Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam

Chương 4

Đồng hồ sinh học tự động báo thức rất chuẩn kéo chủ nhân khỏi giấc ngủ, dụi dụi hai mắt, lại kéo đến một trận thoải mái, mãi mới làm cho người ta luyến tiếc mở mắt ra.

Thắt lưng lười biếng duỗi một cái, hử? Tay cô hình như chạm phải cái gì vậy……

Nhanh chóng mở choàng hai mắt, khi Uông Thiên Hồng thấy rõ cái chướng ngại vật kia, dường như không nhịn được muốn khóc thét, làm thế nào lại một lần nữa thế a?

Đây không phải là căn phòng quen thuộc của cô nha, cái giường thoải mái này lại càng không phải cái giường mà cô nằm từ nhỏ đến lớn, càng miễn bàn hơn là người nằm bên cạnh không phải mẹ cũng chẳng phải em gái, mà là một người đàn ông!

Rốt cuộc là tại sao mỗi lần cô vừa tỉnh lại, luôn nằm trên giường của Cao đại ca a?

Rõ ràng mỗi buổi tối hôm trước cô đều ở phòng khách cùng anh nói chúc ngủ ngon, bởi vì lo lắng đến vấn đề tiện lợi, nếu buổi tối đói bụng Cao đại ca đều tự vào phòng bếp tìm đồ ăn, cô nghe thấy sẽ bị đánh thức, cho nên anh quyết định anh sẽ ngủ trên sô pha.

Nhưng là hết lần này đến lần khác, sáng hôm sau mỗi lẫn mở mắt ra, vị trí luôn thay đổi!

Nói thực ra, mấy ngày nay tỉnh lại đều đối mặt với cái tình huống “ngoài ý muốn” này rồi, cô cũng không còn ngạc nhiên như lần đầu, chỉ có ảo não cùng khó hiểu là ngày càng tăng.

Uông Thiên Hồng lại một lần nữa rón ra rón rén không muốn đánh thức người đàn ông đang ngủ, bò xuống giường, nhưng Cao Dương thật sự vô cùng lợi hại, rõ ràng một giây trước còn đang ngủ say, giây tiếp theo lại có thể không hề sai lầm đúng lúc trước khi giai nhân xuống giường dang hai tay bắt được cô gái nhỏ này.

Kết quả cũng không thay đổi….. vẫn giống như mấy hôm trước thôi, Uông Thiên Hồng lại ngã vào trên giường….. đính chính lại một chút, là ngã vào trong ngực của anh.

“Buối sáng tốt lành, Thiên Hồng, em đúng là dậy rất sớm.” Không cần nói nhiều, lại là một cái hôn chào buổi sáng phục vụ đến nơi.

“Chào, chào buổi sáng, Cao đại ca.” Mặt cô hồng hết lên nói.

Cảnh này đã liên tục xảy ra mấy ngày nay rồi, mà cô vẫn chính là không thể cản được trái tim đang nhảy điên cuồng trong lồng ngực một cách kỳ lạ kia.

Lúc sáng sớm Cao đại ca luôn trở nên hiếu kì một cách kì lạ, đôi con ngươi màu đen kia luôn nhìn cô đến mức làm cho cô tâm hoảng ý loạn. Không biết vì sao, anh thực thích khi vừa tỉnh lại hôn cô một chút……. Ừm…. không phải là do cô trở nên kì quái đấy chứ, vì sao cứ cảm thấy Cao đại ca bây giờ không giống với người lúc bình thường mà cô quen biết nhỉ? Nhất là khi anh quần áo không chỉnh tề, nửa thân trần lười biếng ngắm nhìn cô đang ở trong ngực anh lúc đó, hô hấp của cô cứ như là bị người ta cướp đi mất, nhưng trong lòng lại không biết là đang kinh hoảng vì cái gì…….

Đôi mắt cụp xuống dưới một chút, nửa thân trần của anh đang ở ngay trước mắt cô, khiến cho mặt Uông Thiên Hồng càng ngày càng đỏ, cô luống cuống tay chân không biết nên để ở đâu….. là đặt ở trên lưng anh, hay là ở trước ngực……

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài thật nhẹ nhưng lại làm cô chú ý. “Cao đại ca?”

Con ngươi đen lười nhác chú ý khuôn mặt đỏ hồng của cô, dường như muốn từ đó tìm ra cái gì thì phải, “Nhiều ngày như vậy rồi, em còn không quen sao, Thiên Hồng?”

Cô luôn luôn muốn thừa dịp anh ngủ say cố hết sức vụng trộm chuồn mất, chẳng lẽ cùng anh tỉnh dậy khó như vậy sao?

“Quen cái gì?” Cô không hiểu.

“Giường của anh có khó ngủ như thế à, làm cho em mỗi lần vừa tỉnh dậy đã muốn rời khỏi sao?”

“Em không phải……” Muốn giãy khỏi hai cánh tay bá đạo kia, không ở trong ngực anh cô mới có thể hô hấp một chút không khí mới mẻ nha, đáng tiếng sức lực của cô không đủ….. thất bại! =.=

“Đây là phòng của anh, em ở trong này vốn đã rất kì quái……” Tuy rằng mỗi ngày cô đều trong một đẹp thoải mái tỉnh lại, “Hơn nữa em hoàn toàn không hiều, vì sao em phải cùng anh chen chúc trên cùng một cái giường…….”

“Nếu không phải vấn đề về giường, vậy thì có chuyện gì làm cho em vừa mở mắt đã muốn rời đi hả?” Cao Dương hợp thời tránh được vấn đề thắc mắc của tiểu bạch thỏ, di dời lực chú ý của cô

“Em còn phải đi chuẩn bị bữa sáng cho anh nha! Trước 9 rưỡi anh phải đến công ty, cho nên 8 rưỡi phải dùng cơm, nếu không sẽ quá muộn.”

“Nhưng bây giờ mới có bảy giờ.” Bây giờ chuẩn bị bữa sáng hình như còn quá sớm đấy nhá, cho nên không chấp nhận lí do này.

Uông Thiên Hồng giương cái miệng nhỏ nhắn, trong lúc này nhất thời không biết nên nói cái gì, cũng không tiện nói rằng mình ngượng ngùng, lại càng không thể nói mỗi lần cô thấy tư thế ngủ của anh như vậy sẽ đỏ mặt tim đập nhanh ngoài tầm kiểm soát, cho nên phải vội vội vàng vàng chuồn đi!

Nhanh trí lúc này lại phát huy tác dụng, cô đột nhiên nghĩ ra, “Em…… Em muốn chuẩn bị sớm một chút sẽ tốt hơn, như vậy sẽ có thời gian là áo sơmi giúp anh, còn có thể thuận tiện quét tước trong nhà một chút nha!”

“Việc này không cần em làm!” Anh cong miệng, anh không muốn cô đến làm người hầu nha. (đáng êu quá đi… )

Con ngươi đen nhìn thấy khó xử của cô, anh quyết định đổi cách nói khác, “Anh nghĩ, em hẳn là không muốn vừa tỉnh lại đã phải nhìn thấy anh, cho nên muốn nhanh chóng rời đi đúng không?”

“Đương nhiên không phải!”

“Chắc chắn là em chán ghét nằm cùng anh, có lẽ lúc anh ngủ sẽ thở to, làm cho em không thoải mái.”

Nhìn vẻ mặt đầy bi thương của Cao Dương, Uông Thiên Hồng vội vàng phủ nhận, “Không phải! Cao đại ca không có thở to gì cả, em làm sao có thể chán ghét anh, anh trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy!”

Như thế có thể đem ý tứ lời vừa rồi của cô đọc thành…… cô tuyệt không chán ghét nằm cùng giường với anh nha? Cao Dương trong lòng thầm cười trộm.

“Sau này không được ở lúc anh chưa dậy mà trốn mất, biết chưa?” Cánh tay gắt gao ôm cô, không cho phép cô nói không, thuận tiện còn nói nhiều thêm một chút, “Em đánh thức anh như vậy, anh không có thói quen người nằm bên cạnh cứ nhích tới nhích lui, như vậy anh không ngủ được nha, em cũng biết anh đều ngủ rất khuya.” (lợi dụng lòng trắc ẩn của người ta kìa… >”<) 

Uông Thiên Hồng gật gật đầu, đối với hành động đánh thức Cao Dương của mình cảm thấy vô cùng áy náy, lại không chú ý cẩn thận đến giọng điệu mệnh lệnh của anh trong lời nói.

“Như vậy mới ngoan.” Cao Dương thực tự nhiên nâng mặt cô lên, cánh môi khẽ dán vào má phấn của cô.

Lại, lại hôn cô!

Uông Thiên Hồng choáng váng kèm theo xấu hổ mờ mịt nhìn anh, trí nhớ tan tành thành từng mảnh, đầu óc cũng mất hết chức năng vận chuyển ý thức, hiện giờ hoàn toàn không còn khả năng suy nghĩ gì nữa rồi.

Bộ dáng này của cô thoạt nhìn thật đáng yêu cũng rất dễ lừa!

Hiếm khi ước số tà ác lại tăng nhanh theo cấp số nhân trong cơ thể Cao Dương như lúc này, anh giở chiêu bài mỉm cười dụ hoặc nói: “Thiên Hồng, em dựa vào gần một chút được không.”

Một câu mệnh lệnh, một động tác, Uông Thiên Hồng không nghi ngờ gì đưa mặt lại gần sát lại mặt anh.

Cao Dương cũng nhanh chóng ấn môi mình xuống đôi môi đỏ mọng của cô, để cho thoả mãn khát vọng đã lâu mới đụng tới đôi môi của cô…. tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng chạm qua, nhưng là đủ!

Hôn chào buổi sáng mà anh muốn vốn nên là như thế, đáng tiếc chờ mấy ngày nay, cô bé này chỉ biết đem mặt chôn đi mất, chưa cho anh một điểm đáp lại nào!

Nên biết rằng cái anh muốn cũng không chỉ là một cái hôn môi thôi đâu.

Mãi đến khi môi của cô cảm nhận được có thứ gì vừa xoẹt qua, Uông Thiên Hồng mới nhanh tay che miệng lại, ánh mắt trừng thật lớn. “Cao đại ca!”

Cô, cô vừa rồi hôn phải cái gì thế a?

Cao Dương cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, lập tức ngắt lời cô, giả bộ thần thái mệt mỏi, “Thiên Hồng, em cứ thấy tối qua anh về muộn thì biết đấy, anh gần đây thật sự rất bận, mệt mỏi quá.”

Cái đầu nhỏ ngoan ngoãn gật gật một chút.

Đúng rồi, hôm qua là ngày Cao đại ca mở phiên toà, sau khi kết thúc còn phải về công ty mở một buổi tiệc nhỏ, cho nên khi trở về nhà đã rất khuya.

“Nếu em không ngại, để cho Cao đại ca ngủ nửa tiếng nữa được không, tối nay anh đến công ty cũng không có vấn đề gì.”

Trong mắt anh loé lên ánh sáng giảo hoạt rất nhanh rồi vụt tắt, chì còn lại khóe miệng khẽ nhếch là ẩn sâu tươi cười khi đạt được mục đích.

Không chút dấu vết, anh lấy tay cô để ở ngực mình dời xuống sườn, để cho cô an ổn gối đầu lên ngực anh….. dù sao, sớm muộn gì cô cũng sẽ quen với vị trí này.

“Ăn sáng muộn một chút được không, dựa vào gần một chút đi! Bây giờ để cho anh ngủ thêm một chút được không em?” Lời nói xong, con ngươi đen cũng không liếc cô một cái mà liền nhắm lại. (tính giả chết kìa =.=)

Được rồi, được rồi! Nếu Cao đại ca muốn ngủ thêm một chút, vậy cô sẽ thực nghe lời nha, đương nhiên sẽ không đáng thức anh, chẳng qua là……..

Tầm mắt chuyển xuống đôi tay cường tráng đang đặt ở thắt lưng nhỏ bé của cô, khuôn mặt sớm hồng nay càng trở nên đỏ bừng, xấu hổ mạnh mẽ làm cho cô đem khuôn mặt như bị thiêu kia chôn trong lồng ngực của người nào đó, cứ nhắm mắt làm ngơ một lần đi!

Hai tròng mắt của cô cũng gắt gao nhắm lại, cô cảm thấy chẳng những mặt bị nóng, thân thể cũng nóng quá, ngay cả môi cũng hơi hơi nóng lên.

Cô vừa rồi hình như thật sự đã hôn Cao đại ca!

Sợ quấy rầy giấc ngủ của anh, lại khó xử như vậy, Uông Thiên Hồng chỉ có thể giống như con thỏ nhỏ vô cùng ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.

Tiếng tim đập của Cao đại ca có tác dụng trấn an lòng người, ngực của anh cũng cực kỳ ấm, thực thoải mái, dần dần cô cũng không còn hoảng hốt cùng khẩn trương như trước nữa, về phần những vấn đề muốn hỏi lại một lần nữa chết từ trong trứng nước, bởi vì không bao lâu sau, cô cũng không cản nổi cơn buồn ngủ kéo đến mà lại tiếp tục tiến vào mộng đẹp.

Xem ra cô bé Uông Thiên Hồng hình như càng lúc càng quen cũng như thích ứng với những hành động thình lình nào đó của anh chàng Cao Dương rồi.

********************************

Cả ngày nay cô làm việc đều không tập trung…… đều tiên là nhầm xì dầu thành dấm chua, làm hại cô chỉ có pha nước sốt thôi mà cũng phải làm đến ba lần mới xong. Lại còn cả nhầm đường thành muối, thiếu chút nữa biến rau cải xào thành củ cải đường; Mà lúc này, cô đang nhìn chằm chằm vào cửa nhà đến phát ngốc.

Đều là tại cái hôn giống như trong mơ lúc sáng làm hại, khiến cô làm việc gì cũng đều phân tâm.

Khi anh và cô thực sự tỉnh ngủ, anh dường như lại biến thành Cao đại ca ngày thường, thái độ lại trở nên ôn nhu, săn sóc, hoàn toàn khác hẳn với cái người xấu xa bá đạo buổi sáng kia, hơn nữa cũng không đề cập đến chuyện xảy ra lúc sáng đến nửa chữ, mà cô đương nhiên cũng không đến nỗi không biết xấu hổ mà chủ động nhắc lại đâu nhá!

Cô còn thật sự nghĩ cái màn cô không cẩn thận hôn phải anh ban sáng là nằm mơ! Nhưng mà cảm giác mềm mềm ngứa ngứa kia lại chân thật đến vậy, một chút cũng không giống nằm mơ nha!

Ngay tại lúc thần trí Uông thỏ còn đang bay về cảnh tượng hôn môi ngoài ý muốn lúc sáng sớm kia, phía sau truyền đến một tiếng nói mạnh mẽ…. “Uông tiểu thư.”

“A Thuỷ bá!” Như là bị người ta bắt được ý nghĩ mà mình đang suy nghĩ, cô sợ đến mức hét lên một tiếng.

A Thuỷ bá lấy tay bịt tai, đau khổ nhíu mày, “Oa! Uông cô nương này, cháu đừng có hét lớn tiếng như vậy, ta tuy rằng lớn tuổi rồi, nhưng tai vẫn còn thính lắm a, không kém đi chút nào đâu, ta sắp bị cháu hét cho điếc rồi, thật sự sắp điếc!”

“Thực xin lỗi.” Uông Thiên Hồng chột dạ xin lỗi.

Còn đang vụng trộm nhớ lại chuyện sáng nay, đột nhiên có người đứng phía sau gọi tên mình, cô đương nhiên là bị dọa rồi. “A Thuỷ bá gọi cháu có việc gì ạ?”

“Cái này ta nghỉ phải hỏi cháu!” Nhàn nhã không có việc gì làm, lão nhân gia ông yêu nhất là đi bộ ở cầu thang, thuận tiện có thể giúp hàng xóm trông coi, tuần tra này nọ, ai ngờ hôm nay ông bất giờ hặp được Uông Thiên Hồng đang mất hồn mất vía đứng trước cửa Cao gia.

Con bé này đương nhiên không có khả năng là trộm rồi, ông đương nhiên sẽ tiến đến thân thiết hỏi cô đang làm gì, ai mà dự đoán được sẽ bị hét to đến mức sắp bị điếc.

Tầm mắt chuyển xuống dưới một chút, A Thuỷ bá như là phát hiện ta cái gì đột nhiêu kêu thành tiếng, “Thiên Hồng cháu có chìa khoá nhà họ Cao nha!”

Uông Thiên Hồng lúc này mới chú ý tới, cô vừa khóa cửa, chìa khoá còn đang nắm trong tay, vẫn chưa rút ta khỏi ổ.

“Trời ơi! Uông nhi, cháu không phải là ở chung với thằng bé ở Cao gia kia chứ?” Ngay cả chìa khoá cũng có, thật sự rất khả nghi, “Tuy tằng hai nhà các cháu thành hai đôi thực hợp nhau, nhưng sống chung vẫn không được tốt! Không có danh phận….”

Sống chung!

Từ ngữ như thế thật sự kích động quá mức, cô sợ đến mạnh mẽ lắc đầu, “A Thuỷ bá, bác đừng hiểu lầm, cháu không sống chung với Cao đại ca! Cháu chỉ đến nhà anh ấy làm cơm, sau đó đưa đến công ty giúp anh ấy mà thôi.”

Hình thức một nam một nữ chưa kết hôn mà sống chung, tuyệt đối không phải quan hệ giữa cô với Cao đại ca lúc này.

“Nhưng cháu có chìa khoá nhà họ Cao, còn ở phòng bếp nhà người ta nấu cơm, không khéo còn ngủ lại đây, đây không phải sống chung thì là cái gì?” Ở trong mắt lão nhân gia ông, như vậy chính là sống chung còn gì!

Cô sợ tới mức vội vàng xua tay phủ nhận. “A Thuỷ bá, bác đừng nói lung tung, cháu với Cao đại ca làm sao có thể là……” Cô nuốt nuốt nước miếng, “Cái loại quan hệ đó!”

Kỳ quái? Cô rõ ràng chỉ ở Cao gia chăm sóc Cao đại ca một chút, nhưng vì sao mỗi câu mỗi chữ của A Thuỷ bá đều làm cho cô cảm thấy chột dạ là sao a?

Cô đúng là ngủ ở nhà Cao đại ca, thậm chí là ngủ ở phòng của Cao đại ca hẳn hoi; Quả thực mấy ngày nay cô về “nhà” cũng không phải là nhà của chính mình, nhưng cái này tuyệt đối không phải là “sống chung”!

AAA? Hẳn là không phải đúng không?

“Được rồi, được rồi! Coi như A Thủy bá nói sai rồi, A Thủy bá biết cháu quan tâm hai đứa ở Cao gia bởi bì cha mẹ chúng ở Canada, chúng cần phải có người chăm sóc.” Nhìn mặt con bé này sắp cúi gập xuống rồi, A Thuỷ bá cũng biết với cá tính nhu thuận của Uông Thiên Hồng, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện như thế.

“Những năm gần đây, cũng may là có cháu chăm sóc cho hai anh em nó, kỳ thật cha chúng tái hôn cũng không có gì là không tốt, nhưng ông ấy lại đi cưới vợ người nước ngoài, kết quả còn chuyển đến sống ở Canada, để lại hai đứa nhỏ đáng thương này! Điều này làm cho hàng xóm chúng ta nhìn cũng thấy thực đau lòng nha! Kỳ thực không có cha, không có mẹ bên cạnh mà có thể sống ngoan ngoãn như vậy, trưởng thành tài giỏi như vậy, hai anh em chúng cũng thực lợi hại.” Trong mắt vừa chuyển, A Thuỷ bá nhin thấy túi đồ trong tay Uông Thiên Hồng.

“Nói đi cũng phải nói lại, ta thật ra rất hâm mộ hai tên nhóc của Cao gia này!”

“Hâm mộ?”

“Không phải là đương nhiên sao? Ai bảo ta một bộ xương cốt già nua, không có thân thể thanh niên tuổi trẻ cường tráng đầy sức sống, lại còn có người mỗi ngày nấu cơm cho ta ăn nữa!” Thật sự là tiếc nuối nha.

“A Thủy bá!”

“Không phải ta có ý gì đâu, nhưng cháu làm đồ ăn cho hai anh em chúng nó nhiều năm như vậy rồi, lại không cho người ta báo đáp gì cả, như vậy thật sự đáng giá sao? Nên biết rằng thanh xuân của cháu chỉ có một lần, cháu lại đem tất cả thời gian đẹp nhất trong cuộc đời lo cho hai thằng bé kia, kết quả chính cháu lại không đạt được gì; Em gái của cháu không sai, ít nhất nó cũng đã thành một đôi với thằng em nhà họ Cao, mà tuổi của cháu cũng không còn nhỏ, lãng phí thời gian như vậy thật là điều cháu muốn sao?”

Bởi vì một câu hỏi của A Thủy bá, Uông Thiên Hồng không hỏi để tay lên ngực tự hỏi, Cao đại ca cũng không phải anh ruột của cô, phí sức lao động chăm sóc cho anh mỗi ngày như vậy, thu xếp cái này, dọn dẹp cái kia, đến tột cũng là có đáng giá hay không?

Đương nhiên đáng giá!

Đầu không cần suy nghĩ, trực tiếp phun luôn ra đáp án này…. chỉ cần hơi nghĩ đến Cao đại ca thường mỉm cười nhìn những món ăn cô làm, cô liền cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.

Chẳng qua lúc cô đi đến văn phòng, nhìn thấy cả trai lẫn gái trong đó đều đang mở tiệc chúc mừng thắng trận, cả người cô bỗng cứng đờ, nụ cười hạnh phúc trên mặt nhất thời biến mất.

Phiên toà lần này vốn dĩ phần thắng thực mỏng manh, bởi vì đối phương có chỗ dựa là một công ty lớn, song Cao đại ca làm việc luôn không chút dấu vết, chẳng tỏ ra cố gắng lắm cũng nắm được nhược điểm của đối phương; Trận đấu này vì thế mà giống như con tôm nhỏ đấu với cá voi lớn, chẳng những thắng đến nở mày nở mặt, còn làm cho luật sư của đối phương phát hoả ngay trong phiền tòa, cho nên làm sao có thể không mở tiệc chúc mừng lớn một phen được!

Vì thế học sinh vừa học vừa làm kiêm trợ lý La Chí Lăng chuyên môn yêu các hoạt động đã lên kế hoạch tỉ mỉ, thừa dịp ông chủ Cao Dương có công việc phải ra ngoài, bố trí văn phòng thật tốt một phen, cũng gọi rất nhiều điểm tâm bên ngoài, cũng với các đồng nghiệp muốn cho ông chủ tài ba một niềm vui bất ngờ, thật tốt chúc mừng một phen.

Cho nên sau khi Cao Dương xong việc về đến văn phòng luật sư, cảnh tượng bắt gặp chính là những tiếng hoan hô không ngừng.

Một đống pháo được bắt ầm ĩ, sắc màu vô cùng rực rõ phun hết lên người Cao Dương, giờ phút này thoạt nhìn anh thật giống như một cây thông Noel!

Cao Dương ngẩng đầu nhìn đống giấy nhiều màu, trên mặt vẫn là biểu tình không biết nên cười hay lắc đầu…. bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi loại trò chơi này!

“Ông chủ, chúc mừng anh, trận thắng này của anh quả thực rất oanh liệt!” Trợ lý Hàn Kim Linh mới đến hai tháng, mang theo một nụ cười nhẹ nhàng đưa đến một đãi pizza, “Nhìn mọi người tổ chức tiệc chúc mừng anh, cũng đừng trách bọn em biến văn phòng thành nhà hàng a, hôm nay để cho mọi người thoải mái chúc mừng một phen đi!”

“Cảm ơn.” Rất lễ độ tiếp nhận cái đãi, Cao Dương cũng thật thưởng thức ăn mấy miếng, ngoài ý muốn phát hiện pizza mua ở ngoài cũng có thể ăn ngon như thế này, “Pizza này thật không tệ.”

“Ông chủ anh cũng thấy không tệ đúng không? Đây chính là do Hàn tiểu thư tự tay làm, vừa rồi cô ấy còn về nhà nướng pizza mang đến.”

“Tay nghề của Hàn tiểu thư thật sự tốt lắm.” Cao Dương chân thành khen ngợi.

“Oa! Chị Kim Linh, chị thực không công bằng, biết nấu nướng như vậy còn chưa từng cho chúng em nếm thử, nay lại làm cho Boss hưởng một mình, vừa nghe thấy muốn chúc mừng liền tự mình xuống bếp.” Một cô gái cũng không chịu phục.

“Ai bảo em không phải ông chủ, làm cho em ăn thì có lợi ích gì? Em chỉ biết ăn như hổ đói chứ biết gì nhấm nháp, làm cũng như không.” Một đồng nghiệp khác giễu cợt.

Cô gái kia hừ mạnh, đôi mắt phóng đến đôi tuấn nam mỹ nữ bên cạnh, đột nhiên nở nụ cười mờ ám. “Đúng đúng đúng, nếu có làm cũng là phải làm cho người có ý nghĩa đặc biệt với mình ăn chứ, thế mới phải đúng không?”

Cô gái vừa nói như vậy, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Hàn Kim Linh và Cao Dương.

“Đúng đó nha! Trước trận này, Hàn tiểu thư hình như có chuẩn bị cơm trưa cho Boss phải không nhỉ, thật hâm mộ a, chẳng bù cho chúng ta đói bụng cũng không có ai để ý.” Có người đột nhiên nhớ tới.

Cơm trưa của ông chủ vẫn đều do Uông tiểu thư chuẩn bị, vị Uông tiểu thư kia hình như là hàng xóm của nhà Boss; Nhưng mà hình như hôm đó Uông tiểu thư bận việc không thể đưa cơm trưa, cho nên lúc ấy Hàn Kim Linh liền xung phong nhận việc chuẩn bị cơm trưa trước giờ có phiên toàn.

“Mấy người đừng có nói lung tung giễu cợt tôi, muốn tôi làm cơm trưa cho, chỉ cần thời gian của tôi có thể phù hợp, đương nhiên có thể.” Hàn Kim Linh vừa nói, một bên cừa liếc mắt vụng trộm dò xét đại Boss một cái….. đến tột cùng đồ ăn trưa cô làm có hợp khẩu vị của Boss hay không, cô vẫn không biết đáp án.

Kỳ thật cô gái vừa rồi nói cũng không sai, làm cho Hàn Kim Linh cũng rất tâm hoảng ý loạn…… cô thật kỳ vọng người đàn ông kia có thể vừa lòng với tay nghề của mình.

“Kỳ thật càng nhìn càng thấy Boss và chị Kim thật là xứng đôi nha!” Cô gái kia tiếp tục nói lời kinh người.

“Nói cũng đúng, Hàn tiểu thư đây sang năm sẽ tiếp thục học lên thạc sĩ, chính là thạc sĩ ở cả hai khoa, lại là học sinh tài giỏi hệ luật, người tài giỏi như vậy cùng với đại Boss quả thực là trai tài gái sắc.” Mọi người cùng nhau hùa theo phụ họa.

“Ông chủ lớn a, đồ ăn anh cũng đã ăn, nên nói cảm ơn Hàn tiểu thư phải không nhỉ? Anh nghĩ xem cơm trưa có hợp khẩu vị của mình không, có muốn ăn lâu dài không nha?”

“Xin mọi người đừng có náo loạn nữa, hôm nay không phải là muốn chúc mừng ông chủ sao? Mọi người cứ hướng vào tôi làm gì?” Hàn Kim Linh nói thế nhưng đã đỏ bừng mặt.

“Chúng tôi là đang mai mối cho ông chủ thân yêu nhá! Có phải hay không? Ông chủ ơi.”

Mà Cao Dương chính là cười nhưng không nói.

Nghe mọi người ồn ào như vậy, bạn La Chí Lăng ở bên cạnh đột nhiên cảm thấy mình có nghĩa vụ làm sáng tỏ một việc thay cho ông chủ của mình.

“Kỳ thật đồ ăn trưa mà Hàn tiểu thư làm, đều là bị tôi……”

Đáng tiếc còn chưa kịp nói rõ ràng, tiếng nói của anh đã bị một tiếng hô nhẹ ngắt lời……

“A? Chị Uông, chị tới rồi!” Một cô gái đứng ở bên ngoài xa nhất đột nhiên phát hiện người nãy giờ đã có mặt ở đây, không phát ra chút tiếng động nào.

Chị Uông mỗi ngày đều đúng mười hai giờ muời không hơn không kém là có mặt ở đây, cô gái nhìn đồng hồ trên tường, doạ người! Đã là mười hai giờ hai mươi rồi nha! “Chị Uông sao đến 10 phút rồi mà cũng không lên tiếng nha?”

Thấy bị điểm danh, Uông Thiên Hồng đột nhiên có một loạt cảm giác xúc động muốn bỏ chạy, nhất là khi đôi tuấn nam mỹ nữ đứng một bên làm sáng cả không gian kia nhìn về phía cô, cả người cô lại muốn tìm một cái hố sâu chui xuống.

“Thiên Hồng, em lại đây.”

Cao đại ca cũng đã mở miệng…… Uông Thiên Hồng nhịn xuống cảm giác xúc động muốn chạy trốn, kiên trì bước qua. “Cao đại ca, em không biết hôm nay nơi này náo nhiệt như thế, nếu biết anh có đồ ăn trưa rồi, em sẽ không đến.”

“Cái này là mọi người muốn làm anh bất ngờ, trước đó anh cũng không biết.” Chú ý tới thần sắc khác thường của cô, tầm mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn trưa trong tay, hoàn toàn không nhìn anh. “Thiên Hồng, đồ ăn này là của anh phải không? Em yên tâm, anh sẽ ăn hết sạch, không lãng phí.”

Lấy túi đồ ăn trong tay cô ra, nhìn mặt cô gái nhỏ này hình như là đang trốn tránh cái gì thì phải, tránh né rất nhanh, nhưng anh không hề xem nhẹ thần thái tái nhợt trên khuôn mặt bé bỏng kia, giống như là đã bị cái gì đó đả kích, lông mày rậm của anh nhẹ nhàng nhíu lại, dường như còn mang theo một tia thú vị, khoé miệng không dấu vết cong lên. “Thiên Hồng, hình như em chưa chính thức gặp qua Hàn tiểu thư lần nào thì phải; Kim Linh, đâu là Uông Thiên Hồng, hai nhà chúng tôi đã quen biết và là hàng xóm hơn hai mươi năm nay rồi.”

Kỳ thật Hàn Kim Linh đối với Uông Thiên Hồng cũng rất tò mò…. Cô không phải là thư ký, cho nên chỗ ngồi của cô là ở một góc khác với văn phòng của Cao Dương, cơ hội muốn gặp Uông Thiên Hồng đến chỗ anh cũng không lớn, những lần bình thường không phải để lỡ cơ hội thì cũng là vội vàng nhìn thoáng qua mà thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên, Hàn Kim Linh đối mặt nói chuyện với người hàng xóm tâm huyết của đại Boss này.

“Xin chào, Uông tiểu thư, tôi vẫn muốn tìm cơ hội chào hỏi cô, đáng tiếc mỗi lần không phải là không có ở đây thì cũng là không có thời gian.”

Hàn Kim Linh có khuôn mặt hoà nhã dễ gần làm cho người ta hâm mộ, cùng với khí chất tao nhã khiến cho cô rất khó bị người khác lãng quên, hơn nữa trên mặt luôn tràn ngập tươi cười tự tin, phần nào làm cho người bên cạnh cũng tự cảm thấy xấu hổ.

Uông Thiên Hồng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mình vừa nhìn thấy Hàn Kim Linh liền sinh ra cảm xúc xúc động muốn tránh đi….. Hàn Kim Linh giống như người luôn đứng ở nơi cao nhất, là người phụ nữ phi thường hoàn mỹ có tài năng. Mà cô chỉ đứng ở tầng dưới cùng, chỉ có thể ngửa đầu ngước lên nhìn!

Cô và Hàn Kim Linh hoàn toàn không giống nhau!

“Xin chào.” Cô miễn cưỡng mỉm cười một cái.

Không khí ở đây dường như đột nhiên trở nên thật loãng, làm cho cô sắp không thể hô hấp, nhất là khi nhìn thấy Cao đại ca đứng cùng Hàn Kim Linh, cô thật sự rất muốn đi khỏi đây nhanh một chút.

“Chị Uông, chị tới thật đúng lúc, mau đến nếm thư tay nghề của chị Kim Linh đi.” Cô gái kia rất hảo tâm đưa đến một đĩa pizza.

Uông Thiên Hồng cắn một miếng.

“Cảm thấy thế nào? Rất ngon chứ!”

“Ừ”

“Mọi người xem, ngay cả chị Uông cũng tán thành, cho thấy tay nghề của chị Kim Linh cũng là đạt yêu cầu rồi nha, vậy thì nhất định Boss cũng có thể chấp nhận.” Cô gái kia vui mừng chuyển hướng nhìn đôi kim đồng ngọc nữ trong cảm nhận của mình, “Về sau cơm trưa của ông chủ để chị Kim Linh chuẩn bị, như vậy chị Uông có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian đi làm việc của mình rồi, không cần phiền toái như vậy nữa, còn phải đi từ nhà đến đây một chuyến đúng không a?”

Pizza ở trong miệng vừa giòn vừa ngon, nhưng không biết vì sao Uông Thiên Hồng lại cảm thấy axit trong dạ dày của mình cứ đảo lộn tùng phèo hết cả lên, làm cho cô cảm thấy thật là khó chịu!

Từ đầu đến cuối Cao Dương đều không nói gì, cũng không bác bỏ câu vui đùa củ cô gái kia, đôi mắt anh mang theo thần thái thâm trầm cũng với đôi con người tinh tường nhìn chằm chằm Uông Thiên Hồng không hề chớp mắt.

“Cao đại ca, em cảm thấy có chút không khoẻ, muốn đi về trước, túi đựng cơm sau khi tan tầm anh mang về là được rồi.” Cô không nghe vào những tiếng nói quan tâm của mọi người, chỉ vội vàng đưa túi đồ ăn cho Cao Dương, thậm chí ngay cả dũng khí liếc nhìn anh một cái cũng không có, mặc kệ ngực bị cỗ cảm giác khó chịu kia bao phủ, vội vàng thoát khỏi hiện trường.

Ra khỏi toà nhà, cô hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ thoáng đãng bên ngoài, nhưng dường như lại không đuổi được cái cảm giác khó chịu không thở nổi trong ngực.

Thời gian đã trôi qua bao lâu cô cũng không biết, lúc cô thanh tỉnh lại rồi mới thấy được, mình đã ngồi vững trên xe bus từ lúc nào rồi!

Vì thế nên lúc cô cuối cùng đã tìm được chính xác xe bus mà mình cần để trở về nhà, đã là lúc chạng vạng 5 tiếng sau đó rồi, bước chân nặng nề đi đến khi nhà trọ của mình, ngay tại lúc nhìn thấy cửa nhà mình, cô cũng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, bóng người đó đang sốt ruột chạy về phía cô.

“Chị à, chị rốt cuộc đã đi đâu thế?” Uông Thiên Lam gắt gao bưng lấy khuôn mặt tái nhợt của Uông Thiên Hồng, vừa vội vừa tức quát: “Em về đến liền phát hiện chị không có ở nhà, em đã chạy đi hỏi toàn bộ người trong nhà trọ, còn gọi điện thoại cho Cao đại ca, anh ấy nói chị đã rời khỏi đó từ giữa trưa rồi, chị rốt cuộc là đi đâu thế? Làm cho em săp bị doạ chết rồi…….”

“Thực xin lỗi, chị lên nhầm xe, cho nên đến bây giờ mới về nhà.” Uông Thiên Hồng thành thực nói.

Uông Thiên Lam đang nói dừng một chút, biết việc này không thể trách chị ấy được, chỉ là lúc nãy mình đang sốt ruột và hoảng hốt quá nên mới vậy, đành phải gắt gao ôm lấy Thiên Hồng. “Chị có biết em sợ hãi và bất an bao nhiêu không, chỉ sợ trong lúc chị biến mất ấy sẽ xảy ra chuyện gì, em nhất định sẽ tự trách mình đến chết, khổ sở đến chết! Không được, em nhất định phải lấy đao đi chém tên đầu heo kia một ngàn lần, đều tại hắn hại em rời nhà nhiều ngày như vậy…….”

Uông Thiên Hồng kinh ngạc nhìn cô em gái đang miêu tả mình phải cùng Cao Khoát đồng quy vu tận* như thế nào kia, tâm trạng trong lòng vì những lời của em gái mà giảm đi không ít…… thì ra rối rắm trong lòng làm cô không thoải mái cả ngày hôm nay gọi là sợ hãi, bất an cũng với khổ sở a!

(*đồng quy vu tận: cùng nhau chết)

********************************

“Anh trai à, anh bị táo bón mấy ngày nay sao?” Dương mặt âm trầm như thế kia thật sự rất rất dọa người nha!

Cao Dương mắt lạnh quét qua, “Em không còn lời nào khác muốn nói sao?”

“Làm sao mà không có được, vừa rồi em đã bị Thiên Lam đánh mắng một hồi, thật là rất không hay hay nha! May mắn là Thiên Hồng trở về, bằng không cái đầu này của em cho dù có chặt bỏ cũng không đủ để đền tội đâu, đến lúc đó anh sẽ bị mất đi một người anh em tốt nha!” Cao Khoát ngã người xuống sô pha, miệng còn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Thật là vô cùng may mắn, Thiên Hồng lông tóc vô thương về đến nhà, em thực nên cảm ơn ông trời, nhưng mà nghe Thiên Lam nói, Thiên Hồng khi về tay chân lạnh lẽo, mặt mày tái nhợt, hình như là bị không khí đông lạnh trên xe bus làm cho khó chịu, thật là rất đáng thương nha……..”

Cao Khoát vốn còn đang mừng thầm, lừa gạt được Uông Thiên Lam ngây thơ nhiều ngày như vậy là rất có lời rồi, ai ngờ vừa mới về đến nhà, Thiên Hồng muội muội liền mất tích, hại anh sợ tới mức hồn vía đều bay mất một nửa rồi.

Về phần còn lại chính là Cao Dương, khuôn mặt kia có thể dùng từ càng lúc càng xanh mét để hình dung!

Thiên Hồng để tâm là kết quả mà anh mong muốn, nhưng lại xuất hiện hai điều ngoài ý muốn đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh…… thứ nhất là anh đã quên mất tâm tình của Thiên Hồng mỗi khi băn khoăn cái gì đó, nếu cô ấy bởi vì khó chịu trong lòng mà không cẩn thận có việc gì ngoài ý muốn, cả đời này anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

May là cô cuối cùng trở về bình an, nhưng Thiên Lam nói sắc mặt cô vẫn thực tái nhợt……….

Cao Dương nắm chặt tay, kế hoạch của anh, là muốn Thiên Hồng ghen tuông, tâm tình khổ sở một chút liền khiến cô hiểu được tâm ý của chính mình, nhưng lại không dự đoán được trong quá trình đó, anh thế nhưng lại không nỡ như thế này.

Hiện giờ Thiên Hồng chắc chắn đang rất buồn……

“Anh.”

“Làm sao?”

“Anh chắc chắn mình thật sự không cần dùng một ít thuốc xổ sao? Em nghe nói mấy ngày mà không ‘giải quyết’ một lần, sắc mặt thật sự rất khó xem nha!” Lại nhìn một lần nữa, sắc mặt của anh trai anh vẫn rất doạ người a.

Một tập văn kiện dày cộp thẳng hướng đầu của ai đó mà bay qua.

“Đau nha! Anh! Anh làm gì mà không nói không rằng liền động thủ đánh người!”

Sắc mặt Cao Dương càng thêm làm cho người ta sợ hãi, anh trừng mắt lườm đứa em trai ngu xuẩn tới cực điểm trước mắt.

Cái ngoài ý muốn thứ hay chính là Thiên Lam trở về sớm…… điểu này làm cho kế hoạch của anh không thể không thay đổi, vốn định buổi tối có thể từ từ đến an ủi Thiên Hồng, mượn cơ hội lần này bồi dưỡng tình cảm với con mèo nhỏ đáng yêu một chút, không ngờ tới lúc này Thiên Hồng lại tránh ở nhà khổ sở cả đêm.

Thật sự là đáng chết! Cao Dương hung tợn trừng mắt liếc tên em trai phá hư việc của anh một cách chán ghét, “Anh không phải nói em bắt cóc Thiên Lam lâu nhất có thể, tốt nhất là một tuần nữa mới trở về sao?”

“Ai nói em không làm hết sức đâu, phàm là dụ dỗ lừa gạt, thật chí là uy hiếp bắt cóc em đầu đã dùng hết, anh cũng không biết em trai của anh phải mạo hiểm tính mạng thế nào để bắt cóc được Thiên Lam đâu, em thật sự đã cố hết sức!” Cao Khoát phản bác.

“Bắt cóc?”

“Đúng vậy! Em lấy dây thừng trói tay chân Thiên Lam lại, nhốt cô ấy ở khách sạn, ước chừng nghỉ ngơi một ngày……..” Nghĩ lại tình cảnh lúc đó, Cao Khoát không khỏi hắc hắc cười không ngừng, cười đến vô cùng biến thái, “Nhưng mà Thiên Lam cũng không phải kẻ dễ bắt nạt, cô ấy cư nhiên có bản lĩnh cởi được dây trói, sau đó cho em vài quyền, đến bây giờ ngực em vẫn còn rất đau a!”

Mới nghĩ đến đây, ngực liền đau, Cao Khoát xoa xoa ngực. “Điều này cũng khó trách, người con gái mà Cao Khoát em coi trọng, đương nhiên phải có năng lực như thế rồi, tóm lại, Thiên Lam đã tức giận đến nổi bão rồi, em nào dám ở lại bên ngoài thêm đêm nào nữa chứ!” Chỉ có thể hoả tốc trở về thôi.

Cao Dương day day mi tâm, “Em là ngu ngốc thực sự, hay là giả ngu thế? Em có thể nhẹ nhàng nói với Thiên Lam, em muốn hai người ở riêng với nhau nhiều một chút, dùng lời nói ngọt ngào dụ dỗ cô ấy, như vậy Thiên Lam sẽ mềm lòng, sẽ nghe lời em.”

(mi tâm: điểm giữa hai lông mày)

“Anh thật sự cảm thấy đối với loại người như Thiên Lam, lời nói nhẹ nhàng dễ nghe thực sự hữu dụng sao? Anh có biết thái độ vừa rồi của cô ấy so với một người đàn ông như em còn hung dữ hơn nha! Con nói muốn cầm dao vọt tới chém chết em, thiếu chút nữa doạ chết em rồi…….”

Thật sự là ngu ngốc!

“A! Đau nha! Anh! Anh làm sao luôn lấy đồ đạc đánh em? Bất quá lão ca à, anh không đeo kính cũng có thể ném chuẩn như vậy sao, thật sự rất lợi hại aaaaaaa!”

Aizz! Anh làm sao có thể có loại em trai vô dụng thế này, thật sự là có cũng như không a!
Bình Luận (0)
Comment