Xoa xoa bả vai có chút đau nhức tê dại, Tô Dập đặt ba lô xuống, cẩn thận lấy đồ ra.
Đứng trước ngăn tủ, Tô Dập cất hộp bút, sau đó cầm sấp bản vẽ trở về phòng tiếp tục nghiên cứu. Đang định đứng dậy thì Tô Dập đột nhiên ngừng lại, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.
Hình như cậu nghe thấy tiếng của Nghệ Tu, ảo giác sao?
Chớp mắt sau đó, một tiếng kẻng giòn tan vang lên, cửa sổ thủy tinh có gắn lưới chống trộm của nhà Tô Dập đột nhiên bể tan tành!
Tô Dập trợn to mắt quay đầu lại, chỉ thấy một con quái vật hình thể lớn gấp đôi mình, cả người bao trùm lớp thạch giáp cứng rắn, thoạt nhìn giống như loài khủng long mặt sừng Ceratopia đang đứng trên những mảnh kiếng bể!
Chẳng qua con quái vật kia thoạt nhìn cũng không ổn lắm, thạch giáp trên người chi chít những vết nứt cùng rất nhiều lỗ thủng đang ứa ra chất lỏng màu đen, rất nhiều hắc khí từ vết thương của nó bay ra.
Tô Dập căng cứng người, mặc dù dáng vẻ con quỷ này thoạt nhìn rất thê thảm nhưng tông vào nhà cậu như vậy rõ ràng là không có ý đồ tốt, cậu không thể lơ là!
Quả nhiên, ngay sau đó con quỷ há to miệng rống: "Ăn thịt mi!"
Âm điệu có chút cổ quái, sau đó con quỷ vung móng vuốt của mình, Tô Dập theo bản năng ném những bản vẽ trong tay tới trước, ý đồ muốn hấp dẫn sự chú ý của nó!
Lúc những bức vẽ bị chụp bay, Tô Dập chật vật lăn qua bên ghế dài. Mà sau khi chụp hụt, con quỷ kia tức giận rống to, cảm nhận được trong căn phòng này có một sức lực trói buộc kỳ quái làm nó không thể nào phát ra toàn lực.
Thế nhưng nó nhất định phải ăn thịt nhân loại này! Nhờ ở cạnh nhân loại này mà nó có được thực lực như bây giờ, nếu ăn thịt đối phương, sức mạnh của nó nhất định sẽ tăng thêm một bậc!
Mà Tô Dập sau khi lăn tới chỗ ghế dài thì vội vàng theo khe hở bò xuống dưới ghế, sau đó xoay người nắm chặt ngọc bát quái trước ngực, người co lại thành một đoàn nhìn chằm chằm con quỷ kia.
Con quỷ này thảm như vậy nhất định là bị nhóm Nghệ Tu đánh, chỉ cần kiên trì chờ một chút thì bọn họ sẽ tới cứu cậu!
Ôm tín nhiệm như vậy, lúc con quỷ dùng móng vuốt đập nát chiếc ghế, Tô Dập rúc vào góc tường cắn răng kích phát ngọc bát quái!
Một luồng bạch quang trong suốt từ ngọc bát quái trước ngực Tô Dập bắn ra hóa thành một tấm lá chắn bao bọc xung quanh.
Con quỷ khủng long mặt sừng kia rống lớn một tiếng, móng vuốt đập ầm ầm lên lá chắn ánh sáng, thế nhưng tấm lá chắn thoạt nhìn rất mỏng manh kia lại không chút lay chuyển, ngay cả ánh sáng cũng không dao động.
Mặc dù vậy, bị một con quái vật khổng lồ bao trùm trên người lại còn không ngừng công kích, cảm giác áp bách đó vẫn rất đáng sợ. Tô Dập mím chặt môi, ánh mắt hoảng sợ nhìn con quỷ phía trên.
Nhóm Nghệ Tu một đường đuổi theo vọt tới trước nhà Tô Dập, phát hiện số nhà có chút quen thuộc, Nghệ Tu nheo nheo mắt nhìn Bình Hạo Diễm đang điều khiển điện não đột nhiên nói: "Bên trong có người, mau gọi đối phương mở cửa!"
Nói xong, Bình Hạo Diễm lập tức vươn tay nhấn chuông cửa.
"Ding dong... ding dong..."
Chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Dập theo bản năng quay đầu nhìn lại, ý thức được là cứu viện tới nhưng cậu căn bản không có biện pháp ra mở cửa!
Quỷ khủng long mặt sừng cũng nghe thấy, ý thức được gì đó nó đột nhiên gầm thét một tiếng, sau đó bắt đầu điên cuồng công kích lớp lá chắn ánh sáng làm nó phải rung lên, Tô Dập theo bản năng càng co rúm người hơn nữa.
"Đã là lúc nào rồi mà còn nhấn chuông nữa!" Bên trong mơ hồ truyền tới tiếng gầm thét, Nghệ Tu nhíu mày quát to một tiếng, sau đó đẩy Bình Hạo Diễm qua một bên, nhấc chân dùng lực đạp mạnh một cái!
"Ầm" một tiếng vang thật lớn, cửa sắt lay động vài cái, phần gần cửa bị đá trúng lõm sâu vào trong!
Nghệ Tu tiếp tục đá cửa, Bình Hạo Diễm kịp phản ứng, cũng giơ súng bắn vào ổ khóa. Vu Hãn Âm cầm dây lụa mềm mại trong tay: "Tôi phong tỏa đường chạy trốn của con quỷ kia."
Nói xong, Vu Hãn Âm trầm mặt ném dây lụa, sợi dây giống như có sinh mệnh lướt tới bốn phương tám hướng kết thành một tấm lưới chặt chẽ, sau đó dần dần biến mất.
Ở trong nhà, giữa một mãnh hỗn loạn Tô Dập cố gắng quan sát con quỷ có hình dáng khủng long mặt sừng kia, đột nhiênh cậu chú ý thấy trên ngực nó có một miếng vảy đá có màu sắc sậm hơn những nơi khác.
"Ầm đùng" theo hai âm tiếng vang vang lên, cánh cửa gỗ bị đạp bay đụng mạnh vào tường, Nghệ Tu đeo kính VR dẫn đầu vọt vào, một đấm đấm thẳng vào phía mảng màu xanh trước mặt!
Con quỷ khủng long mặt sừng sợ hãi gào thét một tiếng, hoảng hốt muốn tránh cú đấm của Nghệ Tu, bất quá nó vẫn bị hung hăng đấm trúng mảnh thạch giáp bên hông!
Trong nháy mắt, nơi vừa bị đấm trúng nứt ra một lõm to, rất nhiều chất lỏng màu đen cùng hắc khí điên cuồng phun ra!
Căn phòng quá chật hẹp, con quỷ kia căn bản không có chỗ trốn, không ngừng dính đòn tấn công của Nghệ Tu. Thấy tình thế không ổn, con quỷ xoay người muốn trốn, thế nhưng nó phát hiện cánh cửa sổ mà nó lao vào khi nãy không biết từ khi nào đã giăng đầy dây lụa!
Mà ở cửa chính, Vu Hãn Âm cầm dây lụa đang cười lạnh với nó, vô số dây lụa bay lượn khắp phòng giăng thành kết giới. Bình Hạo Diễm đứng sau lưng Vu Hãn Âm, tay giơ súng, cắn răng điên cuồng bắn về phía nó.
Lá chắn ánh sáng vây quanh người Tô Dập giống như không thể chịu nổi sức ép, chợt lóe sáng vài cái rồi vỡ vụn, lộ ra Tô Dập đang co rúm người dưới gầm ghế gỗ bị đập tan nát cùng đống gỗ vụn, thế nhưng tâm tình của cậu lúc này rất bình tĩnh.
Nhìn chằm chằm con quỷ khủng long mặt xừng kia, Tô Dập một lần nữa xác nhận khối vảy sậm màu kia. Nghệ Tu đang hung ác tạo thành vô số vết thương trên người con quỷ đột nhiên mở miệng: "Nhược điểm ở đâu?"
Nghệ Tu vừa dứt lời, con quỷ vì một lần công kích mạnh mẽ của anh mà hơi nghiêng người, một lần nữa lộ ra miếng vảy kia. Ánh mắt Tô Dập trợn to, gấp gáp nói: "Bên trái phía dưới, là miếng vảy sậm màu ở ngực nó!"
Nghe vậy, Vu Hãn Âm không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Dập đang nhìn chằm chằm con quỷ bên kia, mà ngay lúc này, Nghệ Tu nhận được thông tin lập tức tung quyền!
"Rống----" Con quỷ hốt hoảng giơ tay trái ngăn cản, cánh tay phủ đầy thạch giáp cứng rắn bị Nghệ Tu đánh vỡ vụn, mảnh vảy kia cũng bị cánh tay đập mạnh một cú!
Nó đau đớn vặn vẹo, phát hiện dị thường Vu Hãn Âm lập tức quăng dây lụa tới vây khốn con quỷ kia, mà Tô Dập thì luôn miệng nói: "Chính là chỗ đó! Đó chính là nhược điểm của nó!"
Nghệ Tu híp mắt, căn bản không cần Tô Dập nhắc nhở, nắm đấm hung ác không ngừng điên cuồng công kích vị trí kia.
Con quỷ đau đớn tới mức kêu không thành tiếng, Tô Dập chỉ huy Nghệ Tu công kích nó, ý thức được chính mình rất có thể sẽ chết dưới nắm đấm đáng sợ của nhân loại này.
Không, nó căn bản không có khả năng sống sót, lớp thạch giáp mà nó vẫn luôn kiêu ngạo dưới sự công kích của nhân loại này căn bản không thể chịu nổi một kích, chẳng qua chỉ khác là chết sớm hay chết muộn mà thôi!
Con quỷ khủng long mặt sừng đã không còn nhìn ra dáng vẻ vốn có, cả người tràn đầy vết thương cùng chất lỏng màu đen. Nó chật vật né tránh một kích, ngẩng đầu gào thét một tiếng, trong kẻ hở tấn công kế tiếp của Nghệ Tu, nó đột nhiên hóa thành một đoàn hắc khí luồn qua đám dây lụa, vọt về phía Tô Dập đang trợn tròn mắt!
"Không ổn!" Nghệ Tu lập tức xoay người đuổi theo, Vu Hãn Âm cũng nhanh chóng ném ra một đoạn dây lụa, thế nhưng không ngờ tốc độ của con quỷ khi liều mạng lại nhanh đến vậy, sau khi vọi tới trước mặt Tô Dập thì ngưng tụ thành hình!
Trong ảnh ngược đôi mắt của Tô Dập là hình ảnh thê thảm đã yếu ớt đi rất nhiều của con quỷ, cậu vội vàng nắm chặt ngọc bát quái trước ngực định kích phát lá chắn một lần nữa, thế nhưng con quỷ khủng long mặt sừng kia gầm to một tiếng giơ móng vuốt bóp cố cậu xách bổng lên không!
Tô Dập hoảng sợ trợn to mắt, liều mạng giãy dụa muốn thoát ra, thế nhưng cậu căn bản không chống cự lại được sức mạnh khổng lồ của con quỷ, bị nó xách lên che chắn miếng vảy sậm trước ngực.
"Đừng, động, đừng, qua đây. Bằng không, giết nó!" Âm thanh có chút cổ quái vang lên, con quỷ siết chặt nắm tay, Tô Dập thống khổ há miệng, khó thở giãy dụa.
Vu Hãn Âm cùng Bình Hạo Diễm cứng ngắc đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng đen đang bắt giữ Tô Dập, có chút tiến thoái lưỡng nan. Nghệ Tu rút khẩu súng lóe lam quang bên hông ra, chỉa thẳng đoàn khói màu lam đang giơ cao Tô Dập, lạnh lùng mở miệng: "Mày nghĩ người này quan trọng đến thế à? Trước tiên giết chết cậu ta rồi xử mày sau!"
Vừa nói, khẩu súng nâng lên nhắm thẳng về phía Tô Dập bị giơ cao giữa không trung.
Bình Hạo Diễm ngẩn người, vẻ mặt có chút sửng sốt, sau đó bị Vu Hãn Âm dùng sức kéo ra sau. Mà biểu tình Vu Hãn Âm thì vẫn rất nghiêm nghị, ngón tay khẽ nhúc nhích, kết giới làm từ dây lụa im hơi lặng tiếng di động.
"Cái gì? Tuyệt đối, không có khả năng!" Con quỷ khủng long mặt sừng điên cuồng gào thét, móng vuốt đang bóp cổ Tô Dập cũng siết chặt. Tô Dập điên cuồng quơ quào cánh tay, tầm mắt khó khăn nhìn về phía sắc thái bất đồng duy nhất ở trong phòng.
Đột nhiên, con quỷ khủng long mặt sừng chú ý tới dây lụa đang lặng lẽ di động thì nó điên cuồng cười to: "Mi, không có khả năng, nổ súng! Mi chỉ, trì hoãn, thời gian!"
Nghệ Tu giơ cao súng im lặng bất đồng, tầm mắt lạnh lùng lẫn họng súng đều nhắm thẳng Tô Dập.
Không, anh ấy thực sự sẽ nổ súng. Nhìn thẳng vào ánh mắt Nghệ Tu, trong lòng Tô Dập hiểu rất rõ.
Không khí trong phổi càng lúc càng mỏng manh, miệng há to nhưng không có chút không khí nào tiến vào khí quản, đầu ngón tay tái nhợt quấu lấy móng vuốt trên cổ, trước mắt biến thành màu đen.
Chẳng lẽ cậu sẽ chết ở đây sao?
Nếu như phải chết trong tay chủ nhân sắc thái rực rỡ kia...
Tô Dập đột nhiên bình tĩnh dị thường, lực đạo giãy dụa cũng yếu đi rất nhiều. Con quỷ khủng long mặt sừng ở sau lưng gầm rống siết chặt móng vuốt trên cổ cậu, chất lỏng màu đen ồ ạt chảy ra thấm ướt quần áo sau lưng cậu.
Càng ngày cảm giác hít thở không thông lại càng cảm nhận rõ hơn, Tô Dập nhìn chằm chằm Nghệ Tu đang giơ súng, khắc sâu sắc thái kia vào đáy mắt.
Chết thật ra cũng không có gì đáng sợ, bất quá chỉ là rời khỏi thế giới trắng đen này mà thôi.
Run run buông tay khỏi móng vuốt con quỷ, Tô Dập khó khăn di chuyển cánh tay chỉ về phía trái tim mình ở ngực trái.
Đầu ngón tay run rẩy kịch liệt, Tô Dập nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Nghệ Tu, môi run run muốn nói cho đối phương biết vị trí nhược điểm ở ngay phía sau tim mình, thế nhưng lại không thể nói nên lời.
Bất quá ba người có mặt ở đó đều hiểu được, gương mặt lạnh băng của Vu Hãn Âm lần nữa lộ ra biểu tình kinh ngạc, Bình Hạo Diễm cũng cổ quái nhìn Tô Dập.
Chân mày Nghệ Tu nhíu chặt, nhìn thân thể Tô Dập theo động tác của con quỷ mà không ngừng vung vẫy, họng súng nhắm thẳng vị trí trái tim Tô Dập, đầu ngón tay trầm ổn lại kiên định bóp cò!
Tô Dập không khỏi hơi trợn to mắt, ánh sáng màu trắng từ nòng súng bắn ra hệt như quay chậm, nó không ngừng phóng đại trong mắt cậu.
Trong nháy mắt, viên đạn quang xuyên thủng trái tim Tô Dập!
Con ngươi Tô Dập nháy mắt trở nên mông lung, hai cánh cửa mơ hồ đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung nhanh chóng bay về phía cậu, thế nhưng được nửa đường thì bể nát rồi biến mất.
Giống như chỉ mới nháy mắt hoặc là một thế kỷ, Tô Dập mềm nhũn từ móng vuốt của con quỷ khủng long mặt sừng rớt xuống, ngã quỵ dưới đất, trong tầm mắt mơ hồ là bóng dáng của nhóm Nghệ Tu đang chạy tới.
"Này này! Mau tỉnh lại đi!"
Đến tận khi bị Nghệ Tu nắm lấy cánh tay, thô lỗ nhấc bổng lên khỏi mặt đất, Tô Dập mới ý thức được, mình hình như vẫn chưa chết.
Theo bản năng hít sâu một hơi, lồng ngực phồng to đến mức phát đau, Tô Dập kỳ hoặc lại có chút mờ mịt nhìn nhóm Nghệ Tu, sau đó hoảng hốt quay đầu nhìn lại sau lưng.
Chỉ thấy vị trí miếng vảy sậm màu kia hệt như một cái giếng phun đang điên cuồng phun ra chất lỏng màu đen, con quỷ khủng long mặt sừng cùng số chất lỏng phun ra kia hóa thành khắc khí nồng đậm rồi tiêu tán trong không khí.