Ám Sắc Chi Thống

Chương 1.1

Mùa xuân năm 1993.

Vùng ngoại ô thành phố A bên trong một tòa biệt thự.

Bác Lam nằm trên võng bên trong biệt thự lâm viên, trên mặt đặt một quyển sách, một bên nghe nhạc một bên ngủ gà ngủ gật.

“A Lam! A Lam!”

“Lam thiếu gia!”

“Xảy ra chuyện gì! Nó đi đến chỗ nào rồi? Nếu thiếu gia có mệnh hệ gì, tụi mày đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này!”

“Dạ… Dạ! Lam thiếu gia.”

“Lam thiếu gia.”

“A! Tìm được rồi! Ở chỗ này!”

Tiếng bước chân hỗn loạn kéo đến.

“Lam thiếu gia! Lão gia tìm cậu…”

“A Lam! Mau nhìn xem ba trở lại mang đến cho con cái gì này!”

“Cái gì! Thật là một đám người quấy nhiễu giấc ngủ người khác!” Bác Lam đưa tay gỡ cuốn sách trên mặt xuống, không kiên nhẫn nói.

Cậu là một đứa trẻ thanh tú, ngũ quan xinh đẹp, còn chưa hoàn toàn phát dục tứ chi kiện mỹ nhỏ dài. Thường xuyên có người bởi vì cậu có dung mạo dễ thương mà cho rằng cậu chính là thiếu nữ, nhưng những người có ý nghĩ to gan dám “cho rằng” như vậy, tất cả đều đã đi xuống địa ngục chầu Diêm Vương —— này không phải là so sánh, mà sự tình nó là như vậy.

Ba cậu Bác Anh Kiệt là lão đại có tiếng trong giới xã hội đen, thế lực của ông cùng mấy vị lão đại khác bao trùm khắp nơi trong toàn quốc. Thế nhưng một nhân vật lừng lẫy như vậy, ở trước mặt con trai của chính mình luôn là anh hùng khí đoản, bất luận con trai có làm việc gì quá đáng, cũng tuyệt đối sẽ không phản bác nửa chữ. Hay là phải nói, cũng vì ông mà người vợ mình yêu thương nhất vì mình mà liên lụy xem như là bồi thường đi.

Cho nên hiện tại ông cũng không tức giận gì, vui mừng từ sau lưng thủ hạ đứng hầu cung kính lôi ra một người.

“A Lam à! Cái này là quà sinh nhật ba tặng cho con! Anh ta chính là từ mấy trăm tên huấn luyện tuyển chọn tỉ mỉ mà ra, từ hôm nay trở đi chính là bảo tiêu của con! Thế nào? Vừa lòng không?”

Bác Anh Kiệt thân thể đẫy đà theo lời ông nói mà cả người run lên, tựa hồ nếu không cẩn thận ngay chỗ bụng bia ấy sẽ bị khoét một lỗ rớt xuống đất.

Bị kéo đến phía trước nam nhân kia liếc mắt nhìn Bác Lam, khom người xuống chào cậu: “Lam thiếu gia khỏe không ạ? Tôi tên là Bùi Diên Lễ.”

Bùi Diên Lễ lớn lên không đẹp trai cho lắm, mày rậm, mũi cao, môi mỏng rất là bình thường, hai vai rất rộng nhìn ra được cơ bắp đã trải qua thời gian dài huấn luyện mà rèn thành, nhưng trên người anh lại có loại cảm giác xa cách nghiêm nghị không thể xâm phạm, toàn thân dường như tỏa ra một loại mị lực không cách nào có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Bác Lam hờ hững trên dưới đánh giá anh một lúc, khẽ nói: “Bùi Diên Lễ? Rất khỏe.” Nói cách khác, cậu nhận lấy.

Bùi Diên Lễ khom người: “Cảm ơn thiếu gia.”

Năm đó, Bác Lam mười ba tuổi, Bùi Diên Lễ hai mươi chín tuổi.

Năm 1994 chuyển tiếp giữa mùa xuân sang mùa hè.

Buổi tối một ngày nọ, Bác gia ở M thị có một căn biệt thự cao cấp, trong đó ăn chơi thác loạn, tiếng cười nói vang khắp nơi.

Ngày hôm nay là đại thọ Bác Anh Kiệt Bác lão gia tròn năm mươi tuổi. Bởi vì địa vị của ông trong giới xã hội đen, tiến đến mừng thọ đại bộ phận đều là cấp dưới muốn nịnh bợ ông, từng người khúm núm luồn cúi, đưa tiền một cách công khai.

Bùi Diên Lễ theo chỉ thị của Bác Anh Kiệt, đứng ở trong nhóm bầy yêu ma quỷ quái này, phòng ngừa trong đó sẽ có người có mưu đồ gây rối hỗn loạn, vẻ mặt không có bất cứ rung động gì.

Bác Anh Kiệt nhìn chung quanh, phát hiện con trai cưng thế mà không có ở nơi này, ông chuyển hướng liếc mắt ra hiệu cho Bùi Diên Lễ, dùng khẩu hình nói với anh một câu “Thiếu gia”, Bùi Diên Lễ lập tức hiểu ý, xoay người đi ra ngoài.

Bác Lam lúc này, kêu người hầu vào bên trong căn biệt thự lấy chiếc võng đem ra ngoài vườn, chính mình mặc một thân lễ phục nằm ở phía trên chợp mắt. Bùi Diên Lễ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cậu, thân thể cúi xuống thấp giọng nói: “Lam thiếu gia, lão gia mời cậu quay trở về có việc.”

Bác Lam mí mắt không hề động.

“Làm gì?”

“Ngày hôm nay là mừng thọ lão gia, cậu không đi có vẻ không tốt lắm…”

“Ngày mừng thọ,” Bác Lam cười lạnh, “Nếu như chỉ có người mình thì thôi, thế mà lại có những người bụng dạ khó lường một mực kính xin ông ta nhiều như vậy! Tôi không muốn nhọc lòng ở trong đám người đó dây dưa. Không đi.”

“Thiếu gia…”

“Nói tóm lại, tôi không đi.”

Bác Lam là chủ nhân, Bác Anh Kiệt cũng là chủ nhân, Bùi Diên Lễ chỉ là hạ nhân. Vì lẽ đó anh không tiếp tục khuyên bảo nữa, liền bật người dậy chuẩn bị quay trở lại chỗ Bác Anh Kiệt. Ngay lúc Bùi Duyên Lễ chuẩn bị rời đi, Bác Lam bỗng dưng từ trên võng nhảy xuống.

“Ê! Không cần trở lại báo cho ông ta biết, chú chở tôi đi ngắm xe cộ trên đường đi.”

Bùi Duyên Lễ rất kinh ngạc quay đầu lại: “Ngắm xe cộ?”

Bác Lam sửa sang một chút y phục của mình, lướt qua thân thể anh đi trước. Cậu đã đưa ra mệnh lệnh sẽ không nói hai lần, vì lẽ đó Bùi Duyên Lễ cũng không tranh luận, lập tức đi theo phía sau cậu.

Bất luận dù sao Bác Lam cũng chỉ là con nít. Nói là ngắm xe cộ, thế nhưng trong đô thị phồn hoa nhìn những dòng xe cộ không ngừng qua lại, trong chốc lát liền chán ngấy. Hai người lái ô tô ở M thị xoay chuyển xe hai vòng, trực tiếp hướng về vùng ngoại ô chạy đi.

Vùng ngoại ô M thị có một ngọn núi, gọi là Sao Sơn, có người nói là do hai ngọn núi này cao đến 200 mét cầu đá được đẽo gọt từ thiên nhiên —— nên mới có tên như thế. Nơi đó ban ngày du khách đến khá nhiều, thế nhưng buổi tối rất ít người qua lại.

Bình thường Bác Lam từ xưa đến nay đối với cái gọi là danh lam thắng cảnh hay di tích cổ gì đó đều không có hứng thú, thế nhưng ngày hôm nay, cậu cảm thấy quá mức buồn chán rồi, để Bùi Duyên Lễ đậu xe dưới ngọn núi, muốn chính mình tự bò lên núi.

Nghe được mệnh lệnh này, Bùi Duyên Lễ hơi kinh ngạc một chút, chẳng qua không nói lời phản bác. Anh chỉ là một bảo tiêu chuyện nên làm thì phải làm, tuyệt đối không hỏi nguyên do, không can thiệp quyết định của chủ nhân, chỉ làm tốt sự tình của chính mình.

Đến dưới chân núi, Bùi Duyên Lễ xuống xe đi trước, chuyển tới đầu khác mở cửa xe cho Bác Lam.

Bình thường du khách muốn mua vé thì sẽ đi theo lối cánh cửa đã mở sẵn. Đây là quy củ, mỗi ngày trước khi trời tối, cánh cửa này liền mở ra, nguyên do là để nhân viên quản lý dễ trông coi.

Bác Lam đi lên bậc thang trước, vừa quay đầu lại phát hiện Bùi Duyên Lễ mới vừa rồi còn đứng ở trước cửa xe kiểm tra đã vô thanh vô thức đi theo phía sau cậu, đứng ở bậc thang thấp hơn cậu một bậc. Bùi Duyên Lễ vóc người rất cao, Bác Lam lúc này mới cảm giác được. Cậu rõ ràng đứng trên bậc thang cao hơn Bùi Duyên Lễ 20 cm, nhưng Bùi Duyên Lễ vẫn là cao hơn cậu mấy cm.

“Chú cao bao nhiêu?” Bác Lam đột nhiên hỏi.

Bùi Duyên Lễ nghi hoặc cảnh giác, chẳng qua vẫn là trả lời: “1m88.”

Bác Lam trên dưới đánh giá anh, không biết đang suy nghĩ gì. Bùi Duyên Lễ có chút khó chịu, chẳng qua không có biểu hiện ra ngoài. Nhìn một lúc lâu, Bác Lam từ bỏ xoay người hai người đồng thời theo bậc thang hướng về trên núi mà đi.

Đêm nay là trăng tròn, trên các thềm đá phản xạ ánh sáng màu xanh nhạt một đường thẳng tắp kéo dài lên cao, không nhìn thấy rõ điểm kết thúc. Bác Lam đối với điều này không có hứng thú cũng không nói nhiều, Bùi Duyên Lễ cũng không phải là người hay nói, hai người cứ thế trầm mặc mà đi, đi đến gần giữa sườn núi, Bác Lam có chút thiếu kiên nhẫn, trầm mặc như vậy hành động lại không có chút ý nghĩa nào thật sự là rất chán! Cậu đi tuyến đường khác, hướng về thềm đá ở bên ngoài nhảy xuống.

Bùi Duyên Lễ từ phía sau bắt được vai cậu: “Thiếu gia!”

Bác Lâm vung tay anh ra.

“Đi đến thềm đá quá nhàm chán, chúng ta đi đường bên cạnh đi.”

“Như vậy quá nguy hiểm!”

Tuy rằng có ánh trăng, nhưng chỉ có thể chiếu sáng đến thềm đá, ngoài khu vực thềm đá trên đường núi chỉ còn lại bùn đất đen kịt, ánh sáng không chiếu được tới đó. Lỡ như bị rắn độc cắn trúng, hoặc đi không chú ý rớt xuống vực sâu thì sao…

Bác Lam quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt híp lại dưới ánh trăng chiếu rọi như một con rắn đang nhìn con mồi.

“Chú phải nên nhớ… Tôi mới chính là chủ nhân.”

Bùi Diên Lễ buông tay ra.

Bước chân dẫm lên không thấy rõ đường lên núi, cây cối hai bên đường mọc không đồng đều, Bác Lam có vài lần xém ngã sấp mặt, mỗi một lần đều được Bùi Diên Lễ đúng lúc kịp thời ở phía sau cậu tiếp được.

Đây là chuyện thứ nhất Bùi Diên Lễ từ khi trở thành bảo tiêu của Bác Lam học được —— bất cứ lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, cho dù chính mình có bị thương nặng đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không để Bác Lam mảy may bị thương.

Vẫn tiếp tục đi, hai người trong lúc vô tình càng rời đi con đường thềm đá, Bác Lam dường như căn bản không phát hiện điểm này, Bùi Diên Lễ đã phát hiện ra, nhưng không thể nói ra được, trầm mặc đi theo sau lưng Bác Lam.

Không biết đi trong bao lâu, hai người đã rời khỏi khu cây cối rậm rạp, đi tới một tòa vách đá cheo leo. Lúc này, trăng sáng giữa trời, màn đêm thâm lam, vách núi bên dưới tối om không nhìn thấy đáy.

Bác Lam ngựa quen đường cũ hướng về vách núi đi đến, Bùi Diên Lễ khẩn trương đi theo phía sau cậu. Đứng lại bên vách núi, Bác Lam nhìn thật xa về hướng núi, qua thật lâu cậu đột nhiên chậm rãi mở miệng.

“Kỳ thật, tôi đã sớm biết con đường này, chắc chú cũng phát hiện ra đi?”

“Thuộc hạ ngu dốt.”

“Chú không cần giả ngu trước mặt tôi.” Bác Lam lạnh nhạt nói. Tuy rằng vẫn còn là con nít, nhưng có lẽ vì trưởng thành sớm trước tuổi, cậu đã là một người thủ lĩnh có phong độ.

“Vâng.” Bùi Diên Lễ cúi đầu trả lời.

Bác Lam rõ ràng bất mãn với loại trả lời này, cậu nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp.

“Mẹ tôi chính là chết ở chỗ này.”

“…?”

“Ngày đó cũng là sinh nhật của ba, có một tên đã phản bội ba, bị ba hạ mệnh lệnh nếu tìm thấy hắn đánh chết hắn ngay tại chỗ khiến hắn lặng lẽ lẻn vào hội trường, đột nhiên bắt cóc mẹ tôi.”

Nếu như phản bội, sẽ liên lụy đến cả gia đình! Không chỉ có người kia sẽ chết, người thân hắn bao gồm cha mẹ, vợ con thậm chí là hàng xóm cũng phải chôn cùng!

“…”

“Hắn bức bách ba đem người nhà hắn đưa ra nước ngoài, đồng thời đáp ứng vĩnh viễn sẽ không truy cứu bọn họ. Ba liền đồng ý, thế nhưng ở sau lưng phái người đem cả nhà người kia từ già trẻ lớn bé toàn bộ giết sạch. Vốn dĩ người kia hoàn toàn không biết, nhưng có người không cẩn thận nói một câu ‘Chết rồi’, người kia dường như đã biết cả nhà mình đã chết, liền điên loạn lên, bắt lấy mẹ tôi, lái xe chạy tới nơi này.”

“…”

“Hắn nói hắn đáp ứng người nhà chờ sự tình xong xuôi sẽ đưa bọn họ đến nơi này chơi, chính là hiện tại đã xong rồi, vô luận có như thế nào, ít nhất phải mang theo một người chết chung…” Bác Lam cúi đầu, nhìn đáy vực màu đen thật sâu, tựa hồ như nghe thấy tiếng mẹ gào thét thê lương lúc rơi xuống vực vẫn còn vang vọng đâu đây.

Anh Kiệt ——————————————!!

A Lam ———————————————!!

Cái loại âm thanh tan nát cõi lòng vẫn còn quanh quẩn bên vách núi không ngừng vờn quanh. Bác Lam không tiếp tục nói nữa, bên vách núi liền rơi vào trầm mặc.

“Tại sao chú không hỏi?” Bác Lam bỗng nhiên lại mở miệng nói

“?”

“Thí dụ như, tôi có hận ba mình hay không…”

“Tôi chỉ là thuộc hạ.”

“Thuộc hạ… Thật tốt.” Bác Lam xoay người lại, khẽ mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp như nở một đóa hoa mỹ lệ, “Tôi mới vừa thấy bên dưới vách núi có một đóa hoa rất đẹp, chú giúp tôi hái mang lên đây đi.”

Bùi Diên Lễ sững sờ, lập tức liền hiểu rõ. Thời khắc yếu đuối bị người khác nhìn thấy, đối với Bác Lam mà nói chính là nhất quyết không cho phép. Nhất thời tâm huyết dâng trào, đã để cậu đem sự yếu đuối nhất biểu hiện ra trước mặt Bùi Diên Lễ. Vì che dấu điểm này, cậu nhất định phải ——

Giết người diệt khẩu!

Đối với người bình thường mà nói đây là chuyện rất kỳ quái, căn bản không cần thiết vì một chuyện bé tí tẹo như thế này mà giết chết thủ hạ tâm phúc của mình, hơn nữa còn là thủ hạ đã trải qua thời gian dài rèn luyện. Nhưng đây là nhược điểm chí mạng của Bác Lam, cậu không nên đột nhiên muốn nhìn chỗ mẹ mình mấy năm trước đã chết ở đây, không nên đưa Bùi Diên Lễ tới nơi này, không nên ở trước mặt anh biểu lộ ra loại nhược điểm đáng sợ này. Là một người sống trên mũi đao người khác, có bất kỳ nhược điểm nào, cũng chính cậu sau này sẽ chết dưới tay người khác. Coi như Bùi Diên Lễ là bảo tiêu cậu, cậu cũng tuyệt đối không thể toàn tâm tín nhiệm!

Bùi Diên Lễ cũng không tranh luận, nhìn Bác Lam lui lại, chính mình đi tới bên cạnh vách núi, bỏ đi áo khoác tây trang, tay không leo xuống vực. Lúc anh còn trong kỳ huấn luyện nghiêm khắc, trong đó có một môn học chính là tay không leo lên vách núi, nếu là người bình thường không nhìn thấy chân đạp đến chỗ nào họ sẽ rất căng thẳng khi leo vách núi cheo leo, nhưng anh thì mặt không biến sắc leo xuống như thường.

Bên dưới vách núi không có bất kỳ loài hoa nào, chỉ có vài cây cỏ dại linh tinh tô điểm vách đá cô tịch. Anh lại bước xuống tiếp, thế nhưng xuống chút nữa chính là hướng về bên trong ao hãm vách đá, mặc kệ anh có bản lĩnh lớn bằng trời, nếu chỉ tay không thì không thể nào xuống được. Nhưng vào lúc này, anh nhìn thấy trong một khe đá có một bông hoa cỏ nho nhỏ, nó thậm chí còn nhỏ hơn ngón tay cái anh, nhưng cũng là một đóa hoa.

Anh dùng một tay cùng hai chân làm điểm tựa, một tay khác vươn ra cẩn thận từng li từng tí một mà hái đóa hoa kia đi, cài lên trên nút áo mình rồi bắt đầu trèo lên. Một tay anh tiếp xúc được biên giới vách núi, thì có một bàn chân đã giẫm lên trên.

Là Bác Lam. Cậu cười rất vô tội nhưng hành động lại không như vậy.

“Hoa cỏ dại?”

Bùi Diên Lễ lấy ra đóa hoa kia, cánh hoa màu trắng nhàn nhạt, ngay dưới ánh trăng tỏa ra mùi hương thanh đạm.

Bác Lam có hơi kinh ngạc, cậu nhẹ nhàng nắm lấy đóa hoa kia, một tay khác chĩa súng về phía anh.

“Như vậy, tôi sẽ tiếp nhận phần lễ vật này…”

Tay cậu nắm chặt lại, chỉ chút nữa là sẽ bóp cò súng.

Nhưng vào lúc này, chân Bác Lam giẫm lên tay Bùi Diên Lễ bỗng nhiên nhúc nhích một chút, thân thể của cậu không biết tại sao liền mất đi cân bằng, tiếng thét kinh hãi còn đang mắc kẹt trong cuống họng, thân thể đã hướng về bên dưới vách núi mà ngã xuống.

Súng cậu chạm trên thềm đá rơi xuống vách núi, ngay cả một âm thanh cũng không phát ra tiếng biến mất vào trong bóng tối.

Cậu coi chính mình thế là xong rồi, khi thân thể cậu lướt qua bên người Bùi Diên Lễ, bỗng nhiên Bùi Diên Lễ vươn cánh tay cường tráng, thân thể của cậu bị miễn cưỡng che ở vách núi cùng lúc đó chung với Bùi Diên Lễ. Dưới vực sâu vắng vẻ hoang vu khiến cậu không tự chủ được, hai cánh tay theo bản năng ôm chặt lấy cánh tay Bùi Diên Lễ.

“Thiếu gia…” Bùi Diên Lễ dùng hết khí lực toàn thân, nhưng chỉ có thể lấy một tay chống đỡ trọng lượng của hai người, cho dù anh có là chuyên gia cao thủ huấn luyện, cũng cảm giác phi thường vất vả, “Xin cậu không nên cử động, tôi lập tức liền mang cậu rời đi…”

Bác Lam trong lòng kinh ngạc, kỳ thực Bùi Diên Lễ có thể bỏ cậu lại đây rồi tự mình bò lên, đây là lựa chọn rất đơn giản nhưng anh lại không làm.

“… Tại sao?”
Bình Luận (0)
Comment