Chương 5
Buổi diễn kết thúc, khán giả vỗ tay như sấm đáp lại diễn viên khi hạ màn.
Bố nhìn thấy Quý Manh Nhân đang đứng giữa sân khấu thì lôi cô ra sau cánh gà chào hỏi. Quý Manh Nhân đang bị vài sĩ quan trẻ tuổi vây quanh, bà là một người phụ nữ cực kỳ phong độ, cho dù đứng giữa những diễn viên trẻ như hoa như ngọc, bà vẫn là một viên ngọc sáng mà người khác không thể nào bỏ qua.
Quý Manh Nhân từ khe hỡ giữa đám đông nhìn thấy bố con họ, mỉm cười bảo mọi người giải tán, “Lão Đào, đây là con gái anh à?”
“Phải, phải!” Bố tung hoành ngang dọc trong lĩnh vực kinh doanh, có một chút ngại ngùng không hợp với tuổi tác.
“Cháu chào dì ạ!” Cô ngoan ngoãn gọi một tiếng, không ngừng trộm nhìn những diễn viên đang tẩy trang.
“Có con gái thật tốt!” Quý Manh Nhân dịu dàng kéo tay cô.
“Mẹ, con trai lại đắc tội với mẹ chỗ nào rồi?” Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ mang ý trêu đùa.
Ra là anh chàng đẹp trai mặc âu phục đó, anh khẽ gật đầu với bố và Đào Đào, giơ tay ôm eo Quý Manh Nhân.
“Con trai tôi Hoa Diệp.” Quý Manh Nhân tự hào giới thiệu với họ, “Là một luật sư, đây là chú Đào, cùng quê với mẹ. Đây là chú Đào và con gái, tên…”
“Đào Đào, Đào trong ‘nhất túy nhất đào nhiên’, và Đào trong “ba đào hung dũng’.” Cô đột nhiên giống như bị trúng đạn, con ngươi càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai và phấn khởi của anh.
(Nhất túy nhất đào nhiên: nghĩa là uống say ngây ngất, Ba đào hung dũng: sóng lớn cuộn trào)
Hoa Diệp hơi lơ đãng cười cười, mắt luôn ngó vào phòng trang điểm.
Phòng trang điểm vọng ra những tiếng cười giòn tan, một lát sau, mấy cô gái bước ra.
Bỗng, mắt Hoa Diệp dịu dàng lấp lánh ánh sao. Anh bước tới đón cô gái ánh trăng kéo cello kia.
Cô gái liếc nhìn anh, hờn dỗi chớp mắt một cái, “Em tưởng anh sẽ không keo kiệt một bó hoa chứ.”
“Anh tưởng điều em quan tâm bây giờ không phải một bó hoa, mà là một bữa ăn khuya thật ngon.” Anh đáp lại bằng một nụ cười, đón lấy túi mỹ phẩm trên tay cô gái.
Cô gái cười duyên, kề vai đứng cùng anh.
“Mẹ, con và Mộc Ca đi trước nhé, có cần mang gì về cho mẹ không?” Anh hỏi Quý Manh Nhân.
“Không cần đâu, ăn xong đưa Mộc Ca về nhà sớm chút, mai con bé còn diễn nữa.” Quý Manh Nhân dặn dò.
Mộc Ca, Đào Đào khẽ lặp lại cái tên này, thật khiến người khác ngưỡng mộ, người đẹp ngay cả tên cũng đầy ý thơ như vậy!
Cô quay đầu, nhìn theo bóng lưng hai người họ, lần đầu tiên thật sự hiểu được thế nào gọi là “một đôi mỹ nhân”.
Cô đã không còn nhớ sau đấy nói những gì với Quý Manh Nhân, nhưng sau đó, có một thứ gì đó mơ hồ khuấy động con tim, quanh quẩn không đi.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường bỗng reo vang, cô giật mình, ngẩn người một hồi, mới đưa tay đón lấy.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, cô cười cười, rất lạnh, anh đã mở máy.
“Đang bận à?” Câu mở đầu của Hoa Diệp, trước giờ luôn giống như đang tính phí, thêm một từ sẽ thêm một đồng, nên anh luôn luôn ngắn gọn nếu có thể.
“Không.” Cô cúi đầu nhìn cổ tay đã sưng tấy.
“Tối nay anh có tiệc.”
“Ừ!” Âm cuối chưa tan, bên phía Hoa Diệp đã cúp máy, coi như đã trả bài xong.
Cô vốn muốn dặn anh uống ít rượu thôi, dạ dày của anh đã hỏng be bét rồi, không chịu được tàn phá nữa đâu.
Bây giờ, cô không cần phải dậy nấu cơm tối nữa rồi, cú điện thoại này đến thật đúng lúc. Cô hơi đổi tư thế, cảm thấy hô hấp hơi gấp, ngực nhấp nhô lên xuống, cô khẽ cắn môi dưới, rồi ngồi dậy, gọi điện về cho nhà.
Đào Đào cô cũng có người quan tâm, cũng có người thương.
Mẹ cô là một người phụ nữ của gia đình điển hình, trình độ văn hóa cấp hai, là thanh mai trúc mã với bố. Tuy bà bị bệnh tim bẩm sinh nhẹ, nhưng bố vẫn dũng cảm cưới bà, bà cũng rất dũng cảm mạo hiểm tính mạng sinh cho ông một đứa con.
Mang thai được bốn tháng, đến bệnh viện siêu âm, bác sĩ nhẹ nhàng nói là con trai, kết quả đến ngày sinh, y tế lại bế từ phòng sanh ra một bé gái. Bố hoảng loạn níu chặt y tá, hỏi có phải bế nhầm không?
Y tá giận dữ nói cho ông biết, những đứa bé được sinh ra hôm nay đều là con gái.
Nhưng cũng chỉ thất vọng trong giây lát, khi Đào Đào bé nhỏ nằm bên cạnh mẹ khóc oa oa, bố liền cười đến không thể khép miệng, ai cũng khen con gái nhà ông giọng lớn thật.
Sau khi sinh con xong, ngược lại sức khỏe của mẹ còn tốt hơn trước, nhưng bố vẫn để bà ở nhà, chuyện gì cũng không cho bà bận tâm.
Điện thoại reo rất lâu, mới có người nghe máy.
Điện thoại vừa thông liền nghe thấy tiếng mạt chược soàn soạt từ bên trong vọng đến.
“Tiểu Đào,” mẹ cười vui vẻ, “Nhớ mẹ rồi à?”
“Mẹ, mẹ bớt chơi mạt chược lại, không tốt cho lưng đâu.” Đào Đào vốn muốn làm nũng với mẹ, nhưng lời vừa đến miệng, lại thay đổi.
“Sức khỏe mẹ tự mẹ biết rõ. Con đang ở nhà hay ở công ty?”
“Ở nhà!” Đào Đào tủi thân cong môi lên. “Mẹ… con hơi ghét Hoa Diệp rồi…”
“Mẹ biết con lại bướng bỉnh rồi, haiz, kết hôn rồi, không thể so với hồi ở với bố mẹ được, phải hiểu chuyện, săn sóc chồng nhiều hơn.”
Mỗi bận cô giận Hoa Diệp, than vãn với mẹ, mẹ luôn đứng về phe Hoa Diệp như đúng rồi, trong mắt bố mẹ, Hoa Diệp là chàng rể quý không thể bắt bẻ.
“Bỏ đi, coi như con chưa nói gì. Mẹ, con đói, mẹ qua nấu bánh canh mì bí đỏ cho con.”
“Bà Đào à, mau lên, đến lượt bà ra bài rồi.” Cô nghe thấy có người đang gọi mẹ, tiếng mạt chược ong ong bên tai.
Mẹ ôn tồn thương lượng, “Tiểu Đào, hôm nay chúng ta không ăn bánh canh bí đỏ, thứ Bảy mẹ qua nấu cho con, nấu thật nhiều, tối nay con ra ngoài ăn gì đó ngon ngon vào, nhé?”
Cô có thể nói không được sao, không tình nguyện cúp điện thoại, cảm thấy mắt nong nóng, hận mẹ ham bài quên con. Đưa tay lau nước mắt, đau đến nghẹt thở.
Tạm thời lại không ngủ được, tiện tay mang “Tuyển tập Trương Ái Linh” đang đọc dở ra giết thời gian.
Mới giở ra liền nhìn thấy mấy dòng chữ.
“Có lẽ mỗi một người đàn ông đều từng có hai người phụ nữ như thế này, ít nhất là hai. Cưới một đóa hoa hồng đỏ, và cuối cùng nàng sẽ là một vết máu muỗi trên vách, trong khi hoa hồng trắng vẫn là ‘trăng treo ngoài song cửa’. Cưới một đóa hoa hồng trắng, và chẳng bao lâu nàng sẽ là cơm nếp dính trên áo, hoa hồng đỏ, lúc ấy, là một nốt ruồi son ở gần bên trái tim.”
Cô cười lạnh một cái, thì ra đàn ông thật đê tiện, dù là hoa hồng đỏ hay hoa hồng trắng, không lấy được mới là đồ tốt. Tốt nhất có thể ngồi hưởng phúc đèo bồng, vừa có thể lấy được cô vợ hiền thục, vừa có thể có được người tình xinh đẹp.
Nhưng lỡ như lại xuất hiện một hoa hồng đen hay hoa hồng vàng kiều diễm thần bí thì sao?
Trái tim đàn ông rất lớn, bất cứ khi nào cũng có thể dành ra một vị trí cho người khác.
Thế nhưng những việc này xảy ra đều có một tiền đề: lâu ngày, cũng chính là câu nói cửa miệng “cái ngứa bảy năm” của những chuyên gia hôn nhân. Bảy năm, con vi khuẩn ẩn náu mới bắt đầu phát tác, cô và Hoa Diệp kết hôn vẫn chưa được bảy tháng, con vi khuẩn này đã phát tác trước rồi sao?
Chắc không đâu nhỉ! Hoa Diệp trước giờ lạnh lùng, cũng không phải hôm nay mới như vậy.
Cô khẽ khàng an ủi bản thân ở trong lòng.
Trong nhà quá yên tĩnh, tựa như chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình. Cô dựa vào giường ngơ ngẩn, nỗi mệt mỏi rã rời dần dần kéo đến, cô chầm chậm chui vào trong chăn, mang theo sự nghi hoặc vào giấc ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, bỗng có một hơi thở ấm nóng phả vào sau cổ, gần gũi triền miên, cô mơ màng ngửi thấy hơi rượu xộc vào mũi.
“Anh lại uống rượu.” Cô ý thức được lầm bầm một tiếng, giọng vẫn mơ hồ không rõ, sớm đã quên đi nỗi dằn vặt trong lòng lúc sáng, xoay người lại theo bản năng, ôm lấy anh theo thói quen, dán mặt lên lưng anh.
Không đợi cô chìm vào trong giấc mộng, liền cảm nhận được một bàn tay nóng hổi chần chừ tiến vào trong áo ngủ của cô, bắt đầu chầm chậm di chuyển, đồng thời, môi lại lần nữa tiến lên.
Bấy giờ cô mới hơi tỉnh táo lại, nhưng mắt vẫn không chịu mở. Hơi thở của Hoa Diệp cận kề bên tai, rõ ràng như thế, khẽ khàng vang vọng trong đêm. Nụ hôn của anh nóng bỏng, chi chít triền miên, trong bóng tối từng cái một không ngừng rơi xuống lưng và cổ cô, có một sự ấm áp khô khan.
Cơ thể cứ như vậy mà bị đốt nóng, sự ấm áp này thậm chí xuyên qua da in lên mạch máu, khiến cho máu huyết bên trong đều bắt đầu nóng rần.
Cô thở nhẹ một tiếng, kìm lòng không đậu ôm chặt anh, bám lấy sống lưng rắn chắc của anh, mà đón lấy. Cơ thể run rẩy như bị điện giật, ngay cả lông mi cũng đang run run, miệng lưỡi cô khô khốc, ý thức mơ hồ, giống như đột ngột mất hết sức lực, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp.
Đêm nay Hoa Diệp mang theo vài phần thô bạo và mạnh mẽ, lúc nắm chặt tay cô, chạm vào cổ tay, cô kêu “đau” một tiếng, nhưng rất nhanh, khoái cảm như tương nhấn chìm cô, cô ra sức cắn răng, nhưng vẫn phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Anh va chạm hết lần này tới lần khác, tiến sâu vào trong cơ thể cô. Đồng thời hôn lên môi cô, cạy mở răng lợi, nuốt lấy hơi thở của cô.
Cô nghe thấy tiếng thở gấp gáp nặng nề của anh, thật ra còn có của cô nữa, đan xen triền miên trong đêm tối yên lặng, trầm tĩnh mà rõ ràng.
Sau một lần dừng lại ngắn ngủi, Hoa Diệp càng thêm mãnh liệt càng dữ dội hơn.
“Tiểu Đào, Tiểu Đào…” Trong lúc đạt đỉnh, co thắt trong đau đớn, anh nhắm mắt lại, thấp giọng thì thầm, “Tiểu Đào… Tiểu Đào… Ừm, Mộc Ca…”
Mặt vẫn đang vùi bên cổ cô, giọng nói hơi trầm thấp mơ hồ, hai tay cô đột nhiên dùng lực, còn mạnh hơn cả lúc nãy, ngón tay cắm sâu vào lưng vai anh, mắt mở thật to.
Ánh trăng đêm thu từ khe hở rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, dịu nhẹ, như thật như mơ.
Hoa Diệp đã phạm phải lỗi lầm to lớn trong đời sống vợ chồng.
Thương Đào Đào ~~