Âm Tào Địa Phủ

Chương 17

Liễu San San yên lặng nhìn nam tử trước mắt, không biết nên trả lời hắn thế nào 

Nếu không phải từ dưới biển lên, ai lại dùng vỏ ngọc trai làm phát quan, mặc cẩm bào thêu sóng biển màu xanh, đai lưng còn dùng mấy con ốc biển làm trang sức? May mà thẩm mỹ  của người này rất tốt, bằng không ăn mặc như vậy cỡ nào chói mắt lại đáng đánh chứ

Liễu San San vẫn duy trì lễ phép, mỉm cười “công tử…ăn mặc thật đặc sắc”

Nam tử kia cúi đầu nhìn y phục trên người, lộ ra tươi cười.

Nụ cười này suýt chút nữa làm Liễu San San mù mắt. Nàng đã gặp qua không ít mỹ nam tử, chỉ là chưa gặp loại hình ôn nhuận nhã nhặn như thế này. Hơn nữa nàng thích là mỹ nam tử khí phách, phong độ lại ôn hòa

Nam tử kia thấy Liễu San San nhìn hắn ngẩn người, lại nói ‘đúng rồi, tại hạ lần đầu đến địa phủ, muốn hỏi cô nương đường đến Chuyển Sinh điện?”

Liễu San San đang lo lắng hắn hỏi nơi mình không biết, nghe vậy ngoài ý muốn, ngẩng đầu hỏi “công tử đến Chuyển Sinh điện tìm ai?’

“Tại hạ ngưởng mộ đại danh Luân Chuyển vương đã lâu, nay đến địa phủ, thuận tiến đến bái phỏng”

Liễu San San nghĩ nghĩ “công tử tìm Hợp Nghiêm Quân hay là Hành Tư Quân?”

Nam tử kia mỉm cười đáp “Hành Tư Quân”

Thực ra dù hắn tìm người nào thì lúc này cũng không Có ở Chuyển Sinh điện

Liễu San San đang muốn trả lời, đột nhiên thấy có một bóng người từ bên kia đường chạy như điên đến, dừng trước mặt nam tử kia, làm bụi tung mù mịt, hắn luôn miệng nói “Phi Dung, ngươi đến sao không nói ta biết, còn vụng trộm đi dạo một mình”

Liễu San San mặt mày đầy bụi, đang tính lớn giọng mắng nhưng nghe cái tên kia liền yên lặng, thống khổ nhắm mắt lại. Năm nay đúng là bất lợi với nàng, cứ ở yên trong phòng thì hơn, ra đường một chút là liền không đảm bảo được an toàn

“Không phải ngươi đang ngủ trưa sao?ta không muốn đánh thức ngươi nên trước tiên đến bái phỏng Hành Tư Quân’

Một câu của nam tử kia đã thành công biến Tang Cách từ thùng thuốc súng thành con mèo nhỏ dịu ngoan, Liễu San San nhìn nụ cười ôn hòa của hắn mà nội tâm băng liệt. 

Đây chính là Phi Dung, nhi tử thứ sáu của Đông Hải Long Vương, cũng là người đã thu phục Tiểu Diêm Vương Tang Cách? một chút lực sát thương cũng không có, cả người hoàn toàn vô hại ah. Chẳng lẽ trong truyền thuyết với bên ngoài không giống nhau, là dạn tiếu lí tàng đao, khẩu phật tâm xà, ngoài mặt thì tốt phía sau toàn làm chuyện xấu? Nhưng mặc kệ hắn là thế nào, việc nàng một mình xuất hiện trước mặt Tang Cách là tuyệt đối không có kết cục tốt, mà núi dựa của nàng lại ra ngoài chưa về

Liễu San San đang thừa dịp Tang Cách làm nũng với Phi Dung mà lặng lẽ chuồn êm, ai ngờ Tang Cách đã nhìn thấu ý đồ của nàng, hét lớn “Liễu San San, ngươi đứng lại đó cho ta”. Lúc này lại nhớ đầy đủ tên họ

Bị điểm danh, Liễu San San chỉ có thể nhận mệnh quay đầu, làm bộ như vừa nhìn thấy Tang Cách “là  Tang Cách sao? thật may, ở đây mà cũng gặp được ngươi” nàng hôm nay xui tận mạng thì có

Tang Cách không chút nể mặt, chỉ vào nàng, tố cáo với Phi Dung “chính là nàng lần trước đã khi dễ ta, ngươi giúp ta giáo huấn nàng đi”

Phi Dung nghe xong, quay đầu đánh giá Liễu San San, mày nhướng lên nhưng mặt vẫn mỉm cười

Liễu San San âm thầm cầu nguyện Phi Dung dù không nói giúp nàng thì cũng đừng vô liêm sỉ đánh người lung tung như Tang Cách.

Phi Dung đánh giá nàng một lát, quay đầu nói với Tang Cách “nàng là hồn phách phàm nhân? Ta là một đại nam nhân sao có thể không biết xấu hổ mà ép buộc một cô nương gia chứ”

Liễu San San nghe vậy,tưởng có chuyển cơ lại mơ hồ cảm thấy Phi Dung nói không đúng

Quả nhiên Phi Dung tiếp tục cười nói với Tang Cách “hơn nữa dù ngươi đánh không lạo ta, cũng không đến mức khi dễ một hồn phách phàm nhân chứ?”

Tang Cách bị những lời này kích thích thật mạnh, oán hận trừng mắt nhìn Liễu San San nhưng không tiến lên “hừ, nàng tìm Hành Tư làm núi dựa, cha ta cũng góp vui, nếu không nàng làm gì mà có bản lĩnh kiêu ngạo như vậy”

“Ah, Hành Tư lại làm núi dựa cho ngươi?” Phi Dung nhướng mày nhìn Liễu San San, vẻ mặt đầy hứng thú

Hắn cao thấp đánh giá Liễu San San, thấy nàng không có gì đặc biệt liền bấm đốt ngón tay một lát, sau đó mỉm cười nói với Tang Cách “hiện Hành Tư không ở đây, nơi này lại cách xa Sâm La điện”

Hắn còn chưa nói xong, ánh mắt Tang Cách liền sáng lên

Liễu San San toát mồ hôi lạnh, không nói một lời, co giò bỏ chạy. Nàng đúng là có mắt như mù, ai nói Phi Dung ôn nhuận nho nhã, cả người vô hại, ám chiêu như vậy mà hắn cũng nghĩ ra, có biết xấu hổ hay không

Thật ra ngẫm lại cũng thấy đúng, Phi Dung là nam nhân của Tang Cách, khuỷu tay không quải ra ngoài là chuyện đương nhiên, hơn nữa nếu hắn là quân tử ôn nhuận lương thiện thì sao có thể thu phục được nữ nhân đanh đá của Tang Cách?

Liễu San San lúc này hối hận vô cùng, ngay từ đầu nên nhận ra Phi Dung rồi nhanh chóng trốn vào Chuyển Sinh điện mới đúng. Nhớ ngày đó Diêm La Vương còn hỗ trợ nàng chèn ép Tang Cách, nàng còn chưa ra tay đã bị người ta đánh, lần trước nàng may mắn thoát, lần này hẳn là tiêu đời rồi 

Tang Cách đã rút nhuyễn tiên ra, cười lạnh, đi về phía Liễu San San

Liễu San San lập tức thối lui đến bên bức tường. Nàng sẽ không ngây thơi nghĩ rằng dựa vào hai chân chạy như điên là có thể thoát khỏi ma chưởng, mắt thấy chung quanh không một bóng người còn Phi Dung đang cười vân đạm phong khinh, rõ ràng là chờ xem diễn, nàng vội vàng kêu oan ‘lần trước là hiểu lầm nha, ngươi dùng pháo ném ta thì thôi đi, ta lại không có bản lĩnh gì, sao có thể khi dễ ngươi”

Tang Cách hừ lạnh “ngươi còn dám nói, hiện tại cầu xin thì đã muộn rồi, ngươi không phải nói ta không muốn làm nữ nhân sao? không phải nói ta không theo kịp thời đại sao? không phải nói ta không ăn cơm lớn lên sao?”

Tang Cách khí thế bức người,Liễu San San bị nàng hỏi đến mụ đầu, bật thốt lên ‘câu không phải ăn cơm lớn lên là ngươi nói”. Tình huống như thế này mà nàng còn cãi lại đúng là thiếu đánh mà

Tang Cách dựng thẳng mày, vung roi tới

“Ah, cứu mạng” Liễu San San vừa la làng, vừa nhảy loi choi trốn tránh, nhưng hai bên thực lực cách xa, mới đầu nàng còn tránh được, về sau càng lúc càng đuối sức

Chuyển Sinh điện lớn như vậy, còn cách nhiều bức tường, không biết người bên trong có nghe nàng kêu mà đi ra cứu người hay không

Liễu San San thất thần một cái, cánh tay liền trúng phải hai roi. Nàng đau đến nhịn không được, kêu la thảm thiết, lại cảm giác vách tường mình đang dựa vào bị chấn động. Roi của Tang Cách đã lại đánh tới, nhưng còn chưa đánh trúng nàng đã bị một tảng đá cản lại, Phi Dung lập tức tiến lên đưa Tang Cách thối lui sang một bên. Vì thế mảnh đá văng khắp nơi, chỉ còn lại Liễu San San mặt xám mày tro đứng yên tại chỗ, hai mắt ngấn lệ, há hốc mồm nhìn người đi ra từ bức tường bị phá thành một cái động to

Tây Tề vậy mà phá tường đi ra, Liễu San San rốt cuộc cũng biết tính tình của Tây Tề có thể gây ra lực sát thương lớn thế nào. Bên kia bức tường là nơi nàng nhìn rất quen mắt, chính là chỗ nàng đã cắm chốt mấy ngày, phòng của Tây Tề

Tây Tề áo khoác cũng không mặt, đứng trong đống gạch đá đổ nát và bụi bay mịt mù, lạnh lùng nhìn Liễu San San “ngươi ầm ỹ muốn chết”

Liễu San San nuốt nước miếng một cái. Nàng đã gào thét trước phòng của Tây Tề vào ban ngày, còn chưa thu phục được Tang Cách, nàng đã lần thứ ba đánh thức Tây Tề

Ngoại có sài lang, nội có hổ báo. Lúc này nàng hoàn toàn không có đường sống rồi.

Liễu San San nhìn mặt của Tây Tề không thể dùng hai từ khó coi mà diễn tả hết, lại đảo mắt nhìn Tang Cách và Phi Dung cũng bị hắn làm chấn động,nghĩ dù sao cũng là chết, nếu chết trên tay Tang Cách mạc danh kỳ diệu không thích nàng chi bằng để Tây Tề xử lý nàng, cũng coi như bồi tội vì đã đánh thức hắn. Nghĩ thế nàng liền nhắm mắt, trước khi Tây Tề có động tác liền nhào lên, toàn thân áp lên người hắn

“Tây Tề, cứu mạng ah”

Lửa giận hừng hực của Tây Tề bị Liễu San San áp lên liền bị dập tắt hơn phân nửa. Liễu San San cũng tranh thủ khóc lóc kể lể rằng mình ngoài ý muốn gặp gỡ Phi Dung hỏi thăm đường, lại vô tội bị Tang Cách truy đánh. Tây Tề lúc này mới nhận ra trước đó không xa có hai người đang đứng, lập tức tỉnh ngủ hoàn toàn

Không khí còn dày đặc mùi thuốc sung nháy mắt liền trở nên có chút quái dị, Tây Tề nhìn Tang Cách và Phi Dung đứng đối diện, bị hành động của Liễu San San làm cho sững sờ, lại cúi đầu nhìn Liễu San San nước mắt lưng tròng, hai tay ôm chặt thắt lưng hắn. Cho tới giờ, không ai dám không e dè mà bám lấy hắn như thế. Hơn nữa hắn cũng không có ngay lập tức quăng nàng ra ngoài

Tây Tề mặ lạnh ngàn năm, lúc này lại cực kỳ xấu hổ và quẫn bách, cố trấn định nhìn Phi Dung, từ chối Liễu San San “ta đánh không lại hắn”

Liễu San San lệ rơi đầy mặt. Huynh đệ, ngươi thừa nhận cũng quá thẳng thắng ah, trước mặt người ngoài ít nhất cũng nên duy trì hình tượng chứ, khí thế vừa rồi phá tường mà ra của ngươi đâu rồi. Có muốn thẳng thắng thì cũng nên lên tiếng trước khi nàng lên án Tang Cách chứ, lại nhằm ngay lúc nàng lên an Tang Cách trước mặt Phi Dung mà tuyên bố đánh không lại là sao?

Nếu không phải cùng đường, Liễu San San tuyệt không trông cậy vào tình đồng nghiệp, mà hiện thực vô tình lại một lần nữa chứng minh dù nàng rơi vào đường cùng cũng không nên trông cậy vào đồng nghiệp

Liễu San San chịu đả kích hồi lâu, nhìn cái động kia, cẩn thậ hỏi “hay là ta theo cái động này chui trở về?”

Tây Tề cảm thấy rất mất mặt khi làm đồng nghiệp với Liễu San San, đang định đẩu nàng xuống thì lúc này Liễu San San lại chủ động buông lỏng móng vuốt, hai mắt tỏa sáng chạy về phía sau Phi Dung

“Hành Tư Quân”

Vừa rồi còn tội nghiệp, chớp mắt đã từ bỏ hắn. Tây Tề cảm giác lửa giận của hắn vừa tắt lại bùng lên

Hành Tư đã sớm chú ý tình hình bên này nhưng khi nhìn thấy bức tường bị thủng một lỗ to, vẫn nhíu mi. Hắn và Phi Dung có duyên gặp mặt vài lần nhưng cũng không  quá thân quen, vừa mới nghe Liễu San San lên án liền lạnh mắt nhìn Phi Dung “ngươi làm?”

Phi Dung lập tức lắc đầu “ta sao có thể là chuyện không thú vị như vậy?”

Tây Tề cố gắng không đem đá của bức tường bị hắn đạp đổ mà đập lên đầu Phi Dung

Hành Tư liền đoán được là ai làm,cúi đầu nhìn Liễu San San bị roi của Tang Cách đánh rách ống tay áo và vết bầm đỏ dữ tợn trên cánh tay. Ở âm tào địa phủ mà có thể gây ra vết thương rõ ràng như thế thì lực đạo không nhẹ chút nào

Liễu San San hai mắt sưng đỏ, nhìn Tang Cách được Phi Dung bảo vệ chặt chẽ phía sau, lại thấy Hành Tư đang nhìn tay nàng liền bày ra bộ dáng ủy khuất đáng thương, túm lấy ống tay áo Hành Tư, trốn sau lưng hắn

Hành Tư thấy thế hơi nhíu mi, vươn tay phất qua cánh tay của Liễu San San một cái, vết bầm đỏ và cảm giác đau đớn liền biến mất

Liễu San San kinh ngạc nhìn cánh tay mình 

Hành Tư nhìn thẳng Tang Cách, nói “sắp gả làm tân nương, vẫn nên học thêm lễ nghi quy củ thì tốt hơn, không cần cả ngày đánh đánh giết giết như thế”

Tang Cách chưa bao giờ chọc vào người nàng đánh không lại, hơn nữa quả thật mấy roi kia nàng dùng không ít sức, bị Hành Tư nói vậy dù không cam lòng cũng không thể phản bác, chỉ có thể nghẹn khuất

Phi Dung lập tức bao che khuyết điểm, nói chen vào “tính tình hoạt bát một chút mới tốt, quy củ quá không thú vị”

Tang Cách lập tức mặt mày sáng sủa, Liễu San San lại tái mặt. Nàng ghen tị, nàng phi thường ghen tị, có nam nhân bảo vệ thật thích, ác ý đả thương người đều có thể đổi trắng thay đen thành tính tình hoạt bát. Thế đạo con mẹ gì vậy.

Hành Tư thản nhiên liếc Phi Dung một cái, không lên tiếng

Phi Dung cũng nhìn lại hắn, thản nhiên nói “Hành Tư Quân lần trước đi ngang qua Đông Hải, ghế ngồi còn chưa nóng đã bỏ đi, thật sự không cho Đông Hải chúng ta mặt mũi ah”

Hành Tư cũng thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói “đó là do lệnh tỷ quá mức nhiệt tình”

Đám người Liễu San San còn đang mơ hồ, Phi Dung đã ho nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc thay đổi đề tài “sớm nghe nói Hành Tư Quân tu vi rất cao, lần trước vốn định lãnh giáo một chút, không ngờ vẫn không được gặp mặt, hôm nay đã trùng hợp gặp gỡ, hay là cải lương không bằng bạo lực?”

Liễu San San nghĩ vừa rồi Phi Dung cố ý hỏi về Hành Tư, trùng hợp mới là lạ

Hành Tư “Chuyển Sinh điện có nhiều việc cần xử lý, thứ ta không thể phụng bồi” nói xong mang theo Liễu San San đi vào Chuyển Sinh điện “nấu cơm chưa? ta còn chưa ăn cơm trưa”

Liễu San San đang tính trả lời, Hành Tư đã quay đầu nói với Tây Tề “tu sửa lại bức tường đi” sau đó lập tức đi vào Chuyển Sinh điện

Liễu San San sợ Tang Cách và Phi Dung ở phía sau hạ độc thủ với nàng, vội vã đuổi theo Hành Tư, cho đến khi vào trong điện mới hỏi “Hành Tư Quân, ngươi…không mời Phi Dung vào uống chén trà sao?’. Đương nhiên nàng rất hi vọng Phi Dung và Tang Cách cách nàng càng xa càng tốt, nhưng dù sao đối phương cũng là nhi tử của Đông Hải Long Vương, lại đặc biệt tới cửa, dù Hành Tư là ngoại tôn của Ngọc Đế Thiên Quân thì thái độ như vậy cũng không khỏi quá kiêu ngạo

Hành Tư liếc mắt nhìn nàng “ngươi cảm thấy chuyện này rất quan trọng?”

Đương sự không lo lắng, nàng quan tâm làm gì, Liễu San San thức thời ngậm miệng “xem như ta chưa nói gì”

Nhưng Hành Tư lại ngừng bước, quay lại, cao thấp đánh giá nàng

Liễu San San bị hắn nhìn, có chút lo lắng, đang tính hỏi xem nàng xảy ra vấn đề gì, thì Hành Tư đã lắc đầu, đưa tay gõ lên đầu nàng “để người khác biết Chuyển Sinh điện có người như vậy, thật sự dọa người ah”

Liễu San San nhìn bụi đất trên tóc bị Hành Tư vỗ mà bay ra, lệ rơi đầu mặt. Bị lãnh đạo trực tiếp ghét bỏ, cho đến sáng hôm sau nàng vẫn còn thấy buồn bực, liền nhờ Tập Thư mang bữa sáng cho Hành Tư và Tất Trì, còn mình thì mang theo điểm tâm tìm Vô Thân và Vô Khâu

Từ sau khi Liễu San San chia lễ vật cho Vô Thân và Vô Khâu, tình đồng nghiệp giữa bọn họ liền tăng cao hơn, cùng nhau ăn bữa cơm là chuyện bình thường

Vô Thân và Vô Khâu vì khẩu phần không đều mà sáng sớm đã ở cửa phòng nhảy lên tranh giành, Liễu San San cầm điểm tâm đứng cạnh hành lang gấp khúc vừa ăn vừa xem diễn, xem một lát, tâm tình tốt hơn nhiều, không khỏi bội phục mình chọn Vô Thân và Vô Khâu để giải tỏa tâm tình là quyết định hết sức sáng suốt

Đúng lúc này Tây Tề từ bên ngoài trở lại

Quy luật nghỉ ngơi của Tây Tề tuy khác mọi người trong Chuyển Sinh điện nhưng thường thì thời gian hắn từ ngoài trở về cũng đúng lúc mọi người đang ăn sáng. Liễu San San vẫn còn giữ thói quen không ăn cơm sẽ có hại cho sức khỏe, vì thế vẫn luôn chuẩn bị thức ăn khuya và điểm tâm cho Tây Tề. Chuyện ăn uống đối với Tây Tề có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng trải qua việc Liễu San San nhiệt tình biểu đạt lòng biết ơn, vì tránh cho thời gian ngủ bị Liễu San San làm lãng phí, hắn đành cam chịu việc ăn gì đó trước khi ngủ và sau khi đi ra ngoài làm việc về.

Tây Tề theo thói quen đang tính đi về phía phòng bếp, lại thấy Liễu San San từ bên hành lang nhảy ra, ôm một thực hộp, nói với hắn “Tây Tề, điểm tâm của ngươi đây, ta nghĩ ngươi sẽ sớm trở lại nên mang giúp ngươi tới đây”

Vô Thân và Vô Khâu thấy Liễu San San ân cần với Tây Tề hơn cả với Hành Tư, lập tức dừng cãi nhau, chạy tới góp vui

Tây Tề rất không tự nhiên lui ra sau vài bước, vội vàng gật đầu, cầm lấy thực hộp, không nói một lời, vòng qua Liễu San San đi về phòng của mình. Tây Tề luôn lạnh lùng như tòa băng sơn cũng có lúc chạy trối chết như thế

Nhìn thấy tình cảnh hiếm có như vậy, Vô Thân và Vô Khâu liền nhéo nhau một cái, mà ánh mắt của Liễu San San cứ quét qua quét lại vài lần trên cánh cửa phòng đã đóng chặt của Tây Tề. Hôm nay nàng ân cần với Tây Tề là vì hôm qua nàng đã chọc giận hắn, cho nên muốn tạ tội. Mà thái độ của hắn như thế lại làm cho Liễu San San có cảm giác như mình là mãnh thú hồng thủy tránh không kịp

Vô Thân và Vô Khâu liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu: có gian tình. Lập tức vậy quanh Liễu San San, hỏi không ngừng.

Liễu San San ngây người nghĩ một hồi, nghi hoặc nói ‘có lẽ là vì ngày hôm qua ta đã khinh bạc hắn”

Vô Thân và Vô Khâu cảm thấy hôm qua Liễu San San chọc cho Tây Tề giận tới mức đá thủng bức tường mà nàng lại lông tóc vô thương thì đúng là kỳ tích. Nhưng sau khi nghe Liễu San San kể lại tình hình ngày hôm qua, nhất là khi nàng nhào lên người Tây Tề,Vô Thân và Vô Khâu suýt chút nữa là trừng rớt cả tròng mắt ra ngoài

“Ngươi…nhào lên người Tây Tề? ngươi không sợ hắn giết ngươi? Ngươi…” Vô Thân chỉ tay vào Liễu San San, không thể nói hết câu, đành buông tay, thần sắc ảo não “điều này sao có thể là thật chứ?” 
Bình Luận (0)
Comment