuyên chiến với các trưởng lão. Chọn cái nào? Nói!"

Tay Lãnh Tử Diễm đan trước thân xiết chặt, hắn có cần nhắc nhở mấy người đó biệt thự này là của hắn hay không?

Lăng Diệp căng mặt.

Thứ nhất, không thể.

Thứ hai.... Lãnh Tử Diễm vẫn chưa phải người của y... Y vì ai tuyên chiến, lấy danh nghĩa gì?

Cho đến lúc Lăng tướng quân đi, vấn đề chỗ ở cũng chưa được giải quyết tốt đẹp.

Tướng quân khăng khăng muốn Hoàng Ảnh dọn vào, Lăng Diệp đề xuất để Dã Kê dọn ra, Dã Kê chịu Týớng quân không chịu, Lãnh Tử Diễm hết sức hoài nghi Tướng quân là muốn để hắn ở trong WC.

Tướng quân vừa mới đi, Lãnh Tử Diễm lập tức đạp bay Lăng Diệp, Hoàng Ảnh thấy kinh ngạc sửng sốt.

Cuối cùng, quyết định Dã Kê ngủ ở sô pha, Lãnh Tử Diễm đến phòng ngủ nhỏ của Dã Kê, đem phòng ngủ lớn tặng cho Hoàng Ảnh.

Mắt thấy Lăng Diệp thất sủng, Dã Kê nắm chắc cơ hội tác chiến, ân cần hỏi han, xum xoe nịnh nọt.

"Đại ca, mặt còn đau không, muốn ta đi mua chút dược hay không?"

" Không đau."

" Nhưng trong lòng ta đau."

" Muốn người buồn nôn thì đổi đối tượng!"

Dã Kê kiên quyết quấn lên, hôn chụt chụt trên da mặt nóng bỏng. "Đại ca, ngươi có Lăng Diệp rồi cũng không quan tâm ta..."

" Gì... Có Lăng Diệp?" Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại, một cái tát đập mặt Dã Kê ra. "Miệng nhả ra sạch sẽ một chút!"

" Còn nói không phải, người nhà hắn tìm đến, rõ ràng là sắc mặt cha chồng soi mói con dâu."

Trong lòng Lãnh Tử Diễm lại đem Lăng Diệp lăng trì một lần nữa. "Ngươi cha chồng con dâu nữa..."

" Hảo hảo." Dã Kê mỉm cýời nâng tay ðầu hàng. "Ðại ca không thích ta nói ta không nói, nhýng ðại ca, ðệ ðệ ta học tập không theo kịp, ngýõi làm ca ca..."

" Tìm Lăng Diệp đi!" Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình ngắt lời. "Hắn cùng ngươi mới là ruột thịt."

Nụ cười trên mặt Dã Kê cứng lại, mỉa mai nói. "Quả thực là ruột thịt, hắn sinh ra chính là Tướng quân công tử, ta là cái gì? Một bãi bùn trong Hắc Phố, ném người người không muốn."

Đồng ý mỗi tuần bỏ hai buổi tối cho Dã Kê học bổ túc mới đem người đuổi đi được.

Lãnh Tử Diễm đứng trước gương trên tủ quần áo trước mặt.

Mình thân hình cao lớn, bộ dạng anh tuấn, mười phần mùi vị nam nhân, sao có thể như thư thú?

Còn cái gì cha chồng soi mói con dâu?

Phi!

Tướng quân đại nhân mỗi ngày sự vụ, Lãnh Tử Diễm vốn tưởng rằng gây sức ép lần này coi như xong, cho đến lúc một con dao găm thô bạo xuyên qua tay trái đóng trên mặt đất, hắn mới biết, tâm tư người cầm quyền thâm sâu không lường được tới bao nhiêu.
Bình Luận (0)
Comment