Âm Dương Nhãn

Chương 3

Bước nhanh ra khỏi phụ cận hẻm nhỏ, Tô Dập thở phào, trái tim rốt cuộc cũng chầm chậm bình ổn lại. Nhìn trái nhìn phải xác định vị trí của mình, Tô Dập đi tới lằn đường dành cho người đi bộ, nhìn xe cộ cùng những con quỷ qua lại trước mắt cùng cột đèn tín hiệu ở đối diện, chờ biểu tượng cấm đi lại chuyển thành có thể đi lại, xe hai bên cũng ngừng lại, Tô Dập mới bước nhanh qua bên đường.

Thư viện thành phố cách khu nhà cũ không xa. Tô Dập bước vào thư viện, số lượng quỷ quái đột nhiên giảm đi rất nhiều, cả thế giới thanh tịnh không ít. Tô Dập hơi khựng lại một chút, đi tới quầy giao sách cho nhân viên quản lý.

Tô Dập thường xuyên đến đây, nhân viên quản lý đều biết cậu, đối với chuyện cậu đeo bảng vẽ trên lưng cũng có chút tò mò, bất quá cơ hồ là không hề trao đổi. Thấy Tô Dập đưa sách cũng không mở miệng nói chuyện, trực tiếp điền thông tin. Mà Tô Dập trầm mặc trả sách, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.

Từ trong thư viện đi ra, tránh đi dòng người đông đúc, Tô Dập đi tới công viên cách đó không xa.

Công viên gần thư viện đã được xây dựng vài năm, những khu đất trống bên trong tụ tập rất nhiều cụ ông cụ bà đánh thái cực quyền, rất náo nhiệt. Thế nhưng số lượng quỷ ngược lại lại không nhiều, có lẽ là vì người tới đây đều khá thả lỏng đi.

Tô Dập lượn một vòng, vất vả lắm mới tìm được một nơi không bị không khí náo động bên quảng trường ảnh hưởng, cũng không có người, ngồi xuống cạnh gốc cây, cởi bảng vẽ trên lưng xuống, kẹp giấy vẽ, đặt bút chỉnh tề, đặt cốc nước có vẽ ngôi sao năm cánh ở giữa viên gạch bên trái, cuối cùng dùng bút màu đen vẽ một ngôi sao năm cánh lên góc trang giấy.

Chờ hoàn thành hết thảy, Tô Dập mới ngẩng đầu nhìn phong cảnh trước mặt, không để tâm tới một con quỷ hệt như một dải lụa bay lượn trên mặt hồ, cầm bút chì bắt đầu vẽ.

Vị trí Tô Dập ngồi hướng về phía một hồ nước nhỏ, bên kia hồ là một cây thông xanh um tươi tốt, bên trên được trang trí bằng những món đồ nhỏ. Tô Dập vẽ phác họa đường nét cơ bản, sau đó từ từ vẽ chi tiết.

Thời gian từng chút trôi qua, hồ nước cùng phong cảnh bên hồ hệt như được in xuống, từng chút từng chút xuất hiện trên bản vẽ trắng đen!

Tô Dập vẽ rất chuyên chú, cơ hồ đạt tới trình độ không còn để ý tới xung quanh, mái tóc dài che đi ánh mắt bình tĩnh lại chuyên chú của cậu. Trừ bỏ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phong cảnh, đổi bút cùng uống nước, Tô Dập chưa từng dời mắt khỏi bản vẽ nhìn xung quanh, tư thế ngồi cũng không đổi, xung quanh phát sinh chuyện gì cũng không thể hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Thế nên lúc có vài đứa trẻ hi hi ha ha đùa giỡn chạy tới, Tô Dập căn bản cũng không phát hiện. Vì thế lúc có một lực mạnh từ phía bên phải đánh tới, Tô Dập bị đụng tới nghiêng người qua bên trái, ly nước đặt bên cạnh bị đụng trúng, loảng xoảng lăn ra đất. Tây phải cũng theo lực va chạm rạch thành một đường dài trên bức vẽ phác họa sắp hoàn thành.

Nhìn lằn bút đen ngòm rạch ngang bức vẽ, Tô Dập sửng sốt, nhịn không được siết chặt cây bút chì trong tay. Lúc này cậu mới nghe thấy tiếng con nít nháo loạn ở xung quanh.

"Ha ha ha, xem kìa, nó đụng trúng người ta rồi!"

"Đúng là ngu ngốc mà!"

Đụng trúng Tô Dập là một bé gái, cô bé có chút luống cuống đứng trước mặt cậu, nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi..."

Không để ý tới bé gái, Tô Dập cúi người nhặt chiếc ly lăn dưới đất đặt lại giữa viên gạch, sau đó lần đầu tiên cầm cục tẩy mạnh mẽ lau đi vết bút chướng mắt trên bản vẽ.

Cô bé cẩn thận liếc nhìn một cái, nhìn thấy hình ảnh trên bản vẽ thì trợn tròn mắt, không ngừng nhìn về phía bờ hồ cùng bản vẽ, nhịn không được nhỏ giọng thán phục: "Wow, vẽ giống như thật ấy, cứ như hình chụp trắng đen vậy! Sao lại bôi đi vậy?"

Đám nhóc ở xa xa thấy cô bé dựa sát bên người Tô Dập thì không khỏi hô to: "Này, cậu làm gì đấy! Mau tới đây a!"

Có vài đứa nhóc tò mò chạy tới, vừa chạy vừa la ỏm tỏi: "Cậu xem gì đấy! Tôi cũng muốn xem!"

Da đầu Tô Dập tê dại, cứ nghĩ là một góc an tĩnh rốt cuộc lại bị đám nhỏ ồn ào vây quanh, Tô Dập sợ tới mức lông mao toàn thân dựng đứng.

"Em..." Liếc nhìn cô bé đang cúi đầu nhìn bản vẽ, âm thanh vì lâu rồi không lên tiếng mà có chút khàn khàn: "Em dẫn bạn em đi đi... anh... tha thứ cho em..."

Cô bé mờ mịt gật đầu, quay lại kéo tay người bạn nhỏ vừa mới chạy tới, nhảy xuống bệ xi măng lớn tiếng nói: "Mình thấy căn phòng nhỏ bên kia hồ có người a!"

"Wow, chúng ta qua đó xem đi."

Đám nhóc liền quên mất chuyện muốn xem hình vẽ, lập tức nhốn nháo chạy đi. Tô Dập không khỏi thờ phào nhẹ nhõm, bả vai căng cứng hơi buông lỏng, đổi bút chì chậm rãi vẽ lại những phần vừa bôi.

Chờ đến khi tu bổ xong, bức họa hoàn toàn không nhìn ra dấu vết từng bị bôi xóa, nhẵn nhụi vô cùng, giống hệt như một bức hình chụp trắng đen!

Tô Dập xác nhận lại lần cuối, sau đó đặt bảng vẽ xuống, thả lỏng gân cốt, lúc này cậu mới cảm thấy có chút đói bụng, xem giờ thì đã gần ba giờ chiều.

Sờ sờ bụng, Tô Dập thu dọn đồ đạc rời khỏi dòng người đã giảm đi rất nhiều trong công viên, ở ven đường tùy tiện mua chút thức ăn lấp đầy bụng, sau đó đi tới thư viện.

Trong thư viện tìm được vài quyển sách mình muốn, Tô Dập trầm mặc làm thủ tục mượn sách ở quầy, sau đó quay về nhà.

Tô Dập vừa đi vừa suy nghĩ miên man. Cuộc sống của cậu vẫn luôn lặp lại một quá trình từ nhà, thư viện, công viên, chưa bao giờ thay đổi.

Thời gian thoáng cái đã đến bốn năm giờ chiều, người trên đường dần dần nhiều hơn, học sinh tiểu học tan học cùng gia trưởng tới đón đứng đầy bên đường, Tô Dập đeo bảng vẽ trên lưng thu hút không ít ánh mắt con nít.

"Bà nội, anh trai kia đeo một tấm ván kìa!"

"Tóc của anh ấy thực dài a!"

Tô Dập rũ mi mắt, bước chân chuyển vào một con hẻm nhỏ.

Nghe tiếng huyên náo ở sau lưng dần dần biến mất, Tô Dập ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn con hẻm mình đã đi qua vô số lần cùng những dãy nhà cũ kỹ màu xám tro ở hai bên.

Nhìn một chút, Tô Dập đột nhiên sửng sốt, dừng bước. Trên ban công hai dãy nhà trống rỗng.

Những sạp nhỏ bên đường đang buôn bán náo nhiệt, những bác gái đang lựa chọn trái cây, thế nhưng trán Tô Dập lại chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhịp tim vững vàng đột nhiên tăng nhanh.

Không đúng, có gì đó không đúng.

Tô Dập liếc nhìn khắp nơi, đột nhiên cả kinh, đám tiểu quỷ tán loạn đầy đường đâu?

Nghĩ đến gì đó, Tô Dập nhanh chóng xoay người nhìn về phía sau, ánh mắt lập tức trợn trừng!

Rõ ràng cậu mới từ đường lớn quẹo vào đây, thế nhưng sau lưng cậu bây giờ lại là một con đường nhỏ hẹp thật dài!

Bất quá con đường mờ mịt sương trắng, mơ hồ đến mức làm Tô Dập không thể nhìn rõ.

"Chi chi chi..." Vài âm thanh tựa như tiếng cười từ trên đầu Tô Dập truyền tới, tiếng gió rít lướt qua, Tô Dập theo bản năng lùi lại vài bước, một viên tròn màu trắng có những vệt bẩn lớn màu đen đột nhiên từ trên trời rớt xuống, ánh mắt hung tợn nhìn cậu.

Con quỷ vượn này có hình dạng xấu xí hơn con vượn Tô Dập thấy trên mạng gấp mấy lần, gương mặt dữ có màu xám tro, nanh nhọn từ trong miệng lòi ra, bắp tay cường tráng, móng vuốt sắc nhọn, lỗ tai nhọn như loài mèo.

Mọi người trên đường tựa hồ không hề phát hiện dị trạng, vẫn tiếp tục bận rộn với việc của mình, thế nhưng giữa bọn họ với con quỷ cùng Tô Diệp có một tầng sương trắng, làm bọn họ trông có vẻ rất mơ hồ.

Bạch viên quỷ thèm thuồng nhìn Tô Diệp cứng ngắc ở bên kia, cái miệng hé rộng, âm điệu có chút cổ quái nói: "Mi, phát hiện... mình có thể nhìn thấy ta... sợ hãi đi, lúc trái tim mi nảy lên kịch liệt nhất cũng chính là lúc nó thơm ngon nhất!"

Nói xong, nó phát ra một tiếng kêu chói tai rồi bổ nhào về phía Tô Dập!

Con ngươi Tô Dập co rút, vội vàng nhào qua bên cạnh, đụng phải giỏ quít bên đường, miễn cường tránh được một kích của bạch viên quỷ.

Tô Dập đụng ngã giỏ quít, quít lăn tán loạn, thế nhưng chủ sạp cùng bà cụ đang trả giá giống như hoàn toàn không nhìn thấy, vẫn tiếp tục tranh cãi. Tô Dập bất chấp quít lăn lổn ngổn trên đất, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, muốn chạy tới con phố tràn ngập sương mù bên kia!

"Chi chi!" Bạch viên quỷ giống như cười nhạo rít một tiếng, móng vuốt to lớn vung tới dễ dàng đập thủng bảng vẽ trên lưng Tô Dập, túm lấy áo sơ mi trắng quẳng cậu qua bên đường!

Tô Dập bị hất mạnh, quẹt trúng xe đạp trưng bày cùng xe ba bánh chất đầy táo, đập mạnh vào bức tường đối diện!

Lưng bị đập mạnh mang tới cảm giác đau đớn kịch liệt, Tô Dập thống khổ che ngực, cắn răn cởi bảng vẽ xuống, ba lô cùng thức ăn còn thừa cũng vứt xuống, lúc bạch viên quỷ một lần nữa nhào tới, Tô Dập dùng hết sức lực chật vật lăn mấy vòng, một lần nữa tránh khỏi thảm cảnh bị móng vuốt sắc bén của nó đâm trúng trái tim!

Móng vuốt rạch trúng cánh tay, lưu lại miệng vết thương nhỏ dài. Bạch viên quỷ quay đầu hung tợn nhìn Tô Dập, rít lên một tiếng rồi một lần nữa bổ nhào tới! Tô Dập không ngừng lùi về sau, thế nhưng vẫn bị bạch viên quỷ dồn tới góc đường!

Mắt thấy đã không còn đường lui, Tô Dập nhìn bạch viên quỷ đang cười chi chi trước mặt, dùng sức thở hồng hộc, cách lớp áo sơ mi nắm chặt mặt dây chuyền trước ngực.

"Để xem mi... còn có thể trốn đi đâu..." Bạch viên quỷ trừng to mắt nhìn trái tim đang đập điên cuồng của Tô Dập, nước miếng thèm thuồng từ khóe miệng nhỏ xuống.

Mắt thấy bạch viên quỷ giơ móng vuốt, tâm tình Tô Dập bình tĩnh dị thường. Nhìn chằm chằm móng vuốt sắc bén không ngừng tới gần, bàn tay nắm mặt dây chuyền cũng dùng sức siết chặt.

Lúc Tô Dập chuẩn bị kích hoạt phòng ngự thì một tia sáng sáng ngời đột nhiên xuất hiện mãnh liệt xuyên thủng màn sương trắng, hung hãn gào thét đập thẳng vào mặt bạch viên quỷ!

Tô Dập sửng sốt trợn to mắt, tia sáng sáng ngời kia cùng cảm giác trắng đen hoàn toàn bất đồng, nó xé nát thế giới trắng đen trong mắt Tô Dập, mang theo khí tức nóng bỏng tràn ngập võng mạc cậu!

Cảm giác nóng bỏng đó làm Tô Dập có ảo giác bị phỏng, thế nhưng cậu căn bản không thể chớp mắt, cứ vậy nhìn chằm chằm tia sáng kia. Trong nháy mắt đó, Tô Dập không hề ý thức được đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy thứ ánh sáng được gọi là màu sắc, bị ánh sáng đánh trúng má, bạch viên quỷ bị đánh bay, cả người nó nặng nề đập vào tường.

"Này, cậu không sao chứ?"

Tô Dập theo bản năng chuyển tầm mắt từ bạch viên quái qua nơi phát ra âm thanh, cậu nhìn thấy bên trong tia sáng là một nam nhân cao lớn mặc áo đen đang siết chặt nắm tay, lúc này đang liếc nhìn cậu một cái.

Tô Dập trợn to mắt, đó là một loại ánh sáng rực rỡ nhún nhảy không ngừng, nó làm nam nhân hoàn toàn tách biệt với thế giới trắng đen ở xung quanh, làm người ta không thể nào dời tầm mắt, chói chang đến bỏng mắt.

.*.

Tác giả có lời muốn nói: Nhất Hưu ca xuất hiện rồi a ~ ~ tung hoa ~ ~

Nghệ Tu:??? bà gọi tôi là cái gì cơ?

Tác giả: khụ khụ, Nghệ Tu a, có gì sai à?

[đồng âm yixiu]
Bình Luận (0)
Comment