Sáng tỉnh dậy, Tống Thiên Nhan nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, hình bóng nam tử ngân phát không tìm thấy. Chắc có lẽ đã rời đi từ sáng sớm. Nàng bước xuống giường, hai tỳ nữ thấy tiếng động bên trong liền nhanh nhẹn đi vào cung kính nói " Mã tiểu thư tỉnh rồi, thái tử có dặn ngài có thể đi dạo phố hôm nay"
"Thái Tử của các ngươi nay không có trong phủ?" Nàng ngước nhìn tò mò hỏi.
Thanh tú nữ tỳ tiếp tục nói " Thái tử từ sớm đã thượng triều"
Tống Thiên Nhan gật gù, ra là vậy. Làm thái tử, hoàng thượng thật quá mệt mỏi đi. Giống như đống văn kiện nàng thấy trên bàn của Đông Phương Triệt lúc trước. Làm Chiến Thần Vương Gia như Đông Phương Ảnh thì nguy hiểm quá, không bằng làm một an nhàn vương gia như Đông Phương Vũ vậy mới là hay.
Theo nữ tỳ thay bộ xiêm y tử sắc, nàng nhìn trong gương nữ tử xinh đẹp, cười thầm tuy gương mặt này không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân.
Ngồi trên bàn đầy thức ăn, nàng nhìn một vòng nói " Đồ ăn nhiều như vậy, ta ăn không hết, các ngươi ngồi xuống dùng bữa cùng đi"
Hai người nhìn nhau, cả kinh " Nô tỳ không dám"
"Đừng có nô tỳ không dám, không có thái tử đây, cứ tự nhiên a" Nói một lúc sợ các nàng lại không nghe, Tống Thiên Nhan thở dài tiếp tục. Thôi kệ vậy tập tục từ nhỏ không thể nói bỏ là bỏ được, cổ đại phân chia vai cấp đúng là ăn trong máu rồi.
"Các ngươi nói nay ta có thể ra ngoài ?" Nàng thật sự có thể đi dạo phố?
"Đúng vậy, Thái tử dặn dò Mã Tiểu Thư có thể đi dạo phố, Mã tướng quân cùng Tứ công chúa cũng đi cùng" Một nữ tỳ cười cung kính nói.
"Ngươi nói Tứ Công Chúa cùng Mã Tướng Quân cũng đi cùng?" Không phải là đi một mình sao, bây giờ lại có thêm bọn họ, hai đại hộ pháp tả hữu của Lăng Hoa Cung đi theo, còn đâu là tự do a.
Tỳ nữ tiếp tục trả lời " Đúng vậy, Tứ Công Chúa cùng Mã Tướng Quân cũng đi dạo phố cùng ngài"
Tống Thiên Nhan than trời, không phải chứ, đây là giám thị nàng chứ đi dạo phố như thế nào a. Bắc Vỹ Lăng đáng giận, không lẽ hôm qua hắn phát hiện được nam tử đeo mặt nạ là Đông Phương Triệt nên mới phái người theo dõi nàng chứ.
Dùng bữa xong theo sự hướng dẫn của hai tiểu mỹ nữ nàng đi ra đến ngoài cổng, bên ngoài đã đậu một cỗ xe ngựa cao quý, từ bên trong bước ra một nữ tử mỹ mạo, nàng cười đưa tay " Hoàng tẩu"
Hoàng tẩu ? Tống Thiên Nhan đen mặt, nàng thành hoàng tẩu từ lúc nào ? Nàng đã gả cho Bắc Vỹ Lăng à. "Công chúa có thể gọi ta là Thiên Nhan, hai tiếng Hoàng tẩu này ta không dám nhận"
Giành nó cho nữ nhân hôm trước ấy, tên gì nhỉ, à Phùng Như Ý.
Bắc Tử Mịch âm thầm đánh giá nàng, nữ nhân nào không ôm mộng thành Hoàng tẩu của nàng. Chỉ có nữ tử trước mặt là không ý gì màn đến. Chẳng bù cho Phùng Như Ý, luôn muốn vị trí Thái Tử Phi.
Từ sau xe ngựa đi ra một nam tử anh khí tuấn lãng, hắn trong một hắc bào đến bên cạnh Bắc Tử Mịch "Công chúa, tiểu thư mời lên xe"
Bắc Tử Mịch gật đầu kéo nàng lên xe ngựa, Tống Thiên Nhan nhìn nam tử, hắn là "nghĩa huynh" của nàng Mã Tử Anh. Nam tử ở đây thật sự ai cũng ưa nhìn a.
Trên xe Tống Thiên Nhan nhìn nàng, vị công chúa này nhiều tài lại chết sớm, hồng nhan bạc phận, quả thật có chút làm nàng tiếc nuối "Công chúa"
"Gọi ta là Tử Mịch liền hảo" Bắc Tử Mịch cười.
"Hảo, Tử Mịch, ngươi thân với Bắc Vỹ Lăng lắm à ?" Nàng tìm chuyện nói, ngồi trong không gian này không ai nói với ai, có chút ngượng ngùng.
Bắc Vỹ Mịch cười nhẹ, hơi bất ngờ nàng gọi thẳng tục danh của hoàng huynh, chưa ai dám làm vậy đâu "Thân, từ nhỏ ta cùng Hoàng huynh đã được nuôi dưỡng cùng nhau, hoàng huynh càng ngày càng xuất chúng, nhanh chóng chiếm được ngôi vị thái tử"
Tống Thiên Nhan gật gù, Bắc Vỹ Lăng túc trí đa mưu "Còn ngươi ?"
" Còn ta? Ta như nào ?" Nàng bất ngờ.
"Sở thích? Nguyện vọng của ngươi là gì?" Như Bắc Vỹ Lăng là ngai vàng, báo thù cho Mẫu phi. Nàng công chúa này là nữ nhân, không phải nữ nhân là sẽ mơ mộng sao ? Giống nàng mơ ước xuyên không về cổ đại, cho dù lúc thực hiện được thì nó hơi fail một chút.
Bắc Tử Mịch lộ vẻ thất vọng, nguyện vọng của nàng? Là rong rã trên thảo nguyên bát ngát, không phải công chúa tiểu thư, chỉ là một nữ tử bình thường " Có quan trọng sao ?"
" Quan trọng" Tống Thiên Nhan chậc lưỡi tiếp tục nói " Tử Mịch, con người có quyền mơ ước, cho dù nữ nhân thì thế nào? Nữ nhân không thể ra đánh giặc, không thể kiếm tiền à. Ta nói ngươi còn tốt hơn vài trăm nam tử"
Bắc Tử Mịch bật cười, nữ tử này đúng là rất khác biệt. "Vậy ước mơ của tẩu là gì?"
"Của ta ? Là làm một nữ đại hiệp, bôn ba khắp giang hộ" Nàng quẹt mũi vì nghĩ nó siêu ngầu.
Bên ngoài phát ra tiếng cười, Tống Thiên Nhan ngại ngùng lật màn che "Mã tướng quân có điều gì bất bình với lời nói của ta à ?"
Mã Tử Anh ho khan, cố nén cười quay về nghiêm túc nói "Không có"
Bắc Tử Mịch khoé miệng hiện ý cười, Tống Thiên Nhan bĩu môi kéo rèm cửa xuống quay qua nàng, nữ tử ở đây có phải lúc nào cũng giữ khẽ không. Nàng đột nhiên kêu lên " Dừng xe, dừng xe"
"Có chuyện gì vậy ?" Mã Tư Anh ngừng lại khó hiểu hỏi.
Tống Thiên Nhan kéo tay Bắc Tử Mịch đang ngơ ngác xuống xe. Đến trước mặt hắn nói "Ta cùng công chúa sẽ đi dạo phố. Không cần đi theo đâu. Ngồi trong xe ngựa như diễu hành như vậy thật không có gì vui"
"Cái này" Mã Tử Anh khó xử nhìn Bắc Tử Mịch, thái tử đã ra lệnh bọn họ đi theo bảo vệ nàng, nếu giờ đi không phải là không tròn bổn phận sao.
Bắc Tử Mịch suy nghĩ một chút, gật đầu với hắn "Không sao, ta đi theo nàng cũng được"
"Công chúa" Mã Tử Anh lo lắng lên tiếng.
Bắc Tử Mịch tinh nghịch nhướng mày "Tử Anh, ngươi học đâu tính lo âu thế, không tin tưởng ta ?"
Hắn muốn nói tiếp nhưng lại thôi, dù thế nào công chúa cũng là Hữu Hộ Pháp võ công cao cường "Vâng công chúa"
Mã Tử Anh dẫn đoàn người lui về, để lai Tống Thiên Nhan cùng Bắc Tử Mịch đứng đó. Nàng hào hứng lôi kéo Bắc Tử Mịch "Đi, hôm nay ta cho ngươi biết mùi vị của đi chơi là như nào"