Âm Dương Khế

Chương 6


Bị quái vật cả một phòng vây quanh, tuy là Thích Thất cũng cảm thấy có chút khó chơi.

Thẩm Húc được y che ở phía sau, nhịn không được nói thầm một câu: “Vừa rồi là ai nói, Yêu linh không đáng sợ...!cây này rõ ràng chính là không muốn ngươi ta còn sống đi ra khỏi đây…”
Thẩm Húc nói không sai, Thích Thất cũng không phản bác, xin lỗi hắn một cách thành khẩn.

Thẩm Húc bị lời xin lỗi này dọa đến mức nhảy dựng, vội vàng trấn an: “Nhìn lầm cũng không có gì ghê gớm.”
Linh quạ đã được thu về, chỉ còn có ngọc đỏ và ngọc quyết, không đủ để khiến Yêu mị bốn phía kinh sợ.

Miệng bọn chúng phả ra mùi tanh, chậm rãi tới gần hai người.

Thích Thất cau mày, đếm sơ sơ số lượng Yêu linh xung quanh, thuận thế nắm đoản đao trong tay.

Hình thể của những Yêu linh này không nhỏ, hơn nữa không nhìn ra bộ dạng vốn có, có vài con lại sinh ra thực vật cùng bọc mủ ở trên người, vô cùng đáng sợ.
Thẩm Húc cũng nắm kiếm trong tay, vung kiếm chém một con cách hắn gần nhất.

Yêu linh kia chỉ ăn đau rít lên một tiếng, miệng vết thương vốn đang chảy huyết mủ thế nhưng khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Như vậy không được, chúng nó ăn nhiều máu thịt như vậy, tà khí dồi dào, đao kiếm tầm thường không thể khiến nó bị thương.” Thích Thất bắt lấy kiếm của Thẩm Húc, mũi kiếm liền vẽ một đường ở trên tay.

Thẩm Húc thấy y tự mình hại mình một cách không rõ lý do, hoảng sợ, vừa định bắt lấy tay Thích Thất, liền thấy máu nhỏ giọt ở trên mũi kiếm, phát ra ánh sáng rét lạnh trong tiếng niệm chú của Thích Thất.

Máu kia cũng không chảy xuống theo mũi kiếm, lại tụ thành một tầng sương máu, khóa ở trên thân kiếm.
Thích Thất cũng không để ý tới vết đao còn đang chảy máu của mình, sau khi ném kiếm lại cho Thẩm Húc, mang theo đoản đao liền vọt vào trong đám Yêu.
Tuy rằng Yêu thú hung mãnh tàn bạo, nhưng cũng không sánh được với thân thủ mạnh mẽ của hai người trẻ tuổi.

Đao kiếm phát ra ánh sáng âm u mang theo gió táp, nơi đi đến chính là máu thịt văng tung tóe.


So với đơn giản thô bạo của Thích Thất, kiếm pháp của Thẩm Húc có kết cấu hơn, trắng đỏ được Thích Thất nhuộm máu lóe như rồng lượn, sau mấy chiêu liền có thể xuyên qua linh đan của Yêu thú một cách chuẩn xác.
Có hỗ trợ của Thẩm Húc, Yêu thú nơi này được dọn sạch thật sự mau, thời gian chỉ một nén nhang, cũng đã không chừa mảnh giáp.
“Cuối cùng cũng chết hết…” Thẩm Húc lau máu loãng trên mặt, mùi hôi thối xông thẳng tới mũi, Thích Thất lại vẫn là không nhiễm một hạt bụi, khiến cho hắn hận không thể cởi quần áo ra ngay tại chỗ.
“Qua đây đi.” Thích Thất không phản ứng đến ánh mắt hâm mộ lại ghen ghét của hắn, dẫn hắn đi đến trước một cửa phòng đã sụp đổ.
Thẩm Húc đi qua, hai mắt thật vất vả mới rời khỏi trên người Thích Thất, dời đến trên cánh cửa y chỉ.

Xà ngang của cửa kia đã gãy, cửa bị đè sụp thành hai khúc, có thể nhìn thấy từ ánh sáng mờ mờ của ngọc quyết, dường như đằng sau cửa còn có một không gian.
Thích Thất làm lại nghề cũ*, lại dùng máu làm nổ cánh cửa lung lay sắp đổ kia, ánh mắt Thẩm Húc càng sùng bái.
(*重操旧业 trọng thao cựu nghiệp: làm lại việc đã làm lúc trước.)
Miễn cưỡng chui qua lỗ hổng bị nổ ra, ngọc đỏ phát ra ánh sáng rực rỡ dưới thúc giục, khung cảnh rốt cuộc trở nên rõ ràng.
“Có phải chúng ta ở mộ không?” Thẩm Húc từng nghe qua những câu chuyện về trộm mộ, nhĩ phòng chủ phòng* há mồm liền tới.
(*耳室主室 phòng nhỏ bên cạnh phòng của chủ mộ.)
Thích Thất ngẩng đầu nhìn kỹ kiến trúc bên trong, lắc lắc đầu: “Không phải mộ, là miếu nhỏ.

Ngươi xem tượng đá kia.”
Thẩm Húc nhìn qua theo ngón tay của y, nơi đó thật sự có một pho tượng, chỉ là màu sắc phía trên đã bị bong sạch, chỉ còn lại màu sắc vốn có của đá.

Đoán chừng là niên đại xa xăm, tượng đá đã nát hơn nửa, chỉ còn lại bệ trước mặt có thể nhìn ra hình dạng.
Đá vụn lớn lớn bé bé, rơi xuống đầy đất.

Bên trong ngoài ánh sáng của ngọc đỏ ra, còn có mấy tia nắng cực nhỏ lọt vào.

Hai người ngẩng đầu vừa thấy, ngói trên đỉnh miếu là bộ dạng tràn ngập nguy cơ, xà ngang cũng đã bị rớt hơn nửa.

Mượn ánh sáng, còn có thể thấy rễ cây tầng tầng xung quanh.
Ngôi miếu này, bị đại thụ đè ở phía dưới.

Thích Thất đi đến trước tượng đá, ngồi xổm xuống, đẩy mấy lớp vụn gỗ, đá sỏi ra.

Ngọc đỏ lướt qua theo chủ nhân, chiếu đến huyết trận giấu ở phía dưới.
“Đó là cái gì?” Thẩm Húc đến gần.
“Là một trận pháp, nhốt một thứ ở chỗ này.”
“Đừng nói là nhốt cái này đi? Ngươi nói rốt cuộc tượng đá này là thứ quỷ gì, không đâu vào đâu*…”
(*四不像 tứ bất tượng.)
Thích Thất lắc đầu, nhưng y nhớ rõ, trận pháp này có nhắc tới trong tàng thư* của sư phụ.

Chỉ là y không nhìn kỹ, hoặc là sư phụ có chút kiêng kỵ đối với thứ này, không cho y miệt mài theo đuổi.

Thích Thất mở quạt ra, linh lực che trời lấp đức ùa ra từ tâm quạt, gạch ngói dưới đất bị thổi bay, rốt cuộc toàn bộ pháp trận lộ ra diện mạo vốn có của nó.
(*藏书: sách vở cất giữ.)
Máu kia vừa thấy chính là có từ rất lâu, nhưng màu sắc vẫn đỏ tươi, lấy tượng đá làm trung tâm, lan thẳng đến dưới đáy miếu.

Một pháp trận lớn như vậy, rốt cuộc phải dùng bao nhiêu máu, Thẩm Húc nhìn thấy không khỏi kinh hãi.
Kinh hãi thì kinh hãi, Thẩm Húc vẫn không quên ý tưởng ban đầu của bọn họ khi lại đây.

Thấy Thích Thất đã bị pháp trận hấp dẫn, hắn đành phải đi dạo trong miếu nhìn xem một mình, xem thử có chỗ nào có thể trèo lên không.
Chính là toàn bộ những đồ vật trong miếu đều bị ăn mòn, cao nhất cũng chỉ có tượng đá cũ nát.
“Ngươi tạm thời đừng xem trận pháp khó coi đó, ngươi nhìn xem chúng ta có thể dời vị trí của tượng đá không, dẫm nó bò lên trên.” Thẩm Húc cắt ngang suy nghĩ của Thích Thất, có chút nôn nóng nói.
Thích Thất chớp chớp mắt, còn đang tiêu hóa vấn đề của Thẩm Húc, lúc này một giọng nói nổi trận lôi đình như sấm bên tai vang lên: “Nhãi ranh kia nói gì đó?! Ngươi muốn dẫm lên đầu ai hả?!”
“Ai đang nói chuyện?” Thẩm Húc bị tiếng mắng bất thình lình khiến cho giật mình rụt rụt vai.

“Quỷ quái phương nào?”

“Ngươi mới là quỷ quái! Lão tử chính là thần tiên đường đường chính chính!”
Thẩm Húc ngó trái ngó phải, rốt cuộc xác định giọng nói là truyền đến từ bên trong tượng đá: “Ngươi là thần tiên? Ngươi chính là thứ không đâu vào đâu này?”
“Phì phì phì! ngươi mới là không đâu vào đâu, lão tử chính là Khuyển thần, hàng thật giá thật!” Vừa dứt lời, “Thần” tự xưng mình là Khuyển thần rốt cuộc ló đầu ra từ sau tượng đá, Thẩm Húc cùng Thích Thất nhìn thấy đều sửng sốt.
Kia rõ ràng là một thần hồn của chó con ngay cả thân thể đều không có! Còn không biết xấu hổ tự xưng “Khuyển thần”?!
Thích Thất nhịn không được hắng giọng một cái, Thẩm Húc lại là trực tiếp hơn, sau khi phản ứng lại ôm bụng cười to: “Vật nhỏ như ngươi đều có thể là Khuyển thần… được rồi được rồi, tới đây tới đây, lại đây cho ta sờ sờ.”
Thẩm Húc duỗi tay liền nâng tiểu Khuyển thần vào trong tay, xách nó đến trước mặt Thích Thất: “Thích Thất ngươi xem, đáng yêu không?”
Khuyển thần bị người xem thành chó nhỏ bình thường để chơi đùa, trong tức giận liền cắn một cái vào tay Thẩm Húc.

Nhưng nó không có thân thể, Thẩm Húc nào sẽ đau, ngược lại là nó bị Thẩm Húc nắm thịt sau gáy liền nhấc lên, nó gấp đến độ bốn móng vuốt vung loạn xạ, đập vào trong mắt Thẩm Húc chỉ còn “càng” đáng yêu.
Thích Thất thấy hắn đùa quá mức, vỗ nhẹ mu bàn tay hắn, bảo hắn thấy tốt liền thu*.

Thẩm Húc nghe lời đặt chó nhỏ xuống đất, đại khái là sợ Thẩm Húc lại đùa bỡn thần thức của nó, chó thần lập tức trốn đến phía sau tượng đất, chỉ dám thò đầu ra.
(*见好就收 kiến hảo tựu thu.)
Thích Thất vái vái chó thần một cách cung kính, hỏi: “Hai người bọn ta không may rơi vào dưới đáy thụ này, không biết tiền bối có biện pháp ra ngoài?”
“Đi ra ngoài? Nếu ta có thể đi ra, ta còn phải ở chỗ này lâu như vậy?!” Chó thần thiếu chút nữa liền muốn trợn trắng mắt.
“Vậy vì sao ngươi sẽ ở chỗ này lâu như vậy? Không phải ngươi nói ngươi là thần tiên sao? Thần tiên không có bản lĩnh như vậy?” Thẩm Húc chua ngoa.
“Bạch Uyên ta không có bản lĩnh?! Đó là ta không cẩn thận vào bẫy của kẻ gian!”
“Chỉ giáo cho?” Thích Thất hỏi.
Có lẽ là thái độ của Thích Thất vẫn luôn thật tốt, Bạch Uyên có nhiều nhẫn nại với y hơn: “Ta vốn là Thần minh đi lại tự do, bộ lạc nào thờ phụng ta, ta liền sẽ đi đến đó ở một hồi.

Nhưng chúng ta không thể che chở một bộ lạc mãi được, cho nên tóm lại bọn họ phải trải qua thịnh thế mưa thuận gió hòa, cùng nạn đói ngũ cốc khô héo.”
“Sống lâu rồi, ký ức ta đã có chút mơ hồ, ta nhớ hình như bộ lạc nơi này gọi là Dao, trong Dao có một vị Đại vu sư trăm năm mới có, gã vì có thể khiến Dao hưng thịnh như ý vạn năm, thế nhưng dùng cổ pháp khóa ta vào giữa tượng đá.

Nhưng tượng đá luôn có một ngày vỡ vụn, Vu sư đã từng nói, ngày tượng đá vỡ vụn, đó là lúc ta tự do.”
“Nhưng nhốt Thần minh là phải chịu trừng phạt, số dân của Dao một thế hệ này lụi tàn hơn một thế hệ khác, người tới thờ cúng càng ngày càng ít, tượng đá ở đây cũng sắp tới cực hạn của nó.

Ta kiên nhẫn chờ a chờ a, rốt cuộc chờ tới một ngày, ta có thể phá giam cầm.

Lúc này bỗng nhiên có một đám người tới, ta không biết bọn họ là ai, thế nhưng dùng máu viết xuống chú thuật giam cầm còn lợi hại hơn.”
“Chú thuật dưới chân các ngươi, chính là dùng máu thịt cùng đạo hạnh của ta để vận hành.


Thật là giang sơn đời nào cũng có người tài*, ta vậy mà tự mình cầm tù chính bản thân mình, ta không chết, giam cầm này liền sẽ không dừng.

Cấm chú này cùng với cả cây, nó ăn máu thịt ta càng lúc càng lớn, ta liền càng ngày càng nhỏ.”
(*江山代有才人出: câu này trích từ [Luận thi (Ngũ thủ)] của Triệu Dực thời Thanh triều.)
“Cho nên —— “ Bạch Uyên nhe răng với Thẩm Húc, “Ngươi mới là vật nhỏ! Còn kêu lão tử vật nhỏ nữa, lão tử liều mạng với ngươi!”
“Chính là vì sao bọn họ muốn cầm tù ngươi ở chỗ này chứ?” Thích Thất híp mắt, lông mày nhíu lại.
“Sao ta biết được! Nếu ta biết mà nói, ta còn có thể không nghĩ ra biện pháp hay sao?!” Bạch Uyên rung đùi đắc ý.
Ngón tay lướt qua miệng vết thương ở lòng bàn tay mình, đau đớn trong chớp mắt gợi lên một vài ký ức của y.

Khó trách sau khi y đến Giang Âm liền cảm thấy bầu không khí nơi này quái quái, Giang Âm nhiều Yêu như vậy, đều sinh ra một chợ Yêu.

Yêu cùng bá tánh cùng phòng cùng ăn, cùng ở cùng ngủ, nhưng nhìn đám người Tiêu Chính Khôn thế nhưng không hề bị ảnh hưởng.
Có máu cùng xương của Bạch Uyên, cây thần sinh trưởng đặc biệt tươi tốt, toàn bộ núi Sừng Trâu, thậm chí là huyện Giang Âm, đều bao phủ dưới linh lực của nó.

Có Linh lực này, dĩ nhiên hấp dẫn rất nhiều tiểu yêu đến đây.

Yêu khí tràn đầy, Linh khí liền càng mạnh, tuần hoàn như thế, cũng không biết giằng co bao lâu.
Bá tánh Giang Âm không chịu ăn mòn của yêu khí… không, không đúng.

Người bình thường cùng yêu sinh hoạt lâu rồi, ít nhiều đều sẽ chịu ảnh hưởng.

Giống như sư tỷ, sẽ mang theo hơi thở của yêu một cách rõ ràng như vậy.

Nhưng người của Giang Âm lại không có.
“Bạch uyên tiền bối đã ở chỗ này bao nhiêu năm rồi?”
Miệng chó của Bạch Uyên nhếch lên: “Không hơn một ngàn cũng là sáu bảy trăm, này cũng không phải cuộc sống của chó, ta nào còn đi đếm ngày...”
Trong hàng trăm năm, toàn bộ Yêu linh ở Giang Âm đều cất giấu hơi thở của mình, tuyệt đối không chạm vào người trong thành.

Chẳng lẽ là ý chỉ của cây thần? Thích Thất ngẩng đầu, nhìn rễ cây thấp thoáng kia, có chút xuất; thần..

Bình Luận (0)
Comment