Ám Vệ Công Lược

Chương 80

Ám vệ Cửu không biết nằm bao lâu, chợt thấy một luồng hào khí ngao du trong kinh mạch, dơ bẩn lần lượt bị thanh tẩy, Thiên Trung Khí Hải tức khắc trong trẻo, một dòng nước ấm hội tụ ở đan điền, tinh thần phấn chấn chưa từng có. Không gian ngập trong hương thảo mộc, nửa dặm xung quanh chỉ có tiếng chim hót và tiếng gió vi vu. Hắn mở bừng mắt, vẫn đang ở bên hồ, nhưng bây giờ đã là sáng sớm tinh mơ, sương đọng trên cỏ lau vẫn chưa tan hết, Chẳng biết cao nhân nào vận công hỗ trợ sau lưng hắn, lúc này đột nhiên rút tay về, “Cuối cùng cũng tỉnh.”

Ám vệ Cửu nhận ra giọng Tư Đồ Phong, không khỏi ngẩn ngơ. Hành động hoang đường với Tư Đồ Nhã hôm qua vẫn mồn một trước mắt hắn. Chẳng lẽ vì lửa dục bùng cháy nên bất giác té xỉu bên hồ, mơ thấy một giấc mộng hoang đường?

“Ngẩn ra đó làm gì.” Tư Đồ Phong ngáp một cái, đứng dậy hoạt động gân cốt, “Tiểu gia mệt lắm, không có sức bế ngươi tới Đường Môn đâu.”

“… Tới Đường Môn?” Ám vệ Cửu đứng phắt dậy, chợt thấy dưới hông và hai bắp đùi tê dại, giữa mông nóng rát như lửa thiêu. Hắn biến sắc, dáo dác nhìn quanh, nơi nào còn bóng dáng Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Phong cho rằng dâm độc của hắn chưa tan, “Cha từng nói Đường Môn có cuốn ‘Độc Kinh’ ghi lại phương thuốc giải của hầu hết các loại độc trong thiên hạ. Còn có một lời dạy rằng, gia chủ các đời phải ‘Điều khiển trăm loại độc, giải nạn cho dân chúng’. Tức là Đường Môn phải giải được tất cả các loại độc để cứu nạn cho dân chúng. Tất nhiên đó chỉ là để lấp liếm thôi. Nhưng ngươi là người của tiểu gia. Tên mít ướt Đường Thiết Dung dám không cứu ngươi xem.”

Ám vệ Cửu định nói với Tư Đồ Phong rằng mình đã khôi phục võ công, chợt nhớ Minh chủ đã trúng độc thủ của Ma Giáo, lúc này không nên trở về phủ Tư Đồ tại Ích Châu. Với tình bằng hữu của Đường Thiết Dung và Tư Đồ Phong, lấy Đường Môn làm căn cứ, kêu gọi anh hùng thiên hạ đối phó Ma Giáo mới là đúng nhất, bèn gật đầu đáp dạ.

Hai người vội vàng dùng bữa sáng ở Kiếm Các trấn, Tư Đồ Phong ngấu nghiến ăn rất nhiều, kể lại tình hình trong động. Ám vệ Cửu biết y đã luyện thành ‘Bát Cửu Huyền Công’, sư tổ Kiếm Môn Ân Minh Nguyệt thấy y tiếp thu nhanh nên còn truyền lại tu vi suốt đời của mình cho y, khi hấp hối còn cho y biết, chắc chắn Cửu Như Thần Giáo nằm ở phía Nam thành Khang Định, phía Tây sông Đại Độ, rất gần đỉnh Cống Ca cao nhất trong dãy núi Đại Tuyết Sơn. Muốn y dùng máu thề phải trừ ma vệ đạo, dẹp yên nỗi hận trong lòng.

Một ngày gió mát hiu hiu, tuyết tan thành nước. Hai con tuấn mã lướt trên dịch đạo, rời khỏi Thục Bắc trùng điệp núi non, con đường phía trước dần rộng mở. Hai người sống trong hang đã lâu, trông thấy ruộng nước mênh mông bên đường, bờ ruộng quanh co thấp thoải thì đều cảm giác xa lạ vô cùng, dường như đã qua mấy kiếp.

Ám vệ Cửu ghìm cương ngựa trông về phía xa, chỉ thấy bên cạnh đống rơm, ánh mắt trời phản chiếu dưới nước trải dài thật dài, nông phu dắt trâu đi trước, nông phụ bưng thúng trồng mạ phía sau. Chẳng biết một con chim sẻ từ đâu bay tới, can đảm đậu trên lưng trâu, khẽ mổ mổ. Trâu ngứa ngáy kêu ò ọ, lắc đầu vung đuôi xua đuổi, chim sẻ nhanh nhẹn né tránh. Nông phu và nông phụ như có chung suy nghĩ, nhìn nhau mỉm cười.

Tư Đồ Phong thấy ám vệ Cửu ngẩn ngơ, vung roi vụt một cái lên ngựa của hắn, cười ha hả vọt lên trước.

Tuấn mã giật mình lao đi, ám vệ Cửu hoàn hồn, kẹp chặt bụng ngựa, nhìn bóng dáng Tư Đồ Phong phía trước — Sống lưng thẳng tắp như lưỡi kiếm, tóc buộc cao phấn chấn gọn gàng, áo gấm bạc màu bay phần phật, hé lộ thanh kiếm dài ba thước đeo trên hông. Chính là một thiếu niên dũng cảm, tương lai ngời sáng.

Nhưng khí phái hào hùng tung hoành giang hồ như vậy, ám vệ Cửu lại thấy mình không theo kịp. Tới vùng lân cận Ích Châu, hắn đề nghị đi đường vòng. Tư Đồ Phong cũng sợ về nhà sẽ bị mắng nên đồng ý. Lộ phí của hai người không còn nhiều, ám vệ Cửu lại sợ Tư Đồ Phong biết Tư Đồ Khánh đã chết, nhất thời xúc động làm chuyện ngu xuẩn, cực lực tránh không tìm quán trọ. Hai người đốt lửa trại, một ngủ một canh phòng giữa đồng bằng hoang vắng.

Tư Đồ Phong chán quá, nổi hứng hỏi han ám vệ Cửu ngày xưa ở bên Tư Đồ Nhã thế nào. Ám vệ Cửu im lặng thật lâu mới đáp, “Xảy ra rất nhiều chuyện.” Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nhưng hắn cảm giác đã dùng hết đời người.

Tư Đồ Phong chợt hỏi, “Tư Đồ Nhã dụ ngươi đoạn tụ thì ngươi ở trên à?”

Ám vệ Cửu đáp, “Nhị công tử ở trên.” Biết ‘Ân Vô Hận’ là Tư Đồ Nhã, trong lòng hắn đã bình tĩnh hơn nhiều.

Tư Đồ Phong quan sát hắn từ trên xuống dưới, “Vô tích sự. Bộ dạng y như thế mà sống trong Ma Giáo, chả biết hầu hạ bao nhiêu đàn ông rồi.”

Ám vệ Cửu nhớ lại, “Nhị công tử cũng từng ở dưới.”

Tư Đồ Phong cười khẩy, “Trông thế nào?”

Ám vệ Cửu ngừng lại, “Thế nào là thế nào?” Chưa dứt lời, cổ họng đã lạnh buốt. Hắn còn không thấy Tư Đồ Phong cầm kiếm chĩa vào họng hắn từ bao giờ, càng chớ nói chiêu thức.

Mũi kiếm của Tư Đồ Phong nghiêng xuống, khều vạt áo hắn, “Đừng sợ, ta chỉ mất vui thôi.”

Ám vệ Cửu thật thà đáp, “Thuộc hạ không sợ.” Máu nhỏ xuống từ xương quai xanh của hắn, rơi vào lưỡi kiếm, được ánh lửa phản chiếu đỏ rực.

Mũi kiếm uốn lượn bừa bãi. Làn da khoẻ khoắn dễ dàng bị phá hủy. Tư Đồ Phong vốn định khắc tên của mình, nào ngờ chỉ một thoáng phân tâm, bất giác lại viết thành “Tư Đồ Nhã”, đành phải mở rộng áo khoác ám vệ Cửu, khắc thêm mấy chữ “Mặt người dạ thú, không đội trời chung”.

Ám vệ Cửu bình tĩnh điềm nhiên, không nhúc nhích, “Khi thuộc hạ sáu tuổi, cả nhà bị Ô Y Vệ làm hại. Bất đắc dĩ phải chạy tới Ích Châu.”

“Sao?” Tư Đồ Phong khẽ dừng tay, “Ngươi định nói với ta là thân thể do cha mẹ ban tặng, không được phá hoại?”

Đôi mắt ám vệ Cửu tăm tối, “Khi đó, mẹ thuộc hạ che chắn cho thuộc hạ ở bên dưới…” Tư Đồ Phong bực bội ngừng tay, chờ hắn nói hết. Ám vệ Cửu cố gắng nhớ lại, “Khi đó mẹ cũng không thích thuộc hạ, vẫn giận thuộc hạ phá hoại gia đình mẹ. Nhưng mẹ…”

Tư Đồ Phong không hiểu, “Tóm lại ngươi muốn nói gì?”

Ám vệ Cửu cạn lời, “Nếu Minh chủ qua đời, tiểu chủ nhân sẽ làm thế nào?”

Tư Đồ Phong hừ một tiếng, “Cha ta đang tuổi trung niên, qua đời thế nào được.”

“Ngộ nhỡ… Trời cao cũng mưa gió bất thình lình. Tiểu chủ nhân phải gánh lên trọng trách, chèo chống Tư Đồ gia và doanh trại ám vệ, kế thừa ý chí của cha, làm chủ võ lâm, trợ giúp chính đạo. Hành vi cử chỉ đối nhân xử thế đều phải chu toàn. Dù có thù sâu oán nặng thì cũng không thể tùy tiện liều mạng.” Ám vệ Cửu cúi xuống nhìn dòng chữ đầm đìa máu, “Kẻ thù của tiểu chủ nhân chính là kẻ thù của thuộc hạ, thuộc hạ nguyện thay tiểu chủ nhân diệt trừ.”

Tư Đồ Phong đanh mặt, “Mấy cái thứ sách vở tầm phào ngươi nói, không phải ta không biết, nhưng ta không muốn làm. Ta theo cha ta nhiều năm như thế, đối nhân xử thế ra sao đã quen lắm rồi, ngươi nghĩ ta chỉ biết sĩ diện hão như Đại ca, chưa bao giờ để ý tới cha ta gây dựng uy tín, dàn xếp phân tranh như thế nào sao?”

Ám vệ Cửu khó xử nhìn Tư Đồ Phong. Tư Đồ Phong lại nói, “Có điều, được làm chính mình mới là khó khăn nhất và cũng sung sướng nhất. Đó là khí phách! Tiểu gia không phải hạng người thích giả vờ giả vịt! Nói cho công bằng ra, ngươi và Đường Thiết Dung đều không tệ.” Giọng y chợt cao lên, “Nghe lâu như thế mà chưa ra tay, chẳng lẽ định chờ tiểu gia ngủ thì mới xông lên?” Vừa dứt lời, hơn mười người lao ra từ bốn phương tám hướng, vây kín đống lửa trại.

Ám vệ Cửu nhận ra trang phục của những người này, đề phòng nói, “Tiểu chủ nhân coi chừng, là Ô Y Vệ.”

Tư Đồ Phong hất kiếm, hưng phấn bật cười. Y đang lo không tìm được người thử kiếm. Nhưng đám áo đen không ra tay, chỉ có một lão già run rẩy nói, “Không sai… Giống như đúc!” Thiếu nữ dẫn đầu lập tức tháo mũ trùm đầu, chắp tay quỳ xuống, “Ty chức hộ giá chậm trễ!”

Tư Đồ Phong và ám vệ Cửu hai mặt nhìn nhau. Thì ra thiếu nữ này chính là Dạ Mã Di, Chỉ Huy Sứ Ô Y Vệ. Tư Đồ Nhã nói với nàng ta ai mới là chân long Thiên tử, nàng tức khắc dẫn người tới Thục Trung tìm kiếm khắp nơi, hôm nay đến biên giới Ích Châu, trông thấy đám lửa to đơn độc thì sai người thăm dò. Một người lớn tuổi nhận ra ám vệ Cửu giống hệt tiên đế, nghe cuộc trò chuyện của hai bọn họ, lại biết họ là người trong phủ Tư Đồ.

Tư Đồ Phong khó hiểu, “Ai cần ngươi hộ giá?”

Dạ Mã Di nói, “Năm đó Thái Hậu và tên gian thần họ Lăng hạ lệnh chém đầu cả gia đình Nội Các Đại học sĩ kiêm Hộ bộ Thượng thư Thường Duệ. Ô Y Vệ chúng ta chỉ phụng mệnh làm việc, không phải vì mong muốn. Xin chủ thượng tha thứ.” Nàng liếc mắt, lập tức có người dâng lên một cái đầu, “Đây là Ô Y Vệ đuổi giết chủ thượng năm đó, còn lão chỉ huy sứ tham dự chuyện này, cũng chính là phụ thân của ty chức, đã chết dưới tay Hàn Mị.”

Tư Đồ Phong nghe vậy thì líu lưỡi, nhìn sang ám vệ Cửu. Thật sự không ngờ mình chỉ tiện tay mà lại nhặt được một nhân vật cực kỳ đáng gờm.

Ám vệ Cửu khép lại áo khoác đẫm máu, lúc này mới nhớ tới chuyện Hàn Mị về Kim Lăng. Không biết Vương gia kia đã làm gì mà khiến Ô Y Vệ cùng đường, phải đi tìm hắn nhận tội. Hắn quan sát Dạ Mã Di một lát. Khi cha mẹ hắn bị hại thì thiếu nữ này còn chưa được sinh ra, tất nhiên không liên quan tới nàng… Khi đó hắn cũng nhỏ tuổi, tâm không tạp niệm bước vào doanh trại ám vệ, cộng thêm lời dặn của cha mẹ khi xưa, giữ kín bí mật bình Cửu Long, chưa bao giờ nghĩ tới việc báo thù. Lúc này Dạ Mã Di đột nhiên nói cho hắn biết, kẻ thù giết cha mẹ hắn đã chết cả rồi…

Dạ Mã Di nói, “Chủ thượng có biết vì sao Thái Hậu phải giết Thường tướng không?”

Ám vệ Cửu ngập ngừng hỏi, “Vì sao?”

Dạ Mã Di đáp, “Thường tướng dùng con của mình tráo đổi với chân long Thiên tử. Chủ thượng mới là con trai cả của tiên đế. Chỉ có máu của con trai cả mới phá giải được cơ quan trong bình Cửu Long. Mấy năm nay ty chức gian khổ tìm kiếm bình Cửu Long là để tìm kiếm tung tích của chủ thượng!”

Tư Đồ Phong giật mình, lại nhớ màn tranh cướp bình Cửu Long ở Bạch Long Trại, “… Khó trách.”

Ám vệ Cửu gật đầu, “Hiểu rồi.” Sau đó hờ hững ngồi xuống thêm củi vào lửa trại. Dạ Mã Di không rõ “Hiểu rồi” là có ý gì, chỉ cảm thấy chân long Thiên tử này đúng là cơ mưu kín đáo, gặp nguy không hoảng, không khỏi âm thầm kính sợ.

Ô Y Vệ mù tịt im lặng cùng ám vệ Cửu thật lâu. Cuối cùng ám vệ Cửu lên tiếng, “Chuyện của triều đình, thứ võ biền như ta không hiểu. Xin hãy về đi.”

Dạ Mã Di kính nể đáp, “Đất nước không thể một ngày không có Vua! Bây giờ Hàn Mị cấu kết với Đột Quyết, cưỡng ép ngụy đế, làm xằng làm bậy trong triều, không ít thần tử trúng độc thủ, cả Thái Hậu cũng chết dưới tay gã. Chủ thượng thờ ơ bỏ mặc, Trung Nguyên vĩnh viễn không có ngày yên bình, sao có thể xứng đáng với ngàn vạn thần dân?” Thầm nghĩ, Hoàng đế Trung Nguyên đúng là giả dối, trước khi quay về thừa kế ngai vàng, thần tử cứ phải tận tình khuyên bảo, ủng hộ lên ngôi.

Tư Đồ Phong nói, “Biết ngay là Hàn Mị chẳng tốt đẹp gì mà. Lần trước gã mai phục gần Đan Sơn trấn cũng dùng cung khảm sừng của Mông Cổ.”

Ám vệ Cửu lắc đầu, “Nếu thuộc hạ là con cả thì Thục Vương chính là em ruột của thuộc hạ. Sao có thể sát hại Thái Hậu… Thông đồng với địch phản quốc?”

Dạ Mã Di tỏ vẻ xấu hổ và giận dữ, “Chủ thượng có điều chưa biết. Ty chức hổ thẹn… Hàn Mị chính là con riêng của Thái Hậu và cha của ty chức. Hàn Mị lòng lang dạ sói, phát hiện chuyện của hai người tại Nhân Thọ Cung thì vội vàng giết cha giết mẹ, ý đồ che lấp. Gã muốn làm Hoàng đế, không ngại cấu kết với Trương Bích Hiệp, hậu duệ của Tiểu Khả Hãn Đột Quyết, thậm chí còn định lợi dụng chủ thượng diệt trừ ngụy đế rồi quay về đối phó với chủ thượng. Ty chức hận không thể lột da xẻ thịt gã!”

Ám vệ Cửu ngơ ngác nhìn Dạ Mã Di, “…”

Dạ Mã Di nói, “Nếu chủ thượng không tin, đợi thời cơ chín muồi hãy đối chất với Hàn Mị, hỏi gã có phải là em ruột của chủ thượng hay không.” Tư Đồ Nhã từng nói với nàng, Hàn Mị đã chấp nhận giao dịch, tuyệt đối không nhận mình là em ruột của ám vệ Cửu. Nếu khi chất vấn mà Hàn Mị có nửa phần do dự, chắc chắn sẽ thất bại thảm hại.

Tư Đồ Phong cực kỳ không có thiện cảm với Hàn Mị, nghe đến đây thì đã tin bảy tám phần, “Tên này không thể không diệt. Nhưng chúng ta phải tới Đường Môn.” Dạ Mã Di hỏi vì sao, y bèn kể lại chuyện ám vệ Cửu trúng độc.

Dạ Mã Di thấy việc này cấp bách. Hiện giờ phải thể hiện lòng trung thành, bèn phái thuộc hạ chuẩn bị xe ngựa và thảm nhung, mời ám vệ Cửu và Tư Đồ Phong vào nghỉ tạm. Hơn trăm người cưỡi ngựa kéo xe, dọc đường ăn hương uống lạt, nối đuôi nhau tiến về Du Châu.
Bình Luận (0)
Comment