Đêm đầu, Cách Dao cùng Trần Tuyệt ngủ chung giường.
Trần Tuyệt lăn qua lộn lại không ngủ được, nghĩ lại mấy năm nay toàn thị thị phi phi, cảm thấy quả là một hồi đại mộng, mà hiện tại, giống như thanh tỉnh, chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh.
Cách Dao lay tỉnh Trần Tuyệt, nói “Sao vậy, không ngủ được à?”
“Ừ.” Trần Tuyệt rúc vào lòng Cách Dao
“Lo lắng cho Hiên Viên Uyển Nhi?”
“Không có. Nếu Hiên Viên Liệt ở bên y, ta không có gì phải lo lắng hết”
“Vậy là ai quanh quẩn trong đầu ngươi, hại ngươi trằn trọc cả đêm? Đừng nói với ta ngươi đang nhớ thiếu gia đấy.”
“Cách Dao, tốt xấu gì ngươi cũng ở bên hắn nhiều năm như vậy, thực sự quên hắn được ngay sao?”
Cách Dao thở dài “Luyến tiếc thì như thế nào? Có thể lưu lại sao? Chung quy không thể tốn cả đời ”
“Ngươi có từng thích thiếu gia hay không?”
Cách Dao suy nghĩ, hồi đáp “Có lẽ có đi. Năm đó khi hắn chuộc ta, cũng có chút cảm động. Khi tới Đồng phủ, biết trong lòng hắn có người khác, nên chẳng còn trông mong gì nữa, dù sao ân lớn hơn tình, đối với ta mà nói, hắn chẳng qua là thiếu gia, là ân nhân, là bằng hữu”
“Vậy sao ngươi lại thích ta?” Trần Tuyệt cười
“Đại khái là cứ nhìn ngươi liền cảm thấy đau lòng đi” Cách Dao ôm chầm Trần Tuyệt “Cảm thấy, ngươi không nên là cái dạng này ”
“Vậy ngươi nói xem, ta nên có dáng vẻ gì mới tốt?”
“Không tốt. Ta biết trong lòng ngươi, cho tới bây giờ đều luôn giữ kín rất nhiều thứ, làm bản thân đau đớn”
“Là đau, chính là bởi vì đau, mới có thể biết mình đang còn sống” Trần Tuyệt thong thả nói “Nhưng hiện tại, đã không còn đau nữa, cho nên, cũng không biết bản thân còn tồn tại hay không.”
“A Trần, có đôi khi, ta cứ nhớ mãi tính nết ngươi khi lần đầu chúng ta gặp gỡ.”
“Nếu vẫn giữ tính tình ấy, liệu ta có thể sống được đến hôm nay không? Có khi đã sớm trở thành đống xương trắng vùi sâu dưới lòng đất rồi. Là bởi vì đã nhìn thấy một người rơi vào tình cảnh giống mình, nhìn thấy nên sợ hãi, sợ hãi rồi sẽ buộc phải tuân theo, tuân theo tự nhiên liền ô uế” Trần Tuyệt nhún vai, nhăn mày nói “Cách Dao, ngươi chuyên xoáy vào vết thương lòng của người ta, nên sửa cái tính ấy đi, bằng không sau này ta không dám ở bên ngươi nữa.”
“Sao?”
“Ta sợ đau, ngươi không phải đã biết rồi chứ? Tạm tha cho ta đi”
“Ta sợ ngươi ra khỏi Lâm An rồi sẽ hối hận”
“Trong lòng Trần Tuyệt ta, chưa từng tồn tại hai chữ hối hận. Trước kia không có, hiện tại không có, sau này, lại càng không có. Cách Dao, ngươi nên thành thành thật thật mà chăm sóc ta nốt nửa đời còn lại đi.”
Ngày thứ hai, Cách Dao, Trần Tuyệt từ biệt Hiên Viên Uyển Nhi cùng Hiên Viên Liệt, chuẩn bị đi Hàng Châu.
Hiên Viên Uyển Nhi lưu luyến nắm tay Trần Tuyệt, chớp mắt nói “A Trần, ta sẽ nhớ ngươi lắm.”
Trần Tuyệt bất động thanh sắc nhìn Hiên Viên Liệt sắc mặt đen lại, cười trộm nắm tay Hiên Viên Uyển Nhi nói “Ta cùng Cách Dao đều ở Hàng Châu, nếu sau này có người khi dễ ngươi, không còn chỗ nào để đi, nhớ tới tìm chúng ta”
“Hàng Châu lớn như vậy, tìm bằng cách nào?” Hiên Viên Uyển Nhi hỏi
“Tìm Ngọc Tiêu uyển”
“A? Hàng Châu cũng có Ngọc Tiêu uyển?”
“Hiện tại không có, chờ khi ta tới, tự nhiên sẽ có. Ta cùng Cách Dao tính mở một tiểu quan quán.”
Hiên Viên Liệt lúc trước nghe Trần Tuyệt nói đã có chút khó chịu, sau khi nghe đến tiểu quan quán gì đó bắt đầu nhíu mày, không thèm giải thích mà kéo Hiên Viên Uyển Nhi vào lòng “Ngươi là người của ta, muốn đi đâu cũng phải được ta cho phép.”
Hắn điên cuồng giữ chặt y, thật không hiểu tại sao trước đó lại đem Uyển Nhi tặng cho người khác. Trần Tuyệt thầm nghĩ, nếu Hiên Viên Uyển Nhi muốn cùng Hiên Viên Liệt trải qua sóng gió, nhất định phải chạm vào miệng vết thương xưa cũ, chỉ là không biết liệu khi đó bọn họ có thể chống đỡ hay không, hay là sẽ như y, lựa chọn trốn tránh, hy vọng sẽ không thấy thương tâm.
Trần Tuyệt cùng Cách Dao lên xe ngựa, đạp lên cát bụi mà đi, lưu lại những vó ngựa trên nền đất, từ Lâm An một đường tới thẳng Hàng Châu.
Lại nói đến Hiên Viên Liệt, đợi khi thân thể Uyển Nhi tốt hơn một chút, cũng chuẩn bị xe ngựa, trở về kinh thành.
Mà Hiên Viên Liệt vội vàng trở về như thế, cũng là vì muốn lấy Thủ na tuyết cơ mới tiến cung để chữa bệnh cho Hiên Viên Uyển Nhi.
Sau khi hai người trở về kinh, cũng có những năm tháng thăng trầm, nhưng tất nhiên lại là một hồi hạnh phúc mới, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã năm năm trôi qua.
Tháng năm đằng đẵng, xóa mờ chuyện xưa, kiếp hồng trần phù du cũng nhất thời chôn giấu.
Năm năm, vụt qua trong nháy mắt, những giấc mộng hoa lệ xưa kia cũng dần tan biến.
Giống như sênh ca diễm vũ, sống mơ mơ màng màng tại Ngọc Tiêu uyển, nơi tình yêu quanh quẩn giữa những trắng đen, thật giả không màng, trong lòng không còn gì vướng bận, thực sự tự do tự tại.
Trải qua thăng trầm, cùng những lời thề non hẹn biển, trái tim Trần Tuyệt đã trở nên chai lì, luôn đờ đẫn nở nụ cười ôn nhuận, chú tâm quản lý Ngọc Tiêu uyển.
“A Trần, chuyện Tố Tố ngươi định giải quyết thế nào?”
Ở Ngọc Tiêu uyển, người có thể gọi thẳng tên Trần Tuyệt chỉ có thần tài của phòng thu chi – Cách Dao, trừ lần đó ra, tất cả mọi người đều gọi Trần Tuyệt là Trần lão bản.
Cách Dao đã bỏ đi cái âm nhu năm đó, lột xác thành một nam tử tuấn mỹ, trưởng thành, thuần thục, chẳng ai dám nghĩ y từng là tiểu quan, thậm chí còn làm nam thiếp nhiều năm như vậy.
Trần Tuyệt bộ dáng không đổi, chỉ là khuôn mặt điểm thêm chút tang thương, không còn giữ tính tình nhu thuận khúm núm như trước, mạnh mẽ hơn vài phần, nhưng nếu thật sự phát hỏa, sẽ khiến người ta hoảng sợ.
Cho nên, nhiều người thà cúi đầu nghe y mắng chửi, chứ không dám đối mặt với một Trần Tuyệt lặng im không nói gì, bởi vì mỗi lầm như thế, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.
“Tố Tố nếu cố ý đi cùng người nọ, ta tự nhiên sẽ để nó đi, muốn đánh cuộc không, ta đoán nhiều nhất nửa năm, bảo đảm nó sẽ khóc lóc quay về cầu xin ta.” Trần Tuyệt cười lạnh mở một cuốn sách.
“Ngươi biết rõ Hách Liên thiếu gia đến thế sao?”
“Tại sao không? Hắn một vợ ba thiếp, vốn gia đình không hòa thuận, ngày thường luôn náo loạn, Hách Liên còn phong lưu, ba ngày thì hai ngày ra ngoài lăng nhăng, lần này đến Hàng Châu làm ăn, nhưng lại lừa Tố Tố, chính là Tố Tố thoạt nhìn thông minh lạnh lùng, sao khi gặp gỡ oan gia này lại ngu đần đến thế, không nhìn ra tốt xấu!”
“Không phải ai cũng có con mắt tinh đời như ngươi, Tố Tố tuy rằng bề ngoài lãnh đạm, nhưng tâm sớm bị Hách Liên dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ dỗ, nó chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể nhận ra? Ngày thường nó đều xem những vở diễn về tình yêu, toàn là những lời thề non hẹn biển, sao có thể phân rõ thực hư?”
“Cho nên ta cũng lười khuyên nhủ, bằng không lại trách ta ác độc chia rẽ uyên ương, ta muốn nó tự vấp ngã, mới có thể tự cảm nhận nỗi đau!”
“Ngươi vẫn nên nghĩ kỹ đi, Tố Tố rất kiêu ngạo, có thể đến chết cũng không quay lại cầu xin ngươi, chỉ sợ bỏ mạng vì tên súc sinh kia, càng không đáng giá ”
“Không được, đứa nhỏ này mới mười bảy tuổi” Trần Tuyệt tức giận đến dậm chân, lại nói “Ta phải gửi thư cho Quỳnh Ngọc, để y ở Lâm An thay ta để tâm đến Tố Tố”
“Nói đến Tiểu Ngọc, y vừa gửi đến một bức thư, ngươi có muốn xem không?”
“Vậy à? Nói cái gì?” Trần Tuyệt cầm tờ giấy Cách Dao đưa qua.
“Trong thư,Tiểu Ngọc nói thiếu gia lại sinh thêm một tiểu thư, mở một bữa tiệc linh đình ở Lâm An.”
Cách Dao nhìn Trần Tuyệt bình tĩnh mở thư, cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì, nghĩ lại vẫn nên đứng dậy, ra khỏi phòng, để Trần Tuyệt một mình trong gian phòng trống trải.
Thiếu gia lại có thêm một đứa con gái, gọi là Tư Thần.
Bàn tay Trần Tuyệt miết trên trang giấy, cứng ngắc, y còn nhớ rõ, ba năm trước đây cũng đã biết Đồng Vũ Thu có con trai, Quỳnh Ngọc nói, thiếu gia đặt tên cho nó là Đồng Tư Tinh.
Tư Tinh Tư Thần, tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc bao giờ mới lãng quên?