Ám Vệ Công Lược

Chương 84

Bình minh hôm sau chưa tới, Tư Đồ Nhã đã phải ngủ thiếp đi, không ngủ không được, huyết khí đang mất dần, không ngủ thì cả Chập Long Thụy Công cũng không dùng được nữa. Y còn rất nhiều điều muốn nói với ám vệ Cửu, nhưng thực ra lại không có gì để nói. Bản thân y cứ giao cho ám vệ Cửu, mặc hắn xử lý thôi.

Y mơ màng nằm mộng, mộng thấy mình chưa già đã gầy gò tiều tụy. Ám vệ Cửu lướt qua bên cạnh nhưng không nhận ra y…

“Ta về rồi đây.” Bên cạnh y chợt có người khẽ nói.

Tư Đồ Nhã cố gắng mở mắt ra, nhưng mí mắt dính chặt. Người nọ dùng ngón tay chai sạn dè dặt xoa nắn hốc mắt y, xoa bóp một lúc lâu, cuối cùng y mới thấy ánh sáng. Vẫn là căn phòng băng, nến vẫn cháy một nửa, không hề khác với đêm thành hôn.

Nam nhân ngồi bên mép giường có đôi mắt phượng sáng ngời. Đuôi mắt trái mang một vết sẹo nhạt màu, đó là dấu vết tên bắn sượt qua, chặt đứt ý cười bẩm sinh đã có, lại thêm vào không ít dũng mãnh và cẩn trọng. Cánh tay chống lên giường cực kỳ rắn chắc, bọc trong vải áo còn như tỏa nhiệt ra.

Mới ngủ một giấc mà ám vệ Cửu đã lớn lắm rồi, đường nét càng thêm sắc sảo, khuôn mặt càng thêm sáng lạn, rất có phong cách đại tướng quân.

Tư Đồ Nhã trắng trợn ngắm nghía, vốn định hỏi hắn mình ngủ bao lâu rồi, lời ra khỏi miệng lại biến thành, “Muốn đè ngươi.”

Ám vệ Cửu nghe vậy thì ngồi thẳng lên, giống như đang tránh né lực công kích của những lời này, bàn tay phải bối rối chỉnh sửa nếp nhăn vô hình trên vải quần, “Ngươi chưa khỏi.” Giọng điệu ngại ngùng, mang theo chút chọc ghẹo.

Tư Đồ Nhã khẽ mím môi, vừa cảm giác miệng đắng lưỡi khô, ám vệ Cửu đã săn sóc đút cho y một thìa nước đường.

“Ta ngủ mấy năm rồi?”

Ám vệ Cửu bình tĩnh đáp, “Mười năm.”

Tư Đồ Nhã lòng dạ rối bời, vẫn pha trò chọc hắn, “Vất vả lắm mới tỉnh dậy, ngươi làm cho ta xem.”

Ám vệ Cửu quay đi, đặt nước đường sang bên cạnh, lau mặt cho y, “Một mình… Không thú vị.”

Tư Đồ Nhã hơi bị thương tâm, “Sao mà bướng thế, không nghe lời.”

Ám vệ Cửu đỏ bừng cả vành tai, chuyển đề tài, “Mười năm qua xảy ra rất nhiều chuyện.”

Tư Đồ Nhã nhìn hắn, sợ hắn thông báo hậu cung đã có ba ngàn giai lệ, “Làm Hoàng đế?”

Ám vệ Cửu lắc đầu, “Thay vua đổi chúa.” Hắn không biết nhấn nhá thế nào, chỉ bình dị kể, “Đêm đó sau khi ngươi ngủ, Hữu sứ Phạm Vô Cứu cấp tốc trở về báo cho chúng ta biết, Kim Trướng Hãn Quốc chuẩn bị dẫn binh về phía Nam thì bất ngờ xảy ra nội chiến. Cháu đích tôn của Tiểu Khả Hãn là Trương Bích Hiệp, cùng với Đại Bắc hầu soán vị bất thành, chịu khổ giam cầm. Nhạn quan có nguy cơ thất thủ bất cứ lúc nào.”

Tư Đồ Nhã suy đoán rất nhanh, “Nói vậy tức là Trương Bích Hiệp đứng về phía Trung Nguyên?”

“Đúng vậy. Thục Vương nhận được tin thì ép hoàng đế giả ngự giá thân chinh.” Vẻ như đã làm chuyện trái lương tâm, ám vệ Cửu áy náy đáp, “Ta… Dù sao cũng là con của tiên đế, không thể khoanh tay đứng nhìn, nên mới cùng Dạ chỉ huy sứ, Tam công chúa, Tam công tử, Đường gia chủ và các bằng hữu giang hồ tới hỗ trợ.”

Tư Đồ Nhã dịu dàng nói, “Ngươi làm rất đúng, ta có giáo chúng chăm sóc, ngươi ở lại cũng không có gì làm.”

Ám vệ Cửu không ngờ Tư Đồ Nhã tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy, ánh mắt lộ vẻ hoang mang, “Ta nghe Ngự y nói, một người nằm trên giường quá lâu thì tay chân sẽ mất linh hoạt, tính tình cũng không tốt nữa…” Hắn đã chuẩn bị tinh thần trước khi trở về núi tuyết.

Tư Đồ Nhã bật cười, lấp lửng đáp, “Người kém thông minh mới hay cáu giận, hại người hại mình, không liên quan tới tay chân linh hoạt. Dù trước kia thỉnh thoảng ta cũng nổi giận với giáo chúng nhưng chỉ là giả bộ mà thôi, đừng lo cho ta. Các ngươi đến Đại Châu cứu viện rồi sao nữa?”

Ám vệ Cửu thầm nghĩ, Tư Đồ Nhã nói cũng không đúng lắm, vì hắn kém thông minh nhưng cũng rất ít khi tức giận, có điều tính tình Tư Đồ Nhã thật sự rất tốt, điểm này vẫn giống hệt Nhị công tử trong lòng hắn. Nghe Tư Đồ Nhã hỏi, hắn mới lấy lại tinh thần, “Thục Vương tử trận.”

Tư Đồ Nhã thót bụng, cẩn thận quan sát vẻ mặt ám vệ Cửu, “… Chết?”

Ám vệ Cửu gật đầu, vẻ mặt nghiêm trang lộ vẻ khâm phục, nhưng lại không có bộ dạng người thân mới qua đời.

“Ngươi… Ngươi kể lại rõ ràng xem.” Tư Đồ Nhã chỉ hận không thể ngồi dậy lắng nghe. Nếu nói y là trùng trăm chân chết không cứng thì Hàn Mị ít nhất cũng là trùng nghìn chân, dù y từng có ý định diệt trừ Hàn Mị nhưng Hàn Mị đâu thể nói chết là chết, mà chết như thế nào?

Ám vệ Cửu nuối tiếc đáp, “Chúng ta dùng năm năm đánh cho Kim Trướng Hãn Quốc hoa rơi nước chảy, mắt thấy Đột Quyết chuẩn bị cầu hòa, nào ngờ một nam sủng tên gọi Nghê Thường của Thục Vương thình lình trở mặt, nhân lúc đêm tối lấy trộm mảnh vỡ bình Cửu Long, đưa hoàng đế giả về kinh, cắt đứt lương hưởng (lương thực và tiền bạc) của chúng ta, gọi chúng ta là phản tặc.”

Tư Đồ Nhã đã hiểu, đó là Giáo chủ Huyết Y Giáo Huyết Nghê Thường, thấy họa Đột Quyết đã trừ thì định qua cầu rút ván, độc chiếm quyền hành.

“Nghe sĩ tốt nói, lúc Nghê Thường phản bội, rất nhiều người áo đỏ ác chiến một trận với Thục Vương trong doanh trại. Khi đó Thục Vương bị Nghê Thường đánh lén, tâm mạch đã bị dây đàn xuyên thủng, nhưng vẫn nói với bên ngoài là chỉ bị thương ngoài da…”

Tư Đồ Nhã không nhịn nổi ngắt lời, “Trước lúc chết, Hàn Mị không nói gì với ngươi sao?”

Ám vệ Cửu giật mình, hạ giọng đáp “Đêm đó Thục Vương tới doanh trại chúng ta đóng quân, nói quân Đột Quyết đã phân tán, phải tận dụng thời cơ, thừa thắng xông lên. Sau đó phân tích, không thể thả hoàng đế giả về Kim Lăng, yêu cầu ta và Tư Đồ Tam công tử dẫn giang hồ hiệp khách đuổi theo. Chúng ta không biết tâm mạch của Thục Vương đã bị thương nặng, vì thế chia binh thành hai nhánh… Trước khi chia tay Thục Vương chỉ nói một câu rằng gã đi trước. Cười rất vui vẻ.”

Tư Đồ Nhã không biết nên khâm phục Hàn Mị hay nên tiếc hận thay cho gã. Háo sắc là điểm yếu duy nhất của Hàn Mị, trừ điểm này ra thì gã có thể gọi là hoàn mỹ.

Ám vệ Cửu nói đúng trọng tâm, “Thục Vương lợi hại lắm, mang giáo xông vào doanh trại chủ của quân địch. Nghe tù binh Đột Quyết kể lại, bị một đám cưỡi ngựa dùng giáo đâm xuyên vào hông mà gã không ngã xuống, vẫn chống đỡ tới khi Trương Bích Hiệp dẫn một đội quân Đột Quyết khác tới cứu trợ, hai người đối mặt, Thục Vương mới ngã xuống…”

Tư Đồ Nhã im lặng thật lâu, “Ám vệ Cửu, Hàn Mị là em ruột của ngươi.”

Ám vệ Cửu lắc đầu, “Ta từng hỏi Thục Vương, gã nói không phải. Về sau Hàn Lâm biên sử thì Trương Bích Hiệp cũng nói không phải. Hàn Mị ở trong cung cũng có vài tin đồn không trong sạch với Hàn Tuyền nhưng lúc biên soạn thì xóa đi, còn nói Hàn Tuyền và Hàn Mị là anh em, đặc biệt tuyên dương gã dũng mãnh thiện chiến.”

Tư Đồ Nhã đành phải tôn trọng quyết định của Hàn Mị và Trương Bích Hiệp, chuyển đề tài, “Thế rốt cuộc ai làm Hoàng đế?”

Ám vệ Cửu đáp, “Vốn là hoàng đế giả Hàn Tuyền – Nhưng nam sủng Nghê Thường kia xảo quyệt vô cùng, chúng ta không đuổi kịp gã. Hàn Tuyền quay về triều đình, bị Nghê Thường thúc ép phải cắt đứt lương hưởng của Đại Bắc hầu, còn không tiếc mọi giá điều binh thảo phạt. Quân ta người mỏi ngựa yếu, không chống đỡ nổi. Sau đó Trương Bích Hiệp liên kết với một bộ tộc du mục, bao gồm cả những người Đột Quyết bị ruồng bỏ, chung tay đánh trả. Dạ Mã Di thấy đại thế đã mất thì dứt khoát quay về Kim Lăng, hợp sức với nam sủng áo đỏ Nghê Thường, cùng nhau bảo vệ ‘Dòng dõi chính thống’.”

Tư Đồ Nhã nghe như Thiên Thư, “Tóm lại Trương Bích Hiệp định làm gì?”

Ám vệ Cửu buộc tóc cho y, vững vàng nói, “Lúc ấy ta cũng muốn biết, nên mới đi ám sát Trương Bích Hiệp. Hắn nói hắn đã giao hẹn với Thục Vương từ trước, muốn các bộ tộc du mục hòa thuận với Trung Nguyên. Mà triều đình Trung Nguyên mục nát quá đỗi, dân chúng lầm than, quyết định không thể tiếp tục dung túng. Hắn còn nói hắn là con lai của người Trung Nguyên và người Đột Quyết, sẽ không thiên vị bên nào, chỉ muốn thương mại mậu dịch thuận lợi mà thôi. Sau đó hắn cho rằng dùng bí danh Trương Bích Hiệp của Võ Đang không thích hợp, mà dùng tên Đột Quyết cũng sẽ bị bài xích, nên đổi thành họ Du, Du trong ‘du mục’.”

Tư Đồ Nhã chẳng hề khách sáo, “Lòng lang dạ sói!”

Ám vệ Cửu không nghĩ vậy, nghiêm túc nói, “Trương Bích Hiệp tốt lắm, đánh trận trước sau không lạm giết tù binh, hành quân trước sau không quấy nhiễu dân chúng. Chỉ khi đánh tới Kim Lăng, huyết chiến một trận với hoàng đế giả Hàn Tuyền, hắn mới quyết không nương tay. Bây giờ cả Dạ Mã Di cũng rất phục hắn.”

Tư Đồ Nhã bật cười, “Vì thế nên ngươi mới để Trương Bích Hiệp tiện đà lên ngôi Hoàng đế, thay vua đổi chúa?”

Ám vệ Cửu trịnh trọng gật đầu, sợ Tư Đồ Nhã mất hứng, “Tất yếu thì nên như vậy…”

Tư Đồ Nhã rất muốn âu yếm hắn, khổ nỗi bất lực, đành phải khinh thường nói, “Mà thôi, ngươi đã cố hết sức rồi, đành phải sống đời nghèo kiết hủ lậu thôi.”

Ám vệ Cửu nhoẻn miệng cười, theo hắn, nghèo kiết hủ lậu cũng đâu có gì không tốt. Hắn luôn tưởng tượng cảnh Tư Đồ Nhã ngồi trước khung cửi, tưởng tượng cảnh hắn vác cuốc trở về, người trong thôn nhìn thấy hắn, ai cũng khen vợ hắn thật khéo tay. Tất nhiên hắn không dám nói mơ ước này với Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã nhìn hắn cười mà nổi da gà, “Cái gì vui thế?”

Lúc này ám vệ Cửu mới nhớ lời ước hẹn khi Tư Đồ Nhã tỉnh dậy, “Mấy năm nay ta đi khắp đại Giang Nam Bắc, nhưng vẫn không tìm được cách chữa trị cho ngươi…”

Tư Đồ Nhã cảm giác không quen, thế là bắt bẻ, “Sao cứ ta ta ngươi ngươi thế?”

Ám vệ Cửu tức khắc bị đánh về nguyên hình, quẫn bách nói, “Không biết xưng hô thế nào.”

Tư Đồ Nhã ung dung đáp, “Phu quân, chủ nhân, ngươi chọn đi.”

Ám vệ Cửu nghiêm túc suy nghĩ, bất giác nói, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ cho rằng, hai chữ ‘chủ nhân’ không thân thiết, hai chữ ‘phu quân’ không thỏa đáng.”

Tư Đồ Nhã hài lòng, “Thế cứ tiểu chủ nhân là được, chờ ta ba mươi tuổi thì ngươi gọi ta là chủ nhân. Bao giờ ta già đi thì ngươi gọi ta là lão chủ nhân.”

Ám vệ Cửu cho rằng đây cũng là lời chọc ghẹo, nên rất nể mặt cười một cái, đoạn nói tiếp, “Tiểu chủ nhân, thuộc hạ tìm hết danh y, cuối cùng thật sự hết cách, bèn tới thăm Điểm Giáng Phái ở đỉnh Cống Ca, lật hết…”

“Khoan đã.” Tư Đồ Nhã thấy hắn tự nhiên có vẻ câu nệ thì không hài lòng, “Bình thường cứ ta ta ngươi ngươi cũng được. Bao giờ sinh hoạt vợ chồng thì ngươi lại gọi ta là tiểu chủ nhân.”

Ám vệ Cửu bị cắt ngang, vô thức gật đầu, nhưng không rõ vì sao bình thường không cần tôn ti, lúc sinh hoạt vợ chồng lại phải chia ra chủ tớ. Huống hồ, tình trạng bây giờ của Tư Đồ Nhã thật sự không thể sinh hoạt vợ chồng, trừ phi…

Tư Đồ Nhã cười nói, “Có phải ngươi tìm được rất nhiều sách cổ viết về cách nối xương ở Điểm Giáng Phái không?”

Ám vệ Cửu tìm về câu chuyện, hai mắt sáng bừng, xốc lại tinh thần đáp, “Nghe ‘Cửu Tiên’ nói, tất cả đều do Ngọc Liên Hoàn để lại.”

Tư Đồ Nhã tặng cho hắn vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, trầm ngâm nói, “Không sai. Ngọc Liên Hoàn khai sáng ‘Kết Mạch Liền Kinh’, ước nguyện ban đầu chính là để nối xương và lưu thông máu, nhưng hiệu quả rất nhỏ, ngược lại thì ‘vô tâm sáp liễu liễu rợp bóng’, rất có ích với giải độc và nội thương.”

Ám vệ Cửu trầm tư suy nghĩ, “Ngọc Liên Hoàn am hiểu thuật nối xương, có lẽ vì muốn nối lại xương sống cho sư tổ Kiếm Môn Ân Minh Nguyệt. Tiếc rằng không biết ông ta còn sống hay không, đã xong việc chưa. Mà khung xương cả người vỡ vụn, dù muốn nối thì cũng không thể xẻ thịt ra…”

“Không cần xẻ thịt.” Tư Đồ Nhã suy nghĩ một lát, “Ta nghĩ rồi, có thể dùng Cửu Như Thần Công và băng tằm tơ thật nhỏ, xâu kim luồn chỉ ngay trong thân thể. Tiếc rằng huyết khí của ta tán loạn, không thể tự mình điều khiển công việc này.”

Ám vệ Cửu nghe vậy, mí mắt không ngừng nháy, dù hắn chưa từng bị tơ tằm rong ruổi khâu lại vết thương trong thân thể nhưng cũng hiểu là sẽ đau đớn vô cùng. Mà còn một điều khó hơn lên trời nữa, biết tìm đâu ra một người có thể thành thạo sử dụng Cửu Như Thần Công trên đời này?

Tư Đồ Nhã hình như đã hiểu ý hắn, bâng quơ nói, “Tương truyền, Ngọc Liên Hoàn đã luyện thành Cửu Như Thần Công, bất lão bất tử, đang giấu mình trong cấm địa thần giáo tại Hải Loa Câu. Các giáo chủ mới nhậm chức, sau khi lập gia đình đều phải đưa vợ vào cấm địa bái kiến ông ta. Nhưng cho tới lúc này, các giáo chủ đi vào đều không ai sống sót trở về. Thay vì bái kiến ông ấy, chẳng thà tìm lại Cửu Như Thần Công thất lạc còn hơn.”

Ám vệ Cửu buồn vui lẫn lộn, “Bên trong cấm địa tại Hải Loa Câu?”

Tư Đồ Nhã tâm huyết dâng trào, “Cách nơi này hơn trăm dặm thôi, lối vào nằm bên dưới rãnh băng sâu mười trượng. Muốn đi không?”

Ám vệ Cửu không chút do dự, “Còn một tia hi vọng thì nhất định phải đi.”

Tư Đồ Nhã không khỏi bật cười, theo y biết, trong cấm địa này có rất nhiều thủ đoạn kỳ quặc thử thách vợ chồng, thế là nổi hứng hù dọa, “Đi vào, có lẽ chúng ta vĩnh viễn không ra được nữa.”

Ám vệ Cửu tràn ngập tự tin với việc này, “Không phá cấm địa, thề không quay về.”

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment