Ám Vệ Công Lược

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rời đại hội võ lâm, Tác Liệt như mãnh hổ xổ lồng, vào một quán ăn trong thành Ích Châu, xách tiểu nhị bảo có gì ngon cứ dọn hết lên.

Tư Đồ Nhã đành phải tháp tùng, ngồi xuống ghế khách, tựa vào lan can ngắm hoàng hôn dần buông xuống núi non phía xa xa, bóng dáng thành quách dần mờ ảo, đèn lồng đỏ lác đác sáng lên, gió thổi qua, lắc lư ngược xuôi như người say rượu.

Tác Liệt nhấc vò Kiếm Nam Thiêu Xuân*, rót đầy cho Tư Đồ Nhã, oán giận nói, “Đại hội võ lâm này chẳng hay ho gì cả! Đã là đàn ông chính trực, mồ mả sư phụ bị phái Thanh Thành đào lên, lẽ ra phải đấm lũ Thanh Thành thành lỗ mũi trâu mới hả giận! Lệnh tôn không ra tay nên ca ca chẳng dám xen vào!” (*Là loại rượu ngon lịch sử của Trung Hoa, sản xuất ở xưởng rượu Miên Trúc tại Tứ Xuyên. Miên Trúc nằm ở phía Nam của Kiếm Sơn, nên còn có tên là Kiếm Nam Xuân)

Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, tầm mắt quá kém, lúc đó trọng binh của Hàn Mị canh chừng ngay bên ngoài, nếu ra tay, chẳng biết chừng còn trúng ý kẻ nào đó. Y nâng chén, mỉm cười nói, “Bang chủ nghĩa khí ngút trời, tiểu đệ xin kính trước một chén, mời.” Ngửa đầu uống cạn, khuôn mặt vẫn trắng muốt nõn nà.

Tác Liệt nhớ lúc mới gặp, Tư Đồ Nhã tặng gã một bình rượu, bây giờ thấy y uống tỉnh bơ thì đã biết là người trong nghề. Dứt khoát kêu chủ quán, đập xuống một thỏi vàng, gọi ngay mười vò rượu ngon lâu năm không pha nước. Chủ quán kinh hãi không thôi, thấy gã lưng hùm vai gấu, anh dũng phi thường thì không dám không nghe, chỉ khúm núm nói, “Tết nhất đến nơi, khách quan đừng miễn cưỡng… Không uống hết thì cứ để lại tiệm, xem như để lại chút may mắn, ‘Năm nào cũng dư’.”

Tác Liệt cười lớn, “Chỉ mười vò thôi mà! Chúng ta có ba người, làm gì có chuyện không uống hết!”

Tư Đồ Nhã nghe vậy thì cảm động, ‘ba người’ này là tính cả ám vệ Cửu nấu cơm sau bếp. Y chăm chú nhìn chủ quán cầm vàng, thật lòng khen ngợi, “Bang chủ hào phóng thật, so với Lý Thái Bạch mổ chồn mua rượu* thì không kém chút nào. Chẳng hay bình thường kiếm tiền ra sao?” (*Tương truyền, Lý Thái Bạch từng bán áo da chồn để mua một vò rượu Quỳnh Du Tửu của Miên Trúc, từ đó có giai thoại Lý Thái Bạch mổ chồn mua rượu)

Tác Liệt chùi mép, đáp, “Tiền này là huynh đệ trong bang xin được. Bình thường Tổng đà chủ quản nghiêm lắm, lễ Tết mới hào phóng thế này thôi.”

Tư Đồ Nhã cũng bị Cứ Dưỡng Hoa quản chặt, chỉ hận không thể cảm thán đời lưu lạc chân trời, ngoài miệng vẫn thỉnh giáo, “Giả sử có người muốn bang chủ kiếm hai mươi vạn lượng vàng trong nửa năm, bang chủ có cách nào không?”

Tác Liệt xòe ngón tay, đáp, “Cái này không khó, giả thiết thiên hạ có một trăm ngàn người, mỗi người cho Cái Bang ta một đồng tiền, thế thì, thế thì…”

Tư Đồ Nhã cảm giác hỏi sai người rồi.

Hai người nói chuyện trên trời dưới biển câu được câu mất, thoắt cái đã uống hết hai vò rượu. Tới khi ám vệ Cửu bưng đồ nhắm lên thì Tác Liệt đã say bí tỉ, ôm lấy ám vệ Cửu bắt hắn uống. Ám vệ Cửu ngơ ngác nhìn Tư Đồ Nhã, Tư Đồ Nhã xắn tay áo, đôi mắt khép hờ, mơ mơ màng màng nói, “Uống đi!” Hai người một trái một phải ấn ám vệ Cửu ngồi xuống, nhấc vò rượu mạnh mẽ đút cho hắn.

Ám vệ Cửu sặc rượu, còn chưa kịp thở, rượu cay đã tràn vào họng. Hắn rùng mình, cả người nóng bừng lên như lửa đốt, cái rét buốt da cắt thịt bên ngoài tự nhiên biến thành khoan khoái. Hắn ở doanh trại ám vệ rất ít khi uống rượu, lần này uống thả cửa, quyết định no say thỏa thích. Nhưng mí mắt hắn bị hương rượu cay hun đỏ, lông mày nhíu lại, trông rất giống âu sầu phiền muộn, mượn rượu giải khuây.

Tư Đồ Nhã ngắm nghía yết hầu trượt lên trượt xuống lúc ám vệ Cửu ngửa cổ uống rượu, bất chợt Tác Liệt đập bàn, say khướt quát lên, “Tiểu tử này giỏi! Ngươi là Nhị công tử nhà Võ Lâm Minh chủ, sao lúc trước lại gạt ca ca, không nói với ca ca! Ngươi khinh thường Tác mỗ phỏng?” Bốn phía đang ồn ào chợt im bặt vì tiếng rống của gã.

Tư Đồ Nhã mỉm cười nói, “Bang chủ không cho ta biết cha bang chủ là ai. Sao ta phải cho bang chủ biết cha ta là ai?”

Tác Liệt cảm thấy có lý, đầu óc quay cuồng đáp, “Đúng, ngươi là ngươi, cha ngươi là cha ngươi. Ta không kết bạn với ngươi vì cha ngươi.”

“Ta cũng không kết bạn với danh hào Bang chủ Cái Bang, mà kết bạn với Tác Liệt.” Dứt lời, mặt bàn vang lên một tiếng “Rầm”! Hóa ra ám vệ Cửu vừa uống hết rượu, nện vò rượu xuống bàn, dũng cảm gật đầu.

Tác Liệt chuyển sang ám vệ Cửu, không đầu không đuôi nói, “Nếu ngươi không chê ca ca có cha sinh không có mẹ dưỡng thì kết nghĩa với ca ca đi!”

Ám vệ Cửu nhắm mắt, xua đuổi men say, “Ta nghe tiểu chủ nhân.”

Tư Đồ Nhã bất mãn, “Ba người kết nghĩa vườn đào, sao bang chủ không tính tiểu đệ?”

Tác Liệt say bí tỉ thở dài, “Em dâu tránh ra chỗ khác!”

Tư Đồ Nhã bám vào ám vệ Cửu ngơ ngác bên cạnh, phẫn nộ xúi giục, “Ám vệ Cửu, đánh nó!”

Ám vệ Cửu nghe lệnh, vớ lấy chiếc đũa làm đao, một chiêu ‘Bát Vân Vọng Nguyệt’ đánh vào Tác Liệt. Tác Liệt đang ôm vò rượu, thấy tình thế không ổn, ám vệ Cửu nhắm vào tay trái gã, gã ‘Độc Xà Thủ Động’, đổi tay phải ôm vò, bảo vệ tay trái; ám vệ Cửu nhắm vào tay phải gã, gã lại đổi tay trái ôm vò, bảo vệ tay phải, dùng ‘Lãnh Hạc Thủ Mai’. Lặp lại mấy lần, vẻ mặt Tác Liệt buồn cười không chịu nổi, vò rượu liên tục đổi qua đổi lại giữa hai tay gã đã bị đầu đũa của ám vệ Cửu chọc rách giấy đỏ dán bên trên, Tư Đồ Nhã xem mà phì cười.

Ám vệ Cửu thấy tấn công chính diện không được thì đứng phắt dậy, thoăn thoắt chọc vào hông Tác Liệt. Tác Liệt tức thì ‘Thưởng Bối Chuyển Thân’, linh hoạt tránh thoát ám vệ Cửu, vồ lấy vò rượu như con khỉ bự, chạy sang quấy nhiễu Tư Đồ Nhã ngồi xem, ám vệ Cửu giật mình, không kịp xoay người, dứt khoát xoay đũa, ‘Bá Kiều Hoành Đao’ chuyển thành ‘Hồi Mã Thương’, ai ngờ Tác Liệt lom khom cúi xuống ép Tư Đồ Nhã uống rượu, đầu đũa vừa khít chọc vào mông Tác Liệt.

Tác Liệt gào lên thảm thiết, ném vò rượu, bi đát quay lại mắng ám vệ Cửu té tát. Tư Đồ Nhã cười nghiêng ngửa. Ba người đang đùa giỡn, giữa màn đêm tối tăm thình lình truyền tới một tiếng pháo giòn vang, ngay sau đó nhà nhà bừng sáng, ánh sáng đèn đuốc rực rỡ và tiếng pháo vang rền nối đuôi nhau thổi qua đầu đường cuối ngõ, thậm chí toàn bộ thành Ích Châu. Lúc này mới có không khí mừng năm mới.

“Nào, cạn một hơi.” Tác Liệt phát cho mỗi người một vò rượu.

Tư Đồ Nhã cười nói, “Nói một câu xem.”

“Mãi mãi bền lâu.” Ám vệ Cửu nói.

Tư Đồ Nhã lặp lại, “Mãi mãi bền… Lâu.” Chẳng rõ tại sao, đột nhiên y nghĩ, Cửu Như Thần Giáo, bình Cửu Long, ám vệ Cửu, y rất có duyên với từ “Cửu”. Ba người xách vò rượu ngắm cảnh, uống tới thỏa thuê. Tác Liệt dựa vào lan can cửa sổ, ngước mắt nhìn pháo hoa rực rỡ bầu trời đêm. Tư Đồ Nhã nằm nghiêng trên chiếc ghế dài chật hẹp, uống vài ngụm, nâng cao vò rượu, lười biếng há miệng chờ rượu rót xuống.

Chỉ có ám vệ Cửu ngoan ngoãn nhất, ngồi im không nói, tĩnh lặng như tháp chuông, rất có phong thái đại hiệp.

Tác Liệt uống hết đầu tiên, ném vò, hoảng sợ chỉ lên trời, “Ca ca uống nhiều quá hay sao mà đèn lồng kia chạy ngược lên trời vậy?”

Tư Đồ Nhã ngoảnh lại nhìn một cái, mỉm cười đáp, “Đó là đèn Khổng Minh, cầu phúc, cầu bình an.” Quay sang lại không thấy Tác Liệt, y đảo mắt tìm kiếm, chỉ thấy giữa bầu trời đêm có một bóng người cường tráng thi triển khinh công ‘Kim Báo Xuyên Nhai’, co chân chạy như điên đuổi theo ngàn vạn chiếc đèn Khổng Minh lấp lánh bay lên trời, rất có khí phách Khoa Phụ đuổi mặt trời*, chắc là còn lâu mới quay về. (*Là một câu chuyện thần thoại trong kinh Hải Sơn. Chuyện kể về một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát, bèn đến nơi khác tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ta để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ “Khoa Phụ đuổi mặt trời” để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình)

*Đèn Khổng Minh:

den khong minh

Tư Đồ Nhã quay lại, chui xuống gầm bàn tìm ám vệ Cửu, ám vệ Cửu đang lom khom tìm vò rượu, có vẻ vẫn muốn uống nữa. Y nắm lấy tay ám vệ Cửu, mười ngón đan xen, dịu dàng thủ thỉ, “Không uống nữa, chúng ta đi thả đèn Khổng Minh.”

Ám vệ Cửu gật đầu, lảo đảo đi theo Tư Đồ Nhã. Dọc đường, lúc thì vắng vẻ, lúc lại quẹt tới quẹt lui giữa đám đông, giật mình không biết tối nay có lễ hội gì, cũng không biết đây là đâu, chỉ biết nắm chặt tay y, mỗi bước lại cảm thấy rượu trong người nhộn nhạo.

Tư Đồ Nhã tìm đến một sạp bán đèn Khổng Minh trong chợ đêm, chủ sạp hỏi y có muốn ghi thêm điều ước gì lên đèn không, y quay lại, dạt dào ý cười hỏi ám vệ Cửu, ám vệ Cửu im lặng hồi lâu, đôi mắt mơ màng thấp thoáng chút kìm nén, cuối cùng thật thà đáp, “Vẫy liễu.”

Nghe ám vệ Cửu nhắc tới, Tư Đồ Nhã cũng thấy óc ách trong bụng, nhấc bút vội vàng viết một câu hùng hồn ‘Hai mươi vạn lượng vàng’ lên đèn lồng đỏ thắm, đút tay vào túi lấy tiền trả, ngón út chấm một ít bột phấn, kín đáo búng vào ngọn nến trong đèn, xong xuôi mới thả đèn Khổng Minh bay lên.

Khi chiếc đèn Khổng Minh đỏ thắm bay tới giữa không trung, dần dần chuyển thành một đốm sáng nhỏ nhoi thì Tư Đồ Nhã và ám vệ Cửu đã chui vào một con hẻm tối tăm giơ bàn tay không nhìn thấy ngón, sốt ruột tìm kiếm nhà xí, chẳng biết sao có vài nơi bình thường hay lướt qua, tới khi thật sự cần thì tìm mãi không thấy.

Cuối cùng Tư Đồ Nhã hết nhịn nổi, thấy xung quanh hoang vắng, bèn rủ ám vệ Cửu giải quyết luôn tại bờ tường.

Y thỏa mãn xong xuôi, quay sang dò xét ám vệ Cửu, ám vệ Cửu vẫn không động tĩnh.

“Sao thế?” Tư Đồ Nhã không hiểu.

Ám vệ Cửu như sấm sét bên tai, cứ nghĩ mình và tiểu chủ nhân nhà mình cùng nhau vẫy liễu thì ngơ ngẩn, làm cách nào cũng không ra được. Vốn định bỏ cuộc, lại cảm giác không nhịn nổi tới lúc về phủ Tư Đồ, đang quyết tâm hết lòng tốc chiến tốc thắng thì nào ngờ Tư Đồ Nhã đã xong xuôi, quay sang nhìn hắn chăm chú, còn nói chuyện với hắn.

“Lẽ nào nhịn lâu quá, hỏng rồi?” Tư Đồ Nhã lo lắng, dịu dàng ôm chặt hông ám vệ Cửu, thò tay cầm lấy vật nọ, miệng khẽ kêu ‘Xì xì’.

“…” Ám vệ Cửu đang mắc tiểu, bị Tư Đồ Nhã ‘Xì xì’ thì tắc tị lại, chỉ đành im lặng nhìn bàn tay trắng muốt nắm vật kia của hắn.

Tư Đồ Nhã nắm được quả cầu bên dưới, nhẹ nhàng nghịch nghịch, cảm thấy quả cầu nhỏ tròn vo mềm mại rất thú vị.

Ám vệ Cửu chậm rãi quay đi, cố xua tan men say chếnh choáng, “Tiểu chủ nhân.” Cách một bức tường, bên kia là tiếng đón Giao thừa ồn ã.

Tư Đồ Nhã mập mờ cười, nhấm nháp bên cổ hắn, trêu chọc, “Ta muốn ôm ngươi.”

Ám vệ Cửu bối rối, bị ngón tay y khẽ gảy gảy, cánh tay bên hông cũng siết chặt, đột nhiên hắn rất muốn đi tiểu.

Tư Đồ Nhã sờ soạng cặp mông căng cứng của ám vệ Cửu, thình lình lại nghe ngoài hẻm có người hô to, “Đi lấy nước!”

Vài quan sai quát tháo, “Mụ nội nó, đã bảo đừng đốt pháo trong sân mà, nhà nào thế?”

Người cầm canh gõ mõ thở hồng hộc đáp, “Ôi chao quan gia ơi, là phủ Tư Đồ, sắp cháy sang bên cạnh rồi!”

Ám vệ Cửu nghe thấy, nhận ra nơi này cách phủ Tư Đồ không xa, bất chấp buồn tiểu, nhanh nhẹn kéo quần lên, bế ngang lấy Tư Đồ Nhã, ‘Yến Tử Sao Thủy’ nhảy lên tường, trông thấy phủ Tư Đồ chìm trong biển lửa, khói bốc lên tận trời, giữa đêm Đông tuyết rơi lất phất, nhìn rất giống một viên than đỏ hỏn.
Bình Luận (0)
Comment