Âm Tào Địa Phủ

Chương 2

Tập Thư là ai Liễu San San không biết, nhưng Vô Thường là gì, nàng tuyệt đối hiểu rõ 

Vừa nghĩ tới người này vừa rồi rút hồn phách của nàng rời khỏi thân thể như nhỏ củ cải, Liễu San San liền thấy sợ hãi, vội hỏi ‘ta…đã chết?”

Tập Thư không trả lời, xoay người lôi kéo nàng tiếp tục bay

Liễu San San bị hắn kéo, người đã nhanh chóng bay ra ngoài, thậm chí nàng còn chưa kịp quay đầu nhìn xem thân thể của mình bên dưới thế nào. Nàng còn chưa kịp vui vì lập gia đình đã mạc danh kỳ diệu mà chết đi. Liễu San San bị Tập Thư lôi kéo, đầu óc choáng váng, không biết mình bay đi đâu, bao lâu.

Lực đạo của Tập Thư không lớn lắm, cũng không cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn là ấm áp hay lạnh băng

Liễu San San nhớ Vô Thường trong các gánh hát diễn đều là hung thần ác sát, tướng mạo xấu xí, một đen một trắng, tay cầm thiết liên câu hồn phách người đến âm tào địa phủ, sao người đến bắt nàng lại là một thiếu niên thanh tú? Nàng không còn sợ nữa, tò mò hỏi ‘Vô Thường các ngươi đi bắt người đều bay như vậy sao?”

Tập Thư cười nói “trước giờ đều là đi, hôm nay đang vội. Ngươi xem, ta ngay cả y phục còn chưa kịp mặc đã chạy tới, mới rồi tìm ngươi lại tốn chút thời gian, không bay sợ sẽ lầm canh giờ, thỉnh cô nương thứ lỗi”

Bắt người khác ngươi không vội, cố tình tới ta ngươi liền vội, sao ngươi không để năm, mười năm nữa hãy tới tìm ta.

Liễu San San nghĩ tới liền cảm thấy ức chế vô cùng, đã gặp qua người mệnh không tốt nhưng chưa từng thấy ai không tốt như nàng. Là cô nhi cũng thôi đi, bị tẩu tử dạ xoa áp bức cũng không tính, còn khiến nàng mạc danh kỳ diệu chết trong lúc thành thân. Đời trước nàng đã gây nghiệp chướng đến mức nào mà đời này là có mệnh cách trên trời dưới đất chỉ có một thế này?

Liễu San San vừa ức chế vừa đánh giá Tập Thư.

Nhìn gần mới phát hiện nơi khóe miệng hắn có hai xoáy nhỏ, tuy không phải là mỹ nam tử nhưng cũng là thiếu niên diện mạo tuấn tú. Ai nói Vô Thường đều là bộ mặt dữ tợn không đáng nói chứ. Liễu San San nhịn không được vừa âm thầm đánh giá vừa mắng đám thuyết thư cùng con hát đến cẩu huyết lâm đầu.

Không kiến thức không đáng sợ; không có kiến thức mà làm bộ có kiến thức cũng không đáng sợ; đáng sợ là nàng bị đám không có kiến thức kia lừa dối mà nàng lại tin không chút nghi ngờ. Đúng là sỉ nhục mà.

Có lẽ vì bề ngoài của Tập Thư đã đảo lộn quan niệm truyền thống của nàng, cũng có thể vì chết ngoài ý muốn lại rất thoải mái. Lúc này Liễu San San không cảm thấy bất an hoặc kinh ngạc nữa, ngược lại còn có chút tò mò

“Tập Thư, ta như thế này là chết kiểu nào?”

Tập Thư nhìn nàng, ngẩn người “hai tháng qua ta bắt người, không ủ rũ thì chính là gào khóc, ngươi là người duy nhất biết mình đã chết còn cười vui vẻ như vậy. Ngươi chán sống hả?”

Câu hỏi của hắn lại khiến Liễu San San rơi lệ. Chán sống bình thường dùng để mắng chửi người cơ mà.

Nói chuyện vài câu, Tập Thư đã mang nàng hạ xuống. Liễu San San bị sáng ngời trước mặt làm lóa mắt suýt không mở mắt ra được. Tập Thư đã buông tay nàng, nói “chúng ta đến”

Đến? Đến âm tào địa phủ sao?

Liễu San San vừa chậm rãi thích ứng với ánh sáng, vừa ân cần hỏi thăm gia phả đám thuyết thư và con hát. Ai nói địa phủ đen thui chướng khí mù mịt?nếu Tập Thư không nói hắn là Vô Thường thì nàng nhất định nghĩ mình đã thành tiên.

Lúc này đột nhiên vang lên một loạt thanh âm cung kính “Thần Quân đừng hồ nháo nữa, thỉnh Thần Quân lập tức theo chúng ty chức trở về’

Ánh mắt đã thích ứng với ánh sáng, Liễu San San ngây ngốc nhìn đám người ăn mặt lòe loẹt đứng trước mặt mà nàng không biết là ai, tựa như một phái đoàn làm quan, tư thế hết sức cung kính.

Nhìn quanh trừ bỏ đám người này cũng chỉ có nàng và Tập Thư, chẳng lẽ bọn họ đang nói chuyện với nàng? Thần Quân? Đó là cái gì?

Khi Liễu San San còn đang người, đám người trước mặt nàng cũng ngây ra, hai mặt nhìn nhau “làm sao có thể là…”

Có người vừa nhìn vào cuốn giấy trắng giống như thánh chỉ rồi lại nhìn vào mặt nàng, thần sắc cứng ngắc rồi lại cứng ngắc.

Liễu San San tuy thường xuyên bị mọi người chú ý nhưng bị một đám người mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm vẫn là hiếm có. Nàng nghĩ mình là người mới tới liền chủ động phất tay với bọn họ, còn cười rất nhiệt tình. Nhưng người đang cầm cuộn giấy trắng lại giống như thấy quỷ, buông cả cuộn giấy trong tay.

Liễu San San bị tổn thương nặng nề, nhiệt tình, thân mật, tươi cười lại bị người khác xem như thấy quỷ. Tiêu chuẩn thẩm mỹ của âm tào địa phủ đúng là không nói lý

Đang lúc giằng co đột nhiên có một trung niên nma tử mặc tử bào từ sau chạy tới, nhìn bộ dáng cũng là quan to chỉ là Liễu San San không biết quan phục đó là chức vị gì. Người nọ thở hổn hển chạy tới gần, nàng mới nhìn rõ mặt hắn. Tướng mạo không có gì đặc biệt, có điều bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, vóc người khôi ngô, vẻ mặt gì tức giận mà có chút hung tướng

Hắn hung hăng trợn mắt nhìn Tập Thư, nghiến răng hỏi ‘ngươi mang ai về vậy?”

Tập Thư ngẩn ra, cười thiên chân vô tà “không phải là ngài phân phó dẫn vị kia trở về sao?”

Trung niên nam tử liền trán nổi gân xanh, tay nắm thành quyền. Liễu San San nghĩ nếu không có một đám người đang nhìn, hắn nhất định sẽ đánh Tập Thư một trận

Tập Thư lại vô tội nói “Lục đại nhân, sáng sớm ngài đá ta ra khỏi chăn, bảo phải đến phủ Dương Thành làm việc, còn nói đưa Nhạc Thác Thần Quân hôm nay thành thân về đây hay sao?”

Lục đại nhân bạo phát ‘ngươi cũng biết phải mang Nhạc Thác Thần Quân về, vậy ngươi mang ai đến đây?”

“Không phải vị này…”Tập Thư khom người cúi chào Liễu San San, được nửa đường thì dừng lại, quay đầu hỏi ‘Lục đại nhân, hình như ngài chưa nói cho ta biết Nhạc Thác Thần Quân là nam hay nữ”

Lục đại nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, vừa đánh Tập Thư vừa mắng “ngươi là đầu heo hay ngủ đến thành đầu heo hả?Ta bảo ngươi đi đưa tân lang về, ngươi không biết tân lang là nam hay nữ sao?là nam nhân mặc hồng y phục ah. Ngươi nhìn đi, người bên cạnh ngươi là nam hay nữ?”

Lục đại nhân giọng thì lớn, ra tay lại hung hãn, vừa chửi vừa mắng. Liễu San San trốn bên cạnh còn nghe được quyền phong vù vù, mà hắn không hề cố kỵ cũng không sợ đánh chết người. Mà cũng đúng thôi. Nơi này vốn là nơi chỉ người chết mới có thể đến, đương nhiên không sợ chết người rồi

Tập Thư ôm đầu, cũng biết mình đã phạm phải sai lầm lớn ‘ta còn chưa học để phân biệt rõ tân lang và tân nương ah. Phải làm sao bây giờ?”

Lục đại nhân miễn cưỡng dừng tay, nhìn các quan viên đang sững sờ lại quay đầu đá một cước vào mông Tập Thư “mau đi xem lại cho ta, nếu ngươi còn mang sai người lầm canh giờ, lão tử sẽ móc mắt ngươi xuống gắn lên mông ngươi”

Tập Thư vội ôm mông chạy ra ngoài

Lục đại nhân còn hô với theo ‘nhớ rõ là hồng y phục nha”

Liễu San San nghe hắn mắng mà da đầu run lên, đầu óc choáng váng, theo bản năng nhắc nhở hắn “chủ trì lễ quan và người săn sóc dâu cũng mặc quần áo đỏ nha”

Lục đại nhân quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm. Liễu San San vội cúi đầu, ngậm miệng. Tuy Tập Thư bắt sai người nhưng đã là Vô Thường, hẳn sẽ không bị bệnh mù màu hoặc không biết chú rể ở dương gia thế nào, nàng nhắc nhở như vậy là dư thừa rồi

Lục đại nhân đột nhiên nhảy dựng lên, điên cuồng hét lớn về phía Tập Thư ‘tiểu tử, là tân lang nha, ngươi lại bắt sai…”

Tập Thư đã sớm không thấy thân ảnh

Không khí có chút tẻ ngắt

Liễu San San nhìn Lục đại nhân, lại nhìn đám người đang đơ người, muốn làm rõ tình huống nhưng thấy Lục đại nhân còn đang nổi nóng nên không dám hỏi nhiều, chỉ đứng yên sững sờ.

Nơi này không biết là chốn nào trong âm tào địa phủ mà sương trắng mênh mông, dường như bọn họ đang đứng trước một cửa thành thật lớn, rất cao lại bị sương trắng bao phủ, ngẩng đầu chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy nửa cửa thành, phần lớn đều bị ẩn trogn sương mù

Liễu San San sững sờ, suy nghĩ cẩn thận về đoạn đối thoại giữa Lục đại nhân và  Tập Thư. Lẽ ra người Tập Thư phải mang về chính là Nhạc Thác công tử sẽ thành thân với nàng, may mắn là nàng còn chưa gả, nếu không chẳng phải sẽ thành quả phụ sao? có điều ngữ khí của bọn họ khi nhắc tới Nhạc Thác công tử vô cùng cung kính, còn gọi hắn là Nhạc Thác Thần Quân. Nàng vừa hiểu được một chút lại như rơi vào mộng ảo. Thần Quân chẳng phải là tôn xưng đối với thần tiên trên trời sao? còn có một đống người đang đứng ở đây chờ hắn, rốt cuộc Nhạc Thác công tử có thân phận gì?

Không lâu sau Tập Thư đã dẫn theo một nam tử rơi xuống trước mặt bọn họ

Liễu San San lén liếc mắt nhìn nam tử kia một cái, vừa nhìn thấy, nàng đã có chút choáng váng.

Nam tử này tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày vô cùng tuấn tú, một thân hỉ phục tân lang càng làm lộ vẻ phong thần tuấn lãng của hắn. Có điều khóe mắt đuôi lông mày của hắn luôn nhướng lên, tựa hồ đối với ai cũng cười, hiền lành lại có chút phong lưu ngả ngớn. Hắn thấy Liễu San San nhìn lén mình liền xoay người cười với nàng “San San”

Liễu San San tự xưng ở Thôi gia tửu duyệt người vô số, cũng có chút khả năng chống cự nhưng lúc này mới biết mình kiến thức nông cạn, suýt chút nữa bị nụ cười của hắn làm ngất xỉu, ngây ngốc nhìn hắn không nói gì

Bộ dáng của nàng như thế khiến Nhạc Thác thấy buồn cười, đang muốn lên tiếng thì một người ở phía sau đã tiến lên ngăn cản hắn ‘Thần Quân, thỉnh theo chúng ty chức trở về, đừng hồ nháo nữa”

Những người khác cũng vây lại, nhất thời tiếng nói xôn xao ồn ào. Nhạc Thác bị bọn họ lôi kéo, không rảnh để quan tâm Liễu San San

Tập Thư thấy Liễu San San kinh ngạc liền kéo nàng đến bên cạnh giải thích “Nhạc Thác Thần Quân là chất tử của Bắc Cực Tử Vi Đại Đế, trước giờ tính tình có chút hồ nháo, mấy ngày trước đột nhiên nói muốn hạ phàm để thể nghiệm nhân gian, Ngọc Đế Thiên Quân liền chuẩn. Nào ngờ Thần Quân không hài lòng việc để hắn đầu thai đến nhà đế vương, trước khi nhập luân hồi đã lén sửa lại mệnh số, đầu thai sai chỗ. Luân Chuyển Vương sau khi phát hiện ra liền báo cho Thiên Quân, Thiên Quân lập tức ra lệnh cho cc thiên quan đến đón Thần Quân trở về”

Liễu San San càng thêm ngạc nhiên. Thì ra Nhạc Thác đúng là đầu thai lầm chỗ

Giằng co một hồi, đám thiên quan rốt cuộc cũng lôi kéo được Nhạc Thác đi xa, cuối cùng chỉ còn là một đám mây to bay lên. Liễu San San ngẩng đầu nhìn nửa ngày cũng không biết đám mây đó bay về đâu. Có điều lúc này cũng không phải là lúc nghiên cứu các thần tiên kia đi về đâu.

Lúc này trước cửa thành chỉ còn lại Liễu San San và Tập Thư cùng Lục đai nhân

Lục đại nhân thấy những người kia đã đi khuất mới dịu giọng nói với Tập Thư “may mà lần này không sai?” lại hoài nghi hỏi ‘sao trở về nhanh vậy? lần này ngươi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ai là tân nương sao?”

Tập Thư ngượng ngùng cười “không, lúc trước đã bắt lầm người, lần này ta không dám khinh suất nữa. Nhìn thấy một đám người mặc đồ đỏ, ta không phân biệt được liền tìm một người hỏi xem ai là tân lang, sau khi người nọ chỉ cho ta biết, ta liền mang Thần Quân trở lại”

Lục đại nhân tán thưởng gật đầu, lại hỏi “ngươi nói tìm người hỏ, đã hỏi thế nào?”

Tập Thư thản nhiên nói ‘ta hiện hình hỏi một lão đầu bên cạnh tân lang là ai, hắn cũng không nhìn thấy ta, chỉ về phía trước nói nam nhân mặc hồng y phức tạp nhất chính là tân lang, vậy nên ta mới biết”

Lục đại nhân trầm mặc một hồi rồi nhảy dựng lên, đánh Tập Thư “ngươi, đồ chết bằm, ngươi có thấy Vô Thường nào đi câu hồn còn hiện hình tìm người hỏi chưa? ngươi là heo sao?”

“A! Cứu mạng a… Lục đại nhân ta sai lầm rồi, lần sau nhất định không…”

“Ngươi còn muốn có lần sau?!”

Liễu San San nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, hỏi ‘vậy…ta làm sao bây giờ?”

Hai người đang đánh, đang cầu xin tha thứ lập tức im bặt

Lục đại nhân nhìn nàng, lại nhìn Tập Thư, sau đó đá hắn một cước “mau đưa người về hoàn dương”

Liễu San San vốn nghĩ vậy là xong, không ngờ đây chỉ mới là bắt đầu.

Tập Thư đưa nàng lơ lửng giữa không trung, nhìn tiểu mộ phần bên dưới, tò mò hỏi ‘ta nghe nói ở nhân gian khi người ta chết đi phải quàn mấy ngày, làm đủ lễ cúng bái gì đó, sao nhanh vậy đã chôn rồi?” 
Bình Luận (0)
Comment