Ám Vệ Công Lược

Chương 22

Tư Đồ Nhã vất vả lắm mới khơi dậy được ham muốn của ám vệ Cửu, tất nhiên không chịu đập thêm cái nữa theo ý muốn của hắn. Hai người dùng dằng mãi chưa quyết, đệ tử Cái Bang đã thu dọn hành lý chờ xuất phát, Tác Liệt lộn về, thấy hai người rõ ràng đã tỉnh mà vẫn mắt to trừng mắt nhỏ, lề mề không chịu ngồi dậy thì không khỏi sinh nghi.

Ám vệ Cửu thình lình ngồi bật dậy, quay sang Tác Liệt, dùng áo khoác che phần cương cứng giữa hai chân, nói, “Đắc tội.”

Tác Liệt ngơ ngác hỏi, “Tội gì?”

Ám vệ Cửu tập trung tinh thần, mắt không chớp, trừng trừng nhìn Tác Liệt.

Tác Liệt, “…?”

Ám vệ Cửu chăm chú nhìn khuôn mặt tục tằn râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch của Tác Liệt, ánh mắt từ từ chuyển xuống cơ thể cường tráng bên dưới. Hắn cấp tốc tưởng tượng bang chủ Cái Bang lưng hùm vai gấu sực nức mùi rượu nằm dạng ngửa bên dưới hắn, không mảnh vải che thân… Ham muốn bị Tư Đồ Nhã khơi mào thoáng chốc rút xuống như thủy triều, nhưng có vài phần nóng bỏng vẫn không chịu bỏ qua, dường như còn muốn tro tàn lại cháy.

Tác Liệt xưa nay cẩu thả, bị ám vệ Cửu hiên ngang lẫm liệt, quang minh lỗi lạc nhìn chòng chọc thì nghĩ ám vệ Cửu đang dùng ánh mắt mãnh liệt như lửa điện im lặng giao đấu với mình, có câu là, người không nhúc nhích, ý đi trước, phải cảnh giác! Thế là cũng trợn mắt nhìn ngược lại.

Ám vệ Cửu hạ quyết tâm, ráng sức mơ màng, ánh mắt càng lúc càng sắc bén — Thấp thoáng thấy Tác Liệt giả gái, mặc yếm đỏ hở hang, nũng nịu khoe cơ bắp cuồn cuộn với hắn, bắp tay đen thui nổi gân xanh hướng về phía hắn. Hình ảnh này còn khủng khiếp hơn cả bộ xương khô không còn sự sống, hắn tưởng tượng quá liều, cả người như rơi vào hố băng, nghiệp chướng nặng nề nhấp nha nhấp nhổm, vô thức bế lấy Tư Đồ Nhã, nhảy ra khỏi khe núi, cuống quýt thi triển ‘Yến Tử Sao Thủy’ vút lên như mũi tên rời cung, một bước một dặm, chân không chạm đất chạy thẳng một mạch, đảo mắt đã trốn xa hơn ba dặm.

Tác Liệt kinh ngạc nhìn theo, đúng là cao thủ, trước khi tỷ thí khinh công còn phải tỷ thí ánh mắt.

Đệ tử Cái Bang đuổi theo ám vệ Cửu. Dùng khinh công gấp rút lên đường rất gian nan, có mục tiêu truy đuổi mới kiên trì được.

Hồng Nham Đồng nói, “Bang chủ, khinh công của vị hiệp khách kia không hề thua kém ngươi, chẳng biết thần thánh phương nào. Ngộ nhỡ chỉ là tiểu bối vô danh, ngươi nhường nhịn để hắn thắng, chuyện này đồn ra thì Cái Bang còn mặt mũi nào?”

“Không sao, hắn còn bế người theo, ta phải nhường hắn đi trước.” Tác Liệt không chút hoang mang, nhặt áo lông lên vỗ vỗ tuyết, dồn khí tới Tung Cung, thình lình cất bước đạp gió, vùng dậy đuổi theo! Nhảy qua đám đệ tử Cái Bang mới khoác áo lông vào. Cái Bang trà trộn trong dân gian, thường dùng nhất là ‘Hoa Đà Ngũ Cầm Hí’, biến hóa thành ‘Ngũ Cầm Công’, tổng cộng có năm loại biến hóa là Long, Xà, Hạc, Báo, Hùng. Trong đó tự quyết Hùng lấy nội công làm chính yếu, ví dụ gã vỗ Tư Đồ Nhã bằng ‘Hạt Tử Thí Trảo’. Còn ba tự quyết Long, Hạc, Báo lấy khinh công làm chính yếu, lúc này gã dùng chiêu ‘Cô Hạc Trùng Thiên’ nhẹ nhàng nhảy ra khỏi khe núi, lại dùng ‘Long Hành Vân Bộ’ băng thẳng qua rừng, bắt kịp ám vệ Cửu.

Ám vệ Cửu im lặng dừng chân, quay lại nói, “Vẫy liễu.” Dứt lời thì nhẹ nhàng ném Tư Đồ Nhã trong lòng sang.

Tác Liệt đang cao hứng, một chiêu ‘Kim Báo Xuyên Nhai’ khó phanh lại, thấy ám vệ Cửu thình lình ném Tư Đồ Nhã sang thì vội vàng chuyển thành ‘Song Long Bãi Vĩ’, hai tay đưa ra, gọn gàng đỡ được Tư Đồ Nhã, đảo mắt nhìn lên chỉ thấy rừng khô tuyết trắng phau phau, nào còn bóng dáng ám vệ Cửu, bèn hỏi Tư Đồ Nhã, “Hà huynh đệ này, sao bằng hữu của ngươi vẫy liễu mà phải chạy xa thế?”

Vẫy liễu là tiếng lóng của giang hồ, gọi thông tục là đi tiểu. Tư Đồ Nhã chân thành nói, “Có lẽ dáng tiểu của hắn không đẹp.”

Ám vệ Cửu theo mệnh lệnh Tư Đồ Nhã viết trên lòng bàn tay hắn đêm qua, tìm đến một cây đa chết khô bên đường, ngồi xuống hất tuyết đọng phía dưới, trông thấy một tấm lệnh bài bằng vàng ròng. Lệnh bài rồng vàng bốn vuốt khắc chìm ba chữ ‘Thục Vương Phủ’. Thì ra nơi này là chính là vị trí Thục vương mai phục khi trước, lúc đó Thục vương Hàn Mị đưa cho Tư Đồ Nhã tấm lệnh bài này, dặn y đi gọi người của Vân Nhạn tiêu cục và người của Đường Môn. Tư Đồ Nhã lại hờn dỗi như trẻ con, cầm luôn không trả, ném lệnh bài xuống dưới tàng cây tuyết phủ trắng, giả vờ làm mất. Sau đó biến cố phát sinh, Thục vương Hàn Mị có vẻ cũng quên mất chuyện này.

Cất kỹ lệnh bài, ám vệ Cửu lại tiếp tục đọ khinh công với Tác Liệt. Hai người một thoăn thoắt như chim én, một biến đổi đa dạng, cách năm mươi dặm lại thay phiên nhau bế Tư Đồ Nhã. Bởi vậy Tư Đồ Nhã chốc thì nằm trong lòng ám vệ Cửu, trợ oai cho ám vệ Cửu, chốc lại úp sấp trên lưng Tác Liệt, nghiêm trang phô trương cho Tác bang chủ, cảm giác như đang cưỡi hổ báo gấu sói.

Tác Liệt dần dần phát giác, ám vệ Cửu chỉ dùng khinh công ‘Yến Tử Sao Thủy’ tầm thường, tuy không thể đổi bước tiết kiệm sức, thư giãn gân cốt, nhưng lại cứng cỏi vô cùng. Qua vài trăm dặm vẫn nhanh nhẹn gọn gàng, linh hoạt vận dụng, thậm chí có vẻ gặp mạnh càng mạnh hơn, lúc bế Tư Đồ Nhã còn nhanh hơn gã bảy tám bước, càng khỏi phải nói lúc gã cõng Tư Đồ Nhã. Gã nhìn mà phấn khích bừng bừng, lập tức phát lực đuổi theo.

Ám vệ Cửu trắng đêm không ngủ, chạy cả trăm dặm vẫn chưa thấy mệt, vừa như phát tiết, vừa như chuộc tội. Tư Đồ Nhã biết tố chất của hắn còn vượt trội hơn thế, nhưng ngày thường bị quy tắc kìm hãm, lúc nào cũng phải lo lắng an nguy cho kẻ khác, nội lực bị trói buộc, chưa từng thỏa thích làm liều như hôm nay. Nhất thời y ngứa ngáy cả người, rất muốn đích thân dẫn dắt hắn, chỉ dạy hắn — Trừ nội công Kiếm Môn sơ sài, bằng nghị lực kinh người, ám vệ Cửu đã biến đao pháp tầm thường cứng nhắc và khinh công ‘Yến Tử Sao Thủy’ đầy khiếm khuyết thành võ công hạng nhất. Bỏ mặc hắn thì đúng là phí của trời, nhưng ngại thân phận Nhị công tử, Tư Đồ Nhã lại chỉ có thể ngồi im.

Thấm thoắt, ba người đã bỏ xa đám đệ tử Cái Bang cả vạn dặm. Thành Ích Châu náo nhiệt gần ngay trước mắt, thật sự là sáng đi chiều đến.

Tác Liệt và ám vệ Cửu đã chạy quen trớn, cả người nóng rực như bếp lò, tâm mạch sôi sục như sắp nổ tung, hoàn toàn không kìm được bước. Thủ vệ bên ngoài cổng thành và dân chúng qua lại trợn mắt há mồm nhìn hai bóng người song song ập tới, đang đà lao nhanh, chắc chắn sẽ đập vào tường thành. Không ít người sợ hãi nhắm tịt mắt, đã từng nghe câu ‘Chưa đâm tường Nam chưa quay đầu lại’ (= Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ), nhưng chẳng ngờ có người làm thế thật, chẳng rõ bị oan uổng gì, chẳng biết có máu me be bét không. Có người quên nhắm mắt, ánh mắt dõi theo hai cái bóng, chỉ thấy tại khoảng cách suýt soát với tường, thình lình mỗi người bật lên một kiểu, vọt qua, biến mất tại phía bên kia tường thành.

Tác Liệt nhận thấy nguy hiểm, nhưng không cách nào dừng bước, tay chân không nghe theo não bộ, có vẻ phải chết mới ngừng. Vội vàng điều phối nội tức, hạ mình từ trái hướng sang phải, dùng ‘Ngũ Cầm Công’, ‘Long Khí Hoành Giang’, tay trái mãnh liệt túm lấy vai ám vệ Cửu, tay phải tung chưởng đánh vào đình đá (đình nghỉ chân dựng bằng đá) phía trước. Ngôi đình phủ đầy sương tuyết phát nổ kèm tiếng vang kinh thiên động địa, bốn cây cột lớn đồng loạt gãy lìa, chưởng này Tác Liệt dùng hết sức, không cản được phản lực đình đá bắn trở về, nên ngã ngửa ra sau cùng ám vệ Cửu và Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã vừa ngã vào lòng ám vệ Cửu đã nhảy xuống đất, nghiêm túc nói, “Này, đi tiếp.”

Ám vệ Cửu tuân lệnh, vật lộn đứng dậy, chỉ thấy gân chân co giật từng cơn, chẳng hiểu sao mặt đất quay cuồng, không phân biệt nổi phương hướng, dù vậy, hắn vẫn cố gắng đi về phía trước. Tư Đồ Nhã kéo Tác Liệt lăn kềnh bất động trên đất dậy, dìu gã tập tễnh đuổi theo.

Ám vệ Cửu đi khoảng mười bước, chợt như lạc đường, bất giác lại vòng về. Hắn càng đi càng tỉnh táo, dần dần đã nghe rõ tiếng người huyên náo và tiếng xe lộc cộc, thoáng thấy bóng Tư Đồ Nhã, bèn tỏ vẻ trấn định như nắm chắc mười phần, bẩm báo, “Nhị công tử, chúng ta đến nhà rồi.”

“…” Tư Đồ Nhã không đành lòng nói cho ám vệ Cửu, phủ Tư Đồ còn nằm ở phía Nam rất rất rất là xa. Y vịn một tay vào Tác Liệt đang ngơ ngác, tay còn lại dịu dàng lau mồ hôi cho ám vệ Cửu.

Tác Liệt tỉnh táo lại, nhìn ám vệ Cửu bình tĩnh như thường, thật lòng khâm phục, “Huynh đệ, chuyến này đúng là sảng khoái!”

Ám vệ Cửu gom góp chút sức lực cuối cùng, chậm rãi cúi xuống bế Tư Đồ Nhã lên, tuy không nhớ rõ vì sao phải bế, nhưng vẫn nhớ chắc chắn là phải bế. Tư Đồ Nhã vòng tay ôm chặt hắn, đáp lời thay, “Hai người chúng ta bình an đến Ích Châu hoàn toàn là nhờ bang chủ cát tinh cao chiếu (ngôi sao may mắn~). Bang chủ hiệp can nghĩa đảm, võ công cái thế, thực sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Vậy, xin tạm biệt.”

Tác Liệt chưa thỏa mãn, níu kéo, “Khoan đã… Vẫn chưa thỉnh giáo danh tính thật sự của hai vị mà!”

Tư Đồ Nhã đáp, “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, phong vân tế hội (gió và mây sẽ hội tụ), tạm biệt cho tới lần sau.”

Đình đá sụp đổ thu hút sự chú ý của không ít người, ám vệ Cửu nghe thấy tiếng binh khí từ phía xa xa, biết quan binh đã tìm đến, không dám chậm trễ, bế Tư Đồ Nhã hòa vào dòng người. Ven đường cái, vài nha dịch vội vã chạy tới đình đá, có chiếc xe ngựa chậm chạp đi gần mép đường, ám vệ Cửu nấp sau thùng xe, bước theo một đoạn rồi lách mình vào một con hẻm nhỏ, tìm đường về phủ Tư Đồ. 

“Ám vệ Cửu, đừng về nhà vội, chúng ta đến phủ Thục Vương một lát.” Tư Đồ Nhã rút lệnh bài từ đai lưng áo khoác của ám vệ Cửu, nói thật, “Ta cảm thấy hành động của Hàn Mị rất kỳ lạ. Lúc đó gã mai phục ở giữa đường, chắc chắn là hiểu rất rõ hành tung của Đường gia chủ. Nếu đã vậy thì gã cũng biết Đường gia chủ vừa làm khách tại Ích Châu. Gã cho rằng Đường Môn cướp hàng, sao không đối chất trực tiếp tại Ích Châu? Cố tình bỏ gần tìm xa, bỏ qua Đường gia chủ, từ Ích Châu dẫn quân ồ ạt tới Du Châu, chặn đầu vây đánh Đường gia bảo.”

Lúc này ám vệ Cửu đã qua giai đoạn mệt mỏi nhất, lấy lại sức lực và tư duy minh mẫn, khi trước hắn chỉ để tâm tới việc Ân Vô Hận sát hại Đường gia chủ như thế nào, chưa chú ý tới hành động của Thục vương Hàn Mị có gì không ổn. Giờ nghe xong, hắn lẳng lặng nhìn Tư Đồ Nhã, Nhị công tử của hắn vừa phải vào sinh ra tử mà vẫn tỉ mỉ nhìn rõ ngọn ngành, cẩn trọng vô biên…

Tư Đồ Nhã nói, “Có lẽ so với vật bị mất kia, Thục vương còn muốn tìm vật khác tại Đường gia bảo hơn nhiều?”

Ám vệ Cửu chậm rãi hồi tưởng, “Thuộc hạ nhớ Thục vương từng hỏi Đường gia chủ, vì sao tiểu thiếp á nương của ông ta lại giả gái. Lúc ấy Đường gia chủ đáp rằng, chuyện trong chốn giang hồ không mượn Vương gia nhọc tâm.”

Tư Đồ Nhã hướng dẫn từng bước, “Ám vệ Cửu, nếu ngươi là Đường gia chủ, ta là á nương, ta và ngươi là đoạn tụ. Vì muốn thành hôn với ngươi, ta tình nguyện tết tóc cài trâm, cả đời không mở miệng. Cứ như vậy tới một ngày, có người vạch trần ngươi già mà không nên nết trước bàn dân thiên hạ, còn nói ta không bình thường, tỏ ý muốn bắt ta về ức hiếp. Ngươi sẽ làm gì?”

Ám vệ Cửu đáp, “Giết hắn.”

Tư Đồ Nhã chỉ định nói là thẹn quá hóa giận, chối bay chối biến thà chết không nhận linh tinh. Dù sao thì theo y, phản ứng của Đường gia chủ lúc đó không thể coi là chột dạ hay tức giận. Đường gia chủ và vị á nương kia chắc chắn không phải đoạn tụ dư đào. Nhưng y không nói thật vấn đề này, “Ám vệ Cửu, á nương rơi vào tay Thục vương, e rằng sẽ bị sỉ nhục không ít. Chúng ta là người giang hồ, thấy chuyện bất bình, có phải nên rút dao tương trợ hay không?”

Ám vệ Cửu hoàn hồn, nói, “Nhị công tử, thuộc hạ đưa công tử về phủ, xin chỉ thị của chủ nhân rồi sẽ tới Vương phủ điều tra.”

Tư Đồ Nhã ngắm nghía lệnh bài vàng ròng, “Không cần lén lút điều tra, chúng ta có thứ này mà.”

Ám vệ Cửu trầm ngâm một lát, “Thuộc hạ cho rằng, nếu dùng tấm lệnh bài này hù dọa lính gác của Vương phủ, sau này Thục vương cũng sẽ nhớ ra mình từng đưa lệnh bài cho ai. Như vậy thì giấu đầu hở đuôi…”

“Chính vì thế nên mới bảo ngươi bế ta, quang minh chính đại đi vào.” Tư Đồ Nhã khát khao nói, “Ta chưa được vào Vương phủ bao giờ, lần này muốn cùng ngươi du ngoạn một chuyến. Hơn nữa Vương phủ còn có không ít linh đan thần dược, chắc là cũng có ích cho vết thương của ta.”

Ám vệ Cửu nghe thấy linh đan thần dược, tuy không muốn liên quan gì tới Thục vương, nhưng vẫn hiểu rằng đối với Tư Đồ Nhã trọng thương suy yếu thì không nơi nào tốt hơn Vương phủ. Có điều Thục vương Hàn Mị đến con nhạn bay qua cũng nhổ lông (chỉ người thích chiếm lời, lợi dụng cơ hội thu vét), sao có thể làm việc thiện cứu người. Hắn nhìn Tư Đồ Nhã thích thú say mê, không đành lòng từ chối, cũng đâu phải hái sao trên trời, đôi chân bất giác lại hướng về phủ Thục Vương. 
Bình Luận (0)
Comment