Ám Vệ Công Lược

Chương 48

Mạc Kiến Quái nói tiếng “Quấy rầy”, chẳng hề khách sáo vén rèm lên xe. Ám vệ Cửu suy đoán mục đích tới đây của chưởng môn phái Côn Luân này, không rõ vì sao Mạc Kiến Quái bị Hồ Bất Tư điểm huyệt toàn thân lại có thể chạy trốn khỏi Vương phủ. Tới khi Mạc Kiến Quái đối mặt với hắn, ánh mắt có vẻ kinh ngạc, hắn mới nhớ hoàn cảnh xấu hổ lúc này, vội vàng quay lại, định nói cho Tư Đồ Nhã mà chẳng có cơ hội, ngược lại còn ngơ ngác bị hôn một miếng trên cằm. 

Mạc Kiến Quái ngồi đối diện hai người, kinh ngạc nói, “Xe ngựa này hơi bị chật rồi.” Tưởng là để nhường chỗ cho lão ngồi, Tư Đồ Nhã phải bế ám vệ Cửu nói chuyện. Dứt lời thì gian khổ tháo hai thanh đao cong dài bốn thước sau lưng xuống.

Hai thanh đao cong của lão có tên có tuổi, tên gọi Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao. Không như các binh khí cùng tên khác trên giang hồ, hai thanh đao cong trông có vẻ giống nhau, nhưng lại chia thành Âm Dương trống mái. Tương truyền, thủy tổ sáng lập phái Côn Luân đưa vợ đi du ngoạn sơn thuỷ tới đỉnh núi Ngọc Hư thì trông thấy khung cảnh mặt trời và mặt trăng cùng sáng, vì thế vẽ ra bức họa Âm Dương Lưỡng Nghi, nghiên cứu biến hóa vô lường của thiên địa, kết hợp với thuật chiêm nghiệm tử vi, sáng chế ra đao pháp Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao ẩn chứa Tam viên nhị thập bát tinh quan*, lại cùng vợ lớn dùng máu tế lò, rèn hai thanh đao cong trống mái để dễ dàng thi triển đao pháp này, đặt tên là ‘Toàn Cơ’ và ‘Ngọc Hành’, người đời sau miêu tả, tên gọi chung là Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao. (Tam viên bao gồm Tử Vi viên, Thái Vi Viên, Thiên Thị Viên, cùng hai mươi tám tinh tú trong dải hoàng đạo, được gọi chung là Tam Viên nhị thập bát tú. Giờ là giải thích về dải hoàng đạo: Phạm vi cách đường hoàng đạo mỗi bên 8 độ. Mặt trời, mặt trăng, các hành tinh đều di chuyển trong dải hoàng đạo. Tiên sư các đại hiệp, đệ tử tra cứu muốn tụt quần…)

Bởi vì đao pháp này cực kỳ phức tạp, trước khi học phải hiểu rõ quy luật vận chuyển của sao trời, càng nhuần nhuyễn càng tốt. Mà đao cong xuất quỷ nhập thần quay về, chỉ thoáng lơ là sẽ tự làm mình bị thương, không có bản lĩnh cao và dũng khí thì tới cuối đời cũng chỉ học được sơ sài. Bởi vậy phái Côn Luân dần dần tàn lụi vì thiếu hụt nhân tài, đến đời Mạc Kiến Quái đã không thể sánh vai cùng Võ Đang, Thiếu Lâm, Nga Mi, muốn tìm một đệ tử ruột là cực kỳ khó.

Xe ngựa tiếp tục tròng trành tiến tới, Tư Đồ Nhã giữ chặt ám vệ Cửu, hỏi han, “Chẳng hay Mạc chưởng môn có chuyện gì?”

Mạc Kiến Quái nói, “Ta nợ mẹ của ngươi một ân tình.” Năm đó sư đệ Hồ Bất Tư tranh giành chức chưởng môn Côn Luân với lão. Đêm trước ngày tỷ thí, Hồ Bất Tư âm thầm hạ dâm độc, khiến lão làm trò hề, ôm tiểu sư đệ đòi thác loạn, phạm vào điều tối kỵ của Hồi tộc là cấm quan hệ nam nam, bị chưởng môn trục xuất khỏi sư môn. Hồ Bất Tư thắng lợi nhờ đao pháp Thái Vi trong Tam Viên. Khi đó Ngọc Phù Dung du lịch Côn Luân, định tìm vài món ngọc quý thượng đẳng làm quà tặng Giáo chủ tân nhậm Cửu Như Thần Giáo. Trên đường thấy lão sa sút tới vậy, hỏi rõ nguyên do thì chế nhạo một hồi, lại biết chắc chắn chuyện này có nội tình, bèn âm thầm thăm hỏi chưởng môn phái Côn Luân lúc đó, điều tra rõ chân tướng, lật lại bản án thay lão.

Lúc này ám vệ Cửu mới biết sư phụ Hồ Bất Tư của hắn có thù với Mạc chưởng môn, hèn gì cứ gặp là đỏ mặt tía tai. Nghe thấy Hồi tộc không thích quan hệ nam nam, hắn lại âm thầm vã mồ hôi, bây giờ tiểu chủ nhân đang đóng đinh trong hắn, tùy theo nhịp xe xóc nảy mà thúc lên lúc mạnh lúc yếu, bàn tay còn đang thưởng thức vật cứng của hắn dưới lớp áo khoác, thoải mái như chỉ cầm một vật bình thường. Hắn không muốn Mạc Kiến Quái nhận ra manh mối, làm tổn hại tới thanh danh và thể diện của tiểu chủ nhân, bởi vậy cố gắng kiềm chế, ngồi im bất động.

“Ta vẫn luôn muốn báo đáp ân tình này.” Mạc Kiến Quái không chuyển mắt, nhìn thẳng vào Tư Đồ Nhã ngồi sau vệ Cửu, chuyện trò, “Nhị công tử học cao hiểu rộng, khung xương cân đối. Nay võ công mất hết, chi bằng đến làm môn hạ Côn Luân ta, luyện Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao. Người ngoài có lẽ mất mười năm hai mươi năm, nhưng với tư chất của công tử, trên tỏ thiên văn dưới tường địa lý, nửa năm một năm tất có thành tựu.”

Tư Đồ Nhã nuối tiếc đáp, “Mạc chưởng môn khen ngợi, kẻ hèn bối rối vô cùng. Thường nghe đao pháp Côn Luân ‘Nhật nguyệt tề quang, thiên địa đồng chuyển’ (Mặt trời mặt trăng cùng sáng, trời và đất cùng xoay chuyển). Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao lại càng oai phong lẫm liệt, dài hơn bốn thước, trọng lượng cực kỳ nặng. Tại hạ từ nhỏ đã suy nhược thể chất, chỉ luyện được chút công phu nhẹ nhàng, thật sự lòng có dư, nhưng lực không đủ.” Y quay sang, ghé vào tai ám vệ Cửu, khẽ nỉ non, “Nhưng so với kiếm thì ta thích đao hơn. Đôi khi nhìn giang hồ hảo hán mãnh liệt vung đao, vòng đao rung chuyển, chém hết bất bình thì không khỏi trong lòng sung sướng, trong tim xúc động.”

Ám vệ Cửu định nghiêm túc lắng nghe Mạc Kiến Quái và Tư Đồ Nhã nói chuyện, nào ngờ bàn tay phủ giữa hai chân hắn nắm lấy đỉnh vật cứng, nhẹ nhàng xoa nắn, dùng đủ phương thức vuốt ve lỗ nhỏ phía trên. Mà vật ở trong cơ thể hắn thì chẳng biết cọ vào chỗ nào, khơi dậy một đợt tê dại khó tiêu. Đợt tê dại này và đau đớn vì thân thể bị tách mở, cứ thế khi tăng khi giảm theo nhịp xe nhấp nhô.

Tư Đồ Nhã thẳng thắn nói, thỉnh thoảng lại khẽ động đậy, nương theo từng vòng xe lăn bánh, vào chậm ra chậm, dần dần hòa tan cơn tê dại.

Ám vệ Cửu vẫn bối rối ngơ ngác ngồi im, để mặc sau mông bị thúc lên thúc xuống, dần dần cảm giác lan tới dây chằng, kích thích ham muốn, định thẳng lưng khép chân lại, nhưng chỉ có thể gắng gượng bắt lấy bắp tay Tư Đồ Nhã mà chịu đựng, chẳng biết sao hắn chợt nhớ đây là bắp tay tiểu chủ nhân của hắn, thế là không dám bám chặt, giữa lúc hoảng loạn, vừa muốn xuất tinh lại vừa muốn nhẫn nhịn, đỉnh nấm không ngừng chảy ra dịch trắng, hắn giật bắn mình, sợ làm bẩn tay Tư Đồ Nhã, muốn đứng dậy bỏ chạy lại bị ôm chặt hơn, vật trong cơ thể trượt vào càng sâu, tức khắc nội tức lộn xộn, bất giác kêu lên, “Tiểu chủ nhân.”

Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Đừng nhúc nhích. Bụng ngươi đau vì bị phong hàn, dùng tay ấm xoa bóp nửa canh giờ sẽ khỏi.”

Giờ Mạc Kiến Quái mới hiểu vì sao hai người ôm nhau như vậy, bèn hỏi han ám vệ Cửu vài câu. Ám vệ Cửu chỉ cảm thấy giữa hai chân dính dớp không chịu nổi, thứ dính dớp lại bị Tư Đồ Nhã dùng ngón tay xoa xoa, vẽ ra một dường ẩm ướt trên vật cứng của hắn, hướng xuống đáy chậu bên dưới. Hắn ráng sức trả lời Mạc Kiến Quái, hỏi có nặng không, đáp không sao, hỏi có đau không, đáp không đau lắm.

Mạc Kiến Quái lấy làm lạ, không đau lắm thì ám vệ lạnh lùng này nghẹn ngào cái gì? Lần này lão tới được đây, tất cả là nhờ chạng vạng tối qua Tư Đồ Nhã nhân lúc ám vệ trông coi lão thay ca đi nhận cơm, cứu lão khỏi sương phòng tại Vương phủ nọ, nói với lão lần tới có duyên gặp lại thì kể cho y một ít khúc mắc của lão và Hồ Bất Tư, cùng với Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao pháp phái Côn Luân. Hôm sau lão nghe Cửu Như Thần Giáo cho hay, Giáo chủ đã khởi hành tới Thục Bắc tìm bình Cửu Long của Vương gia, thế là sốt ruột đuổi theo, muốn nói cho Giáo chủ nhỏ tuổi này nguồn căn của bình Cửu Long. Bây giờ thấy hai ám vệ Tư Đồ gia cũng có mặt, đành phải rào trước đón sau một chặp để cân nhắc tìm từ.

Tư Đồ Nhã ôm chặt ám vệ Cửu, nhìn sắc mặt Mạc Kiến Quái, thử hỏi, “Mạc chưởng môn vất vả đuổi theo xe, chẳng lẽ là để mời chào đệ tử?”

Mạc Kiến Quái đáp, “Nghe nói Nhị công tử phụng lệnh cha tới Bạch Long Trại cướp bình Cửu Long. Có chuyện chẳng biết nên nói hay không.”

Tư Đồ Nhã rút bàn tay ướt dính về, chẳng biết tại sao phía trước ám vệ Cửu vẫn dựng đứng, tức khắc chỉ muốn đuổi Mạc Kiến Quái đi, xốc áo khoác lên thăm dò đến cùng. Ngoài mặt bình tĩnh nói, “Mạc chưởng môn là tiền bối võ lâm, chuyện gì nói được chuyện gì không, tất nhiên hiểu rõ hơn vãn bối. Vãn bối chăm chú lắng nghe.”

Mạc Kiến Quái thở dài, “Thục vương lấy danh nghĩa lễ vật mừng thọ để tống tiễn bình Cửu Long là có nguyên nhân.”

“Xin lắng tai nghe.” Tư Đồ Nhã thầm nghĩ, nếu không có nguyên nhân, làm gì có chuyện Hàn Mị ủy thác bình Cửu Long cho một tiêu cục dân gian.

Mạc Kiến Quái nói, “Theo ta được biết, mấy năm nay triều đình vẫn đang tìm kiếm bình rượu này.”

Tư Đồ Nhã hiếu kỳ hỏi, “Bình Cửu Long này có gì đặc biệt? Chẳng lẽ Hoàng đế muốn mà Vương gia dám không cho?”

Mạc Kiến Quái đáp, “Vật Tiên hoàng ngự ban, thánh dụ viết rõ, ban cho con vợ cả là nhị hoàng tử Hàn Mị. Mặc dù Hàn Tuyền là Hoàng đế thì cũng không dám cướp khơi khơi.”

“Vì thế mới sai người cướp lén?” Tư Đồ Nhã lại tỉnh bơ chọc ám vệ Cửu một cái. Ám vệ Cửu ngơ ngác bám vào tay Tư Đồ Nhã, đầu óc rối tinh rối mù, nhẫn nại đến tận đây, hắn thậm chí còn cảm thấy tình cảnh này khá ngọt ngào, nhưng tiếng hai nói chuyện loáng thoáng qua lại thì hắn chẳng nghe được gì.

Mạc Kiến Quái đáp, “Đúng là như vậy, triều đình phái tay sai mang tên Ô Y Vệ. Chỉ Huy Sứ của chúng họ Dạ, Dạ Mã Di A hoanh.”

Tư Đồ Nhã mỉm cười, “Cái tên hiếm thấy thật.”

“Là tiếng Ba Tư, Dạ Mã Di là tên, A hoanh là ‘Đứng đầu’.” Mạc Kiến Quái thoáng ngập ngừng, lúng túng nói, “Thực ra, luận vai vế, vị chỉ huy sứ này là cháu gái đằng ngoại của ta.”

“Chẳng trách Mạc chưởng môn biết quá tường tận.” Tư Đồ Nhã gật đầu.

Mạc Kiến Quái nói tiếp, “Không sai, sở dĩ người Hồi chúng ta tự xưng là người Hồi, không phải bởi vài hậu duệ của dân tộc Hồi Hột phía Tây Bắc, mà là những phiên khách (người từ các nước thuộc địa) tị nạn tới Trung Nguyên khi người Mông Cổ Tây chinh, tổ tiên bén rễ nảy mầm tại đây, để không lãng quên cội nguồn nên mới chọn chữ “Hồi” (Quay về), nhắc nhở con cháu nhớ rõ phải về Ba Tư. Nhưng bản thân người Hồi chúng ta cũng đã chia rẽ, có những người kiên trì muốn về Ba Tư, có những người chỉ muốn an phận ở nơi này. Triều đình lôi kéo Ô Y Vệ thuộc nhóm an phận, nhưng hành động của bọn chúng vẫn là hành động truyền thống của thích khách…”

Tư Đồ Nhã bừng tỉnh, “Thì ra tổ tiên các ngài là thích khách Ba Tư.”

Mạc Kiến Quái cho rằng nghề này chẳng vinh quang gì, biết lỡ miệng nên tự tát một cái, buồn bực nói, “Nhị công tử chớ coi thường Ô Y Vệ. Cả Thục vương Hàn Mị cũng không muốn dây dưa với chúng, nên mới đưa bình Cửu Long cho Đại Bắc hầu bảo vệ.”

Cuối cùng Tư Đồ Nhã mới hiểu mục đích của Mạc Kiến Quái, “Mạc chưởng môn đang nhắc nhở tại hạ rằng chuyến này có lẽ sẽ gặp Ô Y Vệ khó đối phó?”

Mạc Kiến Quái đáp, “Không sai, nếu không thể không đối đầu thì xin hãy giơ cao đánh khẽ…” Chợt thấy không đúng, tức khắc chuyển lời, “Ta đi cướp lại bình Cửu Long cùng công tử, tránh cho hai phe làm to chuyện, tạo sát nghiệp.”

Tư Đồ Nhã nói, “Chỉ cần hổ không đả thương người, người sẽ không hại hổ*. Có Mạc chưởng môn đứng giữa thu xếp là tại hạ vô tư được rồi.” (Mượn từ câu “Nhân vô hại hổ tâm, hổ hữu thương nhân ý”: Người không hại hổ, hổ vẫn cắn người, ý là kẻ xấu tâm địa hiểm ác khó lường)

Mạc Kiến Quái như trút được gánh nặng, vui mừng ra mặt. Tư Đồ Nhã thấy lão vẫn ngồi im bất động thì dịu dàng nói, “Mạc chưởng môn, trong xe bí quá. Sao không xách một bình rượu ra ngoài cho thoáng, thưởng thức đường xá ở Thục, gió hiu hiu thổi, tuyết phủ trời quang không khoái lạc sao?”

Mạc Kiến Quái nghe lời, lấy bình rượu trong túi hành lý, khoái lạc ra đi.

Tư Đồ Nhã nhanh nhẹn vén áo khoác lên, quay sang nhìn giữa hai chân ám vệ Cửu, chỉ thấy đỉnh nấm ướt sũng không giống xuất tinh. Ám vệ Cửu cũng ngơ ngác cúi xuống nhìn, phát hiện dịch tràn ra không nhiều như hắn tưởng tượng, cuối cùng mới biết là không mất kiểm soát.

“Chắc là không sao.” Tư Đồ Nhã xoay cằm ám vệ Cửu sang hôn một lát, nắm hai đầu gối hắn, chậm rãi ra vào.

Ám vệ Cửu ngồi đã lâu, huyết khí tắc nghẽn, hai chân và dây chằng tê cứng, khẽ nhúc nhích là vừa đau vừa ngứa rất khó chịu, râm ran như kiến đốt. Nhưng vật trong cơ thể hắn lại không ngừng nghiến vào một vị trí, thúc mạnh tới khi phía trước hắn dựng thẳng, tràn ra từng đợt dịch trơn. Hắn lại càng khó hiểu, định giơ tay chắn, nhưng vừa chắn đã cảm giác không thể nhịn được nữa.

Tư Đồ Nhã hiểu ra, “Ngươi thích, nên mới vậy.” Dứt lời thì tìm đúng vị trí nọ, tiếp tục thúc vào, hỏi hắn thấy sao.

Ám vệ Cửu khàn khàn đáp thích, ban đầu hơi mạnh, hơi đau, nhưng sau khi thích nghi thì xúc cảm khó gọi tên này lại trở nên mãnh liệt chưa bao giờ có.

Tư Đồ Nhã lệnh hắn đổi tư thế, quỳ xuống chờ đợi, tiện đà lấn người lên, cúi xuống xuyên vào.

Sức mạnh thúc lên như sóng dữ, ám vệ Cửu ảo giác như phía sau biến thành người khác, xa lạ vô cùng, không khỏi khàn khàn gọi, “Tiểu chủ nhân.”

“Ta đây.” Tư Đồ Nhã dịu dàng đáp.

Ám vệ Cửu vẫn tiếp tục thì thầm gọi, âm thanh bị nhịp đẩy phá thành từng tiếng ngắt quãng vụn vỡ, hắn vẫn cố chấp lặp đi lặp lại ba chữ này.

Ám vệ Lục đánh xe bên ngoài nghe thấy, cảm thấy hơi tiếc cho ám vệ Cửu. Ám vệ Cửu xưa nay một thân một mình, hồi còn trong doanh trại ám vệ cũng không bao giờ chơi đùa với họ, mười mấy năm lặng lẽ cố gắng mà cuối cùng vẫn chỉ đành lấy sắc hầu người, có thể thấy rằng ông Trời không bù đắp cho sự cần cù của hắn.

Ám vệ Cửu xin chỉ thị, “Thuộc hạ muốn bắn.” Nào ngờ Tư Đồ Nhã tức khắc rút ra, cơ thể hắn như thủy triều rút xuống, thoáng chốc lại trống không, thân xác tuy hừng hực ham muốn, trong lòng lại thật sự tiêu điều, hắn tưởng mình nói sai, quay lại nhìn, trước mắt mông lung mờ mịt, không thấy rõ xung quanh.

Tư Đồ Nhã có vết xe đổ nửa tách trà, đè nén ham muốn, yên lặng dỗ dành, “Ta còn một lúc.” Dứt lời thì đưa ngón tay thật sâu vào cơ thể hắn, khuấy đảo nơi mẫn cảm nọ, ám vệ Cửu lại hết chịu nổi, kẹp chặt ngón tay nọ, run rẩy mà sung sướng bắn tinh.

Tư Đồ Nhã cho hắn nghỉ tạm một lát, lệnh hắn tách hai chân ngồi lại chỗ cũ, vẫn dùng tư thế quỳ bao bọc hắn, một tay bám lên cửa sổ, một tay nắm lấy vật phía trước của hắn, chậm rãi tiến vào giữa hai cánh mông ửng hồng của hắn.

Ám vệ Cửu kinh hoàng, nhìn hông Tư Đồ Nhã áp trên bắp đùi hắn, khoái cảm, đau đớn và mỏi mệt lại đồng loạt truyền tới, đã qua đợt cao trào, nhưng được ôm ấp thế này lại khiến hắn cảm giác mình là người đã có chủ. Hắn chỉ không rõ tiểu chủ nhân của hắn trọng thương mới khỏi, vì sao phải hao tâm tổn trí, mất công mất sức để kéo dài thời gian như vậy.

“Thích ngươi, nên mới lâu.” Tư Đồ Nhã nghiêm trang giải đáp, ánh mắt sóng sánh dịu dàng khẽ ngước lên nhìn bông tuyết nhẹ bay ngoài cửa sổ.
Bình Luận (0)
Comment