Đô thị ban đêm luôn mê người như thế, luôn hoa lệ chói mắt như thế, xe cộ đông đúc, người qua kẻ lại, vô cùng nhộn nhịp.
Mà, trong một căn hộ XX lại phát ra tiếng sư tử rống kinh thiên.
“Mày nói cái gì?” Tĩnh Nghi ‘rống’ xong, vẫn không tài nào tin được nhìn bức tranh màu
xanh nhợt nhạt kia, Tiểu Thiến thật đang ở bên trong bức tranh này sao?
Minh Diệm ngồi trên sô-pha, nhắm mắt suy ngẫm, bức tranh này nó ở Minh Giới đã từng nghe qua, tĩnh tâm suy nghĩ một lát.
“Ê,
tiểu quỷ, lời mày nói là thật sao, ừm… tuy rằng cái bóng ảnh trong bức
tranh này có chút xíu giống Tiểu Thiến, nhưng… nhưng cô ấy cũng không
thể chạy vào trong bức tranh được?” Tĩnh Nghi nói một đống không ngừng nghỉ, mày của Minh Diệm càng nhíu càng chặt.
“Ê, mày nói…”
“Câm miệng – - – - -” Minh Diệm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bạo phát gầm lớn một tiếng.
Im lặng – - – -
Rất im lặng – - – - -
Tĩnh Nghi lúc này, miệng mở lớn, đôi mắt trợn trừng nhìn nó đang gầm rống ‘khác người’.
“Ngươi mà còn làm ồn, ta liền giết ngươi đó.” Minh Diệm hung tợn nói, phiền phức, nữ nhân thật là phiền phức!
Tinh Nghi nuốt nước miếng, ngượng ngùng cười với nó, im lặng, cô duy trì im lặng!
Minh Diệm đột nhiên đứng bật dậy, đi đến phía trước bức tranh manh mối, sau một lúc lâu, nó vui mừng nói “Đúng rồi, ta biết rồi.”
“Biết cái gì?” Tĩnh Nghi bẩm lẩm một câu.
“Cuộn tranh u linh, nó là cuộn tranh u linh.”
“Cuộn tranh u linh?” Đối với cái tên gọi này, Tĩnh Nghi lập tức hứng thú, đến bên cạnh nó dò hỏi rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Minh Diệm nhìn cuộn tranh nhẹ nhàng mở miệng, “Ta cũng không biết rõ lắm về bức tranh này, chỉ biết, đây là bức tranh có thể ăn thịt người.”
“Á…” Tĩnh Nghi nghe đến 3 từ ‘ăn thịt người’, vội trốn sang một bên, sợ rằng cô sẽ bị ăn mất, “Nhanh, nhanh đem nó đốt đi, để nó khỏi ăn thịt người.”
“Không đốt được.” Minh Diệm khẽ nói.
“…?”
“Cuộn tranh u linh mỗi khi đến ngày 15 cũng chính là đêm trăng tròn, hễ ai mà đêm đó mở cuộn tranh ra đều sẽ bị hút vào, vĩnh viễn không thể nào tái
sinh, cuộn tranh này đốt không cháy, xé không rách, cũng chính là nói,
người phàm không có cách nào huỷ bức tranh này được.”
“Á..” Lại một tiếng kêu thất thanh, thật đáng sợ, Tĩnh Nghi sợ hãi hét lên, “Mang nó đi lẹ lên, tao không muốn vào trong bức tranh, mày ném nó đi đi.”
Minh Diệm khinh bỉ liếc nhìn Tĩnh Nghi tham sống sợ chết, nói một cách khinh thường: “Mẹ ta tuy nói rằng có chút khờ khạo, nhưng tuyệt không tham sống sợ chết.”
Tĩnh Nghi bị nó nói như vậy, sắc mặt rất khó coi.
“Ta phải đi vào trong bức tranh.” Minh Diệm đột nhiên nói.
“…?”
Minh Diệm bỗng nhìn cô nói: “Nếu như ta không có cách nào cứu được người ra, ngươi nhất định phải đem bức tranh này chôn xuống đất, càng sâu càng tốt.”
Nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang nói của nó, Tĩnh Nghi bỗng sụt sịt mũi, khóc lóc nói: “Không được… tao đã đồng ý với mày, nhất định nhất định phải cứu được Tiểu Thiến!”
Nhìn thấy cô khóc, trong lòng Minh Diệm cũng mềm xuống, khẩu khí cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, “Xem ra, ngươi cũng rất quan tâm đến người.” Bằng hữu thân thiết của mẹ thật sự không uổng phí kết giao!
Tĩnh Nghi lau lau mũi, vội vàng nói: “Không phải vậy, ý của tao là, mày xài tiền của tao nhiều như vậy, nếu mà cô ấy không đi ra, vậy thì tao lỗ nặng rồi nha!”
Minh Diệm nghe xong, khoé miệng giựt giựt mấy cái, trong lòng thầm nhủ: Ngươi có thể đi chết được rồi đó!