Trưa đến căn tin ăn cơm, Phi Phi không biết cớ sao lại bưng khay cơm thướt tha đi đến trước mặt Long Tiếu, nhu mì mỉm cười, khẩn khoản ngồi xuống.
Long Tiếu vẫn còn treo khăn tam giác, mấy ngày này hành động bất tiện, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của anh ta. Hai hàng lông mày rậm nhíu chặt, khó khăn dùng tay trái múc một muỗng cơm nhét vào miệng, từ dưới mi mắt nhìn Phi Phi với vẻ không đoán được, “Làm gì vậy?”
Phi Phi tuy nói là cấp dưới, nhưng trước mặt anh ta trước giờ không phân biệt lớn nhỏ, cho dù anh ta nghiêm khắc mặt lạnh nhưng trông dáng vẻ lại dịu dàng. Phi Phi thích nhất là mang giọng nói với ngoại hình của anh ta ra tám chuyện, khiến anh ta vừa tức vừa bế tắc. Long Tiếu ngấm ngầm nói với nhân viên khác, kiếp trước có lẽ anh ta là kẻ thù với Tạ Phi Phi. “Sếp, mai là Giáng Sinh rồi!” Phi Phi chống cằm, hàng mi dài chớp chớp, giọng nói õng ẹo.
“Giáng Sinh cũng không phải là ngày nghỉ theo pháp luật.” Khẩu khí của Long Tiếu không tốt, một muỗng cơm bất cẩn rơi ra ngoài hết nửa muỗng.
Phi Phi tốt bụng đẩy khay cơm vào trong giúp anh ta. “Nhưng cũng là ngày lễ mà! Có phải anh nên có biểu hiện gì đó với chúng tôi không?”
“Biểu hiện thế nào?”
“Thế nào cũng được, chỉ cần đừng phung phí khoảng thời gian đẹp đẽ ở văn phòng là được. Sếp, hay là em đút cho anh nhé?” Phi Phi thật sự không chịu nổi bộ dạng ngốc nghếch của Long Tiếu, cô giành lấy muỗng canh trong tay Long Tiếu.
Phụt một tiếng. Đào Đào ngồi ở một bàn khác miệng ngậm một muỗng canh phun sạch sẽ ra ngoài.
“Cậu cũng muốn đút?” Phi Phi ngoái đầu lại chớp chớp mắt với cô.
Cô vội vàng lắc đầu, “Không, mình vẫn nên tự ăn thì hơn.” Nhìn Phi Phi nũng nịu với Long Tiếu, thị giác và thính giác đều giống như đang chịu đựng thử thách với độ khó cao.
Những đồng nghiệp khác nhìn về bên này, cũng xôn xao làm bộ như muốn nôn.
Có điều, sự hi sinh của Phi Phi vẫn đáng giá. Long Tiếu vậy mà lại đồng ý cho bộ phận Kỹ thuật nghỉ buổi chiều, tập thể đến quán cà phê liên hoan, tối lại cùng nhau ăn cơm. Đằng Diệu đều có một ít quỹ chiêu đãi cho các bộ phận, Long Tiếu là người có quyền làm chủ về khoản này.
Tả Tu Nhiên hiển nhiên được xếp vào hàng ngũ của bộ phận Kỹ thuật, nhưng tối nay anh không tham gia ăn cơm, anh nói công ty có sắp xếp khác, Đào Đào thì xin nghỉ, phải về nhà với chồng.
Phi Phi lặng lẽ nói với Đào Đào, thầy Tả nhất định là dành thời gian buổi tối cho Tăng Kỳ. Đào Đào chỉ cười chứ không đáp, thầy Tả ở với ai là tự do của anh ta.
Bình thường quán cà phê buổi chiều rất vắng nhưng hôm nay lại rất đông khách, trong tiệm cũng có bày vài cây thông Noel, đốt nến, từng bản nhạc Giáng Sinh lần lượt vang lên, nhân viên phục vụ trên đầu đều đội nón ông già Noel màu đỏ, có một nhân viên còn hóa trang thành ông già Noel, trong tay cầm túi vải, phát kẹo cho từng người.
Một hàng người vừa ngồi xuống, Long Tiếu vẫy tay gọi món, phục vụ mang đến mấy quyển menu, Đào Đào cầm lấy một quyển, Tả Tu Nhiên ngồi cạnh cô sấn lại gần, một tay đặt trên ghế của cô. Hơi có ý cười, tư thái thể hiện một sự tao nhã lười nhác không thể nói ra.
Trong một phòng cách đó không xa, có hai cô gái ăn mặt thời thượng đang ngồi, từ khi họ đi vào đã thỉnh thoảng ngó sang bên này, một trong hai cô còn mím môi cười kẽ.
“Nhìn ai vậy nhỉ?” Phi Phi phát hiện ra đầu tiên, hỏi nhỏ.
Mấy đồng nghiệp nam ngẩng đầu lên, đều để lộ vẻ mặt mơ màng.
“Thầy Tả, là bạn anh à?” Phi Phi hỏi.
Tả Tu Nhiên và Đào Đào cùng nhìn qua, Tả Tu Nhiên chép miệng, khẽ gật đầu, “Coi như quen biết.”
Cô gái đó vậy mà lại đi tới, “Hi, Merry Christmas”, cười cười với mọi người, ánh mắt rơi trên người Tả Tu Nhiên, “Đã lâu không gặp!”
Tả Tu Nhiên nhún nhún vai, “Có cần ngồi xuống uống chút gì không?” Bàn tay anh vẫn đặt trên sofa sau lưng Đào Đào, trông giống như Đào Đào đang ở trong lòng anh vậy.
Cô gái nhướng nhướng mày, “Không đâu, em đến cùng bạn. Bây giờ anh không đến KTV nữa sao?”
“Bây giờ tôi cải tà quy chánh rồi.” Tả Tu Nhiên cong cong khóe môi một cách quyến rũ.
“Anh có số điện thoại em, đúng không!” Cô gái cười tươi như hoa.
Tả Tu Nhiên gật gật đầu.
“Vậy rảnh thì liên lạc nhiều hơn nhé.” Cô gái lại gật đầu với mọi người, rồi quay về chỗ ngồi, đầu kề sát đầu với cô gái kia, thì thầm nói gì đó, cô gái kia miệng há to hình chữ O, hình như rất ngạc nhiên.
Ai nấy đều đã gọi xong đồ ăn đồ uống, trong lúc đợi thức ăn nhàn rỗi đến vô vị.
“Tình cũ à?” Long Tiếu trêu hỏi Tả Tu Nhiên.
Tả Tu Nhiên cong môi mấp máy, không biết là
yes or no.
“Thầy Tả, cảm giác gặp lại tình cũ thế nào?” Phi Phi trợn mắt với hai cô gái, chua xót quay lưng về phía họ.
Đào Đào nghịch hộp khăn giấy trên bàn, vẻ mặt cũng đầy hứng thú.
“Nếu đã là cũ thì đương nhiên không có cảm giác gì rồi.” Tả Tu Nhiên đáp.
Thật ra cô gái này với anh chỉ gặp nhau có một lần ở khách sạn, anh mời cô ta uống một ly rượu, sau đó để lại số điện thoại cho nhau. Không ngờ ngày hôm sau, cô ta liền giống như một cô gái đang yêu nồng nhiệt, vừa gọi điện, vừa nhắn tin cho anh, nội dung đều rất nóng bỏng. Anh vừa thấy điệu bộ này, liền chơi trò mất tích.
“Không đúng, có người nói đàn ông gặp lại tình cũ, nếu nhan sắc cô ta vẫn còn như xưa thì vẫn sẽ muốn lên giường cùng họ. Nhưng phụ nữ gặp lại tình cũ thì chỉ mong sao chưa từng quen biết họ. Mỗi một người phụ nữ khi gặp được người đàn ông mình thích, đều khao khát bản thân mình trước đây giống như một trang giấy trắng.”
“Nếu như lên giường thì là vẫn có cảm giác, vẫn có cảm giác thì sao lại là tình cũ chứ? Tôi cảm thấy, đàn ông kinh nghiệm phong phú càng có sức hút hơn, nhưng nếu gặp được người con gái trong lòng, họ sẽ sửa tính đổi nết, thủ thân như ngọc. Không cần thiết phải canh cánh trong lòng về quá khứ. Nếu con người từ khi chào đời đã biết được kết cục của mình thì không có mấy người bằng lòng đi đường vòng. Nhưng quá trình tìm kiếm cũng là một loại hưởng thụ” Anh cười cười, quay đầu nhìn Đào Đào, tựa như đang đợi cô phụ họa.
“Nhìn tôi làm gì, tôi lại không phải là đàn ông, tôi cũng không có tình cũ.” Đào Đào trừng anh.
“Người phụ nữ không có tiền đồ.” Anh nhướng mày mỉa mai.
“Ngược lại tôi rất ngưỡng mộ vận may của Đào Đào, tình đầu trở thành ông xã.” Phi Phi lẩm bẩm. “Không nói những việc này nữa, người so với người, tức chết người ta, chúng ta chơi bài đi!”
Phục vụ mang đến hai bộ bài, mấy người ghép hai bàn lại. Long Tiếu là hiệp sĩ một tay, chỉ có thể ở một bên làm khán giả.
Đào Đào số đỏ, Tả Tu Nhiên nằm dưới cửa cô, chơi mấy ván đều thắng cả, cô cười đến mắt cũng híp thành một đường thẳng. Đến năm giờ, cô đứng dậy, nói là phải về nhà. Những người khác chơi thêm vài ván, cũng phải đổi địa điểm ăn cơm.
“Tôi đi với cô.” Tả Tu Nhiên đứng dậy cùng cô.
Mọi người đang chuyên tâm đánh bài, không ai chào tạm biệt họ. Ra khỏi quán cà phê, Tả Tu Nhiên đi lấy xe, cô sang bên đường đón taxi.
“Đào Đào, thật hay giả vậy?” Tả Tu Nhiên đi được vài bước, ngẫm nghĩ rồi vẫn quay đầu lại gọi cô, nhíu mày với cô.
Đào Đào ngoái đầu lại mỉm cười. Ba tháng rồi, ít nhiều cũng có một chút ăn ý. Cô kéo túi, lấy từ bên trong ra một hộp quà hình vuông, “Vừa rồi ở bên trong muốn đưa anh, nhưng mà đồng nghiệp đều đang ở đó, tôi sợ họ nói tôi thiên vị.”
“Còn coi như có chút lương tâm.” Anh nhận lấy hộp giấy, cầm trong tay bóp bóp, “Là gì vậy?”
“Là một cây bút máy, không phải loại rất đắt tiền, tặng anh sau này dùng để ký chi phiếu.”
Dường như anh có chút không hài lòng, “Chỉ có cái này thôi?”
“Chỉ là Giáng Sinh, cũng không phải Tết.”
“Vậy là Tết tôi vẫn sẽ có quà?”
“Áo sơ mi lần trước tặng anh coi như quà Tết. Nếu không phải anh làm tặng tôi chiếc hộp đựng xà phòng đó, thì ngay cả quà Giáng Sinh cũng không tặng đâu. Đúng rồi, lần trước anh bịt tai tôi, rốt cuộc đã nói gì vậy?”
“Cô đừng có giả vờ, tôi không bị mắc lừa đâu!” Anh lật qua lật lại chiếc hộp để nhìn, trề môi, “Đây đều là những thứ dùng tiền là có thể mua được, còn quà của tôi có tiền cũng không mua được. Không được, cô phải tặng lại. Nấu cho tôi thêm mấy bữa cơm?”
“Này, anh tham quá rồi đấy.”
Anh ngẩng đầu lên, dáng vẻ ngang ngược kiểu “Cô dám làm gì tôi”.
“Đáng ghét!” Đào Đào trợn anh một cái, quay đầu bỏ đi.
“Merry Christmas!”, anh nở nụ cười tươi như hoa, vẫy vẫy tay với cô.
Đào Đào không quay đầu lại, nhưng mặt thì đã cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Giờ cao điểm tan tầm, lại đúng dịp đêm bình an, xe taxi đi lại trên đường không có chiếc nào còn trống. Hôm nay Đào Đào hơi vội, chỉ đợi ở bên đường có mấy phút liền cảm thấy không thể đợi được nữa, nhìn thấy có xe buýt đến, cô nhấc chân đi lên. Không ngờ xe buýt lại còn hơn hộp cá mòi, chen chúc đến túi xách cũng gần như không cầm được.
Vậy mà điện thoại trong túi lại đột nhiên reo vang, cô khó khăn móc điện thoại từ trong túi xách ra, thấy một dãy số đang nhấp nháy, ủa, trong nước có số mã vùng như vậy sao?
“A lô?” Cô yếu ớt hỏi, thầm nghĩ không phải là điện thoại lừa đảo gì đấy chứ.
“Đào Đào bé nhỏ của mình, cuối cùng cuối cùng mình đã nghe thấy giọng cậu rồi! Nói mau, nói mau, cậu rất nhớ mình.” Giọng nữ giòn tan giống như đậu nổ, khiến Đào Đào vui mừng hét lên trong phút chốc. Trên xe huyên náo bỗng lặng ngắt như tờ, Đào Đào đảo mắt mấy vòng, đỏ mặt cười cười xin lỗi mọi người, che điện thoại lại, hạ thấp âm lượng, “Đỗ Tinh, cái đồ vô lương tâm nhà cậu, mình không thèm nhớ cậu nhé, mình hận cậu. Cậu đang ở đâu?”
“Ở Paris. Ha ha, hận cũng được. Dù sao thì bây giờ mình đã có người nhớ, cũng có người yêu rồi.”
“Chuyện gì vậy, mau khai ra coi.”
“Tạm thời giữ bí mật. Đào Đào bé nhỏ, Giáng Sinh vui vẻ! Mùa xuân mình sẽ về Thanh Đài, điện thoại quốc tế đường dài rất đắt, mình nói trước nhiêu đó thôi, gặp nhau rồi nói nhé.”
Không đợi Đào Đào trả lời, cô đã nhanh chóng cúp điện thoại.
“Xí, ai gặp cậu chứ, con mọt sách.” Đào Đào làu bàu, nhưng tâm trạng lại như gió xuân tháng Ba, vừa nhẹ vừa mềm.
Nỗi phiền muộn giống như bị ép thành một mảnh giấy bỗng tan biến trong phút chốc, cô cảm thấy đêm bình an này thật sự quá khiến cô hưng phấn. Về đến nhà, dì giúp việc đã nấu xong bữa tối phong phú, ngoài ra còn chuẩn bị cả bữa khuya, đợi Hoa Diệp về sẽ cùng ăn. Mẹ Đào đang nói chuyện điện thoại với Đào Giang Hải, nói đến chuyện lễ Giáng Sinh, Đào Giang Hải nghe mà hận không thể mọc đôi cánh bay về nhà.
“Tiểu Đào, con gọi cho Hoa Diệp đi, dạ dày nó không tốt, bảo nó đừng uống nhiều rượu, còn nữa, tối nay về sớm chút, đừng về Thính Hải Các, mà ở lại đây.”
Đào Đào cắn môi trầm ngâm giây lát, quay đầu nói với dì giúp việc, “Ăn cơm xong, chúng ta cùng dọn dẹp phòng dành cho khách.”
“Được.”
Cô lên lầu thay đồ, rồi ở trong phòng ngủ gọi cho Hoa Diệp.
“Anh đã ở khách sạn rồi, có vài người khách đã đến, còn có mấy người đang trên đường đến.” Hoa Diệp kéo cửa phòng bao, đi đến đầu hành lang, nhìn từng ngọn đèn rực rỡ dưới lầu, cười nói, “Các ông tổng đều là người có văn hóa, rất chú trọng dưỡng sinh, sẽ không uống nhiều đâu. Chắc anh sẽ không bị muộn.”
“Luật sư Hoa,” thư ký Trâu đi đến, anh xoay người lại, “Chủ tịch Nhạc đến rồi.”
Nhạc Tĩnh Phân ăn mặc lộng lẫy đến một mình, tao nhã gật đầu với anh. “Tiểu Đào, anh đi tiếp khách đã.” Anh cúp điện thoại, tới trước tiếp đón.
“Sao không thấy Tiểu Đào đâu?” Nhạc Tĩnh Phân nhìn khắp bốn phía.
“Mẹ cô ấy không được khỏe nên cô ấy ở nhà chăm.” Hoa Diệp đẩy cửa ra, làm động tác “mời”.
“Tiểu Đào trông giống như vừa mới ra trường, cậu đã bắt cóc về làm vợ rồi. Luật sư Hoa, cậu ác thật đấy.” Nhạc Tĩnh Phân trêu.
Hoa Diệp cười cười ngại ngùng, “Cũng không gọi là nhỏ lắm, sang năm đã hai mươi lăm rồi.”
“Nhưng mà cậu già!” Nhạc Tĩnh Phân cười nhạo nhìn anh.
Hoa Diệp túng quẫn chắp tay xin tha, khiến Nhạc Tĩnh Phân cười to.
Tiệc tan, nhưng mới chỉ tám giờ mười lăm. Ai nấy đều vội về đón Giáng Sinh với con cái ở nhà, từng người chào tạm biệt Hoa Diệp. Đợi mọi người tản đi hết, Hoa Diệp cầm áo khoác đi ra khỏi khách sạn. Thư ký Trâu lái xe đang đợi ở bên ngoài.
“Về văn phòng trước.” Anh nói.
Trên đường đi, anh nhắm mắt giả ngủ. Tối nay, là chủ nhà, anh vẫn uống không ít, đầu hơi choáng, nhưng vẫn còn trong phạm vi kiểm soát. Nhưng rượu, không phải là thứ gì tốt đẹp, uống nhiều hay ít, đều không dễ chịu.
“Thư ký Trâu, cậu về trước đi! Lát nữa, tôi tự lái xe về.” Xe dừng lại, anh đẩy cửa xe ra.
“Nhưng mà anh đã uống rượu.” Thư ký Trâu hơi lo lắng.
“Không sao, ý thức của tôi rất rõ ràng.” Anh cười cười.
“Merry Christmas!” Thư ký Trâu không kiên trì thêm nữa.
Hoa Diệp cười nhạt, nhướng mày, nhận lấy chìa khóa xe, “Merry Christmas!”
Trong văn phòng tối đen, một ngọn đèn nhỏ, khiến cửa thang máy bỗng chốc sáng rực, anh nghe tiếng bước chân mình, có vần có nhịp, một bước, hai bước… đến bước thứ năm mươi tư, anh dừng lại, móc chìa khóa ra mở cửa. Từ cửa chính đến phòng làm việc, năm mươi tư bước, cho dù tâm trạng anh như thế nào, trước giờ đều không nhiều hoặc ít hơn một bước.
Anh bật đèn trong văn phòng lên, bóp trán ngồi xuống sofa. Đằng sau văn phòng là một dãy nhà ở, có một nhà mở nhạc rất lớn, lặp đi lặp lại ca khúc “Jingle Bell”. Anh phiền muộn thở ra, mở nút áo khoác ngoài, chậm rãi lấy điện thoại ra.
Anh không phải là người sính ngoại, chưa bao giờ thấy hứng thú với những ngày lễ phương Tây, ở nhà anh, dù là ngày lễ truyền thống của Trung Quốc cũng phản ứng rất bình thường. Cho đến sau khi kết hôn, vì Đào Đào mà mỗi dịp lễ mới có dáng vẻ của ngày lễ. Thế nhưng, anh luôn nhớ đêm bình an, ngày này là sinh nhật của Hứa Mộc Ca.
Khi còn yêu nhau, cho dù anh ở đâu, cũng đều nghĩ cách quay về, ở bên cạnh cô, dù chỉ đơn giản cùng nhau ăn một bát mỳ. Sau khi cô ra nước ngoài, đêm bình an, một mình anh chạy đến quảng trường âm nhạc, uống một chai rượu, sau đó về nhà trùm mền đánh một giấc dài.
Lại đến đêm bình an, họ cùng ở Thanh Đài, nhưng… làm gì cũng không còn thích hợp nữa rồi.
Ít nhất cũng phải nói “Sinh nhật vui vẻ” chứ! Anh cười khổ, bắt đầu bấm số.
Tiếng chuông vang lên trong đêm tĩnh lặng rõ ràng mạch lạc, rất lâu rất lâu cũng không có ai nghe máy. Anh cau mày, bấm gọi lại, một lúc sau, cuối cùng cũng có người nghe.
Vẫn chưa mở miệng, đã ho đến không thở nổi, vừa lên tiếng, giọng nói giống như rừng trúc bị người ta tàn phá, vừa chát vừa khàn, “A lô…”
“Mộc Ca?” Anh tưởng mình gọi nhầm số.
“Diệp, có chuyện gì sao?”
“Em sao vậy?”
“Cảm vặt thôi...” Cô cười khan.
Anh vội vàng đứng dậy, “Có đi khám bác sĩ chưa?”
“Không cần… Ngủ một giấc là khỏe… Cúp nhé…”
Trong điện thoại truyền đến tiếng “tút tút”, anh nắm chặt điện thoại, mày càng nhíu càng chặt, gần như ngay giây tiếp theo, anh không cần suy nghĩ, khóa cửa, vội vàng xuống lầu, mở cửa xe, khởi động, lái đi… Tất cả động tác vô cùng liền mạch.
Rất nhanh sau đó, anh đã đi vào cổng lớn của “Thư Hương Trạch Đệ”, vào thang máy, gõ cửa một hồi, cửa mới mở ra. Hứa Mộc Ca choàng áo khoác, mặt đỏ như tôm nướng, môi khô nẻ đến rách da, “Diệp?” Cô chớp chớp mắt, không dám tin.
“Em đang sốt, phải đi bệnh viện.” Anh sờ trán cô, giúp cô mặc áo khoác, quấn khăn choàng cổ, mặc cho cô kháng nghị, vội vàng dìu cô đi ra ngoài.
“Em không sao…”
Trong thang máy, Hứa Mộc Ca ho đến không đứng thẳng nổi.
“Im miệng!” Anh lạnh lùng ra lệnh, cúi đầu vỗ nhẹ lên lưng cô.
Anh mở cửa ghế sau xe, đỡ cô vào, đắp cho cô một tấm thảm mỏng, bấy giờ mới quay đầu xe, ngồi vào ghế lái đằng trước. Phía trước có một chiếc xe bật đèn chạy qua, anh nhìn nhìn đằng sau, lùi xe lại, nhường đường, để chiếc xe đối diện từ từ đi qua, tiếp đó, anh lái xe như bay đi.
Chiếc xe đối diện từ từ hạ kính xuống, Tả Tu Nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm đèn biển số xe đằng sau, khẽ thở dài, trên ghế phụ lái bên cạnh đặt một bó hoa, còn có một hộp quà thắt nơ bướm…