Âm Tào Địa Phủ

Chương 27

Hành Tư đang ngồi trước bàn nghiên cứu mấy món đồ chơi ban ngày mua được như tượng đất, con diều, trống bỏi…liếc mắt nhìn Liễu San San, khó hiểu hỏi ‘ngươi chưa thấy qua trời tối sao?” 

“Đương nhiên đã thấy qua ah, nhưng ở buổi tối ở âm tào địa phủ không có tối đen, giống y như hoàng hôn ở thế gian, cũng không nhìn thấy trăng sao. Ta đã lâu không nhìn thấy đêm tối như bây giờ rồi’

Hành Tư tiếp tục cúi đầu nghiên cứu đồ chơi, Liễu San San tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời

Đường phố rực rỡ ánh đèn, mà lúc này bọn họ đang ở cùng một phòng thượng hạng của khách điếm Duyệt Lai

Đúng vậy, chính là một phòng

Khách điếm Duyệt Lai là khách điếm lớn nhất phủ Dương Thành, trừ ngày quốc khánh hoặc là ngày hội đặc biệt mới hết chỗ, bình thường không hề thiếu phòng. Mà lúc Hành Tư và Liễu San San đến đây cũng không phải là ngày đặc biệt gì, cho nên bọn họ ngủ chung một phòng không phải vì khách điếm không đủ phòng, còn muốn biết nguyên nhân vì sao thì phải quay lại vào buổi chiều, khi bọn họ đi tìm khách điếm để nghỉ trọ.

Ăn cơm chiều xong, Liễu San San nhìn thấy đối diện tiệm cơm là Duyệt Lai khách điếm nổi tiếng khắp phủ Dương Thành mà khi nàng còn sống cũng đã biết đến, liền lười tìm chỗ khác, quyết định đến đó nghỉ trọ. Hành Tư lại không có hiểu biết gì về khách điếm ở thế gian cho nên không có ý kiến gì.Tuy nhiên trước khi đi vào, Liễu San San mới chợt nhớ ra lão bản của Duyệt Lai khách điếm năm xưa vô cùng gian trá, chỉ nhận tiền không nhận người, còn cùng các ông chủ khách điếm khác trong thành định ra rất nhiều luật lệ bá vương. Tỷ như có người muốn ở trò, nếu đi hai người thì sẽ nói chỉ còn một phòng; hoặc là phải chung phòng hoặc là ngủ chung giường mà đa số mọi người đều không chấp nhận hai phương án này. Thế là lão bản mới làm bộ làm tịch nói sẽ lấy phòng dự định để cho người khác cho bọn họ ở trước nhưng phải trả phí đền bù cho khách nhân, trên thực tế là phòng trống không có ai ở nhưng lão bản muốn kiếm thêm liền giở trò này, mà khách trọ đa phần cũng không rảnh để tìm hiểu, đều chấp nhập trả thêm tiền. Không biết lão bản hiện nay đã cải tà quy chính hay vẫn gian trá nhưng Liễu San San vẫn nói những điều này với Hành Tư, để hắn chuẩn bị tâm lý và tiền bạc, tránh tới lúc phải giải thích phiền toái

Hành Tư nghe xong, nhíu mày hỏi “như thế gọi là gian thương?”

Liễu San San gật đầu “không gian không giàu”

“Thế thì không cho”

Cho nên mới có chuyện lúc này bọn họ cùng ở chung trong mộ phòng. Tuy ngân phiếu bọn họ dùng là do Hành Tư lấy lá cây biến thành, có xài phung phí cũng không tiếc nhưng Liễu San San vẫn nhớ kỹ hành vi keo kiệt của Hành Tư khi khắc tên hắn trên bùa hộ mạng cho nàng, vì thế chuyện hắn không chịu trả thêm tiền khách sạn ngoài quy định cũng là bình thường.

Nhưng lúc này, Liễu San San nhìn cái giường lớn duy nhất trong phòng, trong lòng lại cực kỳ đau khổ. Nếu luận nam nữ có khác thì nàng và Hành Tư chắc chắn không thể cùng nằm trên một giường; nếu luận về cấp bậc thân phận, nàng không thể nào ngủ trên giường, có điều ngủ trên sàn thật là khó chịu 

Liễu San San nhàm chán ngáp mấy cái, lại không muốn ngủ trên sàn, đành phải ngồi trên ghế ôm chén trà, ý đồ nâng cao tinh thần

Hành Tư vẫn còn nghiên cứu mấy món đồ chơi, rã tượng đất ra làm nhiều mảnh rồi lại ráp lại. Liễu San San nhìn hắn chơi đến quên trời đất, lại ngáp thêm mấy cái, cả bình trà chui vào bụng nên ngay cả đặt cái chén lên bàn cũng lười, cứ thế mà ôm cái chén không ngồi trên ghế. Đang mơ mơ màng màng đột nhiên dưới sàn nhà có tiếng động, có thứ gì đó xông ra khiến nàng bị dọa đến tỉnh thần, lập tức phóng chén trà trong tay qua, vật mới chui ra từ sàn nhà liền lập tức chìm xuống, chỉ còn chén trà rơi trên sàn khiến Liễu San San ngẩn ngơ.

Hành Tư nghe được tiếng động, ngẩng đầu hỏi “ngươi làm gì vậy?”

Liễu San San nhảy đến sau lưng hắn, chỉ vào sàn nhà, run run nói “ở đó có quái vật?”

“Quái vật?”

Hành Tư quay đầu nhìn trên sàn nhà chỉ còn cái chén, vừa lúc nhìn thấy một tiểu lão nhân tay cầm quải trượng xông ra từ sàn nhà, vòng vo hai vòng mới tìm được phương hướng chính xác, cúi đầu cung kính nói với Hành Tư “tiểu thần là thổ địa phủ Dương Thành, hôm nay cảm giác có tiên giả giá lâm trong thành, tiếp đón chậm trễ, mong Hành Tư quân đừng trách”

Thì ra quái vật trong miệng Liễu San San chính là thổ địa phủ Dương Thành

Thổ địa lạy Hành Tư xong, quay sang nói với Liễu San San “thủ pháp của cô nương thật chuẩn xác, cũng may lực đạo không nặng, nếu không tiểu lão nhân đã bị đè xuống dưới”

Liễu San San nhìn thổ địa vẻ mặt hớn hở, không có chút tức giận liền liên tục xin lỗi

Thổ địa biết có tiên giả giá lâm, theo phép tắc liền đến thỉnh an, khách sáo vài câu với Hành Tư xong liền quay vòng quanh Liễu San San, hỏi ‘cô nương là phàm nhân?”

“Phải”

Liễu San San đang nghĩ, không biết có phải Thổ địa cảm thấy thần tiên và phàm nhân ở chung rất không bình thường, nhưng chưa kịp hỏi đã nghe Thổ địa nói tiếp “phương danh của cô nương là Liễu San San?”

“Sao ngươi biết?” nàng còn chưa nói gì đã bị người ta nắm rõ thân phận danh tính, rốt cuộc đây là thổ địa hay là bán tiên?

Thổ địa lại hớn hở vuốt vuốt chòm râu, nói “cô nương không cần kinh ngạc. Mười năm trước, khi Nhạc Thác quân xuống thể nghiệm phàm trần là tiểu lão nhân ta phụng mệnh chiếu ứng, lại không biết khi đó Nhạc Thác quân đã lén sửa sổ sinh mệnh của mình, mấy ngày đó ta lại uống rượu say, nhất thời tra không ra, cho đến khi nghe nói Nhạc Thác quân thành thân liền vào thành xem náo nhiệt mới biết đã xảy ra sai lầm lớn, vội vàng báo với Ngọc Đế Thiên Quân. Việc này gây ra không ít phiền toái, tiểu lão nhân ta xem như rời bỏ chức trách, bị phạt về nhà nhổ củ cải hai tháng, ngày hôm trước mới quay về phủ Dương Thành, đối với cô nương đương nhiên có ấn tượng sâu sắc. Nghe nói Phán quan khi thỉnh hồi Nhạc Thác quân đã bắt lầm cô nương, vậy thời gian qua cô nương sống có tốt không?” 

Liễu San San nhìn khuôn mặt tươi cười của Thổ địa mà như hóa đá. Theo lời hắn nói, Nhạc Thác lúc trước lén sửa mệnh cách của mình, đến nhà nàng cầu hôn đều do Thổ địa uống rượu say nên báo cáo trễ? mà nàng chết oan trên đường thành thân cũng do hắn uống say mà hỏng việc?

Nghĩ thông suốt, Liễu San San lập tức đưa tay bóp cổ Thổ địa “ngươi, lão nhân vô liêm sỉ đáng chết này, thì ra kẻ hại ta chết là ngươi. Ngươi uống thêm hai bầu rượu, ta liền mất mạng. Sao ngươi không ở nhà nhổ củ cải cả đời đi”

Thổ địa nhìn bộ dáng hùng hổ của nàng liền quay đầu bỏ chạy, thấy Liễu San San vẫn đuổi theo liền vừa trốn vừa la, không chút hình tượng, may mà Hành Tư nhìn không được, đưa tay kéo sau cổ Liễu San San

Liễu San San bị xách nên không thể đi tới, tay còn quơ trong không trung, giơ nanh múa vuốt

Thổ địa dừng lại, sửa sang xiêm y, thở dài nói với Liễu San San “Liễu cô nương xin bớt giận, lúc trước là tiểu lão nhân sơ suất làm liên lụy đến cô nương, ngày sau nếu có việc gì có thể giúp đỡ, tiểu lão nhân chắc chắn nghĩa bất dung từ’ lại quay sang nói với Hành Tư “ Đa tạ Hành Tư quân đã giúp, tiểu thần cáo từ” nói xong vái Hành Tư một cái rồi độn thổ biến mất

Hành Tư buông tay, Liễu San San vẫn chưa nguôi giận, ngồi xuống ghế

Hành Tư ngạc nhiên hỏi “không phải lúc trước ngươi ngươi ngại số mệnh mình hai mươi năm sau quá khổ, cảm thấy may mắn đã chết sớm sao? hiện giờ lại tức giận là thế nào?”

Liễu San San hừ lạnh “ta mệnh khổ cùng với việc hắn bỏ rơi nhiệm vụ hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Thổ địa không tận chức như vậy, đừng nói là phạt về nhà nhổ củ cải, có biến hắn thành củ cải cũng tiện nghi cho hắn. Còn nói gì ngày sau hỗ trợ ta, sau này ta chuyển thế đầu rồi làm sao còn nhớ rõ chuyện đời này, càng không nói đến chuyện hắn thiếu ta”

Liễu San San còn chưa oán giận xong, cửa phòng đã bị người dùng lực đá văng, ba tráng hán khôi ngô đi vào. Hành Tư và Liễu San San cùng quay đầu nhìn, thấy ba người tay cầm ấm trà, tay ôm điểm tâm, còn có người trên vai vắt khăn lụa

Liễu San San giật mình một lúc, nói ‘người phục vụ phòng?”

Hành Tư liền hỏi “phục vụ phòng là gì?”

“Là tiểu nhị trong khách điếm đến phòng đưa nước ấm, thức ăn” Nhưng mà bọn họ không kêu phục vụ, sao đám người này lại đá cửa xông vào? chẳng lẽ lão bản đương nhiệm của Duyệt Lai khách điếm tham tiền đến mức ngay cả việc phục vụ phòng cũng là cưỡng ép?

Liễu San San nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn ba người kia, nghi hoặc hỏi ‘tiểu nhị, dù các ngươi mạnh mẽ muốn cung cấp dịch vụ đi chăng nữa, nhưng đem song cửa sổ đặt lên đầu để làm gì vậy?”

Trong phòng nhất thời lâm vào trầm tư

Hành Tư cẩn thận nhìn ba người kia, sau đó hỏi Liễu San San “tiểu nhị đến phòng phục vụ khách còn mang theo đao sao?”

Ba đại hán thấy bọn họ hoàn toàn không có ý thức bị đánh cướp, tức giận la lên “bọn phàm phu tục tử các ngươi, có mắt không thấy thái sơn, gia gia là Phi Môn đại tặc uy chấn giang hồ đây. Mau bó tay chịu trói, giao ra tài vật thì gia gia tha cho các ngươi khỏi chết” 

Có lẽ vì bênh cạnh có một đại tôn phật vô cùng lợi hại nên Liễu San San không hề thấy lo lắng, khẩn trương vì bị cướp, nghe ba đại hán mặt bịt khăn đen tự xưng là Phi môn đạo tặc, nàng liền cười thành tiếng

Ba đại hán mặ màu run rẩy, tên cầm đầu lập tức rút đao xông tới

Hán tử cầm bình trà liền nhỏ giọng nói ‘lão đại, bình tĩnh”

Lão đại quay đầu trừng hắn ‘bình tĩnh cái con khỉ, chúng ta làm trộm cướp đương nhiên phải có lòng tự trọng, sao có thể để cho một nữ nhân vũ nhục như vậy?”

Đại hán cầm thực hộp phụ họa “đúng, cho hai tên chuột nhắt không biết gì thấy sự lợi hại của chúng ta”

Lúc này, Liễu San San mới nghe được vài tiếng rên la từ bên ngoài, thanh âm giống như miệng bị bịt kín vọng lại, xem ra những người khác ở trong khách điếm đều bị trói lại mà nàng vừa rồi mải lo đuổi đánh thổ địa nên không chú ý

Hành Tư thản nhiên hỏi ‘bọn họ đang làm gì?”

Liễu San San nghĩ thần tiên chắc không bị cướp, Hành Tư không thể hiểu rõ việc này, liền giải thích “giết người phóng hỏa, cướp của phá nhà, giết nam hãm nữ, không việc ác nào không làm. Tên khoa học là cướp, tục xưng đạo tặc”

“À, có nghe nói” Hành Tư lại đánh giá ba đại hán kia “tất cả đều có bộ dạng này sao?”

Ba đại hán hung hăn trừng hắn ‘tiểu bạch kiểm ngươi nói cái gì?”

Tiểu bạch kiểm?

Liễu San San cảm thấy ba đại hán này mới đúng là chuột nhắt không biết lợi hại

Hành Tư vẫn vân đạm phong khinh hỏi tiếp “các ngươi không phải là Phi Môn đạo tặc sao?sao lúc nãy lại đi vào từ cửa sổ?”

Trọng tâm đâu phải vấn đề này

Ba đại hán ngẩn người, lão đại kích động đáp “vừa rồi chúng ta vào khách điếm bằng cửa chính rồi ah”

Hai đại hán phía sau liền nói “đại ca, giải thích với hắn làm gì, chính sự quan trọng hơn”

Lão đại lập tức nghiêm mặt, rống lên những lời thoại của kịch bản ăn cướp lần nữa

Liễu San San chưa từng bị cướp nhưng nàng vẫn cảm thấy ba người này là tới diễn kịch chứ không phải đi cướp. Thấy Hành Tư vẫn bất vi sở động, nàng đột nhiên tò mò muốn biết một thần tiên keo kiệt bị cướp thì có dáng vẻ thế nào

Hành Tư mặt không thay đổi đáp “không có tiền”

Quả nhiên…

Lão đại lập tức vung đao lên chém xuống bàn “thúi lắm. Các ngươi thế này mà không có tiền? cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao? mau trói những kẻ không tự giác này lại, lão tử tự mình lục soát”

Hai đại hán phía sau lập tức rút dây thừng ra, tiến lên, muốn trói Hành Tư lại

Liễu San San chẳng những không lo lắng, còn mang theo chén trà trốn phía sau giường, chuẩn bị xem Hành Tư bị cướp. Sau đó…nàng trợn tròn mắt

Hành Tư không chút phản kháng, để mặc hai người kia kéo hắn đứng lên, trói lại

Liễu San San trợn mắt há mồm, đột nhiên nghĩ có phải vì Hành Tư biến thành phàm nhân nên không thể dùng pháp thuật?

Nàng đang lo lắng nhìn hắn bị trói chặt vào cột nhà, đột nhiên bên tai vang lên thanh âm của Hành Tư “cho tới giờ chưa từng bị cướp, muốn thể nghiệm một chút, đừng lo”

Liễu San San sửng sốt, nàng luôn mở to mắt nhìn hắn, không hể thấy hắn mở miệng mà ba đại hán kia dường như cũng không nghe được hắn nói chuyện

Ba đại hán kia trói Hành Tư xong, ánh mắt liền nhìn về phía Liễu San San

Liễu San San nghĩ, nếu Hành Tư muốn thể nghiệm cuộc sống, nàng làm thuộc hạ đương nhiên nghĩa bất dung từ mà đi theo hắn, vì thế liền để mặc cho đại hán kia trói nàng lại

Hai đại hán kia nhìn kỹ nàng, đột nhiên vui sướng nói với lão đại “đại ca, nữ nhân này bộ dáng rất khá, hay là đưa về làm áp trại phu nhân của ngươi?”

Có lẽ vì khăn che mặt nên lúc trước bọn họ không nhìn kỹ mặt của Liễu San San, nghe vậy lão đại cũng tiến lên nhìn nhìn, gật đầu nói “không tệ, chúng ta muốn kiến sơn lập trại, hôm nay liền lấy áp trại phu nhân trước”

“Hắc hắc, tiểu nương tử, ngoan ngoãn đi cùng ca ca, ca ca cam đoan không bạc đãi ngươi” lão đại nói xong liền tiến lên kéo Liễu San San

Tình huống như thế, Liễu San San không thể bình tĩnh được nữa, vội nhích tới trốn sau Hành Tư, nhỏ giọng nói “phủ quân đại nhân, ngươi thể nghiệm đủ chưa?nguy hiểm cận kề rồi kìa”

Còn chưa nói xong, lão đại ta tiến lên kéo lấy tay nàng “hắc hắc, tiểu nương tử thật đáng yêu, còn gọi hắn là phu quân gì nữa, từ nay phu quân của ngươi chính là ca ca, ngoan ngoãn theo ta trở về đi”

Phu quân…

Liễu San San run rẩy khóe miệng, cảm thấy toàn thân nổi da gà, thấy đại hán kia đã xông tới lại không biết Hành Tư muốn thể nghiệm tới lúc nào, tình thế cấp bách, bắt đầu tay đấm chân đá loạn xạ. Nàng đương nhiên không nghĩ nàng có thể đánh ngã mấy đại hán vạm vỡ này, đây chỉ là phản ứng bản năng nhưng thật bất ngờ là lão đại đang nắm tay nàng đã bị nàng hất văng ra xa. Hai đại hán kia cũng trợn mắt há mồm nhìn lão đại nhà mình bị dán dính vào tường, không nhúc nhích, sau đó quay đầu nhìn Liễu San San, không tự chủ mà lui ra sau từng bước

Liễu San San đầu tiên quay đầu nhìn Hành Tư, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi là do hắn ra tay

Nhưng Hành Tư lại không giống nam tử trong kịch, hắn không tự cởi trói hay quanh thân hiện ra tiên quang, ngược lại còn tươi cười với nàng, ôn hòa khẩn thiết nói ‘vừa rồi vị tráng sĩ kia nói đúng, còn phải nhờ nương tử tới cứu vi phu ah”

Liễu San San quả thật muốn điên, lại không thể tiến lên đánh vào cái mặt đáng ghét của Hành Tư. Có phải ngươi quá nhập vai rồi không? còn muốn diễn tới lúc nào?

Hai đại hán còn lại nhìn nhau, sau đó một người nói “ba người chúng ta ra giang hồ lâu như vậy, chẳng lẽ lại sợ một tiểu cô nương, truyền ra ngoài thì chúng ta không thể lăn lộn được nữa, mau đưa nàng cho đại ca xả giận” dứt lời tay nắm chặt đao, từng bước một tiến về phía Liễu San San

Quan binh, bộ khoái trong thành nhận được tin vội vàng chạy tới, thấy chưởng quầy, tiểu nhị và khách nhân đều bị trói thành bánh chưng, hỏi ra mới biết có ba tên cướp trói bọn họ lại, muốn cướp của nhưng đi vào một gian thượng phòng hồi lâu lại chưa thấy ra, nghe có tiếng nữ tử gào lên cùng tiếng va chạm như là đánh nhau, lúc này lại không có động tĩnh gì.

Quan binh thầm nghĩ không ổn, vội bày trận địa sẵn sàng đón địch, đứng trước cửa phòng vài bước, còn đang do dự có nên phá cửa vào hay không thì cửa phòng đã mở ra, một đôi nam nữ trẻ tuổi đi ra. Nam nhân quần áo hơi nhăn mà nữ tử thì tóc tai hơi rối. Thấy thế, chúng quan binh đều mờ mịt nhìn nhau, mà hai người kia nhìn thấy bọn họ cũng nghi hoặc đứng lại

Nàng kia tinh tế đánh giá trang phục và đạo cụ của quan binh, sau đó đi cà nhắc đến nói nhỏ với nam tử kia, thấy hắn gật đầu liền nghiêng người, nói với nha dịch “người ở bên trong, các ngươi vào bắt đi”

Đám quan binh vội xông vào phòng, nhìn thấy ba đại hán vạm vỡ bị dây thừng trói chặt, xếp ngay ngắn nơi góc tường thì cả đám đều như bị cấm thanh. Như thế này thì đưa đi luôn chứ còn bắt gì nữa?

Bọn cướp bị quan binh đưa đi, Hành Tư lập tức bị những người trong khách điếm vây quanh

Liễu San San im lặng nhìn mọi người vây quanh Hành Tư cảm tạ, trong lòng thầm oán: rõ ràng đánh người, trói người đều là nàng, vì sao bọn họ chẳng hỏi tiếng nào đã tự động nhận định Hành Tư là anh hùng chứ? Đương nhiên, người ra sức là nàng nhưng bản lĩnh thực sự là của Hành Tư vì thế nàng chỉ có thể tiếp tục im lặng, ngồi xuống bên bàn uống trà

Chưởng quầy lấy tư cách là chủ nhân, yêu cầu mọi người giải tán lại ân cần mời Hành Tư ngồi xuống, cười tươi như hoa cúc, hoàn toàn không nhớ lại  lúc trước Hành Tư vì không muốn trả thêm tiền thuê phòng mà bày sắc mặt khó coi thế nào “công tử trừ bạo giúp yếu, bản lĩnh cao như thế, nhất định là thần tiên giáng thế ah”

Hành Tư nhìn hắn, nghiêm túc hỏi ‘sao ngươi nhận ra?”

Chưởng quầy đơ người, hồi lâu không biết nên nói gì

Liễu San San đành lên tiếng hòa giải ‘haha, phủ quân nhà ta thích nói giỡn, chưởng quầy đừng để trong lòng”

Chưởng quầy đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách “không có gì, thích nói giỡn là chuyện tốt. Công tử khôi hài như thế, thiếu phu nhân lại mỹ mạo vô song. Hai vị đúng là trời đất tạo nên”

Liễu San San cạn lời, nghĩ nghĩ mới thấy hài âm đúng là chết người, chuyện này xong nhất định phải thay đổi xưng hô với Hành Tư thôi

Đột nhiên lúc này lại có một đội quan binh tiến vào, đi đầu là một võ quan, tiến đến trước mặt Hành Tư và Liễu San San vái chào, rồi mời hai người đi theo hắn

Thì ra ba đạo tặc kia ỷ có chút công phu nên gây hại cho xã hội đã lâu, bên trên đã lệnh cho Tri phủ phủ Dương Thành trong một tháng phải bắt được người,  nhưng kỳ hạn đã tới mà đám nha dịch vẫn thúc thủ vô sách, Tri phủ phủ Dương Thành đã mất ngủ mấy đêm, nay Hành Tư giúp được việc này thật đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi. Tri phủ đại nhân vừa nhận được tin liền phái người mời bọn họ đến phủ để giáp mặ nói lời cảm tạ. 
Bình Luận (0)
Comment