Âm Mưu Ngoại Tình

Chương 86

Ba người lên xe quay về nội thành. Đỗ Tinh và Park Chung Hyun chen chúc ở ghế sau, ôm eo nhau như chốn không người. Park Chung Hyun cười lên rất đáng yêu kia nhìn không ra rằng đã là một tiến sĩ sinh hóa, rất có thành tựu trong lĩnh vực nước hoa, anh ta là đàn anh của Đỗ Tinh. Anh ta chưa đến Trung Quốc bao giờ, nhìn thứ gì cũng đều thấy mới lạ. Đỗ Tinh chỉ phong cảnh đang vụt qua ngoài cửa sổ, những tòa nhà cao chọc trời ở đằng xa, thao thao bất tuyệt giới thiệu, hai người thỉnh thoảng truyền lại tiếng cười khe khẽ, hoàn toàn coi Đào Đào đang lái xe như không khí.

Đào Đào trợn mắt nhìn về phía trước, tức giận tặng cho một câu, “trọng sắc khinh bạn”. Đỗ Tinh dành thời gian ra ngẩng đầu lên, cười híp mắt trả lời: “Như nhau cả thôi!”

Đào Đào nhếch miệng tự giễu, khi cô và Hoa Diệp mới yêu nhau, Đỗ Tinh vẫn chưa ra nước ngoài, hẹn cô ra ngoài chơi, cô luôn nói có chuyện quan trọng hơn phải làm, lỡ hẹn không biết bao nhiêu lần. Vì văn phòng của Hoa Diệp nhiều việc, thời gian ở bên cô ít, cô không muốn lúc anh đến thăm cô lại không gặp được cô. Cô dành ra hết tất cả thời gian rảnh rỗi, chỉ cần anh đến, cô đều có mặt.

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Đỗ Tinh cười ngọt ngào như thế, Đào Đào đầy một bụng những lời muốn nói đành phải hậm hực nuốt trở lại. Cam tâm tình nguyện làm một tài xế xứng với chức vụ. Đưa hai người đến dưới lầu nhà Đỗ Tinh, lối đi chỗ hành lang có rất nhiều người đang đứng, đều là phong thái vừa nhìn là biết những chàng rể nước Pháp. Khi Park Chung Hyun gật đầu chào đám đông, trong mắt bọn họ không che đậy mà lộ ra thần thái thất vọng, Đỗ Tinh thở dài. Đào Đào mím môi cười, không xuống xe, hẹn Đỗ Tinh hai hôm nữa cùng nhau ăn cơm, Đỗ Tinh nhoài người tới trước cửa xe, vân vê tay, “Được, chỉ hai chúng ta thôi.”

“Vậy cậu vứt anh ta ở đâu?” Đào Đào chu miệng về phía Park Chung Hyun.

“Thả dê ăn cỏ, để mặc anh ấy đi tiêu dao.”

“Cậu không sợ anh ta ở một mình sẽ chạy mất sao?”

“Anh ấy không gọi là xa lạ với Thanh Đài. Mẹ nhỏ của anh ấy là người Thanh Đài, trước đây từng kể với anh ấy về nơi này. Khi anh ấy biết mình là người Thanh Đài, liền chạy ra nói với mình Thanh Đài này nọ giống hệt như đồng hương vậy.”

Đào Đào cười, “Lại còn mẹ lớn mẹ nhỏ nữa, lẽ nào Park Dong Sung có tam thê tứ thiếp?”

“Nghệ sĩ phần lớn phong lưu thành thói mà, không đến mức tam thê tứ thiếp, nhưng tình nhân thì không ít. Ông ta từng mê đắm một cô gái người Thanh Đài mà ly hôn với mẹ của Chung Hyun, nhưng hai người kết hôn chưa được nửa năm đã ly hôn, coi như là một khúc ca bi tráng vậy! Cô gái đó bằng tuổi Chung Hyun, không phải mẹ nhỏ thì là gì?”

“Ồ, nghe có vẻ lãng mạn đấy, ha ha, cũng có chút phức tạp. Được rồi, cậu đi bảo vệ Chung Hyun của cậu đi, mình thấy anh ta sắp không cầm cự được nữa rồi.”

Đỗ Tinh vẫy vẫy tay với Đào Đào. Đào Đào lái xe rời đi. Về đến công ty, tới xưởng lắp ráp dạo một vòng, lúc đi ngang qua nhà xưởng dùng để huấn luyện trong thời gian lắp ráp, cô dừng chân, nhìn vào bên trong. Nhà xưởng trống không, trên bàn phủ một lớp bụi, lá khô rụng đầy trên bậc thềm, lầu không đầy vẻ thê lương.

Cô móc điện thoại từ trong túi ra, mặt dây “giọt nước” treo bên trên đong đưa theo gió, cô khẽ thở dài, có hơi nhớ thầy Tả rồi.

Cho dù cô có không vui đến mấy, chỉ cần có thầy Tả, dường như đều sẽ có cách có thể khiến cô di dời sự chú ý và quên đi mọi phiền não. Dù cô muốn khóc thì trước mặt anh cũng không có bất cứ băn khoăn gì. Cô có làm chuyện ngốc nghếch thế nào, anh cũng chỉ nhướng mày một cái, tựa như là chuyện thấy nhiều đã quen. Lúc quở trách cô, lời nói rất nghiêm khắc, nhưng nghe lại có vẻ như quan tâm.

Ngày hai mươi tư tháng Chạp là tết ông Táo, hôm ấy dì giúp việc phải về nhà ăn Tết. Bà đã quét dọn trong ngoài biệt thự từ sớm, Đào Đào nói trên lầu để cô quét dọn, bảo bà chuẩn bị một vài món ăn Tết phức tạp. Dì giúp việc nhìn cái cằm nhọn hoắt của Đào Đào, vô cùng đau lòng, nhân lúc Đào Đào đi làm, đã dành thời gian quét dọn phòng giúp cô. Khi đang lau chà toilet, không cẩn thận làm vỡ hộp đựng xà phòng làm bằng gốm sứ đặt trên bồn rửa mặt. Dì giúp việc thấy chiếc hộp rất thô kệch, tưởng đâu không đáng mấy đồng, tùy tiện tìm một cái hộp khác thay vào. Đào Đào tan làm về nhà, lên lầu thay quần áo, đột nhiên vội vàng chạy xuống, hỏi dì giúp việc có nhìn thấy hộp đựng xà phòng đâu không. Dì giúp việc đang làm sủi cảo nhân trứng, chỉ chỉ thùng rác, rồi lại xoay người làm việc tiếp. 

Đào Đào ngồi trước thùng rác, nhìn những mảnh gốm vỡ, cắn môi thành một hàng dấu răng trắng bệch, viền mắt cũng đỏ lên.

Sau khi dì giúp việc về nhà, việc nhà rơi vào trong tay Đào Giang Hải và Đào Đào. Cửa hàng nội thất cuối năm vô cùng bận rộn, Đào Giang Hải ở nhà một khắc, điện thoại gọi hết cuộc này tới cuộc khác, Đào Đào giơ tay lên, bảo ông đi đi. Thời gian này bộ phận Kỹ thuật coi như đã thảnh thơi, mọi người cũng không còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, Long Tiếu chỉ mắt nhắm mắt mở, ai đến trễ hoặc về sớm, thông báo một tiếng là được. Dù như vậy, Đào Đào cảm thấy bản thân vẫn bận rộn giống như một con quay. Điểm tốt duy nhất là mỗi ngày mệt đến khi ngã người lên giường, cô sẽ ngủ rất sâu, không hề mộng mị.

Các bà nội trợ đều đang chiến đấu hăng hái để đón Tết, cũng không rảnh tụ tập đánh mạt chược. Mẹ Đào mỗi ngày đối mặt với cái tivi, nhàn rỗi đến phát hoảng. Có một tối Diệp Thiếu Ninh đến tặng nhà họ Đào bánh mật dưới quê gửi lên, mẹ Đào đã lên giường, Đào Đào đang ở dưới bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, chỉ rót cho cậu ta một tách trà, rồi lại đi làm việc. Diệp Thiếu Ninh đứng đằng sau cô mười phút, cô không quay đầu lại, cũng không nói gì, cậu ta đặt tách trà xuống rồi ra về, Đào Đào cách một cánh cửa nói “Về nhé”, không tiễn cậu ra ngoài sân.

Công ty sẽ nghỉ lễ vào ngày hai mươi chín, Đào Đào thở phào nhẹ nhõm. Thật ra cô cũng không muốn làm gì, ăn gì cũng không thấy ngon, chỉ mong được một mình ngồi đờ đẫn, từ sáng đến tối, mặc cho thời gian trôi qua. Nhưng mà sức khỏe mẹ Đào không tốt, cô lại mới ly hôn, nếu Tết mà không có bánh mật thì càng mang cảnh ngộ thê lương. Cô cố gắng quản lý mọi chuyện, chỉ là món ăn cô nấu không mặn thì nhạt, ấm nước cũng làm hư luôn, khi rửa ly, tay vung lên, làm bể vài cái, lúc pha trà thì ném một nắm to lá trà xử nữ hái của Đào Giang Hải vào trong ấm, Đào Giang Hải nhìn mà chép miệng không thôi.

“Tiểu Đào, đi siêu thị mua ít bông cải xanh, rau hẹ, mỗi thứ chỉ cần nửa cân, đừng mua nhiều quá, phải chọn rau tươi nhé.” Đêm giao thừa, Đào Giang Hải đích thân làm bếp chính, Đào Đào làm phụ bếp. Mẹ Đào ngồi trong phòng khách chỉ huy.

Đào Đào cầm ví tiền lẻ, mặc áo khoác vào đi ra ngoài.

Cô không lái xe, đi bộ đến siêu thị nhỏ gần nhà, không ngờ, ông chủ siêu thị đã nghỉ bán về quê ăn Tết. Đào Đào đành phải bắt xe đến Gia Lạc Phúc. Vừa xuống xe, liền nhìn thấy bên ngoài xe đẩy xếp san sát nhau, người đông nghịt, đi vào trong thì thấy đằng sau mỗi một quầy thu ngân đều là một con rồng dài ngoằn.

Đào Đào yếu ớt thở dài, tiện tay cầm lấy một cái làn đựng đồ, đi thẳng đến quầy rau, lấy mấy cây cải xanh và một bó hẹ rồi vội vàng đến xếp hàng. Chưa nhích được mấy bước, vô tình quay đầu lại, người xếp hàng đằng sau đã kéo dài đến sau giá hàng.

“Bó tay rồi, chịu đựng thôi!” Người đàn ông mặt đầy mụn đứng đằng sau cắn răng nhìn cô, cười hề hề.

Đào Đào cười nhạt, xoay người lại.

Đột nhiên, cô cảm thấy người đàn ông phía sau tiến đến gần cô, ban đầu cô tưởng là người ở đằng sau xô đẩy, người đàn ông đứng không vững nên đụng phải cô, cô dịch tới trước nửa bước, không ngờ người đàn ông đó giống như keo dán, cô cử động, hắn liền di chuyển theo, hơn nữa còn càng ngày càng gần sát. Tuy mặc quần áo mùa đông rất dày, nhưng Đào Đào vẫn nhạy bén cảm thấy tư thế của người đàn ông đang đứng sát cô có sự thay đổi, lúc này, người đàn ông âm thầm giơ hai tay đặt lên vai cô, vùng hông bắt đầu lên xuống.

Đào Đào nổi da gà hết cả người, cô giận dữ quay người lại trừng người đàn ông, người đàn ông nhìn lại cô như không có chuyện gì, nháy mắt mờ ám với cô.

“Sao vậy?”

“Anh…” Đào Đào nhắm mắt lại, trong lòng nổi giận, đang định cao giọng quở mắng thì một cánh tay từ bên cạnh vươn đến tóm lấy cổ tay người đàn ông, tay còn lại đẩy Đào Đào ra phía sau.

Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp quát: “Bỏ ra!”

Đào Đào cụp mắt, định thần lại vài giây, tất cả thần kinh đều căng chặt, tim đập loạn xạ như chiếc chuông mất đi kiểm soát, hô hấp bất giác trở nên gấp gáp.

Người lên tiếng là Hoa Diệp.

Người đàn ông chớp chớp mắt, hung dữ nhìn nhìn Hoa Diệp, xòe hai tay ra, “Anh nhìn thấy tôi lấy cái gì rồi? Đồ thần kinh!” Nói xong, hắn xoay người muốn đi, nhưng không vùng được cánh tay đang giữ chặt ra.

“Nhìn thấy rồi chứ?” Hoa Diệp chỉ lên phía trên, trừng mắt lạnh lùng, “Bên trên có lắp camera, có cần chúng ta cùng đến phòng bảo vệ xem mọi chuyện anh vừa mới làm không?”

Người đàn ông hoảng sợ ngẩng đầu lên, ánh mắt né tránh, mặt tái mét, móc ví tiền từ trong túi áo ra nhét cho Hoa Diệp, thấp giọng cầu xin, “Đại ca ơi, hôm nay năm mới, tha cho em đi, lần sau em không dám nữa.”

“Không được, hành vi của anh quá vô liêm sỉ…” Người Hoa Diệp lảo đảo.

Người đàn ông bỗng cố hết sức đẩy Hoa Diệp một cái, đá xe đựng đồ ra, xông vào đám đông, quay đầu bỏ chạy. Hoa Diệp ổn định lại thân hình, nhấc chân đuổi theo.

Đào Đào gọi anh lại, “Không cần đuổi theo đâu! Dù sao… cũng không bị tổn thất gì.”

Hoa Diệp quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô chằm chằm, dường như muốn hút cô vào trong viền mắt. Anh muốn nói cô quá yếu đuối, loại người này cần phải phạt nặng, nhưng vừa mở miệng lại là, “Sao em gầy quá vậy?”

Đào Đào cười cười cay đắng, “Là do mua đồ rộng thôi.” Trông sắc mặt anh cũng không tốt, da dẻ nhão nhoẹt, còn có cả bọng mắt nữa.

Anh đi dạo siêu thị một mình?

Thanh Đài rất nhỏ, từ lâu cô đã chuẩn bị có một ngày hai người sẽ chạm mặt nhau, lịch sự gật đầu, trên mặt giữ nụ cười nhạt, sau đó nói lời tạm biệt.

Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được lại gặp anh trong lúc bản thân bị một người đàn ông xa lạ quấy rối, Đào Đào vừa khó xử vừa tủi thân, còn có chút kinh ngạc, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cố nhịn mới không cho nước mắt chảy xuống.

“Một mình ra ngoài phải cẩn thận, đừng tùy tiện bắt chuyện với người lạ.” Anh đưa ví tiền cho Đào Đào.

Đào Đào thở ra, cô chỉ lo tức giận việc quấy rối của người đàn ông mà không phát hiện ra ví tiền bị trộm. Cô mỉm cười cứng nhắc, “Cảm ơn!”

Hoa Diệp cầm ví tiền không buông, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Tiểu Đào, những ngày qua em… sống có tốt không?”

“Rất tốt! Còn anh?”

“Anh bị bệnh, sốt cao không hạ, suýt thì dẫn đến viêm phổi. Mẹ đi Hải Nam rồi. Anh…” Hoa Diệp nhìn cô không chớp mắt, trong mắt mang theo một tia bi thương.

“Diệp, bảo anh đi xếp hàng, sao anh lại đứng ở bên ngoài? Ơ, là Tiểu Đào, trùng hợp quá!”

Một chiếc xe đựng đồ chắn ngang trước mặt hai người, Hứa Mộc Ca cười tươi như hoa, đôi tay ngọc ngà khoác lấy cánh tay Hoa Diệp, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

Khóe miệng Đào Đào thu lại, nhanh chóng lấy lại ví tiền, lùi lại một bước, cô nhìn thấy trên xe có thịt có cá có tôm, có trái cây, có rau, còn có cả rượu sâm panh.

“Diệp, em không mua được sườn, nhưng em có mua một con gà cỏ, về nhà hầm canh, có được không?” Giọng nói ngọt ngào.

Đào Đào cười, sự lo lắng của Quý Manh Nhân đúng là dư thừa, bây giờ xem ra Tết năm nay Hoa Diệp nhất định sẽ trải qua rất đầy đủ và phong phú.

Hoa Diệp không nói gì, anh chỉ nhìn Đào Đào.

“Tiểu Đào thật hạnh phúc, trong nhà có dì giúp việc nấu cơm, không giống chúng ta, việc gì cũng phải tự mình ra tay.” Hứa Mộc Ca hờn dỗi cong khóe miệng, hàng mi dài chớp vài cái, “Diệp, không được chê tay nghề của em kém đâu đấy, người ta đã cố hết sức rồi. Tiểu Đào, em biết Diệp thích ăn gì nhất không?”

Đến lúc này Đào Đào mới biết, chút tu dưỡng và lòng dạ nhỏ nhoi của mình, trước mặt Hứa Mộc Ca, giống như giọt nước gặp biển cả, sao cô có thể không thua cho được?

Cô âm thầm xoay người đi, dường như không nghe thấy câu hỏi của Hứa Mộc Ca. Thật ra câu nói này, là Hứa Mộc Ca làm khó cô, trả lời, đồng nghĩa với việc thừa nhận chính mình dâng hai tay cho người khác, không trả lời, sẽ cho thấy mình trẻ con không độ lượng. Cô có tính chịu thua bẩm sinh, thừa nhận mình ấu trĩ hẹp hòi, để người cao thượng tiếp tục cao thượng, để những người yêu nhau hòa hợp đến vĩnh cửu.

Khó khăn lắm mới xếp hàng đến được quầy thu ngân, thanh toán xong chưa chào đã ra về.

“Diệp, thức ăn đều là mua cho anh, anh tính tiền đi.” Hứa Mộc Ca thân mật đẩy đẩy Hoa Diệp, thành công lôi kéo tầm mắt của đang nhìn Đào Đào chăm chú trở về.

“Mộc Ca, thật ra em nên về nhà đón Tết cùng chú Hứa.” Hoa Diệp đưa thẻ cho cô thu ngân.

Hứa Mộc Ca cười khổ, “Cũng không phải anh không biết tình hình nhà em, ở nhà giống như chịu cực hình vậy. Nếu anh có nơi khác để đi thì em về căn hộ một mình được rồi.”

Hoa Diệp liếc cô ta một cái, vỗ vỗ vai cô ta, trên mặt không có chút biểu cảm nào, “Đi thôi!”

“Tiểu Đào, rau con mua đâu?” Đào Giang Hải nghe thấy tiếng mở cửa, ngoái đầu lại.

Đào Đào cúi đầu nhìn hai bàn tay không, cắn cắn môi, chắc là bỏ quên trên taxi rồi. “Bố, năm nay có thể không ăn cải xanh hay rau hẹ được không?” Cô yếu ớt hỏi.

Đào Giang Hải gật đầu, “Được, bố làm cho con món ngon khác. Người đẹp bé nhỏ, lên lầu trang điểm đi, hôm nay chúng ta ăn cơm tất niên sớm, sau đó cùng nhau xem chương trình liên hoan mùa xuân.”

Đào Đào miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đi lên lầu.

“Tiểu Đào làm sao vậy, môi miệng trắng bệch cả ra?” Mẹ Đào vịn cửa đi vào bếp.

“Không phải là lén chạy về Thính Hải Các đấy chứ?” Đào Giang Hải nhìn chằm chằm cầu thang.

Hai vợ chồng bốn mắt nhìn nhau, âm thầm thở dài.

Món ăn rất phong phú, rượu cũng là rượu ngon, Đào Giang Hải mua hoa tươi cũng mua cả pháo hoa, bong bóng, không khí long trọng và sôi động hơn năm nào hết, nhưng biểu cảm của Đào Đào vẫn luôn đau buồn, cười lên giống như đang khóc. Chương trình liên hoan mùa xuân vừa mới mở màn, cô nói lời chúc mừng năm mới với bố mẹ rồi bảo đi ngủ trước.

Trong phòng cũng có tivi, cô không mở. Sau khi tắm tinh dầu xong, thì để nguyên quần áo nằm trên giường đọc tin nhắn điện thoại. Đều là tin nhắn của đồng nghiệp và bạn học, tin nhắn rất không có tính sáng tạo, tải từ trên mạng về, có một số còn lặp lại. Còn có vài kẻ lười biếng chuyển tiếp tin nhắn của người ta, bên dưới còn kèm theo tên của người ta. Đào Đào không muốn chuyển tiếp tin nhắn, lại không nghĩ ra được viết gì cho có cá tính, chỉ nói một câu “Chúc mừng năm mới” đơn giản thì lại quá nhạt nhẽo, thế là không gửi gì hết, cầm điện thoại ngây ngốc thẫn thờ.

Bên ngoài pháo bắn bốn bề, những chùm pháo hoa rực rỡ chiếu lên rèm cửa thành một dải ngũ sắc. Cũng không biết ngủ quên từ lúc nào, điện thoại kêu làm cô thức giấc, mở mắt ra nhìn, đèn vẫn còn bật, đồng hồ báo thức chỉ một giờ sáng, ồ, đã là một năm âm lịch mới rồi.

Điện thoại vẫn đang reo tính tang trên tay, là số lạ, không phải gọi nhầm chứ, cứ reo mãi rất cố chấp, tưởng như cô không nghe thì tôi không ngừng vậy.

Cô sợ làm kinh động đến bố mẹ, vội ấn phím nghe, chỉ nghe thấy có người hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Cô ngây người, tim đập thình thịch.

Giọng nói còn lại vang lên, “Ha ha, qua năm mới rồi, không phải là anh em chúng tôi nâng giá, thật sự là chúng tôi đã hi sinh thời khắc sum vầy cùng người nhà để phục vụ cho dân, hôm nay phải trả gấp đôi.”

“Hiểu, tôi hiểu mà, hai trăm đủ không?”

“Đủ rồi, chúc mừng năm mới anh nhé, năm mới may mắn!”

“Cảm ơn, tôi cũng chúc anh năm mới phát tài. Đào Đào, ngủ chưa?” Trong đêm tối yên tĩnh, giọng nói rõ ràng như ở bên tai.

“Thầy Tả, chúc mừng năm mới!” Cô không kìm được ngồi thẳng người dậy, khóe môi cong lên, “Chúc anh năm mới càng ngày càng đẹp trai, hồng nhan tri kỷ và tài nguyên cuồn cuộn dâng trào.”

“Một năm không gặp, em vẫn dung tục như vậy.” Anh cười, rất ôn hòa, tựa như mang theo vẻ cưng chiều ấm áp, “Ngủ rồi à?”

“Giờ đã dậy rồi. Anh có khỏe không?” Cô kích động không biết nói gì mới phải, chỉ cười ngây ngô.

“Có khỏe không, em ra ngoài xem thử đi!”

Cô còn tưởng mình nghe nhầm, ngây ngốc lặp lại một câu, “Ra ngoài xem ai?”

“Đối diện cách biệt thự nhà họ Đào mười mét, người mặc áo khoác lông, đang kéo vali hành lý.”

Cô kinh ngạc, lỡ tay làm rơi điện thoại xuống đất cái “đùng”.
Bình Luận (0)
Comment