Âm Khách

Chương 9

Thuở đó Tạ Bạch vừa gầy lại nhỏ thó, cái đầu vẫn chưa tới hông người trưởng thành, ngửa cổ cũng chỉ có thể trông thấy viền cằm mảnh khảnh của Ân Vô Thư. Mà khi đó đa phần những tiểu thương buôn bán trong chợ Yêu đều mang diện mạo kỳ quái, họ bán những đồ vật trên trời dưới biển, hay chọn những món đồ bắt mắt nhất xâu thành một chuỗi dài và treo trên các lá cờ cao cao trước quầy hàng xem như trực tiếp lấy hàng làm biển hiệu quảng bá.

“Biển hiệu” đầu tiên mà Tạ Bạch trông thấy là một chuỗi nhãn cầu không biết móc ra từ đâu mà bên trên hãy còn vương tơ máu. Chuỗi nhãn cầu này đung đưa theo gió, con dưới cùng sượt qua ngay sát mặt Tạ Bạch. Cảm giác vừa lạnh lẽo vừa trơn trượt khiến Tạ Bạch rít lên một tiếng, vội vã níu hông áo Ân Vô Thư, tay còn lại nắm chặt lấy ngón tay y, cằm dụi sát vào sau lưng Ân Vô Thư, có kéo cỡ nào cũng không chịu lùi ra.

Khi còn bé, Tạ Bạch không ăn được đồ ăn thông thường nên trông còn gầy ốm hơn phần lớn trẻ em trạc tuổi, ngay cả bàn tay hắn cũng vừa gầy vừa nhỏ. Còn bàn tay Ân Vô Thư thì lớn, ngón tay thon dài trắng nõn. Hắn không nắm hết được cả bàn tay Ân Vô Thư, thành thử mỗi lần ra ngoài, Ân Vô Thư đều khép hờ bốn ngón tay lại, chỉ duỗi ra một ngón út để hắn giữ lấy. Đặc biệt là trước khi bước vào nơi đông đúc như chợ Yêu, Ân Vô Thư vẫn thường mỉm cười cúi đầu hỏi:

– Nắm chặt chưa?

Đối với trẻ con tuổi đó, chợ Yêu biển Bắc quả thật thú vị và mới lạ, lần đầu đến Tạ Bạch vừa sợ hãi mà vừa tò mò không đặng cứ muốn nhìn khắp nơi, rộn ràng cực kỳ.

Rồi còn thêm Ân Vô Thư xưa giờ miệng lưỡi dẻo quẹo, đi đến đâu cũng chỉ vào những thứ đồ mới lạ, liến thoắng ra những lời vẽ hươu vẽ vượn cho Tạ Bạch một cách vô cùng chính chuyên, trắng trợn lừa gạt trẻ con mà không cần tập trước.

Y kể về những món đồ thông thường như thể nó là thứ gì kinh dị lắm, làm Tạ Bạch cũng thảng thốt đôi chút và nắm ngón tay y càng chặt hơn. Kế đó, khi Tạ Bạch sợ đến mức không dám đi tiếp nữa, y lại kể những câu chuyện hài hước và thú vị, vừa dỗ vừa gạt Tạ Bạch ra ngoài bằng lối sau.

Trong chợ Yêu, ngoài những sạp bán đồ linh tinh còn có rất nhiều hàng quán bán đủ loại thứ ăn, có vài ông chủ tửu điếm còn đứng hẳn trên nóc quầy giới thiệu những món ăn nóng hổi.

Khi đó, Ân Vô Thư chiều hắn lắm, mắt hắn chú ý đến món nào nhiều chút là y sẽ quay lại mua cho. Có một cửa hàng bán canh hầm trong chợ Yêu tên là Ngọc Trắng Điểm Mực, canh quán này nấu cá kèm với một số loại nguyên liệu đặc biệt, cá được hầm gần cả ngày đến nhừ ra, chỉ còn đầu cá màu đen ngụp lặn trong nước canh trắng sữa toả mùi thơm lừng nóng hôi hổi, đích thị là món ngon tuyệt đỉnh để thưởng thức trong tiết trời se lạnh.

Tạ Bạch bị mùi hương ở hàng đó hấp dẫn đến mức đứng ngẩn người, Ân Vô Thư bèn mua ngay hai chén rồi dắt Tạ Bạch sang bàn ngồi, mỗi người ăn một phần.

Ân Vô Thư ngồi xổm một bên ôm hắn, vừa đọc chú vừa cau mày tặc lưỡi, đoạn lắc đầu:

– Vẫn không ăn được món bình thường à…

***

Con mèo đen ôm cả người lên cánh tay gầy gầy của Tạ Bạch, khẽ meo lên một tiếng, giơ bàn chân vỗ vỗ cổ tay Tạ Bạch, cái đuôi cong vút rồi thả lỏng lại, có vẻ như đang bồn chồn.

Tạ Bạch đang nhắm mắt nghỉ ngơi liền mở mắt ra, hương thơm từ Ngọc trắng điểm mực như còn thoang thoảng trước mũi. Hắn sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn cánh tay phải đang bị vuốt mèo ấn lên.

Khác với vẻ tái nhợt lúc trước, tay Tạ Bạch lúc này đang hiện màu xám xanh, những đường gân máu vốn lờ mờ thấy được dưới làn da bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một số đốm máu lỏng như thể máu tụ mới vừa tan ra.

Hắn lặng lẽ nheo mắt một hồi rồi bất chợt đưa ngón tay lên gãi cằm mèo đen:

– Coi bộ lại đói rồi, mi muốn ăn gì không?

Mèo con vốn đang quấn trên tay hắn, trông có vẻ lo lắng, vừa nghe xong lời này thì tức thì thả lỏng đuôi ra nhảy phốc lên vai hắn, ngoan ngoãn ngồi xuống như đang chờ Tạ Bạch bắt đầu đi tìm đồ ăn, trông rất ra dáng oai nghiêm.

Tạ Bạch đột nhiên ngoái đầu, nhểnh cười với con mèo đen đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng:

– Đừng hối hận đấy.

Nụ cười bí ẩn và mang chút u ám khiến người ta rợn người.

Mèo đen: …?!

Lên nhầm thuyền giặc rồi không xuống được, đụng phải biến thái cũng thoát không xong.

Tạ Bạch lấy lý do là “Âm khí nặng, đừng bò xuống” để dùng linh thần cố định bốn móng vuốt mèo mun nhí lại trên cánh tay mình, quấn lấy nửa tay và thẳng thừng cướp đi tự do của mèo con, nhân tiện còn nhét đuôi vào miệng nó, muốn kêu “Cứu mạng” cũng không được.

Mèo mun nhí: …

Nếu đây chỉ là một con mèo bình thường ắt cũng không đoán ra được tại sao đi tìm đồ ăn thôi mà còn bị “Âm khí nặng”, không phải chỉ cần ra ngoài mua đồ ăn à…

Vài phút sau, trên thị trấn Hoàng Đầu bên cạnh thành phố Lâm đột nhiên xuất hiện một dáng hình cao ráo đang bước đi trên con đường mòn dẫn lên Hoàng Đầu Sơn.

Con đường đất nối với một ngôi làng cổ ở một bên thị trấn Hoàng Đầu, hai bên đường là những cánh đồng rộng lớn yên ả của ngôi làng. Con đường này gập ghềnh bấp bênh, bề rộng chỉ hẹp vừa đủ cho một chiếc xe đi qua, nếu hai người chắc chắn sẽ có một người rơi xuống mép ruộng.

Những ngôi nhà trong làng vốn lụp xụp, giữa đêm hôm không treo một ánh đèn, không khí thuần một màu đen kịt, chỉ có bóng núi im lìm trải dài trước mắt, cảm giác cực kỳ ma mị.

Tạ Bạch vuốt chóp đuôi mèo mun nhí, tay còn lại búng nhẹ một phát, trên ngón cái liền hiện một ánh lửa be bé. Hắn mở bàn tay ra, bên trong hiện ra hai mảnh giấy màu vàng nghệ, trên đó lần lượt ghi hai hàng chữ:

Một tờ viết: Ba cây liễu cạnh mộ không tên ở Hoàng Đầu Sơn

Tờ còn lại viết: Âm Ngư ở phía tây sông Ngư Dân Độ

Mèo mun nhí tròn mắt nhìn chằm chằm hai mảnh giấy vàng nghệ kia một chút, sau đó dường như thấy không hứng thú bèn cáu kỉnh ngoảnh đầu sang nơi khác.

Chữ trên hai mảnh giấy này đều do Tạ Bạch viết, nội dung trên mảnh giấy chính là bốn yêu thi kỳ lạ kia.

Còn chưa tra kỹ vấn đề của cỗ yêu thi này mà hắn lại vừa lúc đói bụng cần kiếm đồ ăn, đi đâu cũng là đi, thôi thì cứ theo thông tin của yêu thi, tìm về vị trí ban đầu của chúng xem sao.

Con đường mòn trông dài đằng đẵng mà chẳng mấy chốc đã đến cuối, hắn ngẩng đầu nhìn lên hai ngôi sao mờ mờ không thấy rõ trên đỉnh Hoàng Đầu Sơn, áng chừng hướng đi rồi cất bước lên núi.

Gió núi vừa rét vừa rợn, không biết vì đói hay vì gì khác mà Tạ Bạch ho khan mạnh hơn trước rất nhiều, ban đầu còn hơi âm ỉ song về sau cứ bước vài bước là kiểu gì cũng ho khù khụ một trận.

Hắn nheo mắt xoa đầu mèo mun nhí:

– Không biết đường phiền thật… đi kiếm đồ ăn thôi mà mất công ghê.

– Hết chương 9 –
Bình Luận (0)
Comment