Tống Thiên Nhan giật giật ống tay áo bào hắn, không thấy nàng sắp bị đám nữ nhân đó ăn tươi nuốt sống sao, hắn còn xin thánh chỉ tứ hôn.
Phùng Như Ý mặt không còn một giọt máu, sao có thể ? Nữ nhân này đột nhiên xuất hiện cướp mất mọi thứ từ nàng, nàng không cam tâm, đôi bàn tay siết chặt vào nhau.
Bắc Khả Ôn nheo mắt đánh giá, nữ tử thanh tú mang theo vài phần anh khí, không giống với các tiểu thư quý tộc, nàng làm hắn nhớ đến Tình Nhi, năm đó hắn quyết định để Tình Nhi về Đông Lạc luôn canh cánh trong lòng hắn, mãi không thể quên, những tưởng theo 1 trong 2 năm nữa khi Bắc Đường lớn mạnh sẽ tự mình đón nàng chở về, không ngờ Tình Nhi lại chết trước khi hắn đến. Đôi mắt lộ vẻ đượm buồn, hắn nhẹ ho khan.
Bên cạnh Hiền Quý Phi phát hiện hắn bất thường liền đưa tay xoa nhẹ lưng " Hoàng Thượng, bảo trọng"
Bắc Khả Ôn khoác tay " Không có việc gì"
Hắn tiếp tục nhìn Bắc Vỹ Lăng ôn hoà nói " Lăng Nhi, hôn sự của con Trẫm cho con tự quyền quyết định"
Hắn đã nợ Tình Nhi quá nhiều, bây giờ điều hắn mong Lăng Nhi có thể sống tốt. Bên dưới Phùng Như Ý không chịu được đứng lên "Hoàng Thượng, không thể"
Bắc Vỹ Lăng đưa mắt xuống phía dưới, nhăn mày không vui. Tống Thiên Nhan thở phào, đúng rồi cô nương, giải thoát bổn đặc công a. Hiền Quý Phi thấy nàng lên tiếng, tái mặt khẽ quát " Ý Nhi, không được hồ nháo"
" Hoàng Thượng, Hoàng Cô. Tuy Mã tiểu thư là nghĩa muội của Trấn Quốc Tướng Quân, nhưng chung quy không phải nữ nhi thân sinh của Cố Tướng Quân, nếu làm thái tử phi chỉ sợ không ổn" Phùng Như Ý tha thiết nói, chỉ mong đả động đến Hoàng Thượng.
Bắc Khả Ôn trầm ngâm suy nghĩ, Phùng Như Ý nói không phải không có ý đúng, có điều hắn không muốn Lăng Nhi phải buồn phiền.
Trong lúc yến hội mọi người đều trầm ngâm, một giọng nữ đột nhiên toát ra "Không phải Cố Tướng Quân xưa nay luôn mong muốn có nữ nhi sao ? Nếu vậy Cố Tướng Quân đã xem Mã tiểu thư như nữ nhi thân sinh, chắc hẳn hắn cũng không muốn thấy Mã Tiểu Thư bi người khác đối xử khác biệt như vậy"
Tống Thiên Nhan đưa mắt nhìn xuống nữ tử vừa nói, dung nhan khuynh quốc tuy chỉ trang điểm nhàn nhạt, tố y nhẹ nhàng đơn giãn, nàng ngồi yên đó cũng giống như bức tranh thuỷ mặc xinh đẹp.
Bắc Vỹ Lăng nhếch môi hài lòng, liếc mắt sáng Trấn Quốc Tướng Quân Mã Tử Anh, hắn cũng ôm quyền cung kính nói thêm " Đúng vậy, Phụ thân từ xưa yêu thích nữ nhi nhưng chỉ sinh được nam nhi, cơ duyên đưa đến Nhan Nhi làm hắn vui mừng không thôi phong làm nghĩa nữ, nhưng thật ra đã từ lâu xem nàng là thân sinh nữ nhi"
Tống Thiên Nhan ôm đầu, cổ đại bịa chuyện thật tốt, mong Mã Tướng Quân kia đừng tức giận đội mồ dậy tìm nàng. Phùng Như Ý tức giận quay lại trừng mắt nữ tử vừa lên tiếng.
Được lắm Bắc Tử Mịch năm lần bảy lượt chống đối ta. Bắc Tử Mịch ngước mắt đối diện ánh mắt thù hận của nàng, chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Bắc Khả Ôn gật đầu hài lòng "Nếu vậy thì trẫm không còn gì để nói. Trẫm sẽ ban hôn thái tử cùng với Trấn Quốc Tướng Quân nữ nhi Mã Thiên Nhan."
Thôi xong, đừng có vậy a, nàng còn có hôn ước với Đông Phương Vũ còn chưa giải trừ đâu. Tống Thiên Nhan đứng lên vội nói " Hoàng Thượng xin rút lại hôn ước, Thiên Nhan không thể gả cho Thái Tử điện hạ"
Bắc Tử Lăng kinh ngạc nhìn nàng, cả người bao bộc lãnh khí. Bắc Tử Mịch cũng kinh ngạc, nữ tử này chê hoàng huynh của nàng ? Đúng là một nữ nhân kỳ lạ, Từ ngày gặp nàng ở tửu lâu nàng đã biết Tống Thiên Nhan không phải nữ tử bình thường, không ngờ lại trùng hợp là người hoàng huynh động tâm.
Hiền Quý Phi nhếch miệng cười nhẹ, nữ nhân ngu xuẩn, đợt này để xem Bắc Vỹ Lăng ngươi như nào mất mặt.
Bắc Khả Ôn không vui trầm giọng lên tiếng " Chưa ai dám từ chối hôn sự trẫm ban, huống hồ chi là ngươi"
" Hoàng thượng, Thiên Nhan không dám chọc giận ngài, có điều Thiên Nhan đã có ý trung nhân, không dám nhận hôn sự này" Nàng nuốt nước miếng. Mong hắn đừng giết nàng.
" Ý trung nhân ? Mã Thiên Nhan, ngươi còn thấy ai ưu tú hơn hoàng nhi của Trẫm" Hắn tức giận đập tay lên bàn.
Bên dưới quan lại đều quỳ xuống, Tống Thiên Nhan cắn môi quỳ xuống đất ôm quyền " Hoàng Thượng, từ nhỏ Thiên Nhan sức khoẻ luôn không tốt, nên phụ thân mới đưa ta theo sư phụ rèn luyện sức khoẻ, không cách nào khoẻ lên được, chỉ sợ không sống được lâu. Nếu Thái Tử điện hạ lấy Thiên Nhan chỉ sợ mang theo xui xẻo không đáng có. Những điều Thiên Nhan nói chỉ là tốt cho Thái tử"
Không phải bịa chuyện nàng sao ? Nàng chỉ dựa theo câu chuyện đó để giải vây cho bản thân thôi mà.
Bắc Khả Ôn dần nguôi giận, nếu lấy nàng sau đó lại bệnh chết đi. Không phải quá xui xẻo sao ? " Được rồi, chuyện này trẫm sẽ bàn tính sau, đứng lên hết đi"
" Tạ hoàng thượng" Tống Thiên Nhan thở phào nhẹ nhỏm.
Bên cạnh Bắc Vỹ Lăng không nói một lời, im lặng như khối băng đáng sợ. Ngân phát tóc dài theo gió xẹt qua mặt nàng, mang theo sắc lạnh. Bắc Tử Mịch nhìn hắn, liếc mắt Mã Tử Anh nhún vai, đợt này hoàng huynh tức giận nặng rồi.
Yến tiệc tan, Tống Thiên Nhan đi theo sau Bắc Vỹ Lăng, từ lúc đó đến giờ hắn vẫn không nói lời nào với nàng. Không phải bị nàng từ chối nên đụng lòng tự tôn của hắn rồi chứ. Tống Thiên Nhan thử bắt chuyện " Ngươi không sao chứ ? Ta không có ý từ chối, có điều ta không phải Bắc Đường nhân, tuy thân phận Trấn Quốc nữ nhi gì đó nhưng ngươi biết là giả mà, không thể nào theo suốt được, huống hồ chung thân đại sự là chuyện lớn không thể qua loa"
Hắn dừng lại lạnh lùng cất tiếng "Ý trung nhân của ngươi là ai ?"
" gì cơ ?" Nàng bị hỏi bất chợt ngây người.
" là Đông Phương Triệt ?" Hắn lạnh giọng hỏi, ngân phát tóc dài phấp phơi trong gió, đôi mắt sâu thẩm như hút nàng vào, dưới ánh trăng dung nhan tuấn mỹ càng thêm rõ rệt.