Ám Hương

Chương 83

"Tứ thiếu, phu nhân. Hai vị đến rồi, mời đi lối này!" Vương Chính nhanh chân bước đến, cúi đầu nói.

Giang Triết Hàn đưa mắt nhìn quanh một vòng, trong đáy mắt hằn lên đôi phần tìm kiếm. Gương mặt hắn vẫn không chút thay đổi, chỉ thuận tiện liếc mắt sang người bên cạnh.

Chiều cao của hắn và Trạch Lam thực sự chênh lệch khá lớn. Bởi thế mà lúc nào cô cũng vô tình bị mang nằm thấp hơn dưới đôi mắt sắc bén đó của hắn. Mái tóc đen bóng mượt mà trước mặt hơi ánh lên dưới tia nắng vàng, chúng tản đều trên tóc cô rồi vụng về để lại trong mắt hắn những say mê vô hạn.

Cánh tay hắn hơi đưa ra, tỏ ý ra hiệu cho Trạch Lam một điều gì đó. Cô im lặng nhìn hắn vài giây rồi chầm chậm vòng tay qua đó, cùng hắn đi vào bên trong.

Ngày hôm nay, các cánh nhà báo và phóng viên cũng đều có mặt rất đông. Dự án lần này đích thực là một dự án rất lớn của T.W, kinh phí đầu tư không phải là một con số nhỏ. Dự án quy mô này quả thực nhận được rất nhiều sự quan tâm từ mọi phía.

Bước cùng Giang Triết Hàn trên lối đi thảm đỏ được trải dài rực rỡ, Trạch Lam bỗng nhiên lại thấy khá buồn cười cho bản thân mình.

Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình lại đặt gót chân chạm lên những thứ mang đầy danh vọng quyền thế. Nhưng nhìn kĩ lần nữa, cô mới thấy dưới chân mình chẳng có gì ngoài một tấm thảm gai đầy máu đỏ.

Mỗi bước đi của cô không lưu lại sự hân hoan, nồng nhiệt. Chỉ có hận thù ân oán như xiềng xích siết nặng chân cô.

Trạch Lam đưa mắt nhìn trái rồi sang phải, xung quanh cô, hàng chục chiếc ống kính đang săm soi mà nháy máy liên tục. Dẫu thứ mà bọn người kia thu về từ ống kính là những hình ảnh đầy cao sang và hào nhoáng. Nhưng lại chẳng thể soi rõ được những thứ thối nát mục rửa đang nằm sâu tận bên trong.

Ngẫm nghĩ chỉ thấy bản thân đáng trách hơn đáng thương, khoé môi Trạch Lam vô thức chợt nở nụ cười chua chát. Năm ngón tay vô ý siết chặt cánh tay Giang Triết Hàn, khiến sự chú ý của hắn lần nữa dồn hết vào cô.

Hắn không kịp trông thấy cái nhếch môi nặng nề đó của cô, chỉ có những lọn tóc xoăn bồng bềnh cứ vô ý phất nhẹ lên trước mắt hắn. Hắn đặt lên bàn tay cô hai cái vỗ về thật nhẹ, biểu diện tuy lộ vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt lại không giấu được mà ngập tràn sự sủng ái.

Khu vực bên trong được dựng nhà bạt rất lớn, xung quanh được bố trí khá nhiều hoa tươi. Bàn và ghế được bọc một lớp nhung lạnh màu vàng nhạt, trên mỗi bàn có đặt một bức khắc hoạ hình dơi ngậm hai đồng tiền cổ vô cùng tinh xảo.

Phía bên ngoài, những lãng hoa chúc mừng được xếp dọc ở hai bên lối đi. Quang cảnh trịnh trọng càng được tô đậm kĩ càng dưới cái nắng vàng của Thượng Hải. Từ cổng chào, khu vực làm lễ, khu vực khởi công đều đã được chuẩn bị hết sức chu đáo. Đối với tập đoàn Giang thị nói chung và Giang Triết Hàn nói riêng, một chút sơ sót cũng nhất định không được phép xảy ra.

Lúc này, khi đang ngồi ở hàng ghế VIP dành riêng cho chủ đầu tư, thì bỗng nhiên có vài cánh phóng viên đi đến gần. Một nam thanh niên trạc ba mươi cầm máy thu hướng ra trước rồi hỏi.

"Tứ thiếu, quy mô của dự án lần này quả thực vượt qua sức tưởng tượng của tất cả mọi người. Chúng tôi thực sự ngưỡng mộ ngài, không những công việc tiến triển vượt bậc, ngài còn có vẻ rất hạnh phúc với phu nhân của mình."

Đáp lại sự nhanh nhẹn của nam phóng viên, Giang Triết Hàn chỉ điềm đạm trả lời ngắn gọn.

"Phải! Tôi thực sự đang rất hạnh phúc!"

Một chút sức lực ghì lấy ngang eo, Trạch Lam mới ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt mơ hồ của cô thật nhanh bị cuốn vào đôi con ngươi sâu thẳm của hắn. Cô đột nhiên thấy nơi lồng ngực dâng lên cảm giác căng tức. Hắn ôn tồn nở một nụ cười, khoé môi cong nhẹ lộ ra nét gian xảo.

Bất chợt, nam phóng viên kia lại lần nữa lên tiếng: "Tứ thiếu, phu nhân! Tại sao hai người lại có vẻ xa cách hơn lời mà tứ thiếu đây vừa nói. Hai người hãy thể hiện sự hạnh phúc mà mình đang có cho tất cả mọi người được chiêm ngưỡng và ái mộ đi."

"Không...không cần đâu..."

Trạch Lam xua tay tỏ vẻ không muốn, nhưng đột ngột lại bị Giang Triết Hàn cắt ngang lời nói.

"Sao lại không cần!"

"Nếu em ngại thì cứ để tôi!"

Ngay giây phút câu nói đó kết thúc, Trạch Lam còn chưa kịp định hình được việc gì sắp diễn ra thì thình lình bị Giang Triết Hàn kéo lấy gương mặt cô quay sang phía hắn. Tích tắc vài khắc, hắn đặt lên khoé môi mềm mại của cô một cái hôn thật nhẹ nhàng. Bờ môi nóng rực nam tính phủ lấy môi cô từng chút một, mang hơi thở thắm đượm men say nhanh chóng bao quanh toàn bộ không gian.

Ánh đèn flash cũng cùng lúc liên tục đánh lên, những ống kính tranh nhau tự tìm cho mình một góc chụp thật hoàn hảo. Kèm theo đó là hàng trăm ánh nhìn từ khách mời đổ dồn hết về phía họ.

Để đánh lạc hướng những đôi mắt tò mò cùng những lời bàn tán đang bắt đầu vang lên, Vương Chính nhanh trí chen ngay vào bằng một tràn vỗ tay.

"Tình cảm của tứ thiếu và phu nhân thật khiến người khác phải có chút ganh tị rồi!"

Có vẻ cách của Vương Chính thực sự có hiệu quả khi mà những người kia cũng đồng loạt vỗ tay theo ông. Tuy thừa biết rằng ngoài mặt rất bình thường nhưng trong lòng vẫn là vô số khúc mắc muốn giải đáp. Nhưng thà là như vậy còn hơn để họ khiến Giang Triết Hàn phật ý.

Hơi thở của Trạch Lam tăng nhanh đôi chút. Cô đưa tay muốn đẩy Giang Triết Hàn ra xa nhưng liền bị hắn ngang ngược áp sát hơn. Tay hắn giữ lấy eo cô, dùng sức mà ghì về trước.

Giang Triết Hàn vẫn tiếp tục hôn lấy cô, trong kiểu cách dần hình thành sự say mê cháy bỏng. Chẳng qua nụ hôn này của hắn chỉ muốn đập tan lời đồn mà hắn vừa nhìn thấy vào sáng nay...

"Tứ thiếu, ngài đã hay tin tức trên trang báo hôm nay chưa? Là ở trang đầu..."

Vừa nói, Liêu Tầm vừa đưa chiếc máy tính bảng ra trước mặt Giang Triết Hàn. Hắn chỉ thuận tiện liếc nhìn một cái, ngay lập tức dù không nhiều cũng đủ cho Liêu Tầm nhận ra hắn đang không vui.

Trên bài báo, hình ảnh Trạch Lam sánh bước bên hắn ở đêm tiệc tối qua được đề dòng chữ: "Kẻ vì nhu cầu, người vì tiền. Tình yêu trong giới tài phiệt liệu có tồn tại?"

Trong đầu hắn khi ấy quả thực thoạt đầu là chấp nhận, bởi vì nó nói không hề sai. Hắn rõ ràng dẫn dụ Trạch Lam chỉ vì dục vọng của bản thân, còn cô dễ dàng bị lọt vào bẫy cũng chỉ vì tiền.

Nhưng chuyện đời diễn ra quả thật chẳng ai là nắm được. Căn bản bắt đầu vì hận, về sau lại vô tình nảy sinh vấn đề bất khả kháng. Mà những thứ được sinh ra bởi sự vô tình thì càng khó vứt bỏ. Vô tình có cũng vô tình đào vào lòng một cái hố thật sâu. Hắn thật sự đã tự chôn mình trong từng ấy mưu mô, nham hiểm.

Giờ phút này, hắn chỉ muốn đem bông hoa xinh đẹp mà hắn đang giữ chặt trong tay công khai cho cả thế giới này biết.

Hắn yêu cô hơn tất cả mọi thứ!

Nụ hôn hắn dừng lại, cùng lúc tiếng vỗ tay xung quanh cũng nhỏ dần. Giang Triết Hàn im lặng nhìn Trạch Lam, thấy cô ngượng đỏ mặt bối rối né tránh. Hắn chỉ chợt cười, ngón tay lướt nhẹ qua gò má nóng bừng của cô rồi nói:

"Xin lỗi vì đã khiến em xấu hổ!"

Ngẩng mặt nhìn hắn, trong đôi mắt đang mở tròn vẫn còn đọng lại sự lúng túng chưa kịp rút. Cánh môi đỏ mềm mại dường như vẫn còn lưu lấy dấu vết của hắn, thình lình đập vào đầu óc hắn một chút kiềm nén đang mỗi lúc lớn dần.

Yết hầu hắn trượt xuống, loé lên trong cặp nhãn khí lạnh lùng kia là những vệt sáng lộn xộn đan xen nhau đến rối tung. Rãnh môi hắn hơi nhếch nhẹ, nụ cười thoáng qua có phần nhẫn nại.

Hắn ghé sát vào tai Trạch Lam, vô sỉ khẽ thì thầm: "Tốt nhất em nên học cách tiết chế lại sự thu hút vốn có của mình đi. Trước mặt mọi người, tôi thực sự đang rất chịu đựng mà nhẫn nhịn!"

Một vài thanh âm thở ra khá nặng nề lướt nhanh qua vành tai, Trạch Lam cơ hồ hơi rúng động trong lòng. Cô căng thẳng nhìn hắn, chỉ thấy lời hắn nói chất đầy sự vô lý đến cùng.

Bất kể là khi nào, bất kể là cô có hành động gì hay không? Hắn cũng đều đem điều đó trở thành thứ hấp dẫn trong mắt mình mà ức hiếp cô.

"Thật đẹp đôi!"

Quãng giọng trầm thấp cùng tiếng vỗ tay cất lên một cách riêng lẻ thình lình khuấy động bầu không khí đang diễn ra.

Đám đông đứng tản ra hai phía, kẻ đang tiến vào dần dần được lộ rõ. Giang Cẩn Quỳ mang theo một mặt khí sắc đầy ảm đạm đi vào trong, tràn vỗ tay kia nghe qua thực sự không hề có ý tán thưởng vốn có.

Bước chân dừng lại trước mặt Giang Triết Hàn một khoảng, anh nheo mắt nhìn lần lượt từ hắn rồi sang Trạch Lam. Bật cười nói: "Thước phim mùi mẫn khi nãy anh không được xem, thật tiếc quá! Đúng không...em trai?"

Một cái đặt tay lên bả vai của Giang Triết Hàn, Giang Cẩn Quỳ trên môi luôn nở nụ cười rất thiện chí. Nhưng chợt lực đạo nơi tay của anh bỗng chốc tăng mạnh, ra sức siết chặt bả vai của Giang Triết Hàn đến mức suýt rung lên.

Hắn hơi nhíu mày đôi chút, nhưng chỉ độ vài ba giây liền trở về nét thản nhiên. Hắn cười đáp lại người đối diện, tia mắt chồng chất oán khí.

"Anh cả, nếu anh muốn, tôi có thể cho anh xem lại hàng chục lần. Nhưng xem ra đêm qua có vẻ anh ngủ không ngon giấc. Trông khí sắc hôm nay không tốt lắm! Anh cả, có việc gì khiến anh mất ăn mất ngủ hay sao?"

Giọng điệu đầy giễu cợt của Giang Triết Hàn thoáng làm Giang Cẩn Quỳ giận đến nóng cả đầu. Nhìn vào thái độ cùng ánh mắt đó của hắn cũng đủ để anh biết kẻ tối qua gây ra chuyện không ai khác chính là hắn.

Nén lại cơn lửa giận đang cháy bùng trong lồng ngực, Giang Cẩn Quỳ thả tay xuống, ẩn ý nói: "Không có gì! Chỉ là dạo gần đây tinh thần có chút phấn khởi khi được tái ngộ với em trai mình. Anh chỉ là đang suy nghĩ xem, những việc tiếp theo nên làm cho em và em dâu...là việc gì!"

Trạch Lam hơi rùng mình trước ánh mắt đầy đen tối của Giang Cẩn Quỳ. Mọi thứ toát ra từ con người này có vẻ đáng sợ đến mức khó hình dung. Cô nhìn sang một phía, dự định muốn nép ra phía sau Giang Triết Hàn một chút.

Nhưng hắn rất nhanh bắt lấy vai cô, kéo cô nép sát vào hắn. Cô không ngăn được bất ngờ, đưa mắt nhìn hắn. Quả thực, cái ôm đơn giản của hắn ngay lúc này làm cô thấy yên lòng trước sự hiểm ác của Giang Cẩn Quỳ đang tạo ra.

Giang Triết Hàn dù không nhìn, cũng đủ nhận ra rằng Trạch Lam đang hoảng sợ. Hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, cố tình đáp trả:

"Bất kể là việc gì, tôi cũng sẽ luôn đón nhận và rất sẵn lòng đối đãi lại với anh gấp cả trăm lần!"

Còn không đợi phản ứng của Giang Cẩn Quỳ, Giang Triết Hàn đột nhiên chạm nhẹ lên vai anh, phủi phủi hai cái đầy dụng ý.

"Thật ngại quá! Lần này có vẻ vẫn chưa đủ để làm anh hài lòng....Có đúng như vậy không?"

Hai mắt Giang Cẩn Quỳ sắc lại vài lần, giữa tâm trán hệt như hiện ra một mảng hắc ám dày đặc. Tuy cười, nhưng cả xương hàm đều bỗng chốc hoá cứng vì tức giận.

Mí mắt hẹp xuống một cách ảm đạm, anh nói: "Hài lòng chứ! Đứa em này bây giờ đã lớn, cả gan cũng...lớn theo rồi!"

Nói xong, Giang Cẩn Quỳ lại bật cười. Âm thanh giòn tan hoà vào bầu không khí, để lại một chút hỗn loạn đọng lại bên tai Trạch Lam, khiến cô vô thức lo sợ.

Giữa khoảng cách căng thẳng ấy, bỗng chốc bị cắt ngang bởi giọng nói của Vương Chính.

Ông vỗ tay chan chát, to giọng phấn khởi nói lớn: "Tứ thiếu, ngài Dylan! Giờ làm lễ động thổ đã đến. Mời hai người qua lối này!"

Chỉ nhìn nhau bằng tia mắt nảy lửa, cả hai mới quay đi. Chợt lúc này, Giang Cẩn Quỳ đưa tay ấn lên chiếc tai nghe đang đeo, trầm thấp khẽ ra lệnh cho ai đó.

"Gọi cho Z, nói với hắn ta...hành động đi!"

Hi mọi người!

Vậy là một năm mới đã đến rồi. Năm nay cc thực sự chậm trễ trong việc viết truyện, quyển nào cũng bỏ lỡ rất nhiều chap. Rất xin lỗi moii người!

Năm mới đến, cc chúc mọi người sẽ có một năm thật tràn đầy hạnh phúc và niềm vui. Lúc nào cũng luôn đắm chìm trong sự may mắn và hoan hỉ.

Sang tết âm lịch thì công việc và thơi gian của cc mới ổn định lại. Lúc đó truyện sẽ ra đều đặn hơn! Mọi người tập trung chuẩn bị cho cái tết Nguyên đán sắp đến nữa nhé.

HAPPY NEW YEAR 2020
Bình Luận (0)
Comment