Ám Dạ Trầm Luân

Chương 84

Lãnh Tử Diễm dừng cước bộ lại, cắn môi dưới, cuối cùng khắc chế không tiến lên đánh lật người ngay tại chỗ.

Ở đây đông người lắm miệng, cuộc đối thoại ban nãy của ba người sợ là đã nguyên vẹn truyền tới tai Tướng quân, Lãnh gia ở trong nước tính là gia tộc số một số hai, quyền thế ngập trời, nhưng quyền thế có to cỡ nào cũng không hơn được Tướng quân.

Từ lần xảy ra chuyện đó, phụ thân sớm đã lạnh mặt hạ lệnh cho hắn. ' Trước mặt Tướng quân ngươi quy củ một chút!'

Lãnh Tử Diễm ngoài mặt không quan tâm, trong lòng lại ghi tới ghi lui không biết bao nhiêu lần, bởi vậy, có hận Dã Kê đến đâu, cũng không dám nổi bão ở nơi công cộng, không nói một lời đi về ký túc xá, đóng cửa lại liền ấn Lăng Diệp vào sô pha, dùng sức vò tóc y. "Hai ngươi sao khác nhiều như vậy?"

" Ngươi là nói ta rất tốt?"

" Tự kỷ!"

Lăng Diệp mày phong nhếch lên. "Cần ta giáo huấn hắn không? Nếu ngươi muốn, ta có thể đánh hắn tới nằm một tháng trên giường, làm ngươi mắt không thấy tâm không phiền."

" Dù sao hắn cũng phải cút khỏi trường học, còn đánh hắn làm gì?" Lãnh Tử Diễm thuận thế ngồi dậy, tức giận cau mày. "Lăng thiếu gia là muốn chờ đệ đệ ngươi sau lần thú hóa thứ hai sẽ đánh trả lại ngươi báo thù?"

" Ngươi cho rằng hắn có thể đánh thắng ta?" Trong thanh âm lộ ra bất mãn nồng ðậm.

Quay đầu đi, người kia quả nhiên như một con sư tử bị khiêu khích, bộ dạng nếu hắn gật đầu, y sẽ nổ lông, Lãnh Tử Diễm không chút áy náy gật đầu. "Theo phụ thân tính toán, gien Dã Kê trải qua biến dị, cực kỳ có khả năng trội hơn ngươi, nếu không phụ thân cũng sẽ không nhọc lòng tìm người về nuôi trong nhà. Sự thật chứng minh, phụ thân chính là toi công vô ích."

Lăng Diệp trầm lặng, vươn tay ôm eo Lãnh Tử Diễm.

" Này.... Ngươi..." Lãnh Tử Diễm đẩy đẩy, môi người kia vẫn dán lên không mang chút hàm hồ.

"Nhắm mắt."

" Tại sao phải nhắm?"

" Dạy làm sao cũng không được." Lăng Diệp thở dài. "Không thấy các tình nhân khác khi hôn môi đều phải nhắm mắt sao, như vậy mới tập trung tinh thần, hiểu không?"

Lãnh Tử Diễm một ngụm cắn lên, hung tợn cắn môi Lăng Diệp đến vừa đỏ vừa sưng. "Ban nãy ngươi cũng không nhắm."

" Đó là vì ta muốn nhìn ngươi." Lăng Diệp nheo mắt cười. "Nhắm mắt lại thì không có cách nào thấy được ngươi."

Tướng quân phủ.

Quản gia gõ nhẹ cửa phòng.

" Vào đi."

Thư phòng rất lớn, ánh sáng sáng ngời, nam nhân ngồi trước bàn có mày như đao phong, mũi cao thẳng, không nộ tự có uy. Gã lật báo trong tay đang xem nghiêm túc, không chút ý nhấc mắt. "Chuyện gì?"

" Tướng quân, thiếu gia ở dưới lầu."

" Nhanh như vậy?" Tướng quân nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay, tựa hồ cũng không để tâm. "Bảo hắn đến trường tập bắn, hôm nay nếu không thể làm giáo sư hài lòng, tự hắn chịu."

" Không phải, Tướng quân." Quản gia khom lưng xuống. "Là đại thiếu gia."

Cửa trên lầu mở ra, Lăng Diệp nghe thấy tiếng, sửa lại y phục đứng lên, lưng thẳng tắp.

Tiếng bước chân trên cầu thang xoắn ốc gần dần, Lăng Diệp hơi ngẩng đầu, vọng qua, càng làm đồng tử rũ xuống. "Phụ thân."

" Nga? Đây là đang gọi ai?" Tướng quân cười lạnh hỏi quản gia bên cạnh. "Hắn đang gọi ai?"

Dù hầu hạ Tướng quân nhiều năm, quản gia vẫn lập tức bốc ra một thân mồ hôi lạnh, không dám nói tiếp.

Tướng quân hừ một tiếng, tùy ý ngồi trên sô pha, nhấc chân lên. "Sao không tiếp tục ở Lãnh gia, trở về làm gì?"

" Phụ thân, tin tức tuyên bố hôm qua... Ngươi thật sự nhận Dã Kê?"

" Đương nhiên, con ta sao ta không nhận?" Tướng quân kéo khóe miệng. "Đứa con này vừa nghe lời vừa có năng lực, lại càng không vì một nam nhân mà cùng ta trở mặt thành thù, còn hết sức làm ta yêu thích. Ta không chỉ muốn cho nó nhận tổ quy tông, còn định cho nó vào Quân bộ, về sau, chức Tướng quân này là của nó. Học sinh Lăng Diệp, ngươi hôm nay đến là có gì muốn nói sao?"

Tướng quân chữ chữ châm chọc, Lăng Diệp chỉ coi như không nghe thấy. "Mẫu thân đâu?" So với khuôn mặt trực tính của Tướng quân, mặt Lăng Diệp đương nhiên phải tinh tế hơn không ít, nhưng lúc không cười, đồng dạng sắc bén bức người.

" Mẫu thân? Ngươi còn biết mình có một mẫu thân!" Tướng quân tựa hồ bị chọc giận đột ngột, đứng lên. "ba" một tiếng thô bạo quăng cho Lăng Diệp một cái tát. "Sớm đã bị ngươi làm tức đến bệnh, nằm thẳng trên giường."

Đồng tử đen như mực chợt co rút lại, Lăng Diệp chậm giọng, cười lạnh. "Cho nên ngươi liền thừa dịp mẫu thân bệnh, nhặt cái dã chủng kia về?"

" Xin chú ý lời nói của ngươi!" Ngực chậm răi phập phồng một trận, Tướng quân từ tốn ngồi trở lại sô pha, lại là biểu tình điềm nhiên như không, biểu tình bất cứ ai cũng không thèm để ý. "Nếu thật sự muốn nói dã chủng thì cũng phải là ngươi, cha mẹ ḿnh không nhận, còn ngốc đến độ yêu thương một nam nhân, a, không phải dã chủng thì là cái gì?"

Lăng Diệp quay đầu. "Bệnh của mẫu thân..."

" Không chết được." Tướng quân búng điếu thuốc, quản gia đứng bên cạnh vội vàng xoay người châm thuốc thay gã.

Lăng Diệp bỗng nhiên mở miệng." Ta muốn vào Quân bộ."

Tướng quân vốn đang cúi đầu châm thuốc lá nghe nói như thế, trong đồng tử hiện lên tinh quang, gã ngẩng đầu, tay trái gõ nhẹ lên sô pha, giọng điệu bình thản. "Không phải đang hảo hảo cùng nam nhân kia ở chung trường học, dưới một mái hiên, mỗi ngày cùng ra cùng vào cùng ăn cùng ngủ? Sao đột ngột lại muốn vào Quân bộ chi cho ồn ào ầm ĩ?"

" Phụ thân..."

Nheo mắt, Tướng quân thẳng thắn nói. "Muốn vào cũng được, rất đơn giản, rời khỏi hắn!"
Bình Luận (0)
Comment