Ẩn Hôn Ngọt Sủng: Đại Tài Phiệt Tiểu Kiều Thê

Chương 114

Lâm Kiều đuổi tới muốn lấy lại khăn lụa của mình, nhưng anh lại nhìn thấy Cố Vi Vi đi vào phòng casting. Hơn nữa, cô ấy còn dùng khăn lụa che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Ngay lập tức, Lâm Kiều tức giận đến mức phải đè nén cơn thịnh nộ.

Đạo diễn phụ trách casting và tổng đạo diễn nhìn thấy một người che mặt tiến đến thử sức thì ai nấy đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, người này đến làm trò cười sao?

Tổng đạo diễn Dịch An mặt không đổi sắc, sau khi nhìn thấy diễn viên thử vai đã về vị trí liền xụ mặt nói một câu:

"Bắt đầu đi."

Lần thử vai này là trực tiếp quay phim ở hiện trường, bởi vì cảnh quay của Đường Thiếu Kỳ nhiều khi là mang theo mặt nạ, vì vậy, chỉ đôi mắt của cô mới có thể biểu đạt cảm xúc.

Chỉ có cách quay cận cảnh, ông mới có thể nhìn thấy tận mắt khả năng diễn xuất của các diễn viên.

Người này đến thử vai, ông ngược lại thấy rất ngoài ý muốn, vì cô thật sự đến thử vai với khuôn mặt che kín mít.

Cố Vi Vi cầm lấy đạo cụ trên kệ kiếm, nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. Cô mở mắt ra lần nữa, ánh mắt là một mảng lạnh lẽo.

Sau đó, cô cầm kiếm vung chém liên hồi, mỗi một động tác đều mạnh mẽ, lưu loát.

Rõ ràng cô đang diễn một mình, nhưng, dường như thật ra đang thực hiện một vụ giết chóc không thương tiếc.

Từ ánh mắt đến hành động của cô đều mang theo sát khí khiến người ta không rét mà run.

Đột nhiên, một kiếm của cô chém xuống, lại chợt như bị thứ gì đó chặn lại giữa không trung.

Nam chính xuất hiện, chặn đường kiếm của cô, cứu nữ chính từ trong tay cô.

Cố Vi Vi lắc nhẹ thanh kiếm, đôi mắt đang bình thản thì đồng tử chợt co lại, trong mắt cô ấy có sự kinh ngạc ẩn chứa vui sướng đan xen..

Cô mở miệng nói ra câu thoại duy nhất trong cảnh phim.

Thanh âm lạnh lẽo mang theo một chút run rẩy cùng nghẹn ngào.

"Người muốn cứu nàng ta?"

* * *

Tổng đạo diễn luôn nghiêm khắc chợt lộ ra ý cười hiếm có, như thể ông kích động vì đã tìm ra một kho báu nào đó.

Khi ông nghe đạo diễn phụ trách casting nói đây là thiên nga đen - người nổi tiếng trên mạng hiện nay, lúc đầu trong lòng ông cũng khinh thường.

Nhưng, người kia nhập vai trong một giây sau khi biểu diễn, cả người ông lúc này liền trợn mắt há hốc mồm, căn bản không thể chuyển rời ánh mắt.

Cảnh võ thuật dứt khoát, gọn gàng, cô gột tả vô cùng tinh tế sự máu lạnh của tên chó săn triều đình.

Nhưng, chính một khắc khi thấy nam chính xuất hiện, đôi mắt lạnh lẽo, xám xịt và cô độc lập tức ẩn hiện tình ý, thoáng cái liền thu phục lòng người.

Sau khi Cố Vi Vi biểu diễn xong, cô cúi người một cái chuẩn bị ra ngoài.

"Chờ một chút." Tổng đạo diễn Dịch An gọi cô lại.

Cố Vi Vi dừng lại, cởi bỏ tấm khăn che mắt, cười nhẹ hỏi:

"Dịch đạo diễn, có vấn đề gì không?"

Dịch An thấy cô gái kia có gương mặt mỹ lệ hơn người liền đưa ra yêu cầu:

"Cảnh cuối cùng, cô có thể không che mặt diễn lại một lần không?"

Cố Vi Vi khẽ gật đầu, đem khăn lụa đưa cho Kiều Lâm, một lần nữa đứng trước ống kính máy quay.

Dịch An đích tự mình chỉ đạo góc máy, hướng về phía cô nói: "Có thể bắt đầu."

Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo chỉ trong một giây, nhìn vào máy quay như thể được gặp lại nhân vật nam chính.

Trong phút chốc, cảm xúc trong đáy mắt biến đổi thất thường, khiến cho lòng người như thắt lại.

"Ngươi muốn cứu nàng ta

?"

Không có khăn lụa che mặt, lần nữa nói ra câu thoại đầy hình tượng, càng thêm có sức cuốn hút.

Hơn nữa, gương mặt này chỉ đơn giản là sinh ra để dành cho màn ảnh rộng.

Đạo diễn Dịch An đứng dậy đi tới sau khi xem xong cảnh quay, đứng dậy đi tới, đưa tay ra và nói:

"Mộ Vi Vi, Đường Thiếu Kỳ chính là cô."

Màn biểu diễn của Thẩm Thu khiến ông cảm động, nhưng màn trình diễn của Cố Vi Vi.. đã chinh phục được ông.

Màn biểu diễn của cô nói cho ông biết, cô ấy.. chính là Đường Thiếu Kỳ.

Giám đốc casting vừa rồi chế nhạo cô đỏ mặt đứng sang một bên, vô cùng xấu hổ.

Trên mặt Kiều Lâm tỏ vẻ không tin được, anh ta thật sự.. chỉ mang cô ấy đến làm bia đỡ.

Bình Luận (0)
Comment