Ám Dạ Trầm Luân

Chương 74

Lãnh Tử Diễm mở đôi mắt mỏi mệt.

Hôm nay là lần thứ hai Lăng Diệp nói xin lỗi.

Lăng Diệp không nói nữa, Lãnh Tử Diễm lại cảm thấy, mình giống như có thể chạm đến bi thương của y.

Bất đồng cùng sắc nhọn cấu xé da thịt, loại đau đớn vô lực đến gần như mềm nhũn.

Hắn bỗng nhiên hơi hiểu ra, tại sao Lăng Diệp vẫn xin lỗi, vẫn dùng từ "chúng ta" này.

Vì y thật sự... Còn khó chịu hơn hắn.

" Ân, chúng ta coi như bị chó cắn." Lãnh Tử Diễm điềm nhiên nói. Hắn gian nan xoay người, đối phương rũ đầu, như một tiểu hài tử lỡ làm sai việc. Không biết sao, bộ dáng này mười phần khôi hài, tâm tình bi phẫn của Lãnh Tử Diễm nhạt đi không ít. Hắn đập một cái lên trán Lăng Diệp. "Không được nói cho người khác."

Lăng Diệp "A" một tiếng, thấy người trước mắt vẻ mặt hung ác, mặt lại tái nhợt đến thấu người, môi giật giật, đột nhiên vặn cằm hắn lên, hôn thật sâu.

Người này luôn đánh hắn, đối với hắn lại thật sự tốt.

Những thứ đó Lãnh Tử Diễm từ trước tới giờ đều thấy rõ ràng, chỉ là, hắn quen chế giễu đối phương, quen nhìn bộ dạng y tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, quen ném kiêu ngạo của y xuống đất thô bạo giẫm lên mấy cái, cho nên, đối với người này, hắn từ trước tới giờ đều làm ra bộ dạng khinh thường không đổi.

Đây là lần đầu tiên... Hắn không biết có thể là lần duy nhất hay không... Hắn tuyệt đối không muốn đẩy người áp trên thân mình ra.

Lăng Diệp muốn hôn hắn, hắn để y hôn đủ.

Người này có thể nổi giận đánh hắn, có thể uy phong lẫm lẫm khinh thường hắn, đơn độc không phải thương tâm... Giống như toàn bộ ánh sáng của thế giới này đều tắt... Giống như y làm một chuyện hết sức sai lầm.

Người bị cường bạo là hắn, người này mù quáng đến xem náo nhiệt cái gì?

Lãnh Tử Diễm ngẩng cổ, vươn tay đặt lên sau gáy Lăng Diệp, mở môi ra, đem đầu lưỡi thô bạo đâm vào trong miệng Lăng Diệp, khuấy trở một trận, tìm đầu lưỡi Lăng Diệp, lập tức cuốn lấy.

Lăng Diệp hoàn toàn mê muội.

Đôi mắt khép của Lãnh Tử Diễm khẽ nhếch một khe, thủy quang nhợt nhạt lưu chuyển trong đó, quyến rũ mà cường thế.

Quang kia có lẽ chỉ là ảo giác, lại nháy mắt xoắn tâm Lăng Diệp.

Y đau lòng nghĩ, gia hỏa này nhất định là bị Dã Kê thao đến hồ đồ... Hắn cư nhiên lại chủ động hôn y.

Y càng cẩn thận, mặc cho Lãnh Tử Diễm càn quấy trong miệng mình, khẽ nghênh hợp, hôn đến kéo rất lâu.

Thóa dịch sáng bạc câu ở khóe môi, ái muội chảy xuống, bầu trời đêm như một bức màn cực đại, chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ sạch gọn linh hoạt của người trước mặt, sau đó vân vê khóe mày nhăn lại của Lăng Diệp.

" Đừng nói cho bất cứ ai, nhất là Quân Ngân."

Lăng Diệp cười khổ. "Ta nói với người khác, không phải tự xát muối vào vết thương sao?"

Lãnh Tử Diễm hơi sửng sốt, không đáp lời.

Hắn trở Lăng Diệp qua, tấm lưng trần trụi có ba vết rách lớn, Lăng Diệp đưa tay ra sau lưng, muốn sờ, Lãnh Tử Diễm lập tức đánh ra. "Sờ loạn cái gě?"

" Không quá đau."

"... ........" Lãnh Tử Diễm mím chặt môi. "Ta không có hỏi ngươi đau không." Dừng một chút, hắn thấp giọng hỏi. "Lăng Diệp... Chúng ta đến bệnh viện?"

" Tạ thúc cùng tài xế nhà ngươi còn chờ bên dưới, ban nãy ta sợ nguy hiểm, không để cho bọn họ đi lên."

" Phụ thân ta...?"

" Dã Kê là từ viện nghiên cứu nhà ngươi chạy đến, Lãnh bá phụ... Ngươi không giấu được hắn."

Đang nói, dưới lầu truyền đến thanh âm Tạ quản gia. "Thiếu gia.... Thiếu gia..."

Cơ sở điều trị Lãnh gia không thua bất cứ bệnh viện nào, Lăng Diệp lấy ra hai kiện y phục, trước tự mặc rồi giúp Lãnh Tử Diễm mặc. Tạ quản gia chờ ở cửa thấy tình cảnh trong phòng, quay mặt đi, lén lau nước mắt chảy ra từ khóe mắt. "Lăng công tử, ngươi sao lại để thiếu gia chịu ủy khuất như vậy?"

Lăng Diệp dừng động tác lại.

Lãnh Tử Diễm hữu khí vô lực oán trách. "Tạ thúc."

" Xin lỗi, thiếu gia, ta đây là..." Tạ quản gia nức nở nói. "Thiếu gia, ta cứ nói một chút với tiên sinh, để hắn tìm người đổi nhà cho ngươi, căn phòng này, cũng quá nhỏ."

Phòng cải tạo từ phòng cất giữ, có thể lớn được bao nhiêu?

Giường nhỏ đặt đó, đã hết sức chật chội, thật sự không thể đặt tủ quần áo, Lãnh Tử Diễm liền đem y phục xếp hảo chồng trên bàn trà nhỏ.

Lăng Diệp cùng Dã Kê đại chiến một trận, bàn trà vỡ thành mẩu vụn, chung quanh phòng đều là máu tươi, Lăng Diệp kiếm nửa ngày, mới tìm ra hai kiện y phục sạch sẽ. Tạ quản gia nhìn, làm sao lòng không chua xót?

Thân phận thiếu gia, cư nhiên ở chỗ này... Còn phải bị một con báo...

Tạ quản gia thu lại cảm xúc. "Thiếu gia, ngươi đừng để ý ta, ngươi mặc... Ngươi mặc..."

" Ta đi tìm bộ trưởng hậu cần, bảo hắn an bài phòng ốc cho chúng ta, ta và ngươi dọn ra ngoài?" Lăng Diệp nhìn Lãnh Tử Diễm hỏi.

Lãnh Tử Diễm còn chưa mở miệng, Tạ quản gia liền giành nói trước. "Như vậy cũng được, Dã Kê mắt sói kia, không khéo ngày nào đó lại chạy tới tìm thiếu gia. Có Lăng công tử ở cùng, chúng ta cũng có thể an tâm một chút. Thiếu gia, tiên sinh sẽ không nói gì."

Phụ thân đáp ứng mới là lạ.

Còn nữa, hắn vẫn chưa nói muốn đáp ứng. Tạ thúc... Nói loạn cái gì.

Mấy trăm thước bên ngoài, một vòng người lớn, ở đường cảnh giới ngóng vào bên trong.

Tiếng thú gầm kinh thiên động địa, thầy trò toàn trường đều nghe thấy, vô cùng lo lắng sốt ruột bất an bàn tán sao dạo này nhiều dã thú chạy vào trường học như vậy.

" Hình như là ở biệt thự bọn Lãnh thiếu gia."

" Hẳn là không có việc gì chứ?"

" Khó nói lắm!" Có người mếu máo. "Mấy ngày nay Lăng công tử đúng lúc không ở đó, không khéo..."

Gã không vạch trần, người xung quanh cũng hiểu được, không khéo là Tướng quân phủ muốn diệt trừ người thừa kế Lãnh gia.

Tin tức bệ hạ trọng bệnh lan nhanh, trong lòng người Kinh đô hoảng sợ. Có bệ hạ, các Đại gia tộc mới kéo dài hơi tàn mấy năm, nếu bệ hạ băng hà, không thề nghi ngờ, Tướng quân sẽ lập tức rút súng nhắm ngay mấy Đại gia tộc.

Những đại vật cổ xưa đó, vẫn là chướng ngại vật trên con đường hướng tới quyền lực tối cao của Tướng quân, bị Tướng quân coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Vì bảo vệ hòa bình ngoài mặt của bệ hạ, Tướng quân ẩn nhẫn không phát, làm cũng không quá, chỉ thỉnh thoảng chèn chèn ép ép trên chính sự, thuận tiện phái mấy lâu la thực hiện hành vi ám sát không đến nơi đến chốn.

Bệ hạ bệnh nặng, tương đương thổi lên kèn lệnh chiến đấu.

" Lãnh thiếu gia cùng Lăng công tử có vẻ rất hảo." Có người ái muội nói. "Ha ha, có lẽ Tướng quân nguyện ý nể mặt Lăng công tử lýu lại một Lãnh gia cũng không chừng."

" Ta thấy chưa hẳn." Nhóm người này cả ngày ngâm mình trong chính trị, khoái nhất bình luận thị phi. "Lăng công tử là con trai độc nhất, chơi chơi thì thôi, nếu thật sự là một lòng đổ vào Lãnh thiếu gia, lấy tính cách cương ngạnh của Tướng quân..."

" Ai, có người đi ra..."

Mọi người vươn dài cổ, người đi trước đi đến cực nhanh, ngực ôm một người, không kịp thấy rõ, liền lách vào trong xe, phía sau theo một nam nhân năm mươi mấy tuổi, có người tinh mắt nhận ra là quản gia Lãnh phủ.

Xe đen chậm rãi chạy khỏi khuôn viên trường.

Lăng Diệp cố ý để Lãnh Tử Diễm ngồi lệch trên người mình, mông lệch phía ngoài, như vậy sẽ không chạm tới chỗ thương, bả vai thì được Lăng Diệp ôm. Tuy tư thế này rất thoải mái, Lãnh Tử Diễm lại không thích, khó chịu động động, Lăng Diệp ôm chặt hắn, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi lạnh trên mặt hắn. "Đừng động đậy, tức khắc sẽ đến."

Tạ thúc gọi điện thoại. "Tiên sinh, ta đã đón được thiếu gia."

" Phụ thân nói như thế nào?"

Tạ thúc đóng điện thoại, thấp giọng nói. "Thiếu gia, tiên sinh... Bảo ngươi về nhà chính trước một chuyến."

" Tại sao?" Lăng Diệp giành hỏi trước.

" Thiếu gia, ngươi biết Lục Thành không?"

" Lục Thành?" Lãnh Tử Diễm suy nghĩ. "Có chút quen thuộc."

" Tình nhân thứ tám của ngươi." Thanh âm Lăng Diệp nghe không ra vui giận, nửa ngày bổ sung một câu. "Ta đều xếp số, không nhớ lầm."

Không biết sao, Lãnh Tử Diễm có chút chột dạ, hắn cầm lấy khăn giấy trong tay Lăng Diệp, thô bạo lau trên trán một trận. "Tạ quản gia, sao lại nhắc đến người này?"

Tạ quản gia có chút chần chờ đem điện thoại đưa tới phía sau. "Tiên sinh vừa gửi đến, để thiếu gia xác nhận... Thật giả."

Lăng Diệp ba một tiếng đóng nắp di động lại.

" Đến Lãnh phủ."

" Đến nhà chính." Lãnh Tử Diễm chuyển mắt, không nhìn Lăng Diệp.

" Lăng công tử.... Cái này.... Thiếu gia....." Tài xế khó xử.

Khí thế quanh thân Lăng Diệp nháy mắt trở nên âm trầm. "Đến Lãnh phủ trước!"

" Không thể."

" Ngươi...” Lăng Diệp bất đắc dĩ mím chặt môi, cằm gắt gao căng lên. "Đám xương già kia rõ ràng muốn ngươi mất mặt. Ngươi như vậy làm sao mà đến nhà chính?"

Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng thật mạnh. "Không đến càng bị nói ba điều bảy chuyện."

Hắn lạnh mặt, mở di động ra một lần nữa.

Hình rất mơ hồ, bất quá không khó nhìn ra đây là tính sự sảng khoái đầm đìa.

Vai chính một bên là hắn, một bên là Lục Thành.

Nâng hình lên, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc nhớ ra Lục Thành là ai.

Phụ thân là trung tá, mẫu thân nhậm chức ở bệnh viện quân khu đệ nhất, có một đệ đệ, ở Trường quân đội học ba năm vẫn là năm thứ tư.

Một thân bối cảnh quân đội.

Là ai muốn chỉnh hắn, không cần nói cũng biết.

" Thiếu gia... Những bức ảnh đó?" Tạ quản gia cân nhắc dùng từ. "Ý của tiên sinh, để ngươi trước tiên nhìn thật giả, rồi bàn bạc kỹ hơn."

" Là thật." Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình. "Trước, hình từ camera chụp được, lại từ bên trong lấy ra. Nếu ta ngụy biện hình là giả, lập tức sẽ có người đem video gửi tới."

Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên chuyển hướng Lăng Diệp. "Phụ thân ngươi thời điểm ấy liền hận ta như vậy?"

" Hắn thích nắm giữ mọi thứ trong tay." Lăng Diệp rũ mắt xuống. "Năng lực tổ chức tình báo của Tướng quân phủ vượt xa ngươi tưởng tượng, thậm chí, Lãnh bá phụ cũng không nhất định sẽ biết. Mấy năm nay, những người đó góp nhặt một lượng lớn chứng cứ bất lợi cho mấy Đại gia tộc các ngươi, muốn lật đổ các ngươi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể."

Lãnh Tử Diễm cười lạnh. "Chẳng hạn như?"

" Chẳng hạn như nghiên cứu thú nhân gia tộc ngươi làm."

Tạ quản gia cười gượng. "Chuyện này tiên sinh cũng không nghĩ có thể giấu được Tướng quân."

" Lại chẳng hạn như Quân Ngân ở Hắc Phố chiêu binh mãi mã, chẳng hạn như Thừa tướng cùng Tướng quân địch quốc thư riêng qua lại, chẳng hạn như Đại hoàng tử lén ở quân đội nâng đỡ thế lực hoàng gia... Nhà các ngươi, Quân gia, Thừa tướng, những bí mật đó nếu công khai đại chúng, không cần phụ thân làm cái gì, chỉ nước miếng quần chúng thôi cũng có thể dìm chết các ngươi."

" Vậy tại sao Tướng quân án binh bất động?" Tạ quản gia hỏi.

" Vương hậu là cô ta, lúc ấy vì phụ thân mới gả cho bệ hạ. Dù sao cũng là em gái duy nhất, phụ thân ta có lòng dạ độc ác đến đâu đi nữa vẫn rất thương yêu cô. Bệ hạ bệnh tình nguy kịch, cùng cô của ta không khỏi liên can. Bất quá, cô từng yêu cầu phụ thân, trước khi bệ hạ băng hà, tuyệt đối không được nhiễu loạn quốc gia này, phụ thân đáp ứng."

" Sau khi bệ hạ băng hà?"

" Ta không biết." Lăng Diệp lắc đầu. "Ta thám thính được đều là bề mặt, phụ thân nói những thứ đó với ta rất ít."

Tạ quản gia kinh ngạc nói. "Tướng quân đề phòng Lăng công tử?"

" Còn chưa tới mức phòng, quan hệ cha con vẫn không tốt thế thôi." Nói, Lăng Diệp xoa xoa tóc Lãnh Tử Diễm. " Giống như tình trạng ở nhà ngươi."

" Tiên sinh kỳ thực rất quan tâm đến thiếu gia, chỉ là thiếu gia hắn..."

" Hắn không cảm kích."

Lãnh Tử Diễm liếc ngang, Lăng Diệp cười nhẹ, dần dần, nụ cười lại trở nên phức tạp. "Quay về Lãnh phủ để bác sĩ điều trị đơn giản chút trước, cũng không mất bao nhiêu thời gian."

" Đã kéo dài lâu nhý vậy, nếu không đi, thứ nhất, gia gia cùng mấy đường thúc sẽ nói ta không tôn kính họ, thứ hai, họ sẽ cho rằng ta sợ." Nói xong câu dài này, trên trán Lãnh Tử Diễm lại toát ra mồ hôi, hắn đã có triệu chứng phát sốt, gương mặt tái nhợt hơi đỏ lên, môi lại vừa khô vừa nhám.

Lăng Diệp thở dài, y đã không nhớ mình hôm nay thở dài bao nhiêu lần. "Lỡ ngươi ngất xỉu thì làm sao?"

" Không thể." Lãnh Tử Diễm coi như có niềm tin ở bản thân, tuy toàn thân đều đau, nhưng với năng lực của hắn, kiên trì thêm mấy tiếng, không phải việc khó
Bình Luận (0)
Comment