Âm Tào Địa Phủ

Chương 56

Trở lại Chuyển Sinh điện, đèn đuốc rực rỡ 

Dực San và Hành Tư vừa vào cửa đã được Thái Thượng Lão Quân thông báo hai tin tức

Một là của Thái Thượng Lão Quân: Tàng Vương phái tiên sử đến thông báo, nói bên cạnh hắn gần đây trống một vị trí, lại nhất thời không tìm được người thích hợp nên để Hợp Nghiêm thế vào. Lão nhân gia hắn thấy Hành Tư giữ chức Luân Chuyển Vương biểu hiện khá tốt, mà Hợp Nghiêm sẽ không trở về tục chức ngay nên Hành Tư tạm thời cứ giữ nguyên vị trí, phải làm tới khi nào thì xem tình hình cụ thể rồi tính

Một là của Nghi Địch nhờ Thái Thượng Lão Quân nhắc giùm: hắn cảm thấy Dực San gần đây chỉ chú tâm lo cho Chuyển Sinh điện, ngày sau gả cho người càng không có tâm tư chiếu khán tửu diếu, mà năm đó Tang Cách hủy rượu cho hắn còn chưa có đền nên tạm thời để nàng thay hắn trông coi tửu diếu xem như bồi thường, dù sao rượu cũng đã ủ sẵn, chỉ cần có người canh chừng nơi đó thôi.

Dực San trước đó còn phát sầu vì ngày sau không có danh chính ngôn thuận ở lại Chuyển Sinh, lúc này thì tất cả đều đã được giải quyết dễ dàng. Chỉ có điều hai chuyện này tình cờ xảy ra hay do Nghi Địch và Thái Thượng Lão Quân cố ý cho phát sinh thì nàng lười suy nghĩ

“San San, lúc trước lão phu đã nói ngươi chớ quên trở về nấu cơm, ngươi lại kéo dài mãi tới giờ mới về, giờ cơm chiều cũng đã qua, lát nữa đừng quên làm thức ăn khuya cho lão phu nha. Ah, đúng rồi, Nghi Địch có nhờ lão phu nói với ngươi một tiếng, khi ngươi làm phàm nhân đã ủ ra loại rượu thích hợp cho Ấn Trì tửu lượng kém uống, nên hắn cho ngươi hai ngày ủ giúp hắn vài hủ”

Dực San nhìn một vòng hỏi “sư phụ ta đâu? Không ở Chuyển Sinh điện sao?” Nghi Địch lại yên tâm để Thái Thượng Lão Quân truyền lời giúp hắn? không sợ Thái Thượng Lão Quân nổi hứng, vặn vẹo ý của hắn sao?

Thái Thượng Lão Quân lắc lắc phất trần, cười đế cao thâm “có ở đây nhưng vẫn ở trong phòng không chịu ra ngoài, có trời mới biết là vì sao nha. À, Ấn Trì cũng ở bên trong không có ra ngoài”

Ngươi thật sự không biết hắn ở bên trong làm gì hay là cố ý lôi Ấn Trì vào?

Dực San hồ nghi nhìn Thái Thượng Lão Quân nhưng cũng không hỏi nhiều, tuy vậy trên đường về phòng vẫn nhịn không được hỏi Hành Tư ‘sư phụ ta bình thường không thích ở trong phòng nhất, nay lại cùng Ấn Trì ở trong phòng hơn nửa ngày. Ngươi nói xem, hắn sẽ không thừa dịp hôm nay chúng ta không ở đây mà đem Ấn Trì…thế nào chứ?” 

Hành Tư nhớ lại quần áo cùng dấu răng trên người Nghi Địch sáng nay, nói ‘bọn họ không phải sớm đã thế sao?”

Khi đi ngang qua phòng Nghi Địch, thấy bên trong đèn đuốc sáng ngời, soi rõ bóng người bên cửa sổ, chính là Ấn Trì

Dực San híp mắt nhìn lén hồi lâu, có chút khó hiểu ‘rốt cuộc bọn họ ở trong phòng làm gì? động tác này của Ấn Trì sao giống như xe chỉ luồn kim, làm nữ công ah?” điều này không có khả năng ah…

Thực tế là Dực San không có nhìn lầm, Long cung Thất công tử Ấn Trì quả thật đang xe chỉ luồn kim, làm nữ công.

Ấn Trì vùi đầu làm châm tuyến, nhưng khi nhìn lại thành quả nửa ngày cùng hồi tưởng sự tình xảy ra hôm nay, hắn liền hận không thể đập đầu vào tường.

Sáng sớm hôm nay, Thái  Thượng Lão Quân mang theo Dực Lam, Dực San đi cùng Hành Tư, đám người Tất Trì cũng vào vị trí công việc, hậu viện chỉ còn lại hắn và Nghi Địch. Mà hắn sau khi chạy trối chết ra khỏi phòng liền không dám nhìn Nghi Địch như đối phương lại làm như chưa có gì xảy ra, nhàm chán nhìn trời rồi rũ hắn cùng đi dạo địa phủ. Làm một thần tiên tiểu bối lại chẳng có chức vị gì, thân phận Đông Hải long cung Thất hoàng tử không đủ để hắn phản đối lời của thượng cổ chi thần như Nghi Địch, đành thành thật cúi đầu theo Nghi Địch ra khỏi Chuyển Sinh điện.

Tuy nhìn theo dấu vết trên người Nghi Địch thì đúng là hắn đã làm ra chuyện vô liêm sỉ nhưng mà rốt cuộc là làm như thế nào?Ấn Trì chợt nhớ tới da thịt mịn màng cùng tư thế nằm ngủ của Nghi Địch. Dáng vẻ ngủ say, quần áo tóc tai tán loạn, giống y như bộ dáng hắn nhìn thấy trong xuân cung đồ.

Ấn Trì mải suy nghĩ miên man, đột nhiên nghe phịch một cái, phục hồi tinh thần mới phát hiện hắn đã đụng vào người Nghi Địch, vội vàng xin lỗi

Nghi Địch tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn “vừa quay đầu liền thấy ngươi vẻ mặt sầu khổ, nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy, gọi ngươi hai ba tiếng cũng không nghe?”

Ấn Trì cười cười có lệ

Nghi Địch tựa hồ không quá kiêu ngoại, thái độ luôn ôn hòa thân thiết, dễ gần làm cho người ta hiểu lầm hắn là một tiểu tiên nhàn tản. Nhưng sao bị hắn cào rồi lại bóp cổ mà hoàn toàn không để ý đến?hơn nữa với trình độ pháp thuật rách nát của hắn, Nghi Địch muốn chế trụ hắn chỉ là một cái phất tay. Nhưng vì sao lại không có phản ứng gì hết?

Tuy Ấn Trì không quen Nghi Địch, trước đó cũng chưa từng gặp mặt nhưng hắn thường xuyên theo các ca ca ra ngoài, cũng nghe được tin đồn  về Nghi Địch. Chưởng rượu tư thần dung mạo xuất chúng, phong lưu phóng khoáng, tiên thuật tu vi không cần phải nói, kỹ năng ủ rượu càng cao siêu nhưng lại có sở thích khác thường, tình sử phong nguyệt vô cùng bê bối, nghe nói nam tiên mỹ mạo bị hắn gặp gỡ, trừ người có thân phận cao khiến hắn không thể động tới thì tám, chín phần đều bị hắn đùa giỡn chiếm tiện nghi, tiểu tiên bị hắn đẩy ngã vô số kể. Nhưng sau khi tiếp xúc, hắn thấy tửu quỷ háo sắc trong truyền thuyết này dù có chút bất cần đời nhưng không có hành động vô sỉ như lời đồn. Ấn Trì liền cảm thấy lời đồn nói quá hoặc do Nghi Địch làm việc không quy củ như các thần tiên viễn cổ khác lại nhiều năm hành tung bất định mới bị các tiểu tiên truyền đi thành như vậy 

Lời đồn từng khiến hắn tưởng tượng miên man nhưng trước mắt lại là sự thật tàn khốc. Nếu dựa vào lời đồn thì chuyện tối hôm qua đối với Nghi Địch có lẽ không cần phải ngăn cản, ngược lại còn biết tận dụng thời cơ mà thuận nước đẩy thuyền ah.

Nghĩ đến đây, tư duy củ Ấn Trì lại rối loạn, ma xuy quỷ khiến, hắn lại thành thật nói ‘vãn bối đang nghĩ tối qua rốt cuộc đã làm gì với ngài”

Nếu Nghi Địch làm gì hắn nhưng vậy không hay ho nhất là hắn bị chiếm chút tiện nghi nhưng nếu không…Ấn Trì không dám nghĩ tới kết cục của mình

Nghi Địch có chút bất ngờ, không nghĩ Ấn Trì lại hỏi thẳng như vậy, miễn cưỡng cười cười ‘ngươi không làm gì ta cả, chỉ là mượn hơi rượu mà phá hỏng quần áo của ta, cào cắn ta mấy cái thôi”

Ấn Trì lén lút nhẹ nhàng thở ra.

Nghi Địch lại thản nhiên nói tiếp ‘có điều ta luôn không thể từ chối người khác chủ động, hơn nữa tối qua uống hơi nhiều, cho nên thấy ngươi nhiệt tình như vậy…chậc, nhìn biểu hiện tối qua của ngươi, hẳn là trước đó chưa biết mùi đời phải không?”

Ấn Trì cảm giác trong đầu ầm vang một tiếng, cả người đơ như khúc gỗ. Nghi Địch nói hàm súc lại trực tiếp như thế, hắn có là đầu heo cũng hiểu được ý tứ trong đó

Ấn Trì mặt đỏ tai hồng, hồi lâu mới gian nan lên tiếng “Nghi Địch Tư Thần, ngài nói giỡn với vãn bối phải không, nếu thực sự là thế, ta…ta sao có thể tỉnh lại mà không có cảm giác đau đớn gì?” Tam ca hắn có noi, nếu ở bên dưới, mông sẽ đau, mà nếu mông khôn đau thì…chẳng lẽ hắn là kèo trên?

Má ơi, hắn còn trẻ, còn có nhiều chuyện chưa làm nha…

Nghi Địch nhìn thần sắc bi ai muốn chết của Ấn Trì, ánh mắt liếc xuống thân dưới của hắn “ngươi không có cảm giác gì?”

Ấn Trì vội lắc đầu, mặt càng đỏ hơn

Nghi Địch nói tiếp “ngươi cắn ta thành như vậy, ta sợ ngươi lần đầu tiên sẽ chịu không nổi liền giúp ngươi thư hoãn một chút, còn cho thêm chút dược nên ngươi không có cảm giác gì là đúng rồi. Sáng nay còn định giúp ngươi bôi thêm một lần nữa, ai ngờ ngươi vừa tỉnh dậy đã bỏ chạy” nói xong còn quăng một bình thuốc nhỏ cho Ấn Trì “thật ra không có gì trở ngại, không bôi thuốc cũng không sao, nếu ngươi lo lắng thì giữ lại dùng đi”

Ấn Trì biết loại dược này, vì Tam ca hắn có mấy hồ bằng cẩu hữu đoạn tụ nên thường làm giúp bọn họ quy ngư cao…dù sao Đông Hải rất nhiều mấy loại dược này. Tam ca hắn từng tươi cười cao thâm nói với hắn rằng loại dược này chuyên cung cấp người ở bên dưới dùng

Ấn Trì nhìn bình thuốc nhỏ, thanh âm ầm vang trong đầu từ xa tới gần, vang vọng không dứt. Cũng may hắn không có đè Nghi Địch nhưng mà Nghi Địch lại đè hắn…Từ đó Ấn Trì đầu óc tê dại cho đến khi Tắc Thủ từ thiên đình quay về lại bị Nghi Địch đạp trở về, hắn vẫn còn ngây dại

Sau khi trở lại Chuyển Sinh điện, Nghi Địch cảm thấy chuyện của Dực San đã chắc thắng, lười lãng phí khí lực đến Lăng Tiêu điện giúp vui, lại không có chuyện gì làm nên tính ra ngoài đi dạo

Lúc này Ấn Trì mới vừa phục hồi tinh thần, thấy Nghi Địch bộ dáng như muốn lôi hắn ra ngoài, vội xua tay nói ‘Tư Thần, ngài đi một mình đi, vãn bối không đi”

“Vì sao?”

Ấn Trì đảo mắt một vòng, dừng lại trên người Nghi Địch, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng “vãn bối làm hư quần áo của ngài, nhìn ngài mặc y phục rách ra ngoài, thực sự rất áy náy. Nếu ngài không mang theo quần áo để thay, chi bằng…vãn bối giúp ngài vá lại, khi ở địa phủ cũng có thể mặc tạm”

Nghi Địch hưng trí hỏi ‘ngươi còn có thể vá quần áo?” hắn đường là hoàng tử, sao có thể vá quần áo?

Ấn Trì kiên định đáp ‘có thể”

Quần áo của tiên giả không phải chỉ là vải dệt bình thường như thế gian, thần tiên có thân phận địa vị còn khiết phích như Nghi Địch thì quần áo trên người chính kiện pháp khí tiên khí siêu quần, tính chất tốt nhất, tiên thuật tốt nhất, có cọng hiệu phòng thân ngăn địch tốt nhất. Tóm lại là quý nhất, tốt nhất, mạnh nhất. Tiên giả bản lãnh bình thường có một hai kiện quần áo tốt, Nghi Địch thì nhiều hơn một chút, không tới mức thiếu cái này thì không có đồ thay nhưng nếu để lão tử nhà hắn biết hắn phá hư xiêm y tốt nhất của Nghi Địch, không lột một tầng da của hắn mới lạ, nói không chừng còn muốn rút gân rồng của hắn cho Nghi Địch làm quần áo để bồi tội. Đây cũng là nguyên nhân Ấn Trì kiên trì muốn vá lại quần áo cho Nghi Địch 

Vì Ấn Trì mang áo khoác đi vá, Nghi Địch có da mặt dày cũng không tiện mặc trung y đi lanh quanh trên đường, đành phải kiên nhẫn ngồi lại trong phòng xem sách uống trà, ngẫu nhiên ngẩng đầu xem xét Ấn Trì, thỉnh thoảng còn giúp hắn đổi chén trà đã nguội thành trà nóng, có điều Ấn Trì đang bù đầu với châm tuyến, không có tâm tư để uống

Đến chập tối, Nghi Địch nhịn không được nữa, hỏi ‘quần áo vá thế nào rồi?”

Ấn Trì ấp úng không trả lời được, Nghi Địch liền đi qua xem “ta coi ngươi và thành cái dạng gì?’

Ấn Trì gắt gao cầm chặt quần áo, miệng ấp úng không nói nên lời

Thực ra từ đầu Nghi Địch đã không có hi vọng gì, chỉ là kiếm chuyện giết thời gian thôi. Ấn Trì càng không muốn cho hắn xem, hắn càng muốn xem

Lòng hiếu kỳ dâng cao, Tư Thần đại nhân liền bày ra vẻ mặt tươi cười thân thiết “nếu ngươi đã giúp ta và quần áo thì sớm muộn gì cũng phải đưa cho ta xem, cho dù vá khó coi cũng không cần giấu, ta xưa nay không quá để ý tới vật ngoài thân, có thể mặc là được rồi” nói xong liền đưa tay giật lấy quần áo trong tay Ấn Trì

Ấn Trì không muốn đưa nhưng cũng không dám giằng co với Nghi Địch, ngoan ngoãn buông tay

Thực ra Nghi Địch cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài, khi nhìn thấy cái áo khoác mà hắn thích nhất, đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thất thố. Đây là bộ quần áo vá khó coi nhất mà hắn nhìn thấy trong cuộc đời mình

Nghi Địch còn không biết nên nói thế nào cho phải, ánh mắt nhìn thoáng qua Ấn Trì, đột nhiên nhăn mi, nắm tay trái hắn lên, hỏi ‘đây là chuyện gì?”

Ngón tay trái của Ấn Trì chằng chịt những vết máu, nhìn kỳ liền biết do kim đâm trúng. Thêu thùa may vá bị thươn ở tay là chuyện bình thường, nhưng Ấn Trì cả ngày không rên một tiếng lại đem tay mình thành tổ ong võ vẽ, hắn rốt cuộc là vá quần áo hay là tự ngược?

Nghi Địch nghĩ tới đây, trong lòng bỗng dưng bốc hỏa, bàn tay đang nắm tay Ấn Trì dùng lực hơi mạnh khiến Ấn Trì nhịn không được hô nhỏ

‘Hiện tại biết đau? không biết vá thì cứ nói thẳng, biến thành như vậy để làm gì?”

Ngữ khí của Nghi Địch giận dữ, Ấn Trì lại hiểu là hắn tức giận vì quần áo bị hủy, tay run lên nhưng lại không dám giãy ra, cúi đầu nói ‘thực xin lỗi. Ta…vãn bối không phải cố ý muốn thể hiện, nhưng quần áo của Tư Thần quá quý trọng, nếu để gia phụ biết nhất định sẽ hung hăng phạt ta, ai ngờ càng làm càng hư”

Ấn Trì càng nói càng nhỏ, Nghi Địch vốn giận hắn làm mình bị thương cũng không hé răng, nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của hắn liền không thể giận nổi, ngồi xổm trước mặt hắn, ngữ khí hòa hoãn “ta không có ý đó, chỉ là một kiện quần áo thôi, có đáng để làm mình bị thương hay không? Nếu Đông Hải Long Vương biết con của hắn giúp ta vá quần áo, còn làm tay bị thương, lại thấy ngươi bộ dáng ủy khuất thế này, không biết sẽ gây phiền toái thế nào cho ta nữa”

Ấn Trì vội vàng lắc đầu “vốn do vãn bối sai trước, làm hư quần áo của Tư Thần, gia phụ sao có thể gây phiền toái cho Tư Thần”

Nghi Địch lại nhíu mày, lực đạo gia tăng làm cho Ấn Trì lại hít khí lạnh “ngươi có thể nói chuyện thoải mái như trước kia được không? tư thần đến tư thần đi, không biết còn tưởng ta lên mặt khi dễ ngươi. Tên của ta đặt ra là để cho người ta kêu, biết chưa?”

Ấn Trì nhìn Tư Thần đại nhân dùng pháp thuật khiến cho vết thương của hắn không dùng dược cũng có thể ghép lại, càng thêm ngẩn người, lại bị lời của Nghi Địch làm cho sợ hãi. Trước kia hiểu lầm Nghi Địch là tiểu tiên nhàn tản nên nói chuyện tùy tiện, giờ đã biết còn muốn hắn gọi thẳng tên của vị đại thần này?vậy chẳng phải hắn sẽ thêm tội đại bất kính sao? như vậy không chỉ rút gân rồng mà có khi lóc cả xương rồng ah. Nghĩ tới đây, hắn ra sức lắc đầu

Nghi Địch nhìn Ấn Trì một lát, buông bàn tay đã hoàn hảo của hắn ra, đứng dậy

Ấn Trì lén nhìn thần sắc không nhận ra buồn hay giận của Nghi Địch, cảm thấy bất an, lại nhìn đến kiện áo khoác bị hắn làm hư thêm, rốt cuộc lấy can đảm nói “cái kia…ta làm hỏng quần áo của ngươi, ngươi có thể đừng nói cho ta biết không? để cha ta biết ta gây ra sai lầm lớn như vậy, nhất định sẽ đánh chết ta” đổi từ tư thần và vãn bối thành ngươi và ta đã là can đảm cực hạn của Ấn Trì

Ấn Trì sửa miệng làm cho sắc mặt Nghi Địch tốt hơn, quay đầu nhìn Ấn Trì vẻ mặt hoảng sợ, thần sắc khẩn cầu, hắn đột nhiên muốn trêu chọc một phen ‘tiểu thần tiên ngươi thật có ý tứ, cái gì cũng nói là lỗi của mình, vậy tối hôm qua ta thừa dịp ngươi uống say muốn ngươi, chẳng lẽ cũng là ngươi sai sao?”

Âm thanh lại ầm ầm vang lên trong đầu Ấn Trì. Mặt của hắn như sắp nhỏ ra máu, nhìn chằm chằm vết cào trên cổ Nghi Địch còn chưa tan “tối hôm qua là…ta biết rõ tửu lượng của mình kém còn uống đến say mèm, dĩ hạ phạm thượng, còn làm Tư Thần bị thương, đương nhiên cũng là ta sai”

Nghi Địch kinh ngạc vô cùng, nhịn không được cười thành tiếng, lại nói “được, vậy đó cũng là lỗi của ngươi, nhưng nếu muốn không nói với cha ngươi, vậy phải xem ta có hài lòng hay không”

Tuy Ấn Trì chưa thấy qua khi Nghi Địch tâm tình không tốt là thế nào nhưng nghĩ tới cảnh Nghi Địch đen mặt đá Tắc Thủ, e là khi hắn tâm tình không tốt thì mình phải đi đường vòng. Hắn sợ lão cha mình nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể thông qua bạo lực mà giải quyết Nghi Địch, cho nên nhất định phải khiến Nghi Địch vui vẻ, ít nhất là hắn phải tìm cách để cho Nghi Địch cảm thấy vui

‘Trăm ngàn lần đừng nói với cha ta, về phần quần áo, ta nhất định nghĩ cách bồi thường cho ngươi”

Nghi Địch cảm thấy hứng thú “ngươi bồi thường thế nào?”

Không biết có phải hắn nghĩ nhiều hay không nhưng Ấn Trì cảm thấy khi Nghi Địch nói những lời này, ánh mắt cố ý dừng trên người hắn, trong lòng run lên, sợ Nghi Địch nói ra những câu như “không bằng ngươi lấy thân báo đáp…” Tuy rằng Nghi Địch làm một thần tiên yêu thích nam phong, hắn nói ra như vậy cũng là bình thường nhưng mà…lão tử không có cong nha, lão tử thẳng một trăm phần trăm nha.

Đương nhiên Ấn Trì chỉ dám nói thầm như thế, ngoài mặt vẫn cung kính “ta…nhất thời còn chưa nghĩ ra”

Nghi Địch nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn, bật cười “vậy chờ ngươi nghĩ xong rồi nói cho ta biết. Quần áo này…”hắn dừng một chút, sửa lại lời định nói “ngươi và tiếp đi”

Ấn Trì thấy Nghi Địch không bắt hắn lấy thân báo đáp liền thở phào một hơi, lại nghe Nghi Địch nói ‘không còn sớm nữa, ngủ đi”

Một lát sau, Nghi Địch dựa người vào giường nhìn Ấn Trì đang đứng bên bàn, vẻ mặt rối rắm, liền ngáp một cái hỏi “thì ra long tộc thích đứng ngủ sao?”

Ấn Trì đã nghĩ ra rất nhiều lý do thoái thác, tỷ như Nghi Địch là trưởng bối tôn thần, hắn chỉ là một tiểu bối lại ngủ cùng giường với Nghi Địch là không hợp lễ lại đi quá giới hạn. Thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý ngủ dưới sàn hoặc là ngồi cạnh giếng trong hậu viện cả đêm…nhưng rốt cuộc hắn lại không thể nói ra miệng

Ấn Trì thường xuyên gây chuyện thị phi khiến lão cha hắn đau đầu, lại thêm hắn được hun đúc từ mấy ca ca không phải chính nhân quân tử gì, cho nên hắn không phải thần tiên lớn lên bị khống chế bởi cấp bậc lễ nghĩa. Hắn đã quyết tâm không dùng hôn nhân để đạt được quyền lợi, không để khói lửa thế tục làm bẩn. Vì thế hắn sẽ không vì một lần say rượu loạn tính mà cảm thấy nhân sinh từ nay về sau trở nên u ám, không có hi vọng; cũng không vì Nghi Địch có sở thích khác thường mà coi thường hắn. Nhưng là một thần tiên lập chí muốn cưới thê tử bằng bản lĩnh của mình, Ấn Trì tuy thông cảm cho tình cảm long dương chi phúc nhưng cũng không muốn áp dụng loại tình cảm này trên người mình. Suy nghĩ mâu thuẫn khiến cho đầu óc của hắn loạn càn cào

Nghi Địch đợi mốt lát, thấy Ấn Trì vẫn bất động cũng không lên tiếng, liền chậm rãi nói ‘ta có thói quen ngủ giường nên sẽ không đổi chỗ khác. Có điều nếu để ngươi ngủ sàn, thậm chí là đi nơi khác ngủ, người khác biết được chẳng phải sẽ nói ta ngang ngược bá đạo? tuy thanh danh ta chẳng tốt lành gì nhưng cũng không thích vô duyên vô cớ bị các vãn bối trẻ tuổi bêu danh khi dễ, như vậy tâm tình của ta sẽ rất không tốt”

Bị nhìn thấy suy nghĩ, Ấn Trì cảm thấy vô cùng quẫn bách, lại nghe Nghi Địch nói tâm tình không tốt, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh: rút gân rồng, bẻ xương rồng…
Bình Luận (0)
Comment