Màn đêm bao phủ khắp kinh thành Bắc Đường, phố xá đã lên đèn tỉnh dưới ánh trăng. Bên trong căn phòng, một nam tử ngồi cạnh chiếc bàn, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Cơn gió thổi nhẹ qua một bóng hình nam tử xuất hiện. Lục Du vội vàng quỳ xuống " Chủ Thượng"
Chủ Thượng tại sao lại đích thân đến đây ? Vì Thiên Nhan ? Hắn để tâm đến nàng sao ?
Nam tử hắc bào cao ngạo, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc lạnh lẽo, hắn lạnh giọng hỏi " Nhiệm vụ thất bại ? "
"Thuộc hạ vô năng, mong Chủ thượng trách phạt" Hắn cụp mắt nhận tội.
Đông Phương Triệt lạnh lùng nói "Chỉ một nữ tử chân yếu tay mềm cũng không xử lý được. Lục Du tác phong của ngươi đang thụt lùi sao ?"
Lục Du ôm quyền nhận lỗi "Xin chủ thượng ban tội"
Hắn làm hỏng nhiệm vụ, còn để lạc mất Thiên Nhan. Thật sự đáng trách.
Đông Phương Triệt nghĩ đến an nguy của nàng, trong lòng như lửa đốt, hắn không hiểu tại sao trong lòng lại quan tâm đến một ám vệ nho nhỏ, để rồi bỏ hết tất cả chỉ để đến tìm nàng. " Tống Thiên Nhan đâu ?"
Hắn cắn răng, lúc đó Thiên Nhan bỏ đi cuối cùng bị rơi vào tay Bắc Đường thái tử, hắn tuyệt vọng không thôi những tưởng hắn ta sẽ một kiếm giết chết Thiên Nhan, không ngờ Bắc Đường thái tử không những không giết nàng, còn để nàng bên cạnh " Ở Bắc Đường thái tử phủ"
"Bắc Vỹ Lăng ?" Đông Phương Triệt âm trầm khẽ nói.
Bắc Vỹ Lăng sao lại để Tống Thiên Nhan trong thái tử phủ. Rốt cuộc hắn muốn làm gì đối với một ám vệ.
"Đứng lên đi, sau khi xong việc về lãnh 50 roi, đợt này ta muốn là lần cuối" Hắn âm lãnh ra lệnh, sau đó theo màn đêm biến mất. Lục Du cung kính tuân mệnh, đứng dậy thở dài, chủ thượng đích thân đến đây không phải vì lo lắng cho Thiên Nhan sao ? Có lẽ hắn cũng bắt đầu thích nàng từ lúc nào mà không hay đi.
Bắc Đường Thái Tử Phủ
Tống Thiên Nhan nằm trên giường đôi mắt nhìn lên trần nhà. Nàng không thoát khỏi Bắc Vỹ Lăng làm sao có thể lấy thuốc giải từ Đông Phương Triệt, sau đó oai phong lẫm liệt đi làm nữ hiệp giang hồ đây. Cất tiếng thở dài lần thứ n, nàng thật ngao ngán a.
"Xem ra ngươi vẫn còn thoải mái" Giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh giường nàng. Tống Thiên Nhan bật dậy nhìn hắn, hắc bào nam tử, mái tóc đen được cột bằng dây tơ tầm, vài cọng tóc xủ lưa thưa hai bên, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng bạc thần bí.
Tống Thiên Nhan nuốt nước miếng hỏi "Xin hỏi các hạ đêm khuya thanh vắng đột nhập phòng nữ nhân là muốn cướp tiền hay cướp sắc ? Muốn cướp tiền ta không có, nhưng thái tử có, cướp sắc ta cũng không có, nhưng thái tử là một đại mỹ nam. Nên các hạ có thể qua phòng thái tử điện hạ"
Đông Phương Triệt nghe nàng luyên thuyên, khoé miệng sau lớp mặt nạ cong lên, có điều nàng không biết đây là hắn sao ? " Ngươi không biết ta ?"
Vốn tứ đại ám vệ bên cạnh hắn là tứ đại hộ vệ của Thương Lang Cung, Thương Lang Cung chủ luôn mang chiếc mặt nạ bạc che đi dung mạo, thiên hạ đồn hắn là tuyệt sắc mỹ nam, lại có người nói hắn xấu xí vô cùng phải đi mặt lại vì xấu hổ, có điều ai cũng biết hắn võ công cao cường, đã đạt đến độ biến thái. Lục Du, Lạc Chiêu, Tống Thiên Nhan cùng Nhậm Thái là tứ đại hộ vệ sẽ biết được Đông Phương Triệt hắn là Thương Lang Cung chủ.
" Ngươi là ai ? Nghe giọng cùng khí chất này cũng khá là quen" Nàng chầm chậm nhớ tình tiết trong bộ truyện.
Đông Phương Triệt là Đông Lạc hoàng đế, còn có phía sau bóng tối là Thương Lang cung chủ, luôn mang chiếc mặt nạ bạc, vậy đây chẳng phải là ?
"Đông Phương Triệt" Nàng che miệng cả kinh, hắn sao lại ở đây, hắn không ở Đông Lạc sao? Tại sao lại xuất hiện nơi đây.
Đông Phương Triệt nghe nàng gọi uý danh hắn, tức giận nói " Tống Thiên Nhan ngươi qua Bắc Đường gan cũng to hơn nhỉ"
~~~~~~~~~~~~~~~~
Mọi người càng cmt nhiều ad sẽ chăm ra chap hơn nhé
Mại dô mại dô