Đi ra ngoài Ngự Hoa Viên, không ngoài dự kiến Đông Phương Triệt đang ôm Khúc Diệp Nghi đầy nước mắt trong lòng thương tiếc an ủi, bên cạnh là một nữ nhân mày liễu mắt phượng đang tức giận nhìn chầm chầm, trong truyện cũng có nói Bắc Tử Như vốn là Bắc Đường đệ nhất mỹ nhân đúng là không sai, là do gene di truyền, cả hai huynh muội đều đẹp, chỉ là Bắc Vỹ Lăng đẹp hơn rất nhiều.
Khúc Diệp Nghi rơi nước mắt lên tiếng "Hoàng Thượng, là lỗi Nghi Nhi chọc tức Hoàng Quý Phi, Nghi Nhi có lỗi"
Đông Phương Triệt đau lòng nhìn nàng, hắn không nên lôi nàng vô tranh đấu hậu cung, cho dù hắn cố gắng cỡ nào nàng vẫn chịu thiệt. Bắc Tử Như la lên " Khúc Diệp Nghi, ngươi đừng giả bộ trước mặt bổn cung"
" Ngươi câm miệng cho trẫm" Đông Phương Triệt lạnh giọng quát, nếu không phải vì Đông Lạc cùng Bắc Đường, hắn đã giết chết nàng. Tống Thiên Nhan lùi núp sau lưng Đông Phương Ảnh, ta tàn hình, đừng ai để ý ta. Đông Phương Ảnh thấy hành động của nàng bất giác buồn cười, hắn cứ tưởng nha đầu này thấy Hoàng Huynh bảo vệ Khúc Diệp Nghi sẽ đau buồn, có vẻ hắn lo xa rồi.
Bắc Tử Như sợ hãi nhưng cố sức lên tiếng " Hoàng Thượng, ngươi mắng ta, được. Ta cho ngươi hai lựa chọn một là Khúc Diệp Nghi , hai là ám vệ Tống Thiên Nhan của ngươi, ngươi muốn ai nhảy xuống hồ băng"
Tống Thiên Nhan nghe gọi tên mình liền từ sau Đông Phương Ảnh ló ra hét lên "Các ngươi cãi nhau liên quan gì đến ta, ngươi hô tên ta vô làm gì ?"
Bắc Tử Như kinh ngạc nhìn nàng, một ám vệ nho nhỏ cũng dám mắng nàng, Đông Phương Triệt nhíu chặt mày, bàn tay dưới góc áo tức giận nắm chặt "Ngươi nghĩ trẫm không dám giết ngươi"
" Nếu ngươi còn quan tâm đến tình hữu nghị hai nước" Ít ra Bắc Tử Như còn có chút đầu óc, biết hắn cho nàng tác quai tác quái như vậy là do Bắc Đường.
Đông Phương Ảnh lo lắng không yên, không cần nói hắn cũng biết hoàng huynh chọn ai, Tống Thiên Nhan vốn chỉ một ám vệ không hơn kém, còn nữ nhân kia vốn là tâm can của hắn. Nhưng không hiểu sao hắn không muốn nàng bị thương " Hoàng Quý Phi nếu đã hả giận thì cứ tha thứ đi, cần gì ép người đến thế"
" Đúng vậy, cùng là nữ nhân, ngươi ép ta làm gì. Ngươi xem hồ băng lạnh đến vậy, nhảy xuống đó thành thịt đông lạnh luôn" Tống Thiên Nhan gật đầu nhiệt liệt hưởng ứng, Đông Phương Ảnh huynh đệ ta biết ngươi sẽ không rời bỏ ta, hảo huynh đệ, hảo huynh đệ.
Bắc Tử Như nhìn sang hắn, trong lòng cảm thán, đúng là Tứ Vương Gia Đông Lạc, dũng mãnh mỹ mạo đến vậy, có điều hắn lại bênh ám vệ kia không bênh nàng " Hoàng Thượng, ta nghe nói Hoàng Huynh ta đang ở đây, ta muốn ngươi chọn"
Đông Phương Triệt lạnh lùng nhìn nàng, giỏi cho một Bắc Tử Như cũng dám ra điều kiện với hắn, nếu không phải Đông Lạc cùng Tây Xuân đã căng thẳng, hắn không muốn gây hấn cùng Bắc Đường khi không cần thiết thì hắn đã giết nàng. Đông Phương Triệt đưa mắt sang Tống Thiên Nhan đang núp sau lưng Đông Phương Ảnh cất giọng " Tống ám vệ, ngươi đi xuống hồ băng "
" Hoàng Huynh" Đông Phương Ảnh tức giận quát, sao hắn có thể vô tình như vậy, hồ băng lạnh giá quanh năm, không phải hắn không biết. Tống Thiên Nhan gân xanh nổi lên, bổn đặc công biết mà, diễn ra y chang câu truyện, không sai đâu được, Đông Phương chó chết, bổn đặc công nhất quyết không nhảy xuống, ta không sợ chết chỉ sợ lạnh, nàng bước ra nước mắt rưng rưng " Hoàng Thượng, Thiên Nhan vết thương cũ chưa lành, nếu nhảt xuống hồ băng e rằng mất mạng, ta là một nữ tử có giấc mơ không thể khi không mà mất mạng"
Đông Phương Triệt thấy mắt nàng đỏ, trong lòng khẽ rung, Đông Phương Ảnh đau lòng lên tiếng " Hoàng Huynh không thể để nàng nhảy xuống, Bắc Tử Như đừng trách bổn vương vô tình, Đông Lạc vốn không sợ Bắc Đường.
Bắc Tử Như run lên, nàng từng nghe danh bách chiến bách thắng Tứ Vương Gia, cho dù Hoàng Huynh cũng nể hắn vài phần, nhưng đâm lao cũng phải theo lao , nàng không thể chịu nhục " Bổn cung chỉ muốn một ám vệ nhỏ nhoi nhảy xuống hồ băng, sao Tứ Vương Gia lại quan tâm như vậy "
" Tống Thiên Nhan còn không làm " Đông Phương Triệt lạnh giọng lên tiếng, hắn tin nội lực của nàng có thể chịu được không bị tổn thương, nhưng Nghi Nhi không có nội lực xuống đó chỉ có mất mạng.
Nàng tức giận phừng phừng, nam chính cái quỷ gì, uổng công nguyên chủ yêu ngươi sâu đậm. Nhưng tiếc cho ngươi bổn đặc công cho dù chết cũng không xuống đó "Thiên Nhan thấy gắn bó cùng Hoàng Thượng đã lâu, đã đến lúc ta nên rời đi, hẹn ngày gặp lại"
Nàng từ chức, nói rồi nàng xoay ngươi bỏ đi, Đông Phương Triệt tức giận buông Khúc Diệp Nghi ra, bay đến trước mặt bóp cổ nàng, ném phía hồ băng. Đông Phương Ảnh lúc hoàng hồn liền cả kinh vận khinh công bay theo.
Đông Phương Triệt đôi tay trong áo nắm chặt, tại sao nghe nàng nói bỏ đi lòng ngực lại đau thế này. Tại sao ném xuống hồ băng là nàng, nhưng trái tim hắn lạnh buốt đau đớn.
Tống Thiên Nhan rơi xuống hồ nước lạnh lẽo, đôi môi đông cứng, cái lạnh xen vô từng tế bào khiến nàng tê tái, xung quanh tối mịch ngất đi, nàng cảm nhận tiếng động, có ai ôm nàng vào lòng, rất ấm.
Đông Phương Ảnh ôm nàng nhảy ra từ hồ băng, ngũ quan ướt đẫm, đôi mày nhăn lại nhìn hắn " Hoàng huynh, không ngờ ngươi lại vô tình như vậy"
Trên tay cầm một viên băng nhỏ, hắn âm thầm bắn vào người Bắc Tử Như, nàng ăn đau la lên ngã xuống, vết thương mạnh đến chảy máu. Đông Phương Triệt không liếc qua lần nào, hắn chỉ nhìn chầm chầm vào nữ tử bé nhỏ đang nhắm mắt nằm trong lòng Đông Phương Ảnh, từng đợt gợn sóng lại trào lên.