Âm Khách

Chương 12

Sáng sớm trên đại lộ Cổ Dương chỉ có vỏn vẹn hai người đứng cách nhau một vạch băng đường, hẳn nhiên Ân Vô Thư vừa ngẩng đầu lên là thấy ngay Tạ Bạch.

Y ngừng bước một chút, vẻ mặt có hơi ngạc nhiên. Ân Vô Thư gọi:

– Tiểu Bạch?

Tạ Bạch nheo mắt, giờ đã bị nhìn thấy rồi nếu như mặc kệ bỏ đi thì có hơi cứng nhắc quá. Thế là hắn đứng yên tại chỗ, chờ Ân Vô Thư đi đến trước mặt mới đáp một chữ “Ừm” vừa đủ nghe.

Ân Vô Thư ngước mặt nhìn cửa chính Thái Huyền đạo sau lưng Tạ Bạch rồi hỏi:

– Cậu tìm tôi à?

Tạ Bạch im lặng một giây, mặt không biến sắc:

– … Không, tìm Lâu Hàm Nguyệt, mở cổng Linh Âm nhầm chỗ.

Ân Vô Thư: …

Ngay lúc đó, trên mặt y hiện một vẻ vô cùng phức tạp, dường như có hơi thương tâm mà dường như muốn cười, cuối cùng y nhếch khoé miệng:

– Trăm năm như một, vẫn không rành đường.

Tạ Bạch nghiêm mặt không trả lời, xoay mặt nhìn con đường trước mắt.

Thay đổi nơi đây quá lớn, không còn giống gì cái thuở hắn vừa rời đi. Trước đây, hắn đứng trước sân đưa mắt ra là có thể trông thấy những nhánh sông ngoằn ngoèo uốn lượn nơi xa, người dân hai bên đường thức giấc từ sớm, ai nấy tháo mấy tấm ván gỗ trước cửa ra trong màn sương, dựng quầy mở sạp, trò chuyện rôm rả, phả ra hơi người vào không khí bắt đầu một ngày mới nồng đượm khói lửa cuộc sống, nô nức sôi động biết bao.

Giờ đây khi hắn nhìn sang, đường sông đã biến mất từ lâu, người bình thường sống trong những căn nhà kia đã sớm trở về với cát bụi theo dòng thời gian trăm năm đằng đẵng. Thái Huyền đạo của Ân Vô Thư xưa kia là toà viện nay chỉ còn là một căn nhà nhỏ, những cánh đào miên man lượn lờ cũng đã mất tăm…

Tạ Bạch nheo mắt chỉ ngã rẽ cuối đường:

– Quán rượu Hàm Nguyệt…

Ân Vô Thư khẽ gật đầu:

– Ừm, nhìn tên là biết ngay cô ấy.

– Vậy tôi sang đó.

Tạ Bạch rủ mắt hơi cúi đầu thay cho lời chào, rồi nhấc chân bước nhanh về phía quán rượu kia.

Ân Vô Thư đứng yên một chỗ phía sau mà hỏi, sau đó không nhịn được bước theo:

– Cậu tìm Lâu Hàm Nguyệt làm gì? Xem quẻ?

Tạ Bạch “Ừm” một tiếng coi như đáp lời, bước nhanh hai bước xong đột ngột thắng lại và nhíu mày:

– Ngài theo tôi làm gì?

Ân Vô Thư như chả có ý trả lời, chỉ qua loa đáp:

– Hừm.

Tạ Bạch: …

Tạ Bạch đã quá quen với tác phong này của y, từ rất lâu về trước y đã như thế rồi, dầu Ân Vô Thư không muốn trả lời hay nhất thời chưa biết nên trả lời thế nào thì luôn sẽ trăm lần như một “Hừm” một tiếng, không hiểu là hừm cái quỷ gì mà cứ khiến người ta không biết nói tiếp làm sao. Nếu bạn hỏi tiếp tới nữa, y sẽ tiếp tục đến câu “Ồ?”

Nói chung cực kỳ vô lại.

Khi còn bé, Tạ Bạch bị y chọc tức tới cứng họng không biết nói gì, lớn lên một chút biết được cái tính này rồi thì hùa theo đùa giỡn cùng y. Nói gì thì nói, thuở đó Tạ Bạch thấy Ân Vô Thư mặt nào cũng tốt nên cố nhiên không nổi đóa với phong cách nói chuyện này.

Quán rượu Hàm Nguyệt vẫn giữ truyền thống từ nhiều năm về trước, không mở cửa vào ban sớm, nhưng Lâu Hàm Nguyệt có treo một con sáo đen ngoài cửa sổ.

– Này!

Con sáo đen này đã sống chừng trăm năm còn chưa hóa hình người, song mỗi lần gặp Ân Vô Thư và Tạ Bạch đều cất tiếng chào hỏi.

Nó nghiêng đầu, giương cặp mắt đen láy nhìn Tạ Bạch, cất cái giọng chim ngòng ngọng:

– Đã lâu không gặp.

Tạ Bạch khẽ gật đầu với nó:

– Ừm.

Ân Vô Thư thấy con chim sáo còn được đối xử tốt hơn mình, bèn ho một tiếng ngoảnh đầu đi, lặng lẽ che biểu cảm trên mặt.

Con chim sáo vỗ đôm đốp lên cửa sổ Lâu Hàm Nguyệt, ngoác giọng choe chóe kêu:

– Lâu muội muội — Lâu muội muội —

Tạ Bạch: …

Ân Vô Thư suýt nữa sổ ra:

– Cái gì thế này? Trước đây còn gọi Lâu tỷ mà?

Sáo đen trả lời một cách ấm ức:

– Không chịu mình già, bảo gọi tỷ sẽ bứt trọc lông ta.

Ban nãy nó kêu mấy tiếng mà trong phòng không một chút động tĩnh, song chỉ vừa nói “Không chịu nhận già” thì cửa sổ lập tức bị mở soạt ra một cách mạnh bạo, giọng nữ lanh lảnh hung hãn vang lên:

– Ê, gan béo kia! Mới sáng sớm đã khiêu khích ta à!

Kế đó, một gương mặt mỹ miều ló đầu khỏi cửa sổ, trông cô chắc vừa mới rời giường, trên người còn mặc bộ đồ ngủ cột eo, cánh tay trắng nõn không hề thấy lạnh lẽo trong cái giá rét buổi sớm cứ thế duỗi ra bóp chặt con sáo đen.

Sáo đen bị lôi vào phòng một cách tệ bạc: …

Tạ Bạch và Ân Vô Thư đều nhướng mày quay lưng đi, đến cái động tác này xem chừng cũng là kế thừa một dòng, có tính ăn ý ngầm hiểu cực kỳ cao.

Ân Vô Thư thở dài:

– Dậy rồi thì tranh thủ thay quần áo xuống đây đi, có chuyện cần nhờ cô.

– Chờ chút.

Lâu Hàm Nguyệt thả lại một câu rồi đóng cửa sổ rầm một cái, xem chừng là đi dạy dỗ lại sáo đen.

Tạ Bạch nhìn đường phố dần xuất hiện bóng người, nhịn không được hỏi:

– Gọi cửa rồi, gặp Lâu Hàm Nguyệt rồi, ông còn đứng đây chi nữa? Chẳng lẽ ông muốn xem cả quá trình Lâu Hàm Nguyệt bốc quẻ cho tôi à?

Ân Vô Thư bắt đầu tuyệt kỹ vô lại đại pháp:

– Ừm?

Tạ Bạch: …

Ngặt nỗi thủ đoạn này không có tác dụng như xưa nữa, chung quy Tạ Bạch khi trước không tức giận với y, còn bây giờ cũng chỉ có thể cau có nhìn y.

Ân Vô Thư im lặng hai giây rồi nói:

– Trông sắc mặt cậu kém quá, để tôi xem thử nào.

Tạ Bạch mím môi.

Thật ra, hắn không chịu nổi những lời thế này của Ân Vô Thư, trong giọng y mang chút bất lực và thoáng âu sầu. Dầu sao thì người này trước giờ đều thờ ơ với mọi thứ, cảm giác âu sầu là cực kỳ hiếm gặp. Có lẽ vì thế nên mỗi khi trông y như thế, Tạ Bạch đều cảm thấy nhoi nhói trong lòng, tâm trạng cũng vô cớ mà trở nên buồn bực theo.

Thế nhưng…

Dẫu cho phố Cổ Dương nơi đây đã hoàn toàn thay đổi và sớm mất đi dáng vẻ khi xưa, song khi Tạ Bạch đứng nơi này vẫn không cách nào thoát mình khỏi bóng hình quá khứ. Lần trước hắn đứng trên con phố này là đã một trăm năm trước, sau khi Ân Vô Thư đuổi hắn ra ngoài…

Mấy hôm đó đổ vài đợt tuyết hiếm hoi, sắc trời ảm đạm xám xịt, mặt đất trắng xoá lạnh lẽo. hắn đứng lặng trước cửa viện Ân Vô Thư suốt chín ngày chín đêm, song hoàn toàn không nhớ chút gì về sắc tuyết mà chỉ khắc ghi cơn buốt giá.

Buốt giá cùng cực, là cảm giác rét đến thấu tâm thấu xương.

Mấy hôm nay hắn gặp lại Ân Vô Thư, có lẽ do ngại còn có nhiều người xung quanh, hoặc có lẽ do sự ương bướng từ tận xương tuỷ nên Tạ Bạch không muốn nhắc một chữ đến chuyện năm xưa.

Thế nhưng lần này, hắn kiềm lòng không đặng, quay đầu hỏi Ân Vô Thư một câu:

– Năm đó tôi đứng trước cửa viện, sắc mặt còn kém hơn thế này, ngài cũng chẳng nghĩ tới việc mở cửa ra xem thử, thì hiện tại hà cớ gì phải bận tâm?

– Hết chương 12 –
Bình Luận (0)
Comment