Ăn Hết Giới Giải Trí

Chương 147

Editor: Quýt

Lúc trước Thẩm Chi Diễn là vì để không cho Khương Đào áy náy mới dùng cách quanh co này để gánh giúp cô, không ngờ rằng cô biết tất cả.

Lòng anh tự nhiên trở nên ấm áp, rung động.

Cho đến khi Khương Đào bên kia cúp máy, anh vẫn nắm chặt điện thoại, không quay về phòng.

Đỗ Sùng biết Thẩm Chi Diễn rất coi trọng “Lưới trời”, tuy rằng phần lớn thời gian Thẩm Chi Diễn rất bình tâm, nhưng Đỗ Sùng biết đây là biểu hiện, Thẩm Chi Diễn giống như ngọn núi lửa ngủ đông, nhìn bề ngoài lạnh băng nhưng bên trong là dung nham nóng bỏng, một khi phun trào thì rất khủng bố.

Chỉ là trước kia dường như không có cách nào đánh thức được ngọn núi lửa đang ngủ đông là anh.

Hiện tại lại có Khương Đào.

Bởi vậy, khi phát sóng “Lưới trời”, anh ấy cố ý đi đến nhà Thẩm Chi Diễn, cùng xem phim với anh, như vậy nhỡ đâu núi lửa phun trào, dù gì cũng có lính cứu hỏa.

Nhưng sau khi anh ấy xem xong tập đầu tiên, nhìn thấy màn hình đang ngập tràn bình luận sôi nổi, anh ấy liền biết bộ phim này ổn rồi.

Chỉ là Thẩm Chi Diễn vẫn lo lắng, anh ấy chỉ có thể kiên nhẫn cùng anh xem hết hai tập phim, sau khi lên mạng đọc hàng loạt lời khen ngợi trên mạng dành cho “Lưới trời”, hơn nữa còn nhận được nhiều tin tức tốt từ các trang xã hội và kênh quảng cáo, có thể nói chỉ cần “Lưới trời” tiếp tục duy trì được chất lượng tốt như vậy, không để cho người xem giẫm mìn thì bộ này trên cơ bản là ổn.

Thẩm Chi Diễn ra ban công gọi điện thoại cho Khương Đào.

Đỗ Sùng lấy champagne và đồ ăn đã chuẩn bị từ trước ra, chuẩn bị chúc mừng.

Chỉ là anh ấy đợi một lúc lâu rồi mà Thẩm Chi Diễn còn không vào, anh ấy hơi lo lắng liền gõ gõ cửa ban công, kéo ra mới phát hiện điện thoại Thẩm Chi Diễn đã tắt từ lâu, không biết được ngẩn ngơ nghĩ gì một mình.

“Em làm gì vậy? Đứng ở ngoài trời lạnh như vậy, muốn bị ốm à?”

Tiếng của Đỗ Sùng vang lên làm Thẩm Chi Diễn bừng tỉnh, anh lấy lại tinh thần, mỉm cười đi đến.

Đỗ Sùng vẫn còn dài dòng: “Đừng nghĩ rằng mình trẻ nên cơ thể khỏe mạnh không sợ bị ốm, vốn dĩ đã có bệnh kén ăn rồi, có biết bọn anh phải mất nhiều công sức mới chăm em thành như vậy không? Đây chính là tài sản của phòng làm việc bọn anh, không được làm loạn!”

Thẩm Chi Diễn bất đắc dĩ lắc đầu.

Đỗ Sùng đã mở champagne, rót cho anh một ly: “Đến đây đi, chúc mừng “Lưới trời” thành công rực rỡ, cuối cùng em cũng có thể yên tâm rồi chứ?”

Thẩm Chi Diễn nhận ly rượu, chỉ định tùy tiện nhấp một ngụm.

Đỗ Sùng biết tật xấu của anh, cũng không để bụng, dù sao đều là người một nhà, chỉ là tạo không khí chúc mừng.

Ai ngờ sau khi Thẩm Chi Diễn nhấp một ngụm champagne, lại đột nhiên ngây người.

Đỗ Sùng: “Sao vậy? Hương vị rượu không đúng à?”

Anh ấy bất an nếm thử một ngụm nhỏ: “Không có gì mà.”

Thẩm Chi Diễn không trả lời anh ấy, chỉ buông champagne, cầm đồ ăn trên bàn cho vào miệng.

Không có.

Không có cảm giác khó chịu, hương vị từ đầu lưỡi truyền lên não, não anh đối với cảm giác ăn thoải mái như thế, giống như anh chưa từng khó chịu vì bệnh kén ăn của mình vậy.

Thẩm Chi Diễn chưa từ bỏ ý định, lại bắt đầu nếm thử từng lượt một, cuối cùng ở món đồ thứ năm mới ngừng lại.

Cảm giác khó chịu quen thuộc lại xuất hiện trên người anh một lần nữa.

Đỗ Sùng trợn mắt há mồm nhìn hết thảy, sau khi thấy Thẩm Chi Diễn chạy vào WC nôn, vừa thuần thục lấy nước và giấy cho anh vừa khó hiểu hỏi: “Em bị sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng hành hạ mình làm gì?”

Thẩm Chi Diễn cũng không nôn mà chỉ đi nhổ miếng đồ ăn cuối cùng ra mà thôi, sau đó súc miệng, nhận khăn giấy Đỗ Sùng qua lau miệng.

Đỗ Sùng vẫn còn lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ, có cần gọi bác sĩ khám cho em không?”

Thẩm Chi Diễn xua xua tay: “Không sao.”

Anh không biết tại sao bệnh kén ăn lại có chuyển biến tốt, theo lý mà nói không phải là ở bên cạnh Khương Đào mới có biến chuyển sao?

Nhưng Thẩm Chi Diễn không nói chuyện này cho Đỗ Sùng, làm bộ không có việc gì mà cùng anh ấy ăn mừng.

Đỗ Sùng mặc áo khoác chuẩn bị trở về, chỉ là trước khi rời đi vẫn không nhịn được hỏi một lần nữa: “Em chắc chắn không sao chứ?”

“Không sao.” Thẩm Chi Diễn cười khẽ, “Đi đường cẩn thận.”

Đợi đến khi Đỗ Sùng rời đi anh mới quay lại bên bàn một lần nữa, trên bàn còn champagne còn chưa uống xong.

Anh rót cho mình một ly, lại nhấp một ngụm nữa.

Hương quả thanh mát mượt mà cùng bọt khí dày đặc nhảy múa nơi đầu lưỡi.

Không phải ảo giác, bệnh kén ăn của anh quả thật có chuyển biến tốt đẹp.

Vào lúc anh đang trầm tư, điện thoại anh vang lên thông báo.

Anh mở ra, phát hiện là tin nhắn WeChat của Khương Đào gửi cho anh: [Nghe Đỗ Sùng nói cơ thể anh không khỏe, anh sao rồi?]

Anh ngẩn ra, trả lời: [Anh không sao, là Đỗ Sùng lo quá thôi]

Sau khi tin này vừa được gửi đi, rất lâu sau không nhận được phản hồi, đang lúc Thẩm Chi Diễn lo lắng, định gọi điện cho Khương Đào thì chuông cửa vang lên.

Anh ý thức được điều gì, muốn chạy ra mở cửa thì cửa đã tự mở.

Khương Đào quấn một đống áo dày, còn đội mũ và khẩu trang.

Lần trước cô tới nhà Thẩm Chi Diễn, Thẩm Chi Diễn đã lưu lại vân tay của cô, chứng tỏ cô là nữ chủ nhân của nhà này.

Cô lo Thẩm Chi Diễn xảy ra chuyện, cho nên không kịp đợi anh mở cửa thì đã tự mở.

Cô thấy Thẩm Chi Diễn vẫn yên ổn đứng trước mặt mình, thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, anh không sao!”

Nói rồi, cô nhảy nhót lao về phía Thẩm Chi Diễn.

Thẩm Chi Diễn dang hai tay ra theo bản năng, hương vị lẩu nồng đậm xông vào xoang mũi.

Anh cúi đầu: “Em ăn lẩu à?”

Khương Đào gật gật đầu: “Đồng Đồng nói muốn ăn mừng nên bọn em ăn lẩu tại nhà luôn.”

Đây quả thật là phương thức ăn mừng của Khương Đào.

Thẩm Chi Diễn dẫn cô vào bên trong: “Vậy em vội vã tới đây, không phải là còn chưa ăn no chứ?”

“Đâu chỉ không ăn no!” Khương Đào khó chịu nói, “Em mới ăn được hai miếng! Xem ra để Đồng Đồng chiếm lợi rồi!”

“Không sao. Bên này chúng ta cũng có thể làm.”

Thẩm Chi Diễn kêu lẩu về.

“Được rồi, trước khi đợi lẩu, chúng ta có thể ăn thứ khác.”

“Là gì thế?” Khương Đào hào hứng hỏi.

Thẩm Chi Diễn nâng mặt cô lên, hôn nhẹ xuống môi cô như chuồn chuồn đạp nước: “Cái này.”

Không ngờ Khương Đào liếm môi, giống như học sinh ngoan giơ tay phát biểu, đắc ý nói: “Là champagne!”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Khương Đào: “Không đúng sao… ưm ưm ưm…”

Thẩm Chi Diễn lại đặt lên môi cô một nụ hôn vừa dịu dàng lại không cho phép cự tuyệt.

Vì để dạy dỗ học sinh nhầm đề này, anh chỉ có thể tăng lượng bài tập lên thôi.

-

Vào lúc trên mạng còn đang đắm chìm trong cốt truyện “Lưới trời”, thảo luận sôi nổi, Khương Đào – người đóng vai chính cũng đã tiến vào đoàn phim “Quỷ núi”, bắt đầu sự nghiệp quay phim.

Khương Đào mặc đồ đơn giản, bên ngoài bọc lớp áo lông vũ thật dày, nghe đạo diễn Mạnh Gia Từ chỉ dạy.

Thẩm Chi Diễn ngồi ở bên kia cũng giống như đang nghe.

Mà cảnh này chỉ có mình Khương Đào, còn chưa tới cảnh quay của Thẩm Chi Diễn, vốn dĩ anh có thể ngồi trong xe ấm áp để chờ, tới cảnh của anh rồi mới ra nhưng Thẩm Chi Diễn luôn có thói quen khi đóng phim như vậy, anh sẽ luôn ở phim trường, không chỉ quan sát các diễn viên khác trong đoàn mà còn cảm nhận trạng thái của các bạn diễn, như vậy khi bắt đầu quay, anh có thể điều chỉnh một chút, khiến hai người diễn ăn ý hơn.

Hôm nay bọn họ quay cảnh cãi vã giữa nữ chính A Hành và nam chính Lộ Kỳ.

Lộ Kỳ cãi nhau với A Hành, tức tối rời khỏi nhà, nhưng A Hành lại lạnh lùng như băng, căn bản không để ý tới anh.

A Hành vẫn luôn như vậy, dường như không có tình yêu, Lộ Kỳ dùng bao nhiêu cách khiến cô vui, để cô cười, dạy cô những điều thú vị của con người, còn dùng sắc đẹp quyến rũ cô.

Nhưng cho dù Lộ Kỳ làm chuyện gì, A Hành đều thờ ơ.

Dần dần Lộ Kỳ bắt đầu hoài nghi, A Hành thật sự hiểu được tình yêu ư? Mà anh, liệu có thể kiên trì với tình yêu không được đáp lại này bao lâu đây.

Lộ Kỳ đi ra khỏi rừng, phát hiện A Hành thật sự không đuổi theo anh. Anh thất thần, ở trước mặt anh là hai con đường, một đường là rời khỏi núi, đi đến trấn, chỉ cần trở về là có thể quay lại như xưa, coi chuyện ở trong rừng này coi như cuộc gặp thoáng qua, chôn sâu trong đáy lòng, còn một đường là quay về rừng một lần nữa.

Lộ Kỳ nghĩ mình yêu A Hành đến như vậy, nhưng cô vẫn luôn lãnh đạm, trong lòng hoàn toàn uể oải, thất vọng, anh cất bước đi về phía thị trấn, chỉ là bước chân càng ngày càng chậm, khi đi tới bước thứ chín, anh ngừng lại, khẽ cắn môi chạy về phía rừng rậm.

Nhưng anh không nhận ra, vào lúc anh xoay người, phong ấn phía sau anh lóe lên.

A Hành cũng không phải lạnh nhạt giống như anh nghĩ.

Trên thực tế, sau khi anh rời đi, A Hành lập tức đi theo, chỉ là luôn trốn ở trên cây, không để anh phát hiện.

Khi cô phát hiện ra anh đi về hướng thị trấn, A Hành lập tức thiết lập phong ấn, nhưng khi Lộ Kỳ đi một bước, cô đã phá phong ấn, kỳ thật chính cô cũng không biết rốt cuộc cô muốn để Lộ Kỳ đi hay ở lại.

Cuối cùng Lộ Kỳ chạy một mạch về giữa khu rừng, lại không thấy bóng dáng A Hành ở trên núi, anh lo lắng, lớn tiếng gọi tên A Hành, cuối cùng A Hành xuất hiện giữa các tảng đá.

Nhưng Lộ Kỳ lại chú ý tới những vết bỏng rát ở lòng bàn chân cô.

A Hành là nữ yêu sinh ra trên núi, tất cả mọi thứ trên núi không thể làm cô tổn thương, trừ khi cô rời khỏi ngọn núi này.

Mà sự thật là cô quả thật đi theo Lộ Kỳ ra khỏi núi chín bước.

Lúc này Lộ Kỳ mới hiểu ra, A Hành có cảm tình với mình.

Cô yêu, cũng giống như ngọn núi này, thâm trầm và yên tĩnh.

Giờ phút này, Khương Đào chuẩn bị quay cảnh cô đi theo Lộ Kỳ.

Mạnh Gia Từ nói cách diễn cho Khương Đào, rồi chỉ vào một cái thân cây nói: “Chút nữa cô sẽ được buộc dây cáp vào người, lên cây này…”

Lời của anh ấy còn chưa dứt, Khương Đào đã nhảy lên: “Đạo diễn, là cây này sao?”

Mạnh Gia Từ: “…”

Anh ấy ôm tim: “Khương Khương, cô xuống đi, trái tim tôi không tốt, chúng ta an toàn là trên hết!”

Loại cây nhỏ bé này, không có tính đe dọa nào với Khương Đào, nhưng nhìn biểu cảm không thở nổi của Mạnh Gia Từ, vì để bộ phim này không đến mức không có đạo diễn, cô chỉ có thể không tình nguyện nhảy xuống cây.

Khiến cho Mạnh Gia Từ đang kêu người đi lấy thang, trái tim lại lập tức nhảy dựng lên.

Anh ấy không ngờ tới, chỉ quay phim tình cảm thôi mà cũng có thể bị dọa cho kinh hồn bạt vía như vậy.

Khương Đào ngoan ngoãn để người ta buộc dây cáp vào người.

Mạnh Gia Từ chỉ vào cây nói: “Chúng ta quay cảnh này trước đã, cô ngồi xổm trên cây, nhìn Lộ Kỳ đi xa, trong lòng rất khó chịu, nhưng cô lại không biết tại sao mình khó chịu, cho nên thất thần…”

Khương Đào gật gật đầu.

Mạnh Gia Từ thấy cô đeo dây cáp xong, hai nhân viên kiểm tra dây cáp lại một lần, xác nhận không có vấn đề gì mới lùi đi: “Mau, chúng ta lùi ra trước đi.”

Mọi người chuẩn bị ổn thỏa.

Mạnh Gia Từ kêu “Action”, hai nhân viên dây cáp bắt đầu dùng sức, ai ngờ đầu kia dây cáp không truyền tới bất cứ trọng lượng nào, Khương Đào cũng đã nhẹ nhàng nhảy lên cây.

Cô ngồi xổm trên cành cây, một tay đỡ thân cây, ánh mắt nhìn về phương xa.

Kỳ thật, cảnh này không tính là xa lạ đối với cô.

Lúc trước Lương Thực Dự Trữ rời đi cũng chính là như vậy.

Anh không nói cho cô anh đi làm gì, chỉ nói xong việc sẽ trở về.

Trong lòng cô bất an, không muốn anh đi nhưng không cản được anh, chỉ có thể làm loạn núi Thương Lan, chẳng sợ anh tức giận, kể cả anh ở lại đánh cô cũng được.

Nhưng Lương Thực Dữ Trữ chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, vạch trần mấy trò trẻ con của cô, sau đó rời đi không quay đầu lại.

Khi đó Khương Đào cũng đi theo anh như vậy, trơ mắt nhìn anh rời khỏi núi Thương Lan.

Cô vẫn nhớ rõ lời hứa của anh, nhưng cuối cùng anh không trở về.

Cô quên mất bây giờ mình đang đóng phim.

Giống như cô đang quay lại ngày đó trên núi Thương Lan.

Cô ngẩn người nhìn bóng hình không tồn tại ở phía trước, biểu cảm cực kỳ phức tạp, mờ mịt, không những thế còn có chút ấm ức khi bị bỏ rơi.

Cô muốn kêu tên anh, nhưng cô biết dù có gọi thì anh cũng sẽ không đáp lại.

Lương Thực Dự Trữ nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra rất kiên định, khi anh đã hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi được.

Nhưng anh đã hứa với cô anh sẽ trở về.

Chuyện anh đã hứa, trước nay anh đều làm được, cô vốn tưởng rằng lần này cũng vậy, một ngày nào đó anh sẽ xuất hiện sau lưng cô khi cô định nhặt trứng chim ăn, hoặc là đột nhiên xuất hiện gõ đầu cô lúc cô đang chảy nước miếng vì nhìn thấy của ngon vật lạ nào đó.

Cô vẫn luôn có niềm tin vững chắc như vậy.

Không ngờ, đây lại là lần thất hứa duy nhất của anh.

Ánh mắt cô dần tối lại, trở nên thất thần.

“Cắt!”

Giọng nói của Mạnh Gia Từ khiến cô bừng tỉnh.

Lúc này cô mới nhận ra mình đang ở phim trường chứ không phải núi Thương Lan.

Cô nhảy xuống, đi đến trước mặt Mạnh Gia Từ.

Mạnh Gia Từ ho nhẹ một tiếng: “Khương Khương, biểu hiện trong cảnh quay vừa rồi của cô rất xuất sắc, cảm xúc rất có trình tự, nhưng quá phong phú, lúc này A Hành mới nếm thử hương vị tình yêu, cảm xúc không có nhiều trình tự như vậy, chỉ là đơn thuần mờ mịt…”

Khương Đào còn chưa hoàn toàn bước ra khỏi cảm xúc, hơi thất thần.

Mà Thẩm Chi Diễn vẫn luôn ở bên cạnh lại cảm thấy trái tim mình giống như bị xé nát.

Anh vốn tưởng rằng, sau khi anh rời đi, Khương Đào vẫn luôn bị anh quản thúc sẽ vui mừng, rốt cuộc cô có thể tự do tự tại ăn cái này cái kia, lại không ngờ cô lại như vậy.

Cả đời này anh không thẹn với thế gian, không thẹn với chúng sinh, duy chỉ áy náy với Khương Đào.

Anh hứa với cô rằng anh sẽ về, cuối cùng lại thất hứa.

Tựa như có vô số mảnh ký ức nhỏ ở nơi sâu nhất trong trí nhớ dần dần hiện lên, giống như bệnh kén ăn đang không ngừng chuyển biến tốt, tạo thành điều gì đó.

Thẩm Chi Diễn xoa xoa trán, ánh mắt anh lại nhìn về phía Khương Đào lần nữa.

Cảnh vừa rồi cần phải quay lại.

Cô lại nhảy lên trên cây, lúc này đây trong mắt cô không còn nhiều cảm xúc phức tạp, chỉ có ánh mắt vô hồn thuần túy.

Chỉ là Thẩm Chi Diễn vẫn thấy được một chút cô đơn ẩn trong đó.

Tim anh lại nhói đau.

Mạnh Gia Từ hài lòng tuyên bố cảnh này được thông qua.

Lại quay thêm hai cảnh mới đến lượt Thẩm Chi Diễn.

Anh đứng dưới tán cây, chạy hướng ra khỏi núi.

Anh nhìn lại về hướng xa xa, cũng không thấy A Hành ở phía sau mình, cho rằng cô không quan tâm mình, giận dỗi chạy đi.

Anh lại không biết, A Hành vẫn luôn ở trên cây cách anh không xa, nhìn anh do dự, lại nhìn anh cuối cùng lựa chọn rời đi.

Thẩm Chi Diễn đứng vào vị trí.

Mạnh Gia Từ nói với anh: “Anh Thẩm, chút nữa anh nhìn lại phía sau một chút rồi chạy ra ngoài, đoạn này rất đơn giản.”

Thẩm Chi Diễn gật đầu.

Sau khi Mạnh Gia Từ hô “action”, anh chạy hai bước, ngừng lại, bối rối nhìn lại phía sau, đằng sau là rừng rậm không một bóng người, đáy mắt anh hiện ra chút bi thương cùng không cam tâm, nhưng khi anh đã có thể quay đầu lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại ngẩng đầu lên nhìn về cái cây ở bên cạnh.

Cùng Khương Đào bốn mắt nhìn nhau.

Khương Đào cũng ngẩn người, sau đó khuôn mặt hiện lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt.

Mạnh Gia Từ: “Cắt!”

Thẩm Chi Diễn lấy lại tinh thần, lúc này mới phát hiện ra vậy mà mình lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.

“Xin lỗi, là lỗi của tôi.”

Mạnh Gia Từ nghe qua tình hình cơ thể của Thẩm Chi Diễn, hơi chần chờ nói: “Anh Thẩm, nếu cơ thể anh không khỏe, có thể nghỉ ngơi một chút rồi hẵng quay.”

“Tôi không sao.” Thẩm Chi Diễn từ chối anh ấy, “Quay lại lần nữa đi.”

Lần thứ hai, Thẩm Chi Diễn phát huy hơn bình thường rất nhiều.

Tai nạn lần này của anh không khiến cho người khác tò mò, dù sao con người cũng không phải máy móc, kể cả là Thẩm Chi Diễn, có phát huy thất thường cũng không sao.

Chỉ có Thẩm Chi Diễn biết, ký ức của anh đang từ từ khôi phục lại.

Thời điểm “Trở về” không còn xa nữa rồi.

Ngày hôm sau, hai người quay cảnh gặp lại kia.

Khương Đào cần hóa trang vết thương trên chân.

Vì thời gian trang điểm rất lâu nên cô phải dậy từ sớm.

Cô đặt chân ở trên ghế, tùy ý để chuyên viên trang điểm bôi đồ lên mặt, cô hơi gục đầu xuống, rõ ràng là ngủ không đủ giấc.

Đúng lúc này cánh cửa được đẩy ra, Thẩm Chi Diễn cầm theo một túi bánh bao nhỏ đi vào.

Khương Đào lập tức tỉnh táo.

“Anh mua cho em sao?”

Thẩm Chi Diễn cười nói: “Đúng vậy.”

Trợ lý phía sau anh cũng cầm theo túi bánh bao nhỏ phát cho nhân viên.

Thẩm Chi Diễn đứng bên cạnh Khương Đào, nghiêm túc đút cho cô ăn.

Khương Đào vừa hạnh phúc ăn, vừa nói: “Sao anh dậy sớm như vậy, rõ ràng có thể ngủ thêm mấy giấc nữa cơ mà!”

Thẩm Chi Diễn cười nói: “Là ai tối qua nhắn tin cho anh, nói ngày hôm sau muốn ăn bánh bao?”

Khương Đào ho nhẹ một tiếng, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nói thầm: “Nhạc Nhạc dạy em, cô ấy nói phải thường xuyên đưa ra một số yêu cầu nhỏ mà đáng yêu khiến bạn trai thấy được tầm quan trọng của anh ấy…”

Thẩm Chi Diễn: “…”

Nếu là chuyên gia tình yêu Đoạn Nhạc Nhạc đề nghị, vậy thì vẫn nên tạm thời nghe đi.

Phần trang điểm mất hơn hai tiếng.

Sau khi trang điểm xong, trời cũng đã sáng hoàn toàn.

Bên ngoài đã được sắp xếp xong, chỉ chờ quay.

Mạnh Gia Từ nghiêm túc nói: “Cảnh quay hôm nay của chúng ta là phần gặp lại nhau của Lộ Kỳ và A Hành. Tình yêu của Lộ Kỳ đối với A Hành đã vượt qua khát vọng trở về cuộc sống bình thường của anh, lúc đầu anh vui sướng nhưng khi nhìn thấy vết bỏng rát trên chân cô, anh mới nhận ra A Hành vì anh rời khỏi núi, trong nháy mắt cảm xúc của anh cực kỳ phức tạp…”

Hai người liên tục gật đầu.

Lại đơn giản diễn thử một lần, lúc này mới chính thức bắt đầu quay.

Thẩm Chi Diễn nhắm mắt lại, nháy mắt khiến chính mình nhập vai diễn Lộ Kỳ.

Anh không màng tất cả chạy vào trong rừng, khoảnh khắc nhìn thấy A Hành, trong mắt anh chứa đầy niềm vui cùng nhớ nhung, anh chạy về phía A Hành vài bước, muốn kêu tên cô, lại không biết mở miệng như thế nào.

Cho đến khi anh cúi đầu xuống, nhìn những vết bỏng trên chân cô.

A Hành sẽ không bị thương khi ở trong núi, chỉ khi cô rời khỏi ngọn núi này mới có thể chịu thương tổn như vậy.

Anh gần như hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Anh quỳ một gối xuống, muốn đụng vào nhưng lại sợ cô đau, vừa đau lòng vừa vui vẻ: “Em… em đi tìm anh đúng không? Em cũng không hoàn toàn không thích anh, đúng không?”

A Hành nhíu mày: “Thích là gì?”

Lộ Kỳ sửng sốt một chút, lập tức lộ ra nụ cười bất lực lại thoải mái, “Được rồi, em không cần biết, anh biết là được.”

Anh đứng dậy, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi nhàn nhạt, giống như khi anh mới gặp A Hành vậy.

“Anh hứa sẽ mãi ở bên em, anh sẽ không thất hứa.”

Nhưng Khương Đào lại không lập tức nói tiếp được lời thoại.

Cô ngẩn ngơ nhìn Thẩm Chi Diễn.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn chờ đợi một câu này.

Đây là điều mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Chỉ là trước nay cô không nghĩ tới, nếu anh thật sự nói ra câu này, mình sẽ trả lời như thế nào?

Nhưng không phải là tiếng “Ừm” mờ nhạt của A Hành.

“Cắt!”

Mạnh Gia Từ đứng lên, “Khương Khương, có phải cô quên thoại hay không?”

Khương Đào còn chưa lấy lại tinh thần.

Mạnh Gia Từ thật sự cho rằng cô quên thoại: “Hay là hai người thử thoại một lần nữa?”

Thẩm Chi Diễn kéo Khương Đào qua một bên, quan tâm dò hỏi cô: “Là cảm xúc không thích hợp sao?”

Khương Đào thẫn thờ lên tiếng.

Thẩm Chi Diễn: “Không sao, anh luyện cùng em.”

Anh nói xong, đọc lại lời thoại, đến khi anh nói câu “Anh hứa sẽ mãi luôn ở bên em, anh sẽ không thất hứa.”

Khương Đào: “Dừng một chút, đọc lại lần nữa đi.”

Tuy Thẩm Chi Diễn khó hiểu nhưng cũng nghe theo.

Khương Đào: “Anh lại đọc thêm một lần nữa đi.”

Anh nhìn vẻ ngẩn ngơ trên khuôn mặt cô, dường như nhận ra điều gì đó.

Anh cúi đầu xuống, nhìn vào hai mắt Khương Đào, nói rõ từng từ từng chữ: “Anh sẽ mãi ở bên em, anh sẽ không thất hứa.”

Hai mắt Khương Đào nhìn anh không chớp, cô cười rộ lên: “Ừm, em tin anh.”

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Thẩm Chi Diễn bỗng nhiên như bị khuấy động, những mảnh ký ức đều bay ra, lượng tin tức khổng lồ mạnh mẽ đánh vào đại não, khiến anh không có cách nào chứa được.

Mà một giây trước khi anh mất đi ý thức, anh chỉ nghe thấy Khương Đào hô to: “Thẩm Chi Diễn!”

Vào lúc anh mở to hai mắt ra lần nữa, anh phát hiện mình đứng ở trong một khoảng không.

Anh nghe thấy tiếng hoan hô và cảm thán vang trời, bọn họ hô to: “Là tiên tôn! Là tiên tôn đã trở lại!”

Thẩm Chi Diễn nhìn bản thân xa lạ, ánh mắt dường như nhìn qua được khoảng không trước mắt, nhìn thấy được những người được anh cứu giúp.

Họ đang say sưa chào đón anh quay về.

Cùng anh trở về, thời gian ở thế giới kia như ngừng lại, anh còn thấy được khuôn mặt lo lắng của Khương Đào, “bản thân” ở đối diện cô ngoài vẻ đau đớn khi ký ức trước đây ùa về, còn có đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt của người khác.

Anh khẽ mỉm cười.

Anh nghĩ, anh biết rõ con đường mà anh muốn đi hơn Lộ Kỳ.

Anh không hề do dự, quả quyết nhắm mắt lại.

Rất nhanh, anh cảm giác được có rất nhiều âm thanh truyền vào tai anh như thủy triều, rất ồn ào nhưng lại khiến anh an tâm.

“Anh Thẩm, anh không sao chứ?!”

“Mau gọi xe cứu thương! Mau!”

“Bác sĩ của đoàn phim đâu, mau gọi người tới đây!”

Anh lại hoàn toàn không quan tâm.

Trong khung cảnh lộn xộn, anh ôm chặt Khương Đào còn đang lo lắng cho anh.

Anh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em, còn tình nguyện tin tưởng anh.”
Bình Luận (0)
Comment