Âm Trần Tuyệt

Chương 11

Bức màn buông xuống, khởi kiệu

Một màu đỏ sậm che hết những thứ trước mắt, không thấy người người qua lại, cũng không thể thấy những hòn đá nhỏ dọc đường.

Trần Tuyệt mở lòng bàn tay, bên trong là một đóa anh đào nho nhỏ màu hồng nhạt

Hoa rụng là nước mắt của cây rơi xuống, Trần Tuyệt luôn tin như vậy.

Vô ngữ vấn hoa hoa bất ngữ (không hỏi hoa, hoa sẽ không nói gì), y nhớ ngay từ khi còn chưa trở thành đầu bài của Tần Nguyệt lâu, y đã yêu những cánh hoa lặng im như vậy.

Mỗi dịp đầu xuân, y sẽ đứng ngẩn người dưới tàng cây anh đào trong đình viện, như muốn gột rửa bằng sắc phấn hồng kia, nhờ tán anh đào mà biến ảo, trở nên thật to lớn.

Chỉ là, tú bà nói: “Trần Tuyệt, ngươi chỉ có thể làm hoa mạn đà, không phải là cây anh đào mềm nhẹ, ngươi có thể ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó, nhưng đừng bao giờ quên, sinh mệnh của anh đào vô cùng ngắn ngủi.”

Những thứ xán lạn đi qua tựa điêu linh, phân tán rồi trở nên cô tịch, mất đi, so với việc chưa từng có được, lại càng đau.

Một trang giấy lẳng lặng nép mình dưới gốc anh đào, không ai biết đến, nhưng từng chữ đã khắc sâu trong lòng Trần Tuyệt

“Nhất trọng giang thủy nhất trọng sơn, thùy tri thử khứ lộ hựu nan; Nhâm tha cải cầu chung bất quá, thị phi chung cửu vị đắc an”

(Một bên sông nước, một bên núi. Ai ngờ đường đi lại gian nan. Mặc hắn miệt mài sửa cầu, thị phi cuối cùng vẫn chưa yên)

Hòa thượng giải thăm nói: “Thí chủ, lá thăm này, là Mạnh Khương Nữ đưa áo lạnh khóc Trường Thành, cùng trời cuối đất cũng không thể gặp gỡ”

Đem đóa hoa anh đào ghé vào đầu lưỡi, sau vị ngọt là một chút chát đắng, xúc cảm ấy cứ lan khắp thân thể.

Trần Tuyệt mãi mãi không nhìn về lá thăm dưới gốc anh đào nữa, đung đưa đung đưa, hắt bóng trên đền thờ chùa miếu, là tán cây anh đào.

Là say, lại một đêm sênh ca.

Người người lắc lư dìu nhau về phòng nghỉ.

Đóng cửa lại, không đốt đèn, Trần Tuyệt vuốt gò má đang nóng lần lên của mình trong bóng tối, cảm thấy đầu óc choáng váng, tim lại bỗng dưng đập mãnh liệt, tựa hồ dự cảm sắp có chuyện gì phát sinh.

Lần mò đến giường định nằm xuống, lại nghe tiếng đạp cửa, người bước vào là Đồng Vũ Thu.

“Thiếu gia” Trần Tuyệt cố điều khiển tay chân cứng đờ, chạy xuống giường đỡ thân thể lung lay của Đồng Vũ Thu.

“A Trần” Đồng Vũ Thu mặt đã đỏ bừng, từng bước chệnh choạng, hẳn là đã say mèm.

“Thiếu gia, sao ngươi lại đến đây?” Trần Tuyệt đỡ Đồng Vũ Thu vào giường, bản thân cũng ngồi một bên thở dốc.

“Sao vậy, ta không thể tới à?” Đồng Vũ Thu vươn tay, ôm Trần Tuyệt hôn thật sâu.

Nụ hôn ướt sũng, mang theo vị thơm nồng của rượu, trong từng hơi thở gấp gáp, hương vị của cả hai hòa quyện vào nhau.

“Thiếu gia, để A Trần giúp ngài cởi áo” Nụ hôn vừa chấm dứt, mặt Trần Tuyệt nóng rát, đẩy Đồng Vũ Thu ra, giúp hắn nới rộng ngực áo.

“A Trần” Đồng Vũ Thu đặt hai tay Trần Tuyệt lên ngực, mượn ánh trăng mà tinh tế đánh giá “A Trần, mấy năm nay thế nào?”

Trần Tuyệt mê hoặc ngẩng đầu, ngón tay bất an siết lại, hỏi “Thiếu gia, ngài nói gì?”

“Kỳ quái, sao lại gọi ta là thiếu gia?” Đồng Vũ Thu bất mãn nói ” Không phải ngươi vẫn gọi ta là Vũ Thu ca ca sao?”

Trần Tuyệt khiếp sợ, lỡ lời hỏi “Ta là ai?”

“Đương nhiên là A Thần của ta, Liễu Tinh Thần” nét ôn nhu trong mắt Đồng Vũ Thu, Trần Tuyệt đã vô cùng quen thuộc, tràn đầy nhu tình cùng sủng ái.

“A Thần, A Thần, ngươi có biết hay không, ta đã tìm ngươi thật lâu, thật lâu, lâu đến mức ta đã quên mất bộ dáng của ngươi, quên mất hương vị của ngươi, quên mất cảm giác khi ôm ngươi trong lòng”

Giọt nước mắt vui mừng của Đồng Vũ Thu chậm rãi rơi xuống tay áo Trần Tuyệt, ngấm vào thân thể, vô cùng ấm áp.

“Vũ Thu ca ca, Vũ Thu, Vũ Thu, Vũ Thu…” Trần Tuyệt lặp đi lặp lại, dang tay, ôm Đồng Vũ Thu vào lòng, không tiếng động mà khóc.

“A Thần ngoan, không khóc không khóc, trở về là tốt rồi” Đồng Vũ Thu nâng mặt Trần Tuyệt, liếm lên hàng nước mắt, hôn lên đó, chầm chậm rồi sâu đậm dần, thân thể vì rượu mà nóng hừng, nóng đến dị thường, cơ hồ khiến người ta tan chảy.

Trần Tuyệt nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Đồng Vũ Thu, dục vọng đang thiêu đốt hắn, như liệt hỏa thổi tạt qua thảo nguyên phía chân trời.

Thuận theo ham muốn của thân thể, xé mở vạt áo đối phương, thân thể cùng nhau trần trụi, là hôn môi cũng là cắn nuốt, hận không thể gặm sạch máu xương, dây dưa đến chết.

Đồng Vũ Thu nâng hai chân Trần Tuyệt, cẩn thận thăm dò rồi mới mạnh mẽ xâm nhập, họ dùng thân thể để xác định sự tồn tại của đối phương, không gian này, khoảnh khắc này, bọn họ vĩnh viễn thuộc về nhau.

Trần Tuyệt dưới thân Đồng Vũ Thu nỉ non rên rỉ rồi thét lên kinh sợ, ngượng ngùng vô lực rũ xuống giữa hai chân Đồng Vũ Thu, chới với trong bể dục đầy cuồng phong, trầm trầm di chuyển, hạnh phúc mà rơi lệ.

Sau một đêm điên loan đảo phượng, nắng ấm dần hiện lên.

Trần Tuyệt nhắm mắt tựa trên ngực Đồng Vũ Thu, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, khóe miệng còn đọng lại nụ cười đẹp mê hồn

Đồng Vũ Thu là người tỉnh dậy trước.

Di chứng của cơn say khiến đầu hắn đau như muốn nứt ra, nhưng thân thể lại vô cùng sảng khoái.

Nhìn đống đệm chăn hỗn độn, hắn cẩn thận giúp Trần Tuyệt cài lại vạt áo ngủ bằng gấm, rồi mới mặc áo bước xuống giường.

Đến khi Trần Tuyệt tỉnh lại, sờ bên cạnh thấy trống không, không biết vì sao lại nhất thời ngồi dậy, mặc kệ cơ thể mệt mỏi mà kêu lên “Vũ Thu”

Trong phòng có tiếng “Ừ?” đáp lại từ Đồng Vũ Thu, hắn đang ngồi chồm hổm dưới đất tìm vật gì đó, nghe tiếng liền đứng lên hỏi “Ngươi không phải vẫn gọi ta là thiếu gia sao, từ khi nào thay đổi cách xưng hô vậy?”

Trong giọng nói Đồng Vũ Thu có chút bất mãn, nhưng không thể tính là chất vấn.

Trần Tuyệt chưa tỉnh hẳn, sửng sốt một lát, Đồng Vũ Thu lại cúi xuống đất “Tìm vật gì vậy?”

“Là lá thăm rút được trong miếu ngày hôm qua”

“Lá thăm?”

“Đúng vậy” Đồng Vũ Thu chợt nhìn thấy mảnh giấy nhỏ bên chân giường, bật cười nhặt lên “Tìm thấy rồi!”

Dứt lời, phủi hết bụi bặm, cẩn thận cất vào trong vạt áo.

“Hôm qua ta có một giấc mộng, mơ thấy y đã trở về, hòa thượng cũng đã nói, “nếu tìm người, ắt sẽ tìm được, không bao lâu nữa sẽ có tin lành từ phương xa”, càng nghĩ càng thấy là điềm tốt mà”

Đồng Vũ Thu nhớ đến đêm hôm trước, nhìn Trần Tuyệt nói “A Trần, tối hôm qua ta say quá, không làm đau ngươi chứ?”

Trần Tuyệt hít một hơi thật sâu, mỉm cười, cúi đầu nhìn áo ngủ bằng gấm, trả lời ” Không, A Trần không đau.”
Bình Luận (0)
Comment