Ngày Trần Tuyệt đến cửa lớn Đồng gia, bầu trời rải chút mưa phùn.
Ở Tần Nguyệt Lâu đã vài năm, y sớm trổ mã bế nguyệt tu hoa
(hoa nhường nguyệt thẹn), mái tóc đen nhánh nhẹ bay bay, tùy ý phân tán trên vai ngẫu nhiên linh động.
Khi y cười rộ lên, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, đôi mắt sáng long lanh, thập phần câu dẫn lòng người.
Khi Đồng thiếu gia lần đầu nhìn thấy y, đã bị cặp mắt kia nhiếp hồn đoạt phách.
Đồng thiếu gia nói, Trần Tuyệt, ngươi có ánh mắt đẹp vô cùng, thật giống một người ta đã từng quen biết.
Trần Tuyệt hỏi, người ấy xinh đẹp hay là ta xinh đẹp?
Thời điểm hỏi câu này, đôi môi y nhếch lên thành một độ cong nho nhỏ, hồng hồng diễm diễm tựa cánh hoa đào.
Đồng thiếu gia lại nói, đương nhiên là ngươi xinh đẹp hơn.
Sau đó, hôn lên đôi môi y, hấp thu hương vị ngọt ngào.
Đêm hôm sau, Đồng thiếu gia chuộc thân cho Trần Tuyệt, mang về Đồng phủ.
Tú bà Tần Nguyệt lâu mặc dù không nỡ để cái cây hái ra tiền của mình mất đi, nhưng khi nhìn thấy ánh hoàng kim chói mắt, lại cười đến độ không nhìn thấy trời mây trăng gió.
Tú bà nói: “Trần Tuyệt thật có phúc, theo người có tiền có thế như Đồng thiếu gia, sau này ăn hương uống lạt cũng đừng quên ta”
Trần Tuyệt nói: “Ma ma, những tình cảm ma ma dành cho con bao năm nay, con sao có thể quên ”
Trần Tuyệt từ năm mười lăm tuổi đã bị bán tới Tần nguyệt lâu, đến nay đã được ba năm.
Năm thứ nhất, y cố trốn đi không dưới năm lần, nhưng lần nào cũng bị bắt trở về.
Thiếu niên quật cường bị tàn phá dưới nhưng bài giáo điều tàn khốc, cuối năm đó, y treo hồng bài tiểu quan trong Tần Nguyệt lâu, rơi vào vòng xoáy hồng trần, đánh mất đi cả nụ cười và bản thân ngày xưa ấy.
Tú bà hiểu Trần Tuyệt đang muốn nói chuyện mấy năm nay chịu khổ, khinh thường đáp: “Trần Tuyệt, nếu những năm qua ma ma không tận lực dạy dỗ ngươi, ngươi đã sớm đói chết đầu đường, hôm nay sao có thể nắm lấy cơ may bước chân vào Đồng phủ? Ngươi xem những tiểu quan thông thường, nếu không có vài phần tư sắc, cũng chỉ có thể là nam xướng hạ đẳng, so với ngươi năm đó thảm gấp vạn lần, ngươi đừng có phúc mà không biết hưởng”
Trần Tuyệt đưa mắt nhìn một tiểu quan bị cả đám người chà đạp phía xa, cảm thấy vô cùng buồn bã.
“Trần Tuyệt, có người để đi theo là quá tốt rồi, ngươi đi rồi ma ma sẽ tận tâm đưa Tình Liên lên chức hồng bài, nếu sau này ngươi bị người ta đá ra khỏi phủ, cho dù trở về Tần Nguyệt lâu, cũng sẽ không thể là người tâm phúc của ma ma nữa, không có tư cách chọn khách nhân, đến lúc đó mới là tột cùng thê thảm, ma ma thương ngươi, cho nên mới nói với ngươi đạo lý này, ngươi hiểu là tốt rồi”
“Tạ ơn ma ma dạy bảo.”
Trần Tuyệt hiểu những gì ma ma nói đều là chân lý, làm nghề này nhiều năm như vậy, ma ma đã nghe đã xem rất nhiều rồi, tâm cũng trở nên lạnh lẽo giữa hồng trần cuồn cuộn, cho nên mới có thể nhẫn tâm đưa bọn họ một đám túm vào chảo nhuộm, không cho bọn họ con đường nào khác.
Nói đến Đồng phủ, ở Lâm An này không ai không biết.
Đồng gia thế đại kinh thương, vốn là phú quý, lại có thân thích làm quan trong triều, năm trước đem nữ nhi gả vào cung thành sủng phi của hoàng đế, thế là Đồng gia càng ngày càng danh giá.
Một năm trước, Đồng gia từ Hàng Châu chuyển đến Lâm An, khiến cho các cô nương chưa xuất giá ở Lâm An ngày đêm tơ tưởng.
Nguyên nhân chính là chủ Đồng gia hiện giờ, nhị thiếu gia Đồng Vũ Thu, con trai bảo bối duy nhất của Đồng lão gia đã qua đời.
Đồng Vũ Thu, năm nay hai mươi mốt tuổi, công tử thế gia tính tình phóng khoáng tiêu sái.
Không ai không biết Đồng thiếu gia tuy tuổi còn chưa lớn, nhưng đã thực phong lưu, đầu đường cuối ngõ đều buông lời trêu hoa ghẹo bướm.
Đồng thiếu gia chưa cưới chính thất, nhưng tiểu thiếp đã nạp năm người, ba nữ hai nam, ở hai gian khác nhau trong Đồng phủ, cách nhau bởi một hồ nước.
Nơi nữ thiếp ở tên Linh Lung uyển, nơi nam thiếp ở là Ngọc Tiêu uyển, hồ nước ngăn cách đôi bên là hồ Bích Tâm, cùng tên với một hồ nước trong phủ Đồng gia hồi còn ở Hàng Châu.
Hai gian phòng ở hai bên hồ Bích Tâm, thế là, bọn hạ nhân trong Đồng phủ xuyên tạc thành Đông Tây nhị uyển.
Nhà chính của hồ Bích Tâm nằm ở phía nam Bắc triều, từ chính đường xuyên qua khách điện, phòng khách, lại kéo dài qua hồ Bích Tâm, qua cầu Thủy Nguyệt, đình Kinh Hàm. Đi hết hành lang sẽ gặp Quỳnh Hoa viên, ẩn sau đó là Thần Thu các, chính là nơi Đồng thiếu gia ở.
Chuộc Trần Tuyệt từ Tần Nguyệt lâu về là chuyện do quản gia Đồng phủ đề nghị, người này đã ngoài bốn mươi tuổi, vô cùng khôn khéo, ôn hòa, thấu tình đạt lý nhưng không kém phần uy nghiêm, trừ chủ tử Đồng gia, những người khác đều phải gọi gã là Nghị gia.
Nghị gia đưa Trần Tuyệt tới Ngọc Tiêu uyển, một bên chỉ cho y xem những đại viện trong Đồng phủ, một bên giảng gia quy, gã thấy Trần Tuyệt nhu thuận hơn người, nên thương cảm dặn dò đôi ba điều.
Chẳng hạn như, Đồng thiếu gia sủng nam thiếp hơn nữ thiếp, hay là, Đồng thiếu gia rất ghét cảnh tranh giành tình nhân, thêm nữa, nếu sủng ái ai, Đồng thiếu gia sẽ gọi người đó đến Thần Thu các cùng nhau vui vẻ cả ngày, đại loại là thế.
Trần Tuyệt bái tạ Nghị gia dạy bảo, rồi mới thu dọn vào một gian nhỏ trong Ngọc Tiêu uyển nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ hai, Đồng Vũ Thu gọi sáu người thiếp cùng ăn sáng, thuận tiện giới thiệu Trần Tuyệt.
Ba nữ thiếp bên Đông các là đại thiếp Tĩnh Nhi, nhị thiếp Phù Dung, tam thiếp Tiểu Mạn.
Hai nam thiếp bên Tây các là đại công tử Cách Dao, nhị công tử Quỳnh Ngọc.
Đồng Vũ Thu để Trần Tuyệt ngồi bên cạnh mình, cười tủm tỉm nắm tay y hỏi “Đã quen chưa?”
Trần Tuyệt cuống quít gật đầu, nói “Đã quen”
Đồng Vũ Thu lại nói “Thiếu cái gì, cứ nói với quản gia, mấy ngày nay ta bận rộn, khó có thể chăm sóc ngươi chu toàn.”
“Không có việc gì, thiếu gia bận việc phải đi, không liên quan gì đến ta”
Đồng Vũ Thu nhìn Trần Tuyệt, càng nhìn càng thích, lên tiếng trêu đùa “Khi ở Tần Nguyệt lâu sao ngươi không giống như thế này? Thẹn thùng sao?”
Trần Tuyệt ngẩng đầu nhìn những người còn lại, nói “Thiếu gia đang chê cười ta!”
Đồng Vũ Thu cười hôn lên khuôn mặt y, nói với Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc “Được rồi, giờ có sáu người, các ngươi khéo lại thành đôi hết, Cách nhi, Tiểu Ngọc, sau này A Trần ở cùng chỗ với các ngươi, nhất định phải phải tương thân tương ái”
“Thiếu gia yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố A Trần.” Đáp lời là nụ cười nhợt nhạt của Cách Dao.
Quỳnh Ngọc ưa náo nhiệt, tính tình hệt như một đứa nhỏ “Thiếu gia, nếu ta không cùng A Trần tương thân tương ái, ngươi liệu có lột da ta hay không?”
“Nếu ngươi bướng bỉnh, không nghe theo ý tứ của ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi rồi đuổi đi, xem còn có chỗ nào nhận ngươi?”
Đồng Vũ Thu thân thiết xoa đầu Quỳnh Ngọc, lại nhìn về phía ba nữ thiếp nói “Lát nữa ta tới Tô phủ, Tĩnh Nhi, ngươi chuẩn đi cùng ta.”
“Thiếp sẽ nhanh chóng chuẩn bị.”
Sau khi ăn sáng xong, mọi người trở về nơi ở của mình.
Khi Trần Tuyệt ở Tần Nguyệt lâu, y có thói quen chạng vạng cầm đèn tiếp khách, qua một đêm thối nát, phải đến giờ Ngọ hôm sau mới có thể thức giấc.
Mà tại Đồng phủ này, tất nhiên không hề giống như khi đó, nhưng không cách nào tập thói quen dậy sớm, đành phải cự tuyệt Cách Dao cùng Quỳnh Ngọc, trở về phòng kéo chăn ngủ sớm.
Giật mình rơi vào giấc mộng, y quay lại lần đầu tiên gặp Đồng Vũ Thu.
Say rượu trầm mê, y ôm đàn, u oán liếc nhìn ra phía ngoài ban công.
Phía dưới lầu, hắn một tay ôm tiểu quan, một tay chống cằm ngắm hoa y nam tử đang nhìn về phía hắn.
Ánh mắt chạm vào nhau, hắn nhất thời lạc trong đôi đồng tử đen láy sâu thăm thẳm, thật lâu cũng không thể thoát ra.
Thế là, quay đầu lại, nhìn hoa y nam tử đến gần, hắn khẽ cười, sờ cằm, hỏi:
“Ngươi là ai?”
“Trần Tuyệt, Âm Trần Tuyệt.”
“Thì ra ngươi chính là hồng bài Trần Tuyệt của Tần Nguyệt lâu nổi tiếng Lâm An”
Đồng Vũ Thu có chút kinh ngạc, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.
Trong nháy mắt mà thôi.
Trần Tuyệt nhìn thấy thứ kia trong mắt hắn, là một người khác, nghĩ lại… có lẽ chỉ là ánh mắt tò mò.
Giống như chỉ vậy mà đánh giá con người hắn, rồi sau đó là khát khao chiếm đoạt.
Lần đầu tiên trong ba năm này, Trần Tuyệt có một khát khao mãnh liệt đến thế.
Theo đáy lòng cuồn cuộn toát ra là một đám bọt khí nho nhỏ, rồi biến mất vô tung theo ánh sáng mặt trời.