Âm Dương Nhãn

Chương 59

Nhóm người Tử Vi Tông hi hi ha ha, vài người nghe thấy tiếng Nghệ Tu nên không quá chú tâm quay đầu nhìn lại, chờ thấy rõ mặt Nghệ Tu ở trong khoảng trống kì quái giữa đội ngũ xếp hàng thì nháy mắt trợn tròn mắt, bước chân cứng đờ, vội vàng kéo nhóm đồng bạn vẫn đang đi tới trước.

"Sao vậy?" Người trẻ tuổi dẫn đầu vừa quay đầu thì thấy nhóm đồng tông dè dặt chỉ về phía Nghệ Tu đang nhíu mày nhìn bọn họ.

Người kia sửng sốt một chút, thật không ngờ lại gặp Nghệ Tu ở đây. Từ trước đến nay Tử Vi Tông cũng không vừa mắt Thiên Huyền Tông, vẫn luôn quyết tâm muốn đẩy Thiên Huyền Tông ra khỏi vị trí đệ nhất tông môn. Vốn bọn họ không hề nể mặt thiếu tông chủ Thiên Huyền Tông nhưng vẫn có chút hảo cảm với Nghệ Tu, thế nhưng Nghệ Tu lại tổn thương ái đồ của tông chủ bọn họ nên quan hệ của Tử Vi Tông với Nghệ Tu cũng trở nên cực kém.

Vừa nãy Nghệ Tu gọi hắn, cũng không biết có chuyện gì, chẳng lẽ biết người của Thiên Huyền Tông cũng có trên thuyền nên muốn liên thủ áp chế Thiên Huyền Tông? Người trẻ tuổi suy đoán rồi dẫn nhóm đồng tông chậm rãi tiến tới, mỉm cười mở miệng: "Này không phải Nghệ đội trưởng sao? Tại hạ Nhâm Tinh Hỏa, xin hỏi anh gọi chúng tôi lại có gì chỉ giáo?"

Nghệ Tu mắt lạnh nhìn đối phương, giơ tay chỉ về phía cuối đội xếp hàng, gằn từng tiếng: "Xếp hàng."

Nụ cười trên mặt Nhâm Tinh Hỏa cứng đờ, chậm rãi quay đầu nhìn đội ngũ xếp hàng đang không ngừng kéo dài, nụ cười không thể nào trụ được.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Nghệ đội trưởng, như vậy là có ý gì?"

Nghệ Tu giống như nhìn một kẻ ngu ngốc: "Tôi bảo các người xếp hàng, nghe không hiểu tiếng người à?"

Tất cả mọi người trong đội ngũ xếp hàng đều quay đầu qua nhìn bọn họ, biểu tình khác biệt, chỉ có tầm mắt là rọi thẳng về phía nhóm Tử Vi Tông.

Đám người trẻ tuổi sau lưng Nhâm Tinh Hỏa lập tức nổ tung, không thể tin nổi Nghệ Tu cư nhiên bắt bọn họ xếp hàng. Nhâm Tinh Hỏa thế nhưng kềm nén cơn giận, yên lặng một chốc rồi mỉm cười ẩn nhẫn, vẫy tay nói: "Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn, tùy ý nhập đội như vậy thực sự không tốt, tôi sẽ dẫn mọi người đi xếp hàng!"

Dáng vẻ Nhâm Tinh Hỏa đầy chính khí, cứ như người dẫn đầu cả đám đi tới trước không phải hắn ấy.

Nói xong, Nhâm Tinh Hỏa vẫy đám Tử Vi Tông đi về phía cuối đội xếp hàng.

Đi một đường thật dài, một người trẻ tuổi không cam lòng nhỏ giọng với Nhâm Tinh Hỏa: "Là tên Nghệ Tu kia muốn xếp hàng, dựa vào cái gì bắt chúng ta cũng phải xếp hàng như hắn chứ...."

Nhâm Tinh Hỏa liếc mắt nhìn đối phương, lãnh đạm mở miệng: "Sao, cậu dám đối mặt chính diện với Nghệ Tu à? Dám chen vào trước mặt hắn ta?"

Người trẻ tuổi nghẹn lời, bọn họ đã quen hưởng thụ đặc quyền nên nhất thời không tiếp thu nổi việc hạ thấp bản thân, không cam lòng nói tiếp: "Chẳng lẽ chúng ta thật sự đi xếp hàng thật à? Như vậy người ta sẽ nhìn Tử Vi Tông chúng ta như thế nào đây? Bọn họ sẽ nghĩ chúng ta sợ Nghệ Tu mà xếp hàng!"

Nhâm Tinh Hỏa thấp giọng nói: "Không quản thế nào, nhượng bộ Nghệ Tu khẳng định không phải là chuyện xấu, để hắn ta có ấn tượng tốt thì cho dù hắn không giúp chúng ta chèn ép Thiên Huyền Tông cũng sẽ không chướng mắt chúng ta. Nếu không thể phản kháng thì không bằng biểu hiện ung dung đại lượng một chút, xếp hàng có là gì. Hơn nữa so với đám Thiên Huyền Tông đã lên thuyền trước thì ít nhiều gì chúng ta cũng xếp hàng đàng hoàng, mọi người sẽ có thiện cảm với chúng ta hơn, cứ dần dà như vậy..."

Nhâm Tinh Hỏa cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu đi thẳng tới cuối hàng, còn mỉm cười như gió xuân với người xếp hàng phía trước mình.

Mà nhóm người trẻ tuổi sau khi biết ý Nhậm Tinh Hỏa cũng ngoan ngoãn thu liễm biểu tình không cam lòng cùng phiền não.

Mặc dù vui sướng khi thấy Tử Vi Tông bị Nghệ Tu đuổi ra cuối đội xếp hàng, thế nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của Nhâm Tinh Hỏa thì vẫn có chút bội phục cùng thưởng thức.

Mắt thấy nhóm Tử Vi Tông đã đi ra phía sau xếp hàng, Nghệ Tu thờ ơ thu hồi tầm mắt, kéo Tô Dập theo đội ngũ từ từ tiến tới trước.

Khoảng cách không còn bao xa, rất nhanh đã tới phiên Nghệ Tu cùng Tô Dập, Nghệ Tu đưa hai tấm vé cho người soát vé rồi từ bàn tay có chút cứng ngắc của đối phương cầm lấy hai chuỗi vòng tay pháp khí bằng kim loại để thông hành trong bí cảnh Nam Hải, sau đó trong ánh mắt của mọi người bước lên thang cuốn, thuận lợi lên thuyền.

Bước trên bong thuyền đang khẽ đong đưa nhè nhẹ, lập tức có người tiến tới dẫn đường. Sau khi xác nhận phòng hai người đã đặt, nhân viên có đeo bảng tên dẫn đường tới căn phòng có một giường lớn kia, đồng thời nhỏ giọng cẩn thận nói: "Nghệ đội trưởng, hiện giờ còn trống một phòng đơn có cửa sổ do một người trả vé lại, xin hỏi hai vị có cần không?"

Nghệ Tu một tay nắm hành lý, một tay nắm Tô Dập đội mũ cùng đeo kính kín bưng, lãnh đạm nói: "Không cần, hai chúng tôi ở chung một phòng được rồi.

Nhân viên nọ liếc trộm bàn tay nắm chung một chỗ của Nghệ Tu cùng Tô Dập, thật không ngờ Nghệ Tu đại danh đỉnh đỉnh lại là người đồng tính, đồng thời cũng thầm bội phục cậu trai trẻ đội nón đeo kính này có can đảm ở chung một chỗ với Nghệ Tu.

Nghệ Tu nhàn nhạt liếc nhìn nhân viên nọ, đối phương lập tức thu hồi tầm mắt không dám nhìn loạn nữa, một đường nhìn thẳng phía trước dẫn hai người tới căn phòng một giường lớn trên tầng ba.

Nhân viên dùng chìa mở cửa, sau đó giao chìa khóa cho Nghệ Tu rồi khom người mời hai người tiến vào. Đây là một căn phòng có chiếc giường lớn rộng rãi, tổng thể có màu nâu cọ, phong cách cực kỳ đơn giản. Một chiếc giường lớn đặt ở giữa phòng, đầu giường là bức tranh cành mai thủy mặc bằng gạch nung, hai bên là đèn ngủ hình chữ nhật, một chiếc TV màn hình cong đặt đối diện giường.

Cuối phòng là cửa sổ sát đất, xuyên qua mặt kính trong suốt lộ ra từ khe hở tấm màn có thể nhìn thấy sóng biển lóng lánh bên ngoài.

Nhân viên xác nhận lại bọn họ thật sự không muốn căn phòng đơn kia mới đứng ở cửa nói: "Chín giờ du thuyền sẽ xuất phát, đại khái tầm mười giờ rưỡi đến mười một giờ sẽ tới phía trên bí cảnh Nam Hải, đến khi đó hai vị có thể dùng pháp khí tự do xuống nước. Phòng ăn nằm ở tầng một, xung quanh có đủ hình thức giải trí, hai vị có thể tự do du ngoạn."

Nói xong, nhân viên xoay người nhanh chân chuồn đi. Mặc dù thái độ của Nghệ Tu vẫn rất ôn hòa, thế nhưng đứng bên cạnh Nghệ Tu cứ cảm thấy căng thẳng khó thở, đây cũng là lí do mà Nghệ Tu lưu truyền tiếng xấu suốt nhiều năm qua.

Nghệ Tu cũng không để ý tới nhân viên kia, sau khi kéo vali hành lý vào phòng cất xong mới xoay người nói với Tô Dập đang đánh giá căn phòng này: "Muốn nghỉ một hồi hay ra ngoài dạo một chút?"

Bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ, cách giờ thuyền xuất phát vẫn còn cách một đoạn thời gian. Tô Dập đi tới trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng kéo rèm nhìn một cái.

Cửa sổ phòng bọn họ nằm ngay boong du thuyền, lúc này ánh nắng sớm mai từ phía sau thân thuyền chiếu rọi tạo thành mảng bóng mờ phân rõ giới hạn sáng tối trên boong. Trên boong có không ít người tụ năm tụ ba, tựa hồ đang vừa đón gió biển vừa trò chuyện. Tô Dập nhìn lượng người trên boong, nhất thời không có ý ra ngoài.

"Có nhiều người quá... em không muốn ra ngoài."

Nghệ Tu an ủi xoa xoa đầu Tô Dập, ôm lấy cậu hôn chụt một cái lên trán: "Không muốn đi thì không đi, tới nơi chúng ta trực tiếp xuống nước. Em đói không? Anh đi lấy bữa sáng."

Tô Dập gật đầu, an tĩnh ngồi trên ghế sô pha, từ hành lý lôi ra một quyển sách bắt đầu an tĩnh đọc. Nghệ Tu thì đi ra ngoài, đỉnh tầm mắt của mọi người đi xuống phòng ăn tầng một. Phòng ăn cung cấp bữa sáng, trong phòng có không ít người, nhóm đông nhất chính là người của Thiên Huyền Tông.

Lúc Nghệ Tu đi vào phòng ăn, người của Thiên Huyền Tông cũng vừa nghe tin Nghệ Tu cùng lên thuyền. Người Thiên Huyền Tông nghe thấy tiếng bàn luận của người xung quanh thì hơi biến sắc, không hẹn mà cùng nhìn về phía Quách Phi Minh dẫn đội lần này.

Quách Phi Minh cũng biến sắc, thế nhưng vẫn cố tỏ ra trấn định, miễn cưỡng mở miệng trấn an nhóm người Thiên Huyền Tông vài câu: "Nghệ Tu tới thì tới, chẳng lẽ hắn có thể làm gì chúng ta sao?"

Hắn vừa mới dứt lời thì Nghệ Tu đã sải bước bước vào phòng ăn, bắt đầu nhìn xung quanh. Cả phòng ăn nhất thời nổ tung, rất nhiều người kinh hô là Nghệ Tu đã tới, đồng thời còn liếc nhìn qua lại giữa Nghệ Tu cùng nhóm người Thiên Huyền Tông.

Mọi người trong huyền môn đều biết chuyện Nghệ Tu bất hòa với Thiên Huyền Tông, cơ hồ tất cả mọi người đểu cảm thấy Nghệ Tu muốn tìm nhóm người Thiên Huyền Tông, ngay cả Quách Phi Minh dẫn đầu nhóm Thiên Huyền Tông lần này cũng nghĩ như vậy.

Sắc mặt Quách Phi Minh tái xanh nhưng vẫn cố cắn chặt răng. Vốn nhiều năm sau khi Nghệ Tu rời khỏi Thiên Huyền Tông, hắn ít nhiều đã quên được bóng ma tâm lý bị đánh lúc bé, thế nhưng lần quỷ quật bất ngờ đụng mặt Nghệ Tu nổi điên đã kích động trí nhớ mà hắn đã chôn sâu trong lòng.

Quách Phi Minh cứng ngắc hít sâu vài hơi, chỉ cảm thấy toàn thân ẩn ẩn đau đớn, cảm giác vô lực càn quét khắp toàn thân. Hắn đứng lên, từ từ xoay người nhìn về phía Nghệ Tu, cố gắng kích phát toàn bộ dũng khí và chiến ý, sắc mặt trắng bệnh chờ Nghệ Tu đi tới trước mặt mình.

Thế nhưng Nghệ Tu không thèm liếc mắt tới Quách Phi Minh lấy một cái, ánh mắt quét nhanh qua đám Quách Phi Minh rồi rơi vào người tựa hồ là quản lý phòng ăn. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nghệ Tu đi tới trước mặt quản lý phòng ăn đang cứng đờ người, mở miệng nói: "Tôi muốn mang bữa sáng về phòng, được không?"

Vốn thức ăn buffet không cho phép đóng gói, nếu muốn ăn trong phòng thì có thể chọn cơm phần. Chỉ là hiện giờ thuyền chưa xuất phát, trên du thuyền tạm thời chưa có cơm phần, quản lý không dám mở miệng cự tuyệt, chỉ đành im lặng đưa hộp thức ăn cho Nghệ Tu gắp thức ăn bỏ vào.

Ánh mắt mọi người trong phòng ăn không ngừng lởn vởn trên Nghệ Tu đang lấy thức ăn cùng Quách Phi Minh, thấy không phát sinh mâu thuẫn hay bát quái gì cả, đại đa số đều thu hồi tầm mắt. Mà Quách Phi Minh thì chỉ cảm thấy mình bị tát một cái vào mặt, mặt sưng lên thành màu gan heo.

Quách Phi Minh phát hiện mình càng tình nguyện bị Nghệ Tu chế giễu một phen hoặc trự tiếp ra tay đánh hắn một trận vẫn tốt hơn tình cảnh xấu hổ mình dốc sức sẵn sàng chiến đấu nhưng lại bị bỏ lơ như lúc này.

Nghệ Tu lười để ý tới đám Quách Phi Minh, đút no cho Tô Dập nhà mình mới là chuyện đáng giá để anh phí tâm. Chờ gói kĩ thức ăn, anh trực tiếp xách bốn hộp thức ăn rời khỏi phòng ăn huyên náo, một đường quay về phòng.

Tô Dập vẫn giữ nguyên tư thế lúc Nghệ Tu ra ngoài không nhúc nhích, cầm sách nghiêm túc đọc. Nghệ Tu tiến vào cửa thì đặt hộp thức ăn lên bàn, cầm lấy hộp trên cùng chứa đầy thức ăn đặt ở chỗ Tô Dập, sau đó lại lấy ra một hộp khác mở ra nói: "Ăn sáng đi rồi đọc tiếp."

Tô Dập ngoan ngoãn đóng sách lại, ngồi bên cạnh Nghệ Tu an tĩnh cầm đũa.

Bốn hộp thức ăn này Tô Dập chỉ ăn một hộp là no, ba hộp còn lại là một mình Nghệ Tu giải quyết, chờ ăn sáng xong, thời gian cũng chỉ mới hơn tám giờ.

Nghệ Tu đứng lên duỗi người, kéo Tô Dập đang ngồi trên sô pha định tiếp tục đọc sách: "Mới ăn no xong đừng xem sách, tiêu cơm cái đã."

Dẫn Tô Dập đi vài vòng trong phòng xong, Nghệ Tu mới buông tay Tô Dập, nằm ngửa xuống giường. Tô Dập quay lại ngồi xuống sô pha, mới vừa cầm sách lên đã nghe thấy tiếng Nghệ Tu.

"Tới, nằm trên giường đọc."

Tô Dập trừng mắt, quay đầu nhìn Nghệ Tu đang chống đầu đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, cũng không cự tuyệt đi tới cởi giày bò lên giường. Nghệ Tu hơi chống người dùng gối lót làm nệm dựa dưng cho Tô Dập, để cậu có thể thoải mái đọc sách, sau đó ngồi dậy cởi giày nằm nghiêng bên người Tô Dập, hai cánh tay quấn chặt lấy eo cậu.

Anh nhéo thịt bên eo Tô Dập, mặt chôn vào phần hông thon gầy, lầm bầm: "Còn phải nuôi mập thêm chút nữa."

Tô Dập cảm thấy hông nhồn nhột nên theo bản năng né tránh, thế nhưng lại bị Nghệ Tu vững vàng giữ chặt.

Nghệ Tu không động đậy nữa, an tĩnh dán vào người Tô Dập nhắm mắt dưỡng thần.

Thời gian từng chút an tĩnh trôi qua, đột nhiên một tiếng còi tàu thật dài vang lên, bên ngoài mơ hồ còn có tiếng hoan hô, Tô Dập ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện tàu đã xuất phát.

Du thuyền vốn bình ổn từ từ di động, mũi thuyền quay ngược ra ngoài tiến về phía vùng biển nam vô tận.

Nghệ Tu an tĩnh nằm bên cạnh khẽ giật giật, chân dài nhấc lên gác lên đùi Tô Dập, vững vàng quấn lấy đôi chân bất động của cậu. Tô Dập nhìn Nghệ Tu, chỉ cảm thấy anh giống như một con koala được bọc trong ánh sáng vững vàng quấn lấy cậu. Cậu điều chỉnh tư thế một chút rồi an tĩnh thu hồi tầm mắt, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Du thuyền vững vàng tiến ra biển khơi, phăng phăng cắt ngang những cơn sóng. Trong phòng ngủ Tô Dập cùng Nghệ Tu cực kỳ an tĩnh, hai thân ảnh một ngồi một nằm vô cùng hài hòa.

Hơn một giờ nhanh chóng trôi qua, lúc thuyền chậm rãi dừng lại, Nghệ Tu lập tức mở mắt ra, trong mắt là một mảnh thanh minh. Thả lỏng cái chân đang quấn chặt lấy Tô Dập, dứt khoát ngồi dậy, mang giày xong thì cầm lấy chuỗi pháp khí bị mình tiện tay đặt trên bàn, đeo ba lô nói: "Đi thôi, chắc tới nơi rồi."

Tô Dập cũng xuống giường mang giày, phủi phẳng nếp nhăn trên quần áo rồi an tĩnh theo Nghệ Tu ra cửa, theo dòng người huyên náo đi lên boong thuyền.

Trên boong thuyền đã tụ tập rất nhiều người, Tô Dập rúc bên người Nghệ Tu nhìn quanh một vòng, phát hiện không ít người được nhân viên hỗ trợ hoặc tự mình hành động, leo qua lan can chắn trên boong trực tiếp nhảy xuống biển, sau đó nhanh chóng chìm sâu xuống không thấy bóng dáng.

Nghệ Tu đeo chuỗi pháp khí vào tay phải Tô Dập: "Pháp khí này có thể tạo thành một lớp màng bảo hộ tự động chìm xuống đáy biển, tuần hoàn không khí, cẩn thận đừng làm mất."

Pháp khí này nhìn khá thô kệch, Tô Dập quan sát vòng tay sâu từ các hạt kim loại trên tay, trận văn trên hạt cũng không nhiều, cậu nhìn vài lần liền nhớ.

Tô Dập gật đầu với Nghệ Tu, nhìn lại những người nhảy xuống biển, quả nhiên nháy mắt bọn họ rơi xuống nước có một lớp màng trong suốt giống như bọt khí chợt lóe lên, ngay sau đó người kia biến mất khỏi mặt biển.

Nghệ Tu dẫn Tô Dập tới nơi ít người, nhấc chân bước qua lan can sơn màu trắng tựa hồ đang phát sáng, nghiêng người ngồi trên lan can nhìn Tô Dập, cười hỏi: "Sợ không?"

Tô Dập nắm tay Nghệ Tu nhảy qua lan can, lắc đầu nghiêm túc nói: "Không sợ."

Nghệ Tu cười khẽ một tiếng, đưa tay ôm lấy Tô Dập, dưới chân dùng sức đạp một cái, thân mình nghiêng ra ngoài, hai người từ trên thuyền nhảy xuống, ùm một tiếng rơi thẳng vào nước biển bên dưới.

Tô Dập sợ tới cứng còng, bị Nghệ Tu ôm chặt, nháy mắt rơi xuống nước cậu theo bản năng nhắm mắt nín thở. Bọn họ nện mạnh xuống mặt nước, thân thể bị một sức mạnh nào đó kéo chìm sâu xuống, thế nhưng quanh thân vẫn thực khô ráo. Tô Dập mở mắt ra thì thấy đôi mắt phượng mang theo ý cười của Nghệ Tu.

Tô Dập hơi trợn to mắt, tò mò quay đầu nhìn khắp nơi, phát hiện quanh thân bọn họ được bọc một tầng bọt khí trong suốt. Bọt khí này không ngừng chập chờn dao động trong đại dương rũ thành những lớp nếp nhăn bất quy tắc, tựa hồ chỉ cần chọt một cái là rách nhưng lại cực kỳ vững vàng bao bọc bọn họ.

Bọt khí bao bọc bọn họ tựa hồ trôi nổi trong nước, không cần bọn họ làm gì cũng tự động đưa bọn họ chìm sâu xuống đáy biển. Chuỗi vòng tay pháp khí này liên thông với bí cảnh Nam Hải, có thể trực tiếp đưa bọn họ tới nơi, không cần bọn họ làm gì cả, cứ an tâm đợi tới bí cảnh là được.

Tô Dập nghiêng đầu nhìn mặt biển, chỉ thấy một bóng đen hình con thuyền thật lớn an tĩnh nổi trên mặt biển tạo thành một vùng bóng râm thật lớn, bốn phương tám hướng xung quanh bóng đen là những người đang chím sâu xuống. Ánh mặt trời chói mắt vẩy lên mặt biển, ánh sáng rực rỡ đong đưa đong đưa theo những cơn sóng xuyên xuống chiếu sáng lòng biển tăm tối, chiếu sáng lên hai người, đong đưa chiếu rọi thành một mảnh hư ảnh gợn sóng sặc sỡ.

Tô Dập chuyển dời tầm mắt về phía Nghệ Tu, ánh sáng trên người anh ở trong lòng biển tối đen này lại càng chói mắt hơn. Thế nhưng nó kém xa ánh mắt chuyên chú của anh đang nhìn cậu, ánh sáng mơ hồ phản chiếu vào ánh mắt anh phản xạ thành một mảnh tia sáng nhu hòa chói mắt.

Tô Dập yên lặng nhìn ánh mắt Nghệ Tu, nhìn chính mình trong con ngươi đen tuyền của anh, trong lòng mềm nhũn, chú cá nhỏ dưới hồ vui sướng không ngừng bơi lội xoay quanh. Cậu chủ động ôm cổ Nghệ Tu, ngẩng đầu nâng mặt lên.

Ý cười trong mắt Nghệ Tu lại càng sâu hơn, hơi cúi đầu ngậm lấy môi Tô Dập.

Bọt khí trong suốt không ngừng chìm sâu xuống đáy biển bị thủy quang sặc sỡ phản chiếu thành quầng sáng mơ hồ dao động. Trong chiếc bọt khí lớn hơn những chiếc khác một vòng, hai bóng người lơ lửng ôm chặt lấy nhau, hai đôi môi kề sát.

Đầu lưỡi Nghệ Tu nhẹ nhàng liếm cánh môi Tô Dập, hé mở hàm răng thăm dò tiến vào trong. Tô Dập hơi hé miệng nhu thuận đón nhận đầu lưỡi Nghệ Tu, mặc cho nó bá đạo cuồng quét mấy vòng trong khoang miệng, tha hồ cướp đoạt hô hấp của cậu, sau đó quấn quít lấy đầu lưỡi mình.

Hai đầu lưỡi mềm mại chen chúc quấn quít triền miên. Tô Dập hơi hé mở cặp mắt mờ mịt, trong tầm mắt rưng rưng là một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một mảng tia sáng chói mắt cùng tròng đen chuyên chú của Nghệ Tu đang nhìn cậu. Nhịp tim cậu đập rất nhanh, hô hấp bị cướp đi làm óc cậu chỉ là một mảnh mơ hồ mông lung, chỉ cảm thấy chính mình sắp chết chìm trong mảnh đại dương màu hồng của Nghệ Tu.

Nghệ Tu hơi lùi khỏi khoang miệng ấm áp của Tô Dập, nắm cằm cậu hung ác nói: "Ngốc, hít thở đi."

Sắc mặt Tô Dập đỏ ửng, khóe mắt ươn ướt nước muối sinh lý, môi bị hôn tới sưng đỏ, dáng vẻ cực kỳ đáng thương. Bộ não mít đặc nghe thấy lời Nghệ Tu thì theo bản năng hít thở một hơi thật sâu, không khí mới mẻ tràn vào phổi làm cậu chậm rãi thở hắt một hơi.

Nghệ Tu cúi đầu thân mật cọ cọ đôi môi hồng hồng đỏ đỏ của Tô Dập, cũng không tiếp tục làm loạn nữa, chỉ ôm Tô Dập trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu để giúp cậu bình ổn hô hấp.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chờ Tô Dập bình phục lại ló đầu ra từ lòng ngực Nghệ Tu thì ánh sáng xung quanh đã trở nên cực kỳ mơ hồ. Xung quanh bọt khí là một mảnh u tối hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh sáng trên người Nghệ Tu giống như một ngọn đèn phá tan bóng tối, vững vàng bao bọc lấy Tô Dập.

Nghệ Tu vỗ đầu Tô Dập, thấp giọng nói: "Sắp tới rồi."

Tô Dập quay đầu nhìn lại, phát hiện ở đáy biển xa xa phía trước có một luồng nước xoáy, luồng nước kia ở giữa lòng biển thoạt nhìn vô cùng yên ả, chầm chậm xoay tròn. Trung tâm luồng xoáy là một màu đen thâm thúy, tựa hồ căn bản không có tia sáng nào có thể xuyên qua, xung quanh xoáy nước là một bãi đá hoang vu vắng lặng, hoàn toàn không có san hô, bầy cá hay bất kỳ sinh vật nào.

Rất nhiều bóng người bọc trong bọt khí nhanh chóng trôi vào vòng xoáy nước, rất nhanh đã không còn bóng dáng. Tô Dập nhất thời hiểu ra đó là lối vào bí cảnh.

Bọt khí xê dịch trông có vẻ chậm chạp nhưng kỳ thực khi tới gần lối vào bí cảnh thì tốc độ ngày càng nhanh hơn, cuối cùng giống như tia sáng bao bọc cuốn Nghệ Tu cùng Tô Dập vọt vào trong vòng nước xoáy!

Sau một trận rung động xoay tròn mơ hồ, bọt khí bọc quanh hai người tựa hồ bị thứ gì đó phun ra ngoài, tốc độ di chuyển của bọt khí chợt chậm lại, không gian tối òm xung quanh đột nhiên sáng ngời.

Tô Dập quay đầu nhìn lại, phát hiện bọn họ đang lơ lửng di động phía trên một tòa thành cổ xưa đổ nát, liếc nhìn một cái thì thấy cả một mảnh kiến trúc xám tro rộng mênh mông vô bờ, lẳng lặng lộ ra dấu vết tháng năm.

Một mảng trận văn phức tạp lơ lửng giữa không trung tạo thành nửa vòng tròn trong suốt bao bọc toàn bộ tòa thành cổ. Trên không thành cổ có vô số bọt khí tương tự như của bọn họ không ngừng từ gợn sóng trên trận văn lao ra rồi dịch chuyển tới các điểm khác nhau trong thành cổ. Mà bọt khí của nhóm Tô Dập tựa hồ không chịu nổi sức nặng, lơ lửng một chốc liền bắt đầu hạ thấp, cuối cùng cách mặt đất tầm bốn năm mét thì "ba" một tiếng vỡ tan!

Nghệ Tu một tay ôm chặt Tô Dập, nhanh chóng điều chỉnh tư thế vững vàng đáp xuống đất.

Bọn họ rơi xuống phần rìa của tòa thành cổ, cách chỗ trận văn bao bọc không xa, mà đại đa số bọt khí đều bay vun vút về phía trong thành cổ, xung quanh bọn họ cũng không có người đáp xuống nên khá an tĩnh.

..*..
Bình Luận (0)
Comment