< Tít...tít...tít >
Âm thanh từ chiếc đồng hồ báo thức reo mãi không ngừng, Trạch Lam nằm trên giường, kéo chăn bông ra khỏi đầu mà nhăn nhó: "Ồn chết đi được!"
Với tay cầm lấy chiếc đồng hồ đưa lại gần, Trạch Lam căng mắt khi thấy cây kim ngắn trên đó chỉ đúng số 8.
"Nguy rồi, nguy rồi. Trễ hẹn...trễ mất rồi!" Trạch Lam tốc chăn ngồi bật dậy, vội phóng khỏi giường mà chạy ngay vào phòng tắm.
Đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ công sở lịch sự, mái tóc vẫn cột cao gọn gàng thường thấy. Trạch Lam tren tay cầm sẵn một bộ hồ sơ mở cửa lao khỏi nhà.
Ngồi trên chuyến xe buýt, tầm mười phút thì đến điểm hẹn. Trạch Lam vội vàng đi vào tiệm cafe Island. Và quả nhiên địa điểm này cô chọn không sai, 8g sáng hơn đã đông nghẹt những người ngồi từ trong ra ngoài.
Trạch Lam đưa mắt tìm kiếm, còn đang tính lấy điện thoại gọi vào số máy hôm qua, nhưng đã có một người thanh niên đi đến trước mặt cô mà hỏi: "Chào cô, cho hỏi cô chính là cô Lưu?"
Trạch Lam ngạc nhiên, người thanh niên này mặc một bộ tây trang màu đen, mặt vẫn còn khá trẻ. Cô vội gật đầu đáp: "Vâng, là tôi! Anh là..."
"Chào cô Lưu, cậu chủ đã lợi cô khá lâu, mời cô theo lối này!" Người thanh niên cắt ngang lời Trạch Lam, rồi xoay lưng đi trước. Cô hơi bối rối, trong phút chốc lại nghĩ: "Cậu chủ? Là cái người mình hẹn gặp hay sao?"
Cô nhanh chân theo sau, thông qua một lối hành lang khá rộng trong Island, dẫn đến một căn phòng có cửa bộc nhung sang trọng. Trạch Lam thầm nghĩ: "Đây là phòng VIP mà..."
Dòng suy nghĩ còn chưa xong, người dẫn đường kia đã lên tiếng: "Cô Lưu, mời!"
Cửa được mở ra, Trạch Lam có chút lo lắng lẫn hoài nghi, cô không biết vì sao mấy người này lại biết mặt của cô. Hơn nữa, ban đầu cô chọn nơi này là vì nó rất đông người. Nhưng bây giờ, mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự tính khi người bí ẩn kia lại chọn phòng VIP làm nơi nói chuyện.
"Trong này kín bưng, lỡ có chuyện gì mình chạy làm sao?" Trạch Lam nghĩ bụng mà càng thấy căng thẳng. Thấy cô đứng đó không dám vào, một người đàn ông khác đã bước đến mà nói: "Cô Lưu, đừng lo. Chẳng qua tôi chỉ muốn việc này được bàn bạc ở một nơi kín đáo một chút!"
Trạch Lam ngẩng mặt, một người đàn ông cũng trong một tây trang đen huyền. Mái tóc được chải gọn ra sau, tuy khuôn mặt khá trẻ nhưng anh ta lại có một hàm râu mép khá rậm.
Nhìn vào trong phòng, ngoài hai người cô mới biết này ra thì chỉ có thêm hai người đàn ông khác, tất cả bọn họ đều mặc một bộ tây trang y như nhau. Trạch Lam nghĩ có khi nào cái tổ chức này không nhỏ, có thể công việc họ giao cho cô sẽ không hề đơn giản.
"Vâng..." Trạch Lam cúi đầu đáp một cách dè chừng, cô đi vào trong, lập tức cửa phòng được khép lại làm cô thoáng giật mình căng thẳng. Người đàn ông có bộ râu rậm đen kia mới trấn an: "Cô Lưu đừng lo, chỉ là đảm bảo tính bảo mật cho những điều chúng ta sắp nói. Mời cô!"
"Bảo mật!?" Trạch Lam thầm ngạc nhiên, vậy ra việc này chắc hẳn là không bình thường chút nào rồi còn gì, nên họ mới làm ra vẻ nghiêm trọng bí hiểm đến vậy.
Trạch Lam ngồi xuống ghế sofa, đối diện cô là người đàn ông có râu, anh ta ngồi rất nghiêm túc, bắt đầu mở màn cuộc đối thoại: "Chào cô Lưu, tôi là G, hôm nay tôi chỉ là thay mặt cho thiếu gia của tôi đến nơi chuyện với cô."
"Thiếu gia?" Trạch Lam thốt lên, vẻ mặt đầy tò mò. Người đàn ông tự xưng là G lại tiếp: "Thiếu gia của tôi là một người sống kín tiếng, không thích bị người khác săm soi dòm ngó, hơn nữa việc lần này cũng không hay ho gì mà để nhiều người biết, danh tánh của thiếu gia tôi xin mạn phép được giữ kín."
Trạch Lam càng nghe càng thấy khó hiểu, rốt cuộc công việc mà họ nói là gì, tại sao lại trịnh trọng đến vậy. Còn vị thiếu gia kia, cớ gì lại không muốn cho người đối tác của mình không biết mặt ông chủ kia chứ?
Nghĩ đến đây, cô liền không ngần ngại mà hỏi: "Thành thật xin lỗi, có quá đáng không nếu tôi muốn biết công việc mà anh nói là gì, tôi muốn biết ngay bây giờ!"
Người đàn ông kia khẽ cười, rồi nói: "Cô đừng gấp, tôi sẽ nói ngay cho cô biết thôi. Nhưng trước hết, tôi xin phép hỏi lại cô lần nữa, có đúng là cô đang rất cần tiền hay không? Và số tiền đó rất lớn?"
Trạch Lam không do dự, liền đáp: "Đúng, tôi thật sự đang cần gấp một số tiền lớn."
"Vậy thì tốt rồi, việc mà tôi muốn nói chắc chắn sẽ đáp ứng được cả ngoài số tiền cô cần!" Người đàn ông đó tự tin nói. Trạch Lam bất ngờ vô cùng, số tiền mà cô cần đã là con số không nhỏ, vậy mà người này nói nó còn vượt qua luôn con số đó. Càng lúc cô càng thấy công việc cô sắp nghe nó nghiêm trọng đến cỡ nào.
Cô nói: "Vậy mong anh hãy nói rõ cho tôi được biết, đó là công việc gì?"
Người đàn ông tên G lúc này mới nhìn sang một tên chẳng rõ là vệ sĩ hay là gì đứng bên cạnh, lập tức tên đó liền đặt lên tay G một bìa hồ sơ màu vàng nhạt.
Đặt hồ sơ đó lên bàn kính, G lại nói: "Công việc mà tôi nói, chính là thứ này..."
Bàn tay của G bắt đầu gỡ lấy mép hồ sơ, lấy ra một xấp giấy A4 được bấm gọn lại bao gồm khoảng ba bốn tờ. Đẩy nó về phía Trạch Lam, G nói: "Cô Lưu hãy tự đọc lấy chúng, có thắc mắc xin cứ hỏi."
Trạch Lam cầm xấp giấy đó lên, đôi mắt tròn nhanh chóng đọc vào những con chữ đầu tiên. Đập vào mắt cô, đó là dòng tiêu đề: "Hợp đồng ký kết"
Đọc khoảng gần một phút, đôi mắt Trạch Lam thoáng căng ra, cả khí sắc cũng muốn tái nhợt đi, bàn tay cầm xấp giấy run run. Cô đanh giọng mà nói: "Việc mà anh nói...chính là đẻ thuê?"
"Không sai!" Người đàn ông tên G đáp lạnh lùng. Ngã lưng ra sau, anh ta lại tiếp: "Thiếu gia của tôi vì lệnh của lão gia, bắt ép lấy vợ nhưng thiếu gia lại không hề muốn. Điều mà lão gia của chúng tôi muốn đó là có một đứa cháu tiếp tục kế nghiệp nhà họ Giang, bởi thế điều thiếu gia cần cũng chỉ là một đứa con."
"Hoang đường!" Trạch Lam ném xấp giấy lại trên bàn, nực cười nói. Người đàn ông kia nghiêng đầu nói: "Cô Lưu, số tiền mà cô nhận được sau khi đồng ý kí vào bản hợp đồng sẽ lên tới năm trăm vạn Nhân dân tệ, đó là một con số không tưởng thưa cô. Hơn nữa, nếu cô đồng ý, trong thời gian cô mang thai sẽ được hưởng những ưu đãi, chăm sóc bậc nhất. Cô chắc chắn sẽ không thiệt thòi trong việc này...."
"Tôi không đồng ý cuộc làm ăn này! Xin lỗi, tôi xin phép!" Trạch Lam đứng lên khỏi ghế, vội vàng xoay lưng quay đi. Khi cô vừa đưa tay lên mở cửa, người đàn ông kia đã nói: "Nếu cô Lưu có thay đổi ý định, đừng ngại...cứ liên lạc cho tôi qua số máy đó."
Trạch Lam nén giận đến tay chân muốn rung lên, cô gằn giọng nói mà chả thèm nhìn: "Cảm ơn anh, tôi nghĩ tôi sẽ lập tức xoá số máy đó ra khỏi điện thoại mình."
Nói rồi cô nhanh chân đi khỏi, trong đầu nóng như lửa vì trách bản thân đã quá ngu ngốc khi vội tin, vội trông đợi vào một việc phi lí như thế.
"Tiền công cao kiểu kia, biết ngay là không bình thường mà!" Trạch Lam lẩm bẩm, bực dọc bước khỏi tiệm. Lúc này cô vô tình lại gặp Tố Dĩ Dĩ, đang cùng một cô gái khác đi về phía Island cô đang đứng.
Nhìn thấy cô, Tố Dĩ Dĩ đã mừng rỡ reo lên: "Trạch Lam...."
Ôm lấy cô, Tố Dĩ Dĩ lại hỏi: "Cậu làm gì ở đây? Dạo này thế nào, kiếm được việc mới chưa?"
Trạch Lam có chút không tự nhiên khi có người lạ đứng đó, hiểu ý, nên Tố Dĩ Dĩ liền nói: "Chị vào trong kiếm chỗ ngồi trước đi, em có việc một chút sẽ vào ngay!"
Sau đó, kéo Trạch Lam sang một góc khác, Tố Dĩ Dĩ hỏi: "Có vấn đề gì sao? Nhìn sắc mặt cậu hình như là không tốt cho lắm"
Trạch Lam buồn lòng, yếu giọng nói: "Tớ không tìm được việc...hơn nữa..."
Thấy cô ấp úng, Tố Dĩ Dĩ hối thúc: "Hơn nữa thế nào? Nói mau.."
"Hơn nữa, Phù Dung nhập viện, nay lại cần mổ tim gấp!" Trạch Lam cúi mặt, bàn tay nắm lấy dây đeo túi xách mà chà chà. Tố Dĩ Dĩ căng mặt thốt lên: "Phù Dung cần mổ tim? Sao hệ trọng vậy mà cậu không nói tớ biết?"
"Nói cậu biết thì sẽ ra sao đây? Chi phí cho cuộc phẫu thuật này rât lớn, tớ cũng không muốn phiền đến cậu. Tớ cũng đang rất cố gắng tìm việc, có lẽ sẽ ổn thôi, đừng lo!" Trạch Lam cố cười, nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự bất lực.
Tố Dĩ Dĩ trĩu mày nhìn cô bạn của mình, rồi nói: "Tớ có một khoản tiền tiết kiệm, tuy không nhiều nhưng chắc sẽ giúp ích được cậu phần nào, để tớ..."
"Không cần đâu Dĩ Dĩ!" Trạch Lam xen ngang, rồi lại tiếp: "Việc của tớ để tớ tự lo, không phiền cậu uống cafe với bạn. Tớ cỏn có việc nên phải đi trước, tạm biệt."
"Trạch Lam...Trạch Lam..." mặc cho Tố Dĩ Dĩ gọi theo, cô vẫn cắm đầu đi một mạch không nhìn lại. Trạch Lam đi đến một con hẻm vắng người, nép mình vào một góc tường mà ôm mặt mệt mỏi. Đưa mắt buồn bã nhìn ra dòng người tấp nập bên ngoài, cô vô thức buông ra một tiếng thở dài.
Bấy giờ, người đàn ông tên G khi nãy vẫn còn ngồi trong phongd VIP ở Island, cầm điện thoại gọi vào số máy ai đó. Bên kia đầu dây là một giọng nam trầm cất lên: "Mọi chuyện thế nào?"
"Tứ thiếu, cô ta thẳng thừng từ chối..." Người tên G đáp.
Chất giọng phát ra từ điện thoại cao lên một chút, như thể ra lệnh tuyệt đối: "Vậy thì làm cho cô ta phải toàn tâm toàn ý tự nguyện. Cậu hiểu chứ?"
G chỉ cười nhạt rồi nói: "Tôi hiểu phải làm thế nào thưa Tứ thiếu, anh cứ yên tâm!"
Cúp máy, G mới bắt đầu đưa tay tháo bỏ hàm râu giả được dán bằng keo chuyên dụng cho hoá trang, gương mặt trẻ hoá đẹp đẽ lại lẫn chút bạc tình của một nam nhân hai mươi bảy tuổi mau chóng được trả lại như cũ.
Lúc này, một tên thủ hạ đứng cạnh mới cúi đầu hỏi: "Cậu Tôn, vậy tiếp theo phải xử trí cô ta ra sao?"
Người tên G kia không ai khác chính là Tôn Nghị, chỉ cần đổi kiểu tóc, dán một bộ râu giả lên mặt thì dung mạo đã phần nào thay đổi. Ngồi ngã lưng ra ghế, Tôn Nghị ngạo nghễ bắt chéo chân, bàn tay đặt trên đùi khẽ nhịp tuỳ ý.
"Lần này, một lần nữa phải nhờ vào viện trưởng Dương..."
***
"Bác sĩ, ông nói gì? Phù Dung phải thực hiện phẫu thuật trong hai ngày nữa?!" Trạch Lam thảng thốt gào lên, cô bám chặt ống tay áo của Dương Hoằn, hai mắt đỏ hoe sợ hãi.
Lúc vừa rồi, sau khi rời khỏi Island không lâu, cô nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bệnh viện. Khi đến nơi, thì được viện trưởng Dương báo là em gái cô nhất định bắt buộc phải phẫu thuật chậm nhất là trong hai ngày tới. Nếu không mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.
Dương Hoằn nhìn sang nơi khác, trong đôi mắt đọng chút bức rức mà nói: "Em gái cô vừa trải qua một lần suy hô hấp, nhịp tim tăng rất nhanh. Nếu tình trạng còn kéo dài, thì dù có làm phẫu thuật cũng sẽ không mấy khả quan. Cô Lưu, chúng tôi thực sự hết cách. Mong cô hiểu cho...."
Trạch Lam căng mắt trắng dã, hai hàng nước mặn đắng lăn dài trên đôi gò má trắng trẻo. Nhìn sang Phù Dung, em gái cô đang nằm ngủ miên man, khí sắc đúng thật rất mệt mỏi.
"Phù Dung, chị phải làm sao đây? Em nói cho chị biết chị phải làm gì để cứu được em....?" Cô bật khóc nức nở, tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng cả phòng bệnh khiến Dương Hoằn cùng cô y tá cũng xót lòng.
Chỉ cách đây ba tiếng, Dương Hoằn một lần nữa nhận được cuộc gọi kinh hoàng từ Giang gia, bảo rằng phải làm cho tình trạng của bệnh nhân Lưu Phù Dung có vẻ nghiêm trọng thực sự.
Vậy nên, Dương Hoằn ông đành cắn răng, lén tiêm vào van truyền nước biển của Phù Dung một loại kháng sinh không có lợi cho bệnh nhân có vấn đề về tim mạch. Tuy chỉ là một lượng rất nhỏ, đủ để làm cho Phù Dung thấy hô hấp nặng nề, khó khăn. Tình trạng chỉ kéo dài khoảng chừng năm phút, nhưng nếu tái lặp nhiều lần sẽ thực sự gây nguy hiển đến tính mạng.
Trở về nhà cũng đã gần 9h tối, Trạch Lam mệt rã rời ngồi thừ người dưới nền nhà. Cô tuyệt vọng co gối gục mặt mà bất lực than khóc. Khi nãy Phù Dung tỉnh dậy, con bé ngơ ngác nhìn cô mà vẫn cười rất tươi tắn. Mà nụ cười vô tư hồn nhiên đó của con bé càng làm lòng dạ người làm chị như cô đây thêm chua xót.
"Hai ngày nữa phải phẫu thuật, mình đào đâu ra ba mươi vạn Nhân dân tệ để nộp...ngay cả một phần ba chi phí mình còn không có đủ...Phù Dung, chị điên mất..." Trạch Lam ôm đầu mà nước mắt cứ lăn dài không thôi.
Bất chợt, cô nhìn vào chiếc di động của mình đang để trên giường. Cô lại nhớ đến chuyện sáng nay khi ở Island.
"Nếu cô Lưu có thay đổi ý định, đừng ngại...cứ liên lạc cho tôi qua số máy đó."
Lời nói sau cùng của người đàn ông tên G vô thức vang lên trong đầu Trạch Lam. Cô lẩm bẩm: "Năm trăm vạn Nhân dân tệ....thực sự nó còn hơn cả con số mình cần rất nhiều...."
Cô cắn môi, đầu óc suy nghĩ đến rối loạn, mâu thuẫn vô cùng. Nếu cô chấp nhận chuyện giao dịch bất hợp pháp này, thì mọi vấn đề của em gái cô sẽ được giải quyết trong phút chốc. Cô không những cứu được Phù Dung, mà còn dư ra số tiền lớn để chu toàn lo cho em gái về sau.
"Là phụ nữ, ai mà không phải sinh con. Chỉ là mang thai...rồi sinh đứa bé ra...mình làm được mà...!" Trạch Lam tự nhủ với mình, bàn tay run rẫy cầm lấy điện thoại, mở máy bấm vào mục nhật kí cuộc gọi.
Hai mắt cô căng ra không chớp mãi nhìn đăm đăm vào cái tên cô đã lưu "MrG", Trạch Lam nuốt nước bọt cố gắng trấn tỉnh mà nhắm mắt ấn vào biểu tượng gọi đi.
Tiếng chuông đổ reo lên hai ba lần, lập tức đã có người trả lời. Vẫn là cái giọng nói đó, người đàn ông tên G hỏi: "Chào cô Lưu, có phải đã suy nghĩ lại rồi không?"
Trạch Lam hai cánh môi run mấp mấy, hốc mắt ngấn đầy nước đến nhoè cả tầm nhìn, cô run giọng trả lời: "Ngày mai vẫn 8h sáng tại chỗ cũ..."
"Ok! Tốt rồi, vậy hẹn gặp cô Lưu vào ngày mai...." G cười giòn giã, có vẻ rất phấn khích và hài lòng.
Trạch Lam chỉ lẳng lặng cúp máy, bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại đến run lên bần bật. Cô ôm lấy đầu gối, gục mặt mà khóc nức nở. Nhục nhã, hèn mọn, tủi hổ là những gì cô cảm nhận ở chính bản thân mình bây giờ.
Cô không nghĩ, có một ngày cuộc đời lại xô đẩy, dồn ép cô đến bước đường cùng khốn khổ thế này. Đến nỗi, cô phải chấp nhận làm một người mẹ vô lương tâm, sinh con ra để đổi lấy những đồng tiền nhơ bẩn.