Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 74

Thật ra không đói nhưng cô không muốn phụ sự quan tâm hiếm có này.

Lúc này, cuộc sống của cô đã không thể dùng chữ “loạn” để nói nữa rồi.

Con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, khi cô chào đời, Đào Giang Hải đã có được thùng vàng đầu tiên trên thương trường rồi, cô đưa tay có áo mặc, há miệng có cơm ăn, lớn lên trong sự cưng chiều như báu vật, cho dù trời có sập, thì cô cũng cho rằng có Đào Giang Hải đỡ, tuyệt đối sẽ không đập trúng mình.

Có Hoa Diệp rồi, cô cũng chỉ bình lặng sống cuộc sống bé nhỏ của mình, bên ngoài có mưa gió đến mấy cũng không thổi vào được cửa sổ của cô.

Ai ngờ được, thế giới của cô lại bị hủy hoại chỉ sau một đêm: Mẹ vì bố tương tư đơn phương người phụ nữ khác mà rơi vào cảnh nguy hiểm đến tính mạng, Hoa Diệp tình cũ cháy lại với bạn gái trước.

Không phải là không sợ hãi, không phải là không hoang mang.

Chỉ là cô đang gắng gượng, cô khao khát sự an ủi, thương yêu, ấm áp của người khác hơn bất cứ lúc nào.

Trà sữa rất ấm, ấm đến tận tim.

Cô uống một ly trà sữa, ăn hết đậu hũ, từng chút một nuốt hết mấy cái bánh ngọt vào bụng, no đến độ cô cảm thấy chỉ thở thôi thức ăn cũng có thể phun ra ngoài.

“Xong rồi. Tôi không lãng phí một giọt nào nhé.” Cô rút một tờ khăn giấy từ trong hộp khăn giấy ra, lau tay rồi chùi miệng.

Tả Tu Nhiên từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chuyên chú nhìn cô ăn. Đợi cô ăn xong, mới nhả ra một hơi, nhíu mày, “Hay là xuống xe đi dạo giúp cô tiêu hóa nhé?”

“Không cần, tôi là chúa tham ăn mà. Mấy thứ này có gọi là gì.” Cô cười tươi như hoa, hình như rất vui, “Tôi đã nghỉ ngơi rồi, đã ăn rồi, cũng đã nhìn thấy thầy Tả rồi, bây giờ tôi phải quay về bên mẹ tôi.”

Còn ngồi nữa, cô sợ sẽ khóc trước mặt anh mất. Trong bóng tối, một chút ánh sáng cũng có thể chiếu sáng cả một khoảng trời. Chút ấm áp này, đã dần lan khắp người.

Tả Tu Nhiên gật gật đầu, đẩy cửa xe giúp cô, “Tôi tiễn cô đến chỗ cầu thang.”

“Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, trên đường còn kẹt xe nữa, thầy Tả về nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải đi làm.” Cô xuống xe, lại đóng cửa xe lại.

Cách lớp cửa xe, anh nhắm mắt lại, gật gật đầu.

“Bố tôi mời cho mẹ tôi một hộ lý hạng nhất, buổi tối, tôi rất ít khi ở lại đây qua đêm, thầy Tả…” Cô đưa tay vén mấy sợi tóc dài lòa xòa trước mặt, cúi đầu nhìn mặt đất, “Không cần đến đây nữa đâu.”

“Biết rồi, lần sau bữa khuya sẽ đưa đến nhà cô.” Anh ngồi thẳng người, chuẩn bị khởi động xe.

“Thầy Tả thật hài hước, dì giúp việc nhà tôi làm bữa khuya ngon hơn trên đường nhiều.”

“Nổ đúng không?”

“Thật đấy!”

“Khi nào mời tôi ăn một bữa, mới biết là thật hay giả!”

Cô ngây người, không biết nên tiếp lời thế nào mới tốt. Theo lý mà nói đây không phải là chuyện khó, nếu cô đưa đồng nghiệp hay bạn về nhà, bố mẹ đều sẽ tiếp đãi như thượng khách, nhưng mà bây giờ…

“Cô xem bộ dạng nhỏ nhen của cô đó, tưởng tôi muốn đi thật? Cấp trên giống như tôi, cấp dưới muốn mời tôi ăn cơm tôi còn mặc kệ ấy chứ. Được rồi, được rồi, mau đi đi, nhìn cô thật khó chịu.”

Đào Đào cười ha ha, đứng sang một bên, tiện cho anh đi ra. Anh lái xe ra ngoài chưa được mười mét, lại chầm chậm lùi lại đến trước mặt cô, mở cửa xe ra, nhìn cô chăm chú, rồi khẽ thở dài. “Đào Đào, phải quý trọng bản thân nhiều vào.”

Ngữ khí trịnh trọng của anh khiến cô hơi mất tự nhiên, “Sao vậy, trông tôi tiều tụy lắm à?” Cô sờ sờ mặt mình, “Chỉ là gầy đi một chút, còn lại rất tốt mà.”

“Người không biết quý trọng bản thân, làm sao được người khác quý trọng chứ?” Anh kéo cửa xe lên, huênh hoang bỏ đi.

Cô khẽ cười, sau đó viền mắt nóng hổi, cắn chặt môi, nới lỏng khăn choàng trên cổ, rồi lại siết chặt, bây giờ mới ra khỏi bãi đậu xe. Không biết sao, bị sặc một hơi gió lạnh, ho thật lâu, rồi thì liên tục nấc cục, vào phòng bệnh rồi vẫn chưa dừng.

Đào Giang Hải rót cho cô tách trà nóng, vỗ vỗ lưng cô, vẫn vô dụng.

“Tiểu Đào, nhìn kìa, mẹ tỉnh rồi.” Đào Giang Hải đột nhiên la lên.

Tim cô đập mạnh, ngoảnh đầu lại, mẹ Đào vẫn giống như mới rồi, đang nằm lặng lẽ.

“Hi hi, giờ thì hết nấc rồi chứ!” Ánh mắt Đào Giang Hải nhìn cô, vô cùng thương yêu, “Con vẫn giống như lúc nhỏ, không chịu được bị hù.”

Cô sờ sờ cổ. Đúng là không còn nấc nữa, ngẩng đầu nhìn nhìn Đào Giang Hải, không nhịn được cũng mỉm cười.

“Tiểu Đào,” nhìn thấy ý cười đã lâu không gặp trên mặt con gái, mũi Đào Giang Hải cay cay, kéo chiếc ghế, hai cha con ngồi đối diện nhau, “Có thể tha thứ cho chuyện ngu ngốc mà bố làm không?” Ông lại hỏi.

Mượn ánh đèn, Đào Đào phát hiện hai bên phía sau tai Đào Giang Hải hình như đã có nhiều tóc bạc, râu vừa dày vừa xù xì, bọng mắt giống như quả hạch đào, quần áo vừa nhăn vừa xộc xệch, cô mím môi, “Tối nay con ở với mẹ, bố về tắm rửa, cạo râu, thay đồ, nói gì thì cũng là ông chủ của trung tâm nội thất, bị nhân viên nhìn thấy cũng không biết mất mặt.”

“Trong bệnh viện mùi nặng lắm, ban đêm cũng ồn, con không ngủ được đâu.”

“Mẹ ngủ được thì con cũng ngủ được.”

Đào Giang Hải thấy cô nghiêm mặt, nào dám phản bác nữa, “Nếu có chuyện gì, con lập tức gọi cho bố. Bố để điện thoại ngay bên gối.”

“Ừm!” Cô dịch ghế đến gần giường bệnh. Đầu gác lên trước ngực mẹ Đào, lắng nghe tiếng tim đập, dáng vẻ không muốn nói chuyện nữa.

Đào Giang Hải bất đắc dĩ xoay người đi ra, trước khi đóng cửa, ông nghe thấy Đào Đào thấp giọng nói: “Chỉ cần mẹ tỉnh lại, khỏe mạnh, con sẽ tha thứ cho bố.”

Đào Giang Hải quay đầu lại, môi miệng run run nặn ra một chữ: “Được!”

Trong phòng bệnh có thêm chiếc giường, tiện cho người qua đêm nghỉ ngơi. Nhân viên chăm sóc đến lau mình cho mẹ Đào, thay một đồ bệnh nhân sạch sẽ, lúc đi, hỏi Đào Đào có cần tắt đèn không?

“Tắt đi!” Trước đây mẹ Đào có một chút ánh sáng cũng không ngủ được, nhưng Đào Đào vẫn giữ lại một ngọn đèn tường nhỏ. Một mình nằm trên giường, bên cạnh thiếu đi một người, đêm dường như sâu hơn, dài hơn.

Nhưng Đào Đào nghĩ mình sẽ quen thôi, sau này, chính là sau này sống một mình, không quen, cũng phải ép bản thân quen.

Hoa Diệp, đã là thì quá khứ.

Đào Đào đau thương nhắm mắt lại.

Mới sáng sớm Đào Giang Hải đã đến, đổi cho Đào Đào về nghỉ. Đào Đào đợi bác sĩ Âu Dương kiểm tra phòng xong mới lái xe rời đi. Nhìn thời gian, tám giờ rưỡi, giờ này, chắc Hoa Diệp đã đến văn phòng làm rồi. Cô xoay vô lăng, lái về hướng Thính Hải Các.

Cô nên mang đồ của mình đi thôi.

Lúc đợi thang máy, gặp người hàng xóm làm ở khách sạn, hai người chào hỏi nhau.

“Quên đồ ở nhà à?” Hàng xóm hỏi.

Đào Đào cười cười, không đáp lời. Cửa thang máy vừa mở, liền vội đi vào.

“Tuy chúng ta sống cùng một lầu, có thể vì thời gian đi làm khác nhau, nên thật sự rất khó gặp mặt.” Có thể là thói quen nghề nghiệp, người hàng xóm này nhiệt tình hơn những hàng xóm khác nhiều.

“Đúng vậy!”

“Tối qua nhà cô có tiệc à? Lúc tôi đi làm, đúng lúc thấy luật sư Hoa tiễn bạn ra ngoài, mấy trai xinh gái đẹp có tới mấy người.”

Đào Đào kinh ngạc nhìn hàng xóm, trong lòng hoảng loạn đến đứng không vững, không thể không vịn vào tường.

Người hàng xóm bị dáng vẻ của Đào Đào làm cho sợ, “Lẽ nào tôi nhìn nhầm? Nhưng mà…”

“Không phải, chắc là tôi bị say thang máy.” Đào Đào đỡ trán, miễn cưỡng mỉm cười.

Hàng xóm chớp chớp mắt, không dám mở miệng tiếp.

Cửa thang máy vừa mở, Đào Đào xông ra ra ngoài giống như chạy trốn, run run móc chìa khóa, căn nhà bừa bộn, phòng khách, phòng ăn chai rượu vứt ngổn ngang, trên bàn ăn một đống dĩa. Trên dĩa là logo của nhà hàng nào đó, chắc là gọi đồ ăn bên ngoài. Toàn bộ chén bát trong nhà bếp đều được huy động. Chất đầy bồn nước, sàn nhà vệ sinh nước lai láng, giấy vệ sinh kéo thật dài thòng xuống dưới. Thư phòng là sạch sẽ nhất, vẫn duy trì dáng vẻ trước đây, phòng ngủ…

Đào Đào lảo đảo chạy đến, ngăn trên tủ đầu giường kéo ra quá nửa, hộp bao vẫn chưa bóc tem đã được mở, có một túi giấy bị xé nửa góc, cô bóp thử, bên trong trống không.

Cuối cùng bao cũng đã có đất dụng rõ rồi!! Đào Đào ngẩng đầu lên, bật cười khanh khách, cô lại nhìn nhìn ga giường nhăn nhúm, gối của cô kề sát gối Hoa Diệp, dưới chăn, cô nhìn thấy một sợi tóc dài vừa mảnh vừa mềm, cô càng cười vui hơn.

Hoa Diệp luôn miệng nói không đồng ý ly hôn với cô, nhưng lại không kịp đợi mà dẫn bạn về nhà chúc mừng, thậm chí còn đổi chủ cho phòng ngủ.

Nghĩ lại, ngay tại đây, đêm qua chắc là một đêm kích tình rồi.

Khi Hoa Diệp chè chén với bạn bè, chắc không còn là bộ mặt nghiêm túc nữa đâu nhỉ! Khi anh ta ôm một người khác lăn lộn trên giường, chắc chắn không gọi nhầm tên đâu.

Trên giường vẫn còn treo ảnh đám cưới của anh và cô, mắt cô mở to như vậy, có lẽ đã nhìn thấy hết mọi thứ.

Từ ngực Đào Đào bỗng nhiên trào lên một cơn buồn nôn, cô chưa chạy tới nhà vệ sinh, đã nôn ra ngoài. Sau khi nôn xong, ngồi sải lai dưới đất, vịn bồn cầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Từ khi hai người ly thân đến hôm nay, cho dù mẹ Đào phải cấp cứu, cô cũng không rơi một giọt nước mắt. Không phải cô không buồn, mà là sợ một khi đã khóc sẽ không có dừng lại được.

Trong lòng sớm đã như một biển nước mắt.

Bây giờ không phải lúc khóc lóc, mà phải gọi điện cho Hoa Diệp, vạch trần mặt mũi anh ta, đau khổ trách anh ta bỉ ổi và dơ bẩn. Nhưng cô rất vô dụng, ngay cả sức để đứng dậy cũng không có, chỉ muốn khóc thật đã thôi.

Anh không yêu cô cũng không sao, nhưng sao có thể lừa dối cô như vậy? Sao có thể sỉ nhục cô như vậy?

Trong mắt họ, cô thật sự ngốc như một đứa đần, nhỏ bé như một con ruồi trâu sao?

Không biết sức lực ở đâu ra, cô bỗng đứng dậy, dùng tay lau mặt, hai mắt sáng đến kinh người, dọn dẹp sạch sẽ bãi nôn của mình trên nền nhà, mọi thứ bị cô làm lộn xộn quay trở về chỗ cũ, cô chậm rãi lùi đến cửa, nhìn lướt một vòng, xác định không còn dấu vết gì là mình đã quay về, rồi mới đóng cửa khóa lại.

Lên xe, cô bình tĩnh lại cảm xúc, hít thở sâu, cầm lấy điện thoại.

“Tiểu Đào?” Giọng Hoa Diệp nghe giống như bị ngạc nhiên. Sao lại ngạc nhiên, phải là kích động mới đúng, cô sắp thả cho anh được tự do bay lượn cơ mà.

“Em đang trên đường về nhà, tối qua ở bệnh viện cả đêm, có hơi mệt. Hôm nay anh có phải lên tòa không?”

“Không, mai là Tết, hôm nay văn phòng giống như đã nghỉ phép rồi vậy. Lái xe cẩn thận, về ngủ nhiều vào, ăn trưa xong anh đón em đến bệnh viện.”

Trả lời rất thông minh. “Vậy anh đến sớm một chút, mang đồ ăn ngon đến cho em.”

Hoa Diệp trầm mặc, thật lâu, mới “ừm” một tiếng.

Cô khẽ nhếch khóe miệng nhìn điện thoại với vẻ mỉa mai, đang định khởi động xe thì điện thoại lại reo, là số máy bàn của bộ phận Kỹ thuật.

“Đào Đào, mình ngẫm nghĩ, vẫn nên báo cho cậu biết.” Phi Phi nói.

“Chuyện gì vậy?”

“Ngày mai thầy Tả phải về lại Bắc Kinh rồi, mọi người bàn với nhau tiễn anh ấy, rồi mua một món quà. Sức khỏe mẹ cậu không tốt, không có thời gian đến tiễn, vậy quà có cần tính phần cậu không?”

Đào Đào ngây người, “Không phải vẫn chưa lắp ráp xong sao?”

“Chỉ còn phần kết thúc nữa thôi, đã chuyển giao cho bộ phận Kỹ thuật rồi, phía tổng công ty hình như có sắp xếp công việc khác, giục thầy Tả quay về, hôm nay vừa nhận được thông báo.”

“Liên hoan ở đâu?” Đào Đào nhắm mắt lại, bàn tay cầm điện thoại run vài cái.

“Cậu muốn đến?”

“Đương nhiên là mình đến rồi.”
Bình Luận (0)
Comment