Trans: Thanh Long
Tám giờ tối ngày thứ sáu, tất cả khán giả đều đúng giờ mở web Dứa phát trực tiếp ra, đợi tập mới của “Hiện trường vụ án”.
[AAAA! Anh Thẩm em đến đây!]
[Xem weibo của anh Tần, tôi vô cùng mong chờ đối với nhân vật hôm nay của anh Tần!!]
[Tôi cũng vậy hahaha, anh Tần nói rất hài lòng, không biết có phải là hung thủ không (mong chờ) (mong chờ)]
[Trong cuộc đời này cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy anh Thẩm và anh Tần cùng tham gia một show, cảm động quá huhuhuhu]
[Wowww tập này đúng là thần tiên! Chị em nhà họ Tang cũng cùng chung khung hình!!]
[Nếu không ai nói, tôi sẽ âm thầm ôm Nhạc Nhạc đi]
[Thực ra tôi cũng muốn lén ôm Khương Khương đi, nhưng tôi sợ chết (đầu chó)]
[Hahaha, tôi vô cùng tò mò hôm nay Khương Khương có hành động độc lạ gì, cô ấy chính là nguyên nhân tôi kìm nén sự sợ hãi để xem chương trình này]
Tập này của show đích thực đã lôi kéo được rất nhiều sự mong đợi của khán giả.
Ngoại trừ hai nam thần nổi tiếng là Tần Ngộ và Thẩm Chi Diễn, còn có ảnh hậu Tang Linh và em trai của cô ấy Tang Hằng, thêm cả Khương Đào người đã cống hiến rất nhiều hành động độc lạ, cuối cùng giết hết toàn bộ người chơi một lượt, không còn ai sống sót và Đoạn Nhạc Nhạc — Thỏ trắng trong sáng duy nhất trong lòng tất cả mọi người.
Chỉ mỗi chuyện bố trí nhân sự này thôi cũng đã rất phô trương rồi.
Càng đừng nói đến dựng cảnh của chương trình.
Đặc biệt thuê một cung điện đã được trùng tu ở Giang Thành.
Tường ngói xanh, phong cách cổ xưa, khiến người ta cảm thấy bản thân dường như cũng đang ở chỗ đó vậy.
Máy quay từ bên ngoài điện, theo đó là một hàng cung nữ bê đồ ăn nối đuôi nhau đi vào.
Ngồi ở chính điện cao nhất chính là Tần Ngộ đóng vai hoàng đế, ngồi bên cạnh là Tang Linh đóng vai hoàng hậu.
Chỗ dưới bên trái của anh là Khương Đào và Đoạn Nhạc Nhạc đóng vai hai phi tần của anh, chỗ dưới bên phải là Thẩm Chi Diễn đóng vai thừa tướng cùng Tang Hằng đóng vai thân vương, bên cạnh Tang Hằng còn có một diễn viên khách mời đóng vai vương phi.
[Hahahaha tôi biết vì sao anh Tần lại hài lòng rồi, anh ấy đóng vai hoàng đế!]
[Tuy rằng như vậy nhưng vẫn cảm thấy vai hoàng đế này của anh Tần rất nguy hiểm, mấy người ngồi bên dưới cảm thấy đều thông minh hơn anh ấy]
[Tần Ngộ: Bạn mau im miệng!]
[hhhh]
Tần Ngộ ngẩng đầu ưỡn ngực, hai tay để lên tay vịn của ghế rồng, sắp không che giấu nổi biểu cảm đắc ý.
Vai anh đóng là hoàng đế, theo như sắp xếp của nhân vật, anh có thể chỉ định bất kỳ người nào làm việc cũng được, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Anh khẽ ho một tiếng, nhìn trái nhìn phải, sắc mặt lập tức thay đổi: “Khương Phi không được ăn! Lúc này mới khai tiệc, đồ ăn ở trên bàn đã bị nàng ăn sạch rồi!”
Khương Đào ngẩng đầu: “Bệ hạ, ngài đã đồng ý mời thiếp ăn cơm.”
“Khụ khụ khụ” Tần Ngộ chút nữa thì bị sặc nước miếng chết, nhưng Khương Đào nắm được điểm yếu của anh, nên anh chỉ có thể nhịn cơn tức sai bảo Đoạn Nhạc Nhạc ở bên cạnh: “Nhạc phi, nàng cầm đĩa của Khương phi đi đi.”
Đoạn Nhạc Nhạc liếc nhìn Khương Đào lại nhìn anh: “Bệ hạ, hay là ngài tự đi đi, nô tì không dám.”
Tần Ngộ: “!!!”
Cô đang làm cái gì vậy!
Trẫm mới là hoàng đế! Vì sao cô lại sợ một phi tần cùng cấp với mình!!
Nhưng Đoạn Nhạc Nhạc nhìn trời nhìn đất, chỉ là không dám đi chạm vào cái đĩa của Khương Đào.
[Hahahah, anh Tần anh làm sao vậy, vì sao hai vị phi tần của anh đều không nghe lời anh!]
[Chỉ có tôi tò mò mời khách ăn cơm là cái quái gì sao?]
[Nghe tin đồn, mấy ngày trước anh Tần và Khương Đào có quay video tuyên truyền cho đại hội thể thao, hai người thi bơi, anh Tần thua cuộc, nghe nói phải mời chị Khương ăn cơm một tháng]
[Mặc niệm cho túi tiền của anh Tần một lát trước, ngoài ra việc mời cơm chị Khương rất quan trọng, đừng quên đó, chị Khương ăn không no sẽ cắt yết hầu (bushi)]
[Ai nói Nhạc Nhạc của chúng tôi là thỏ trắng, Nhạc Nhạc của chúng tôi rất thông minh, hoàng đế là một con hổ giấy, nhiều nhất cũng chỉ trách móc mấy câu, Khương phi không vui thì có thể sẽ cắt yết hầu (đầu chó)]
[Hahahaha cuộc sống ở hoàng cung này sao lại nước sôi lửa bỏng như vậy]
Tần Ngộ bị hai cô chọc tức gần chết, quyết định đổi người sai bảo.
Thế là anh nhìn sang bên phải: “Thẩm ái khanh, nghe nói khanh tài hoa, phong độ tiêu sái, nhân ngày vui hôm nay, hay là khanh biểu diễn tài nghệ của mình cho mọi người xem đi.”
Thẩm Chi Diễn bình tĩnh đứng dậy: “Thần tuân chỉ.”
Tần Ngộ thấy anh ngoan ngoãn như vậy, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái.
Sau đó Thẩm Chi Diễn bắt đầu đọc lời bài hát của anh, đó còn là bài liên quan đến lịch sử đen tối của anh, trong một lần say rượu anh đã hát và mơ hồ đăng lên mạng.
Tần Ngộ: “!!!”
Vội vàng kêu ngừng: “Được rồi, được rồi!”
Thẩm Chi Diễn còn khiêm tốn hỏi: “Bệ hạ cảm thấy bài thơ thần đọc này thế nào?”
Tần Ngộ: “...”
Anh từ trong kẽ răng nghẹn ra một câu: “Đọc rất hay, lần sau không cần đọc nữa.”
Thẩm Chi Diễn: “Haizz, thần tuân chỉ.”
Tần Ngộ chỉ có thể đặt hy vọng cuối cùng ký thác lên người Tang Hằng, một cậu bé vừa mới ra mắt, chắc là vẫn còn rất đơn thuần, rất tôn trọng tiền bối, sẽ không giống như mấy người trước không nể mặt anh.
Anh điều chỉnh lại cảm xúc, lộ ra biểu cảm hòa nhã hết sức: “Tang thân vương.”
Tang Hằng cung kính nhìn sang: “Có thần đệ.”
Tần Ngộ: “Nghe nói Tang thân vương có sở trường ca múa nhạc nước ngoài, hay là hôm nay ở đây biểu diễn một lượt…”
Tang Hằng sảng khoái đồng ý, mặc đồ cổ trang như vậy ra nhảy street dance.
Tần Ngộ cuối cùng cũng hài lòng, ánh mắt liếc đến Khương Đào vẫn đang ăn không ngừng: “Tang thân vương, hay là đệ đi ra cầm đĩa của Khương phi đi?”
Lời vừa nói ra, bên cạnh vang lên một giọng nữ lạnh nhạt: “Bệ hạ.”
Ánh mắt Tang Linh hơi lạnh: “Đừng bắt nạt đệ đệ.”
Tần Ngộ: “…”
Đậu! Quên mất chị gái ruột của Tang Hằng đang ngồi bên cạnh.
Tang Linh oán hận Tần Ngộ xong, tiếp tục dạy dỗ Tang Hằng: “Lời người khác nói không phải cái gì cũng nghe, quay về chỗ ngồi đi.”
Tang Hằng thành thật quay lại chỗ ngồi.
Tần Ngộ: “...”
[Hahahaha Tôi sắp cười chết mất!]
[Hahaha đau lòng cho anh Tần, hoàng đế như này chẳng phải là bị mất quyền lực rồi]
[Đoạn vừa nãy này có quá nhiều yếu tố 2333]
[Anh Tần, viết như hoàng đế, đọc như người bị bắt nạt*hahaha]
*Từ hoàng đế đọc là huangdi đọc hơi na ná giống từ tuanqi có nghĩa là người bị bắt nạt.[Không cần có án mạng, tôi có thể chỉ xem tiệc trà của bọn họ không cũng có thể xem đến ba tiếng đồng hồ hahaha]
Chính tại lúc này, diễn viên đóng vai vương phi đứng dậy: “Bệ hạ, nương nương thứ lỗi, thân thể thần thiếp không được khỏe.”
Tần Ngộ lập tức quên đi sự việc lúc trước, lên tinh thần.
Tình tiết kịch bản cuối cùng đã đến.
Tang Hằng vội vàng đỡ vương phi đi thiên điện nghỉ ngơi.
Nhưng mà không bao lâu, cậu ta lật đật chạy về: “Không hay rồi, vương phi xảy ra chuyện!”
Máy quay theo chân mọi người đi đến thiên điện.
Vương phi nằm trên giường cánh môi tím tái, khóe miệng còn có vệt máu, đã không còn thở nữa.
Theo như lời Tang Hằng nói, cậu ta vừa đỡ vương phi vào thiên điện, vừa quay đầu đi rót cốc nước cho cô ta, nghe thấy Vương phi kêu thảm lên một tiếng, quay đầu đã phát hiện cô ta đã trúng độc tắt thở mà chết.
Mà nghi phạm chính là một trong số sáu người bọn họ đang có mặt tại hiện trường.
Sáu người lại lần nữa quay lại đại điện.
Bắt đầu nói ra các mốc thời gian của mình và đưa ra suy luận sơ bộ.
Bởi vì thuốc độc trong người của vương phi không phát tác ngay, thế nên tất cả sáu người ở đây đều trong diện tình nghi.
Sau khi phân tích xong, sáu người phải tiến hành vòng thu thập chứng cứ đầu tiên.
Tần Ngộ với tư cách là hoàng đế, hiếm khi được có quyền lực — Phân nhóm.
Anh tức giận trợn mắt nhìn Khương Đào và Thẩm Chi Diễn, sau đó ghép bản thân cùng Đoạn Nhạc Nhạc và Tang Hằng một nhóm.
Thẩm Chi Diễn mỉm cười: “Bệ hạ anh minh.”
Tần Ngộ: “...”
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười của Thẩm Chi Diễn, anh lại có dự cảm chẳng lành.
-
Hai nhóm tách ra thu thập chứng cứ.
Lần này Tần Ngộ tích cực hơn lúc trước nhiều.
Bởi vì nhân vật lần này của anh trong kịch bản viết là anh và vương phi ngoại tình với nhau, vương phi vì điều này mà uy hiếp anh, ép anh phải giết thân vương, nhận vương phi vào cung, anh không chịu nổi sự quấy nhiễu, đem thuốc độc bỏ vào trong ly rượu, để cho vương phi uống.
Tuy rằng đóng vai tra nam nhưng lại vừa là hoàng đế vừa là hung thủ, Tần Ngộ vẫn rất hài lòng.
Cũng chính vì như thế, anh nhất định phải che giấu thân phận hung thủ của mình, lấy lại thể diện đã mất ở tập trước!
So với sự tích cực và nhiệt huyết của anh bên này ba người Khương Đào, Thẩm Chi Diễn và Tang Linh ở bên kia lại là một bức tranh hoàn toàn khác.
Khương Đào: “Cái này ăn ngon!”
Khương Đào: “Cái kia ăn ngon!”
Khương Đào: “Tôi sẽ gói một túi, tý nữa lúc nói về tình tiết vụ án thì sẽ ăn!”
Thẩm Chi Diễn vừa thu thập chứng cứ, vừa tìm thấy thứ gì ăn ngon thì đưa cho Khương Đào.
Tang Linh cầm thư tình của hoàng đế và vương phi: “Ai ôi, có ngoại tình!”
Lại cầm được thư tình của Tang Hằng và Đoạn Nhạc Nhạc: “Ai ôi, lại có ngoại tình!”
“Hoàng cung này rối loạn quá.” Cô ấy cảm thán, lại nhìn sang Thẩm Chi Diễn và Khương Đào, do dự nói: “Đừng nói là hai người cũng ngoại tình đấy nhé?”
Thẩm Chi Diễn mỉm cười lấy ra phong thư hoàng hậu Tang viết cho tướng quân bên ngoài cung: “Hoàng hậu nương nương, không bằng giải thích trước một chút về mấy cái này nhỉ?”
Tang Linh dừng mấy giây, biểu cảm chính trực: “Cẩu hoàng đế, ai ai cũng muốn giết.”
Thẩm Chi Diễn: “Rất có lý.”
Đạo diễn Sử Hàm ở trong phòng trơ mắt nhìn hai người họ lại có thể thực sự bắt đầu thảo luận, phải làm như thế nào đẩy hoàng đế xuống đài.
“???”
Tuy rằng show của anh ta có độ tự do rất cao, nhưng cũng không thể để cho bọn họ chơi như vậy!
Anh ta cũng không thể ngờ đến, lần này Khương Đào không gây ra tai họa gì, ngược lại là Thẩm Chi Diễn và Tang Linh bắt đầu gây chuyện.
Sử Hàm đau khổ túm lấy mái tóc ngày càng thưa thớt trên đầu mình.
Bọn họ hãy nhìn thẳng vào cái tên của show này một chút, nó tên là “Hiện trường vụ án” đấy!
Mọi người hãy nghiêm túc phá án đi có được không!
Cầu xin đó!!
[Hahahaha]
[Anh Tần thật thê thảm hahaha, xin hãy photoshop cho anh Tần của tôi đội một cái mũ xanh]
[Đội một cái sao đủ, chí ít cũng phải đội 3 cái hahhaha]
[Anh Tần anh mau xem đi! Chính cung hoàng hậu của anh đang cùng với thừa tướng của anh thương lượng muốn đẩy anh xuống đài rồi hahahaha]
[Hiện tại nhớ đến nội dung weibo của anh Tần, đột nhiên tôi lại có một cảm giác đau lòng]
[Hy vọng lúc anh Tần biết được sự thật, có thể đủ kiên cường, haizz nhắc trước (Thắp nến)]
[Mọi người thật quá đáng (Thắp nến) (Thắp nến)]
[Không nói gì cả, anh Tần ra đi yên bình, mong rằng trên thiên đường không có mũ xanh (Thắp nến) (Thắp nến) (Thắp nến)]
[Hahahaha, mấy người trước mặt này các người có đúng là fan thật không đấy!]
Tần Ngộ vẫn còn chưa biết rằng đầu của anh trong mắt quần chúng đã là một mảng màu xanh rồi.
Anh tìm thấy rất nhiều chứng cứ, thừa tướng Thẩm và Khương phi thế mà lại là thành mai trúc mã, hơn nữa hai người còn lén lút qua lại với nhau, không những vậy có lần lúc hai người họ gặp mặt nhau đã bị vương phi nhìn thấy, động cơ giết người đầy đủ, là công cụ để đổ tội rất tốt nhất.
Anh tràn đầy tự tin quay lại đại điện.
Anh lấy ra chứng cứ: “Thẩm thừa tướng, không ngờ rằng ngươi và Khương phi lại là thanh mai trúc mã, hơn nữa còn luôn âm thầm qua lại với nhau có phải không?’
Thẩm Chi Diễn sảng khoái gật đầu: “Đúng vậy.”
Tần Ngộ: “...”
Hiện tại đến lượt anh không thoải mái.
Thẩm Chi Diễn nói: “Bệ hạ, thần và Khương phi là trong sạch, thần chỉ đưa đồ ăn cho nàng ấy.”
Tần Ngộ: “Ta tin ngươi mới là điên! Đường đường một hoàng cung của ta đây lại không nuôi được một phi tần sao?”
Thẩm Chi Diễn: “Ngài chắc chắn chứ?”
Tần Ngộ nhìn thấy ánh mắt rực lửa của Khương Đào đồng thời nhìn sang, đột nhiên không xác định được.
Thẩm Chi Diễn nói xong, ung dung lấy ra hai phong thư tình khác: “Nói đến chuyện lén lút qua lại, bệ hạ có phải cũng nên xem cái này một chút?”
Tần Ngộ:?!!”
Anh không thể tin được nhìn sang hướng Đoạn Nhạc Nhạc và Tang Linh.
Đoạn Nhạc Nhạc chột dạ nhìn sang chỗ khác: “Chuyện này, bệ hạ, tục ngữ có câu, muốn cuộc sống trôi qua dễ dàng thì trên đầu nhất định phải có tí màu xanh, ngài hãy suy nghĩ thoáng ra chút.”
Tần Ngộ: “?!!”