"Khương.Tu.Hiền! Mày đắc ý cái gì? Chẳng qua chỉ là một tên tử sĩ thấp kém, nếu không phải... thì mày đã chết từ sớm rồi, còn có thể đứng đây nói chuyện với tao à?! Sao, đi theo con quái vật kia thành lập được cái đặc vụ bộ môn gì đấy rồi đắc ý à? Chó chính là chó, không chỉ liếm chân quái vật mà còn liếm giày chính phủ!" Sắc mặt Tào Tuấn Đạt xanh mét, nhỏ giọng mắng chửi Khương Tu Hiền.
Sắc mặt Khương Tu Hiền trở nên âm trầm, đặt mạnh dĩa thức ăn xuống bàn, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm độc: "Thế nào? Không dám lớn tiếng à? Sao không để mọi người biết phế vật như mày ngay cả một tử sĩ thấp kém cũng không thu phục được, ngược lại còn bị người ta đánh cho rơi răng đầy đất?"
Trước mặt Khương Tu Hiền là ba người, Tào Tuấn Đạt vừa lên tiếng khiêu khích đứng ở ngoài cùng bên trái, bên phải là một người cao to đầy cơ bắp, chẳng qua biểu tình lãnh đạm, ánh mắt trống rỗng không có ánh sáng.
Nói xong, Khương Tu Hiền đảo mắt nhìn người đứng giữa, cười hì hì nói: "Ô, hóa ra là ôm đùi, có tiền đồ thật."
Sắc mặt Tào Tuấn Đạt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, giận tới phát run, nắm tay siết chặt nhịn không được nâng lên.
Khương Tu Hiền híp mắt, hạ thấp âm thanh: "Tới a Đào Tuấn Đạt, mày có cái gan chó này sao?"
Xôn xao bên này làm không ít người chú ý, đã có phục vị chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, bắt đầu gọi bảo vệ.
"Đủ rồi." Ánh mắt người trẻ tuổi đầy ngạo khí đứng giữa đột nhiên ngăn cản Tào Tuấn Đạt, liếc nhìn Khương Tu Hiền một cái, con ngươi cao cao tại thượng lóe lên một tia khinh thường, nhàn nhạt nói với Tào Tuấn Đạt đã tức giận tới đỏ mặt phình cổ: "Không cần so đo với tàn thứ phẩm."
Nói xong, đối phương dẫn Tào Tuấn Đạt không cam lòng xoay người rời đi.
Tào Tuấn Đạt không cam lòng nói với người nọ: "Anh Quách, sao anh không để tôi đập tên nhóc đó một trận?"
Người trẻ tuổi nhìn về phía trước, lãnh đạm nói: "Cậu ngu à? Khương Tu Hiền xuất hiện thì khẳng định quái vật Nghệ Tu kia cũng ở gần đây thôi."
Khương Tu Hiền đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện Nghệ Tu đã dẫn Tô Dập xuống, đang dạo quanh bàn ăn xem có món gì.
Ánh mắt Khương Tu Hiền sáng lên, sau đó quay đầu liếc nhìn bóng lưng người trể tuổi nọ, cười lạnh: "Chả trách tên kiêu ngạo Quách Phi Minh kia đột nhiên lại bỏ đi, hóa ra là chết nhát."
Nói xong, Khương Tu Hiền một lần nữa gắp bánh sừng trâu bỏ vào dĩa của mình rồi vui sướng chạy tới chỗ Nghệ Tu cùng Tô Dập, cười hì hì đề cử mấy món ngon rồi lon ton chạy trở về bàn dài mà nhóm Vu Hãn Âm đang ngồi.
Chiếc bàn này đủ để tám người ngồi, trên bàn trang trí bằng một chậu cây xanh, Vu Hãn Âm, Bình Hạo Diễm cùng Đỗ Phái Tuyết đang ngồi bên bàn.
Bình Hạo Diễm ánh mắt sáng long lanh ngẩng đầu nhìn Khương Tu Hiền, đưa tay đập tay một cái vang dội: "Anh Khương, chiến thắng trở về a."
Khương Tu Hiền lắc đầu, cười hì hì nói: "Nào có nào có, đều nhờ phúc của lão đại, lão đại vừa xuất hiện, đám người kia liền cụp đuôi bỏ chạy, anh chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi."
Đỗ Phái Tuyết ăn xong xà lách cùng bánh mì trong dĩa của mình, sau đó bắt đầu ăn kem. Liếc nhìn Quách Phi Minh cùng hai kẻ hầu của mình, cô lạnh lùng nói: "Gã cùng lứa với đội trưởng, cùng tầm hai mươi lăm đi, còn không chịu diệt vài con đại quỷ xây dựng chút danh tiếng trong huyền môn thì không còn kịp nữa."
Vu Hãn Âm phì cười: "Quản làm gì cho mệt."
Mao Thiên Tuyền bưng một khay thức ăn đi tới, cười cởi mở: "Mấy đứa nói gì vậy?"
Khương Tu Hiền nuốt ngụm bánh sừng trâu ngọt ngào trong miệng nói: "Chị Mao, khay thứ hai rồi hả?"
Mao Thiên Tuyền nhíu mày, cười mắng: "Sao, chê chị Mao của em ăn nhiều à? Muốn ăn đòn đúng không?"
Vừa nói, Nghệ Tu cùng Tô Dập cũng bưng thức ăn tới, hai khay trên tay Nghệ Tu có chút khoa trương, đầy ắp.
Bọn họ ngồi xuống bàn, Tô Dập còn chậm rãi bỏ vài quả trứng trên khay mình qua khay Nghệ Tu.
Khương Tu Hiền liếc về phía Quách Phi Minh, mở miệng: "Lão đại, Quách Phi Minh cũng tới, xem ra lần này Thiên Huyền Tông có không ít người tới."
Nghệ Tu ngẩng đầu quay lại liếc nhìn Quách Phi Minh kiêu ngạo bên kia, cười nhạo: "Chả ra sao, ngay Nghệ thiếu tông chủ cũng không kiêu ngạo như vậy."
Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, cậu nghe ra chút khinh thường trong lời nói đối phương, sau đó lại cúi đầu an tĩnh ăn.
Cơm tối cũng không xảy ra thêm chuyện gì, bảo vệ được gọi tới thấy tranh chấp đã tan liền rời đi.
Màn đêm buông xuống, Tô Dập kéo chiếc rèm cửa dày nặng, từ cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Phòng của bọn họ nằm ở tầng mười sáu, ở giữa Sa Minh trấn không có tòa kiến trúc nào cao hơn mười một mười hai tầng có thể nói là hạc giữa bầy gà. Đứng trên tầng cao nhất nhìn ra ngoài, trong một mảnh đèn đuốc sáng trưng có thể nhìn thấy hết thảy không bỏ sót thứ gì.
Tô Dập mặc quần áo ngủ ngầng đầu nhìn bầu trời, phát hiện trên trời có không ít ngôi sao lấp lánh. Những vì sao này hệt những những viên kim cương li ti được khảm lên màn nhung được đèn đuốc dưới mặt đất chiếu sáng lấp lánh rực rỡ.
Tô Dập quan sát một chốc rồi kéo rèm cửa lại, chân trần giẫm lên thảm quay về giường, giở chăn rồi nằm lên.
Thân thể nằm trên giường lớn mềm mại, Tô Dập an tĩnh nằm đó, trừng mắt nhìn tấm màn hoa lệ từ trên đỉnh đầu rũ xuống.
Hóa ra khách sạn sang trọng như vậy sao?
Ôm tri thức mới mẻ này, Tô Dập chầm chậm tiến vào giấc ngủ, hoàn toàn không biết chiếc giường cùng căn phòng của mình nằm trong phòng tổng thống sang trọng nhất, người bình thường có thể cả đời cũng không được vào ở một lần.
Sáng hôm sau, Tô Dập đánh răng rửa mặt xong, vừa tiến ra ngoài thì thấy Nghệ Tu mặc quần áo màu xám trắng có in chữ POLO ném một thứ gì đó vào lòng mình.
Tô Dập nhìn một cái, phát hiện là một chiếc mặt nạ nhựa hình siêu nhân trứng muối.
Trong tay Nghệ Tu hình như là mặt nạ gấu, nhìn có chút buồn cười. Siêu nhân trứng muối Tô Dập biết, thế nhưng cái mặt nạ gấu trên tay Nghệ Tu thì không biết.
Chú ý tới tầm mắt Tô Dập, Nghệ Tu tùy ý giơ chiếc mặt nạ trong tay: "Sao, em muốn cái này à?"
Thấy Tô Dập lắc đầu, Nghệ Tu thờ ơ nhún vai: "Vậy đi thôi, dạo phiên chợ một chút. Nghe nói hôm nay có người tới biểu diễn ca nhạc, rất náo nhiệt."
Tô Dập cứng đờ, vừa định nói không đi nhưng Nghệ Tu đã mở cửa, còn mất kiên nhẫn gọi cậu.
Cuối cùng, Tô Dập vẫn lặng lẽ theo Nghệ Tu ra ngoài.
Vừa ra khỏi khách sạn, Nghệ Tu liền đeo mặt nạ gấu, còn bảo Tô Dập đeo mặt nạ siêu nhân trứng muối, sau đó đút tay vào túi, dẫn Tô Dập xuôi theo dòng người đi tới trước.
Đeo mặt nạ, cách tầng mặt nạ nhựa màu xám, thế giới này tựa hồ được phủ lên một mặt kính lọc mơ hồ. Tô Dập theo sát sau lưng Nghệ Tu, nhịn không được cúi đầu, sợ ánh mắt của người đi đường sẽ đặt vào chiếc mặt nạ của bọn họ, thế nhưng đi vài bước thì phát hiện ở giữa đám người bọn họ căn bản không hề thu hút chút nào.
Người người tới lui đều ăn mặc rất kỳ quái, hình như gọi là cosplay gì đó, quần áo thời Hán chiếm đại đa số. Đại đa số đều đeo mặt nạ giống như bọn họ, bất quá họ đeo những chiếc mặt nạ rất khoa trương, còn có không ít người đeo mặt nạ vũ hội hoa lệ, lông chim đính trên mặt nạ không ngừng lắc lư dao động.
Có rất nhiều tiểu quỷ xen lẫn trong đám người, không thể nói rõ là quỷ kỳ quái hay người kỳ quái hơn, nhất thời thoạt nhìn có cảm giác quần ma loạn vũ.
Rất nhanh đã đi tới mục tiêu, trên thềm đá bên kia, ở một mảnh đất trống cực lớn chính là dịp hội chùa náo nhiệt!
Ở cổng vào có treo băng rôn thật dài: Nhiệt Liệt Chúc Mừng Lễ Văn Hóa Lần Thứ Mười Sáy của Núi Sa Minh Long Trọng Khai Mạc!
Nháy mắt cả người Tô Dập cứng ngắc, mồ hôi lạnh túa ra, tiếng sóng ầm ầm như thủy triều dâng trào vọt về phía cậu, làm cậu có cảm giác hít thở không thông.
Con ngươi Tô Dập trợn to, bên người không ngừng có bóng người bóng quỷ đung đưa qua lại, theo ánh sáng mơ hồ từ những chiếc đèn lồng vặn thẹo thành một đoàn, hệt như một con cự thú giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía cậu...
Cả người Tô Dập lạnh nhắt, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay nóng bỏng nắm lấy, Tô Dập sợ run một cái, sau đó cậu bị chủ nhân bàn tay kia kéo ra khỏi dòng người, tiền vào con hẻm tĩnh lặng bên cạnh.
Tô Dập cứng đờ ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Nghệ Tu đeo mặt nạ gấu đứng giữa quầng sáng sáng ngời.
Buông cổ tay Tô Dập, Nghệ Tu khoanh tay nhìn Tô Dập đang cúi đầu, xuyên qua lớp mặt nạ nên âm thanh có chút ồm ồm: "Lúc nãy em bị sao vậy?"
Tô Dập há miệng nhưng phát hiện cổ mình bị nghẹn lại, không nói nên lời.
Một đứa bé nắm tay mẹ mình đi ngang qua, bé tò mò nhìn hai anh trai đeo mặt nạ đứng ven đường, kinh ngạc hô: "Mẹ, gấu bự kìa! Còn có siêu nhân nữa! Con cũng muốn!"
Nghệ Tu: "..."
Tô Dập: "..."
Người mẹ trẻ tuổi kia nhìn hai người, không khỏi có chút buồn cười, hai chàng trai cao lớn lại đeo mặt nạ như vậy thoạt nhìn hệt như đứa nhỏ lớn xác vậy, quả thực có chút đáng yêu. Cô nhỏ giọng nói xin lỗi với hai người, sau đó ôm lấy con gái dỗ dành: "Mẹ dẫn con đi mua, được không?"
Chờ hai mẹ con rời đi, Nghệ Tu cắn răng chửi nhỏ một câu: "Tên nhóc Khương Tu Hiền kia..."
Không sai, cả hai chiếc mặt nạ này đều do Khương Tu Hiền mua, Nghệ Tu dù sao cũng là nhân vật nổi danh, ngang nghiên chạy tới hội chùa thì không tốt lắm, vì thế bảo Khương Tu Hiền mua giúp, còn thuận miệng nói đừng mua loại hoa hòe hoa huệ, kết quả...
Mua cũng mua rồi, đeo cũng đeo rồi, giờ chê cũng muộn rồi.
Cứ đứng ở đây mãi cũng không được, Nghệ Tu liếc nhìn Tô Dập đang cúi đầu, đỉnh đầu đen nhánh mềm mại chỉa thẳng về phía anh. Qua một lúc lâu, Nghệ Tu tựa hồ có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Đi thôi."
Nghệ Tu xoay người đi vài bước, sau đó anh phát hiện Tô Dập vẫn đứng yên ở đó, không nhúc nhích.
Có chút phiền não gãi gãi đầu, Nghệ Tu xoay người lại một lần nữa nắm lấy tay Tô Dập, xụ mặt nói: "Đi thôi bạn nhỏ Tô, không ai nhìn em đâu, có tôi nắm tay em sẽ không lạc được đâu, yên tâm chưa?"
Tô Dập mờ mịt bị kéo lảo đảo, hai chân cứng đờ chầm chậm tìm lại cảm giác, bắt đầu chuyển động.
Đi hết con đường, tầm mắt Tô Dập mới chậm rãi có tiêu cự trở lại, đặt trên phần cánh tay bị nắm.
Bàn tay xám trắng có vết chai mỏng bọc trong quầng sáng mang theo lực đạo vừa phải vững vàng nắm lấy cổ tay cậu. Nhiệt độ nóng bỏng từ phần da thịt bị nắm truyền tới hệt như bị ngọn lửa thiêu đốt!
Tô Dập hơi trợn to mắt, cánh tay bị nắm không khỏi giật giật vài cái, cả người có chút sợ run.
Nghệ Tu đi ở phía trước phát giác Tô Dập run rẩy bất thường, liền quay đầu thuận miệng hỏi: "Không thoải mái à?"
Nói xong, anh liền buông lỏng tay.
Tô Dập trợn to mắt, suy nghĩ hỗn loạn, lúc bị buông ra liền theo bản năng truy đuổi quầng sáng vừa rời đi.
Sau đó, bàn tay nhỏ gầy của Tô Dập cứ vậy thuận lý thành chương bị một bàn tay rộng lớn nắm lấy.
"Nắm chặt a bạn nhỏ Tô." Nghệ Tu tựa tiếu phi tiếu trêu chọc một tiếng, sau đó kéo Tô Dập vòng qua cổng chính đông đúc, muốn từ cửa phụ vắng vẻ hơn tiến vào hội chùa.
Nhìn bàn tay mình bị bàn tay khớp xương rõ ràng bọc trong ánh sáng bao trùm, trái tim thấp thỏm tựa hồ cũng bị nhiệt độ nóng bỏng vững vàng bao lấy, an ổn rơi xuống lồng ngực.
Ngẩng đầu chăm chú nhìn bóng lưng Nghệ Tu, ánh mắt đen trầm phản xạ tia sáng kỳ dị càng lúc lại càng rực rỡ hơn. Tô Dập nhịn không được nắm ngược trở lại, bước chân cứng ngắc cũng dần dần tự nhiên hơn.
Trước khi tiến vào đặc vụ bộ môn, một lần ở phố ăn vặt, một lần là vừa nãy, Nghệ Tu đã kéo cậu ra ngoài hai lần.
Tô Dập an tĩnh theo Nghệ Tu đi tới trước, từ cửa hông tiến vào dòng người đông đúc nhộn nhịp của hội chùa. Nghệ Tu nắm tay cậu xuyên qua dòng người, tùy ý nhìn trái nhìn phải, mà Tô Dập rốt cuộc cũng dành ra chút dư quang quan sát cảnh hội chùa.
Hội chùa náo nhiệt ngất trời, vô số người tới người lui. Ánh mắt Tô Dập dừng lại trên một thứ quen thuộc, có chút sửng sốt.
Một người bán hàng rong ôm một cái cọc gỗ lớn, trên phần đầu bọc trắng cắm đầy những xâu kẹo hồ lô. Ông cụ từng mua thứ này cho Tô Dập, cậu vẫn còn nhớ mùi vị đó, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.
Trái tim siết chặt của Tô Dập đột nhiên thả lỏng, làn sóng người cùng âm thanh ồn ào tựa hồ cũng không quá đáng sợ nữa.
Tay hai người vẫn luôn nắm chặt, cho dù bị người khác dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua nhưng vẫn không buông ra.
Bởi vì có người kéo, trước khi cậu bị làn sóng người cuốn trôi, người nọ đã kiên định kéo cậu ra ngoài.
...
Ở phía bên kia hội chùa nhộn nhịp, Mao Thiên Tuyền mặc áo ngắn tay quần short cộng thêm mái tóc ngắn cũn trông tràn đầy sức sống. Cô khom ngươi ngắm nhìn những chiếc mặt nạ treo trên quầy hàng, nói với Đỗ Phái Tuyết mặc váy dài biểu tình ôn hòa bình tĩnh ở bên cạnh: "Mọi người ở đây đều đeo mặt nạ, chúng ta cũng mua một cái đi?"
Chủ sạp lập tức lên tinh thần, ân cần nói: "Ai nha hai vị mỹ nữ, điểm đặc sắc nhất của hội chùa núi Sa Minh chính là những chiếc mặt nạ này, hai cô có thấy trên đường có biết bao nhiêu người đeo mặt nạ không? Còn có thi câu đố nữa. Chiều nay còn có biểu diễn ca múa hát ở sân khấu bên kia nữa! Không thích loại này thì còn nhiều loại khác lắm, mặt nạ hồ ly của R quốc của có, hai cô có muốn đeo thử không?"
Mao Thiên Thuyền không có hứng thú với mặt nạ hồ ly, cô ngồi xổm xuống lật tới lật lui mấy chiếc mặt nạ trên quầy: "Dạng này đi, chị thấy mấy cái này đẹp. Phái Tuyết cũng chọn một cái đi, chị tặng cho em!"
Ánh mắt Đỗ Phái Tuyết lướt qua những chiếc mặt nạ đủ màu sặc sỡ, khẽ gật đầu một cái.
"Phái Tuyết, em nói coi chị nên chọn cái nào?" Mao Thiên Tuyền giơ một cái màu đỏ và một cái màu xanh da trời, khổ não hỏi.
Đỗ Phái Tuyết khom người đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: "Hai cái này vẽ rất giống, chị cứ chọn màu chị thích là được rồi."
Mao Thiên Tuyền nhíu mày, thở dài: "Một cái trung nghĩa một cái cương trực, thực khó chọn!"
Đột nhiên một trận nào động truyền tới tai Mao Thiên Tuyền, cô ngẩng đầu nhìn một chút, chân mày chợt nhíu lại.
Mao Thiên Tuyền đặt hai chiếc mặt nạ xuống, vội vàng nói: "Phái Tuyết, em chờ chị một chút." Sau đó vội vàng chạy đi.
Đỗ Phái Tuyết cầm một chiếc mặt nạ nửa mặt nhìn theo bóng lưng Mao Thiên Tuyền, sau đó an tĩnh tiếp tục chọn lựa.
Mao Thiên Tuyền chạy tới một con hẻm nhỏ trong khu hội chùa, mạnh mẽ gạt đám người đang vây quanh đấm đá một đứa bé mười mấy tuổi, cô chắn trước mặt đang co quắp nằm dưới đất, quắc mắt tức giận quát: "Các đứa làm gì đấy hả? Cả đám bu lại đánh một đứa bé, có thấy xấu hổ không?"
Vừa nãy lực đạo của Mao Thiên Tuyền có hơi lớn, bọn họ tránh không kịp đụng phải tấm bảng đặt trước cửa tiệm. Vừa vặn phía sau tấm bảng có chất đồ nên nó căn bản không tổn hại gì, ngược lại bốn đứa nhỏ bị ngã đau tới nhe răng trợn mắt.
"Gì đấy? Bà điên ở đâu chạy tới vậy?" Một đứa bé trai cao gầy xoa xoa bả vai, chỉ Mao Thiên Tuyền mắng: "Ngay cả thứ tạp chủng của tiểu tam sinh mà cũng che chở à? Cút ngay! Bằng không ngay cả mày tao cũng đánh!"
Chân mày Mao Thiên Tuyền lại càng nhíu chặt hơn, cô than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Cũng may đội trưởng không có ở đây, bằng không nghe thấy câu này thì đám nhóc này thể nào cũng bầm mình."
Cô ngẩng đầu nói: "Mấy đứa đi nhanh đi, tôi không đánh vị thành niên."
"Gì? Bà điên này bị ngu à?" Đứa nhỏ vừa gầy vừa lùn ở bên cạnh phun một ngụm nước miếng mắng.
"Con mẹ nó! Đánh!" Đứa bé trai cao gầy kia hét lớn một tiếng rồi vọt về phía Mao Thiên Tuyền!
Sau đó cánh tay vung tới của đứa bé bị Mao Thiên Tuyền túm lấy vặn mạnh một cái làm cánh tay đứa bé bắt chéo sau lưng quỳ rạp xuống đất không thể động đậy, đứa bé phẫn nộ liên tục mắng chửi.
Đứa nhỏ gầy lùn quát một tiếng, nhào tới. Mao Thiên Tuyền vừa nghiêng người né tránh quả đấm mềm nhũn của đứa nhỏ, đồng thời dùng một tay còn lại túm lấy chế trụ nó.
Hai đứa nhóc còn lại thấy Mao Thiên Tuyền đã dùng hết cả hai tay liền ăn ý một trái một phải nhào tới.
Mao Thiên Tuyền ngẩng đầu, hai tay dùng lực đẩy hai đứa bé đang chế trụ một cái, bốn đứa nhóc không kịp đề phòng ngã loạn thành một đoàn, không ngừng kêu la.
"Fuck! Liên quan gì tới bà mà bà xen vào?" Đứa bé trai cao gầy đỡ hông nhe răng trợn mắt đứng dậy gầm một câu.
Mao Thiên Tuyền nhíu mày: "Mặc kệ, tóm lại tôi sẽ không để mấy đứa đụng vào đứa nhỏ này."
"Mẹ nó! Đi!"
Bốn đứa bé trai bỏ đi, Mao Thiên Tuyền xoay người lại muốn đỡ cậu bé bị đánh nằm dưới đất, bất quá cô phát hiện đứa bé đã lảo đảo tự mình đứng dậy, khóe miệng bầm đen rõ rệt.
"Em bị thương à? Đi mua thuốc bôi cho hết bằm đi." Mao Thiên Tuyền nhíu mày, lo lắng nói. Cô tiến tới vài bước, đưa tay tới muốn kiểm tra vết thương của đứa bé.
"Ba" một tiếng giòn tan, tay Mao Thiên Tuyền bị đánh bật ra.
"...lắm chuyện." Đứa nhỏ khàn khàn mắng một câu, sau đó đụng vào người Mao Thiên Tuyền lảo đảo bỏ đi.
Mao Thiên Tuyền cũng không tức giận, chẳng qua có chút lo lắng nhìn theo bóng lưng đứa bé mà thôi. Chờ đứa bé đã đi xa, cô mới cúi đầu nhìn mấy xâu thịt dê rơi vãi trên mặt đất... cô nhíu mày ngồi xồm xuống dùng khăn giấy nhặt mấy xâu thịt lên ném vào thùng rác.
Ở quầy bán mặt nạ, Mao Thiên Tuyền vừa mới rời đi không lâu, Đỗ Phái Tuyết đang cầm một chiếc mặt nạ nửa mặt nhìn thử.
Chiếc mặt nạ có màu trắng, chỉ có một chuỗi hoa linh lan màu xanh nhạt từ hốc mắt uốn lên trên, cả chiếc mặt nạ nhìn rất đơn giản thanh thoát, Đỗ Phái Tuyết liền cầm lên tỉ mỉ quan sát.
Lúc ông chủ sạp cố gắng quảng cáo chiếc mặt nạ này thì một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Phái Tuyết?"
Đỗ Phái Tuyết quay đầu liền nhìn thấy Đỗ Phái Lan mặc váy ngắn xinh xắn kinh ngạc lẫn vui sướng nhìn mình, bên cạnh cô là một người nam mặt mũi tuấn tú đeo kính gọng vàng mặc âu phục xám tro đang khẽ mỉm cười.
Đỗ Phái Lan đi nhanh tới bên người Đỗ Phái Tuyết, mỉm cười: "Chỉ có mình em thôi à? Đang xem mặt nạ sao?"
Đỗ Phái Tuyết đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn người nam: "Đang chờ bạn."
Người nam bên cạnh Đỗ Phái Lan tiến tới một bước, tao nhã lịch sự mở miệng: "Xin chào, anh là Từ Nhạc Trạm, là con trai thứ ba Từ gia, vừa mới đính hôn với chị em. Nếu đã trùng hợp gặp mặt ở đây không bằng cùng ăn bữa cơm đi? Phái Lan cũng muốn ôn chuyện với em gái đúng không?"
Nghe vậy, Đỗ Phái Lan liền nhịn không được mong chờ nhìn Đỗ Phái Tuyết.
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đang đợi bạn."
Đỗ Phái Lan ngẩn người, cười gượng: "Vậy để lần sau đi."
Từ Nhạc Trạm tựa hồ cũng có chút thất vọng, thở dài, ôn nhu nói với Đỗ Phái Lan: "Lâu vậy rồi vẫn không mời được em gái em một bữa cơm, quả thực có chút thất lễ."
Đỗ Phái Lan lắc đầu: "Phái Tuyết bận việc, để lần sau đi, cũng không vội mà."
Từ Nhạc Trạm cười khẽ, nhìn Đỗ Phái Tuyết đang bình tĩnh nhìn bọn họ: "Em gái đang xem mặt nạ à? Không bằng để anh tặng một cái cho em đi?"
Đỗ Phái Tuyết còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, Từ Nhạc Trạm đã cầm lấy một chiếc mặt nạ đỏ rực rồi trực tiếp trả tiền, sau đó đưa cho cô, cười nói: "Vừa nhìn đã thấy màu đỏ này rất dễ nhìn, mặc dù màu vàng cũng rất đẹp nhưng nghĩ kỹ thì màu đỏ vẫn thích hợp hơn."
Vừa nói Từ Nhạc Trạm vừa mỉm cười thân thiện làm người ta không thể nào bắt bẻ.
Vô luận là màu đỏ tươi như máu hay giả làm người lương thiện, cái nào.. cũng thực thích hợp với cô.
Đỗ Phái Tuyết rũ tầm mắt nhìn chiếc mặt nạ đối phương đưa tới, con ngươi trầm tĩnh, không nhúc nhích.
Tay Từ Nhạc Trạm cứ vậy cứng đờ giữa không trung, tựa hồ có chút lúng túng liếc nhìn Đỗ Phái Lan, sau đó nói với Đỗ Phái Tuyết: "Xin lỗi, hình như anh hơi tự chủ trương, em không thích chiếc mặt nạ này à?"
Đỗ Phái Lan cũng có chút lúng túng nhìn Đỗ Phái Tuyết đứng im bất động bên kia, đang định giảng hòa thì Đỗ Phái Tuyết đã liếc nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy chiếc mặt nạ.
"Cám ơn." Đỗ Phái Tuyết nhàn nhạt mở miệng.
Từ Nhạc Trạm mỉm cười ôn nhu: "Không có gì, em gái thích là tốt rồi."
Cuối cùng Từ Nhạc Trạm cùng Đỗ Phái Lan rời đi, nhìn theo bóng lưng hai người, Đỗ Phái Tuyết cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ đỏ rực trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là một kẻ phiền toái."
Sau đó cô giơ tay ném chiếc mặt nạ vào thùng rác chứa đầy hộp giấy cùng que trúc.
Chờ đến khi Mao Thiên Tuyền quay trở lại thì thấy Đỗ Phái Tuyết đứng bên cạnh sạp mặt nạ, không biết đang nhìn gì.
"Phái Tuyết, em chọn xong chưa?"
Đỗ Phái Tuyết quay đầu lại, an tĩnh nhìn Mao Thiên Tuyền một cái, sau đó chỉ chiếc mặt nạ nửa mặt màu trắng có hình vẽ hoa linh lan vừa nãy: "Cái này đi."
Mao Thiên Tuyền nhìn sạp mặt nạ, không khỏi than thở: "Em nói xem chị nên chọn màu đỏ hay màu xanh..."
"Màu xanh đi." Đỗ Phái Tuyết nhẹ giọng cắt lời, ánh mắt trầm tĩnh: "Màu xanh dễ nhìn, hợp với quần áo chị mặc hôm nay."
"Được! Nghe theo em, cương trực!" Mao Thiên Tuyền cầm lấy chiếc mặt nạ màu xanh da trời, cười nói. Sau đó cũng cầm chiếc mặt nạ Đỗ Phái Tuyết chỉ vừa nãy, sảng khoái trả tiền.
Hai người đeo mặt nạ men theo dòng người tiến tới sân khấu lớn.
Bên kia, Nghệ Tu cùng Tô Dập nắm tay nhau đi trong đám người.
Thời gian đến, tiếng chiêng trống vang dội, diễn viên hí kịch hóa trang đậm mặc y phục rực rỡ bước lên sân khấu, tay áo hoa lệ hất một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn nhóm khán giả đông nghìn nghịt bên dưới, tiếng hát uyển chuyển quyến rũ chầm chậm vang lên.
.*.
[Tiểu kịch trường] tiểu lưu manh x tiểu trong suốt 3
Nghệ Tu phát hiện bạn học cùng bàn có tóc mái che kín nửa mặt chính là con gà luộc mình từng gặp trong nhà vệ sinh thì rất tức giận, cảm thấy con gà luộc này đùa giỡn mình.
Vì thế anh quyết định muốn đùa giỡn trở lại.
Ngày nọ, Nghệ Tu dồn tiểu trong suốt Tô Dập vào góc tường, hung tợn nói: "Nhóc con, đùa giỡn tao vui lắm đúng không? Chưa nghe qua danh tiếng của tao ở trường này à?"
Tô Dập co rút trong góc, rũ đầu không dám lên tiếng.
Nghệ Tu trợn mắt: "Còn ngớ người ra đó làm gì? Không mau lấy tiền ra biếu!"
Tô Dập khựng một chút, sau đó yên lặng moi hết tiền trong túi ra, ngoan ngoãn đưa cho Nghệ Tu.
Nghệ Tu cười khì khì, đưa tay tới đè đầu Tô Dập hung hăng xoa loạn, xoa đến mức làm người ta lảo đảo.
"Nhóc con, anh đây còn không trị được mày à?" Nghệ Tu hừ một tiếng, tâm tình vui sướng xoay người rời đi.
Tiểu trong suốt Tô Dập giơ nắm tiền, đầu tóc bù xù:???
...
Mặt nạ màu đỏ: tượng trưng cho trung nghĩa, ngay thẳng, có tâm huyết, nhưng cũng có ý nghĩa châm chọc là giả làm người hiền lành lương thiện.
Màu xanh da trời: cương trực, bướng bỉnh khó thuần phục.
Màu vàng: dũng mãnh, nóng nảy.