Cố Vi Vi nhớ rõ hai người họ là bạn cùng lớp piano với Chu Lâm Na.
Chỉ sau khi nghe những gì họ nói, giống như thấy cô lấy tay tát vào mặt quán quân Chu Lâm Na, nên mới tìm tới cô.
Vì vậy, cô mới đưa tay ra bắt tay họ, "Nói đi, có chuyện gì sao?"
Kỷ Trình không chỉ nắm tay cô không buông, mà còn dùng hai tay nắm chặt lấy tay cô, không cầm được lòng mà sờ soạng linh tinh.
"Ba, nếu để cho con cầm một lúc, có lẽ con sẽ lấy được một chút tiên khí của ba, kỹ năng đánh đàn của con sẽ tiến bộ, sau đó có thể thi đậu."
Lạc Thiên Thiên trực tiếp nói rõ mục đích, "Chúng tôi muốn theo cậu học piano."
Kỹ năng piano của cô không chỉ vượt trội hơn giáo viên dạy nhạc của họ mà ngay cả giáo viên lâu năm cũng không thể so sánh được, họ cần một giáo viên có năng lực như vậy.
Cố Vi Vi suy nghĩ một lúc, "Các cậu có trả học phí không?"
Cô ấy hiện đang phải dựa vào số tiền mà bà Phó để lại, nếu sau này Phó gia không ứng tiền cho cô nữa, cô cần phải tự tìm cách kiếm tiền.
Lạc Thiên Thiên đồng ý ngay, "Được, dựa trên học phí của các lớp học piano thông thường."
"Nhưng.." Kỷ Trình chớp chớp mắt đáng thương và hỏi, "Bọn con có một bài thi đàn vào tháng tới, hôm nay chúng ta có thể học luôn được không ạ? Con rất cần người giúp, ba!"
Cố Vi Vi khóe miệng giật giật, "Cậu có thể đổi cách xưng hô không?"
"Vậy gọi là Đại thần đi." Kỷ Trình vỗ ngực nói "Cứ gọi tôi là Chanh Tử còn gọi cô ấy là Thiên Thiên."
"Đi thôi, đến nhà tôi, ba mẹ tôi đã đi nước ngoài rồi, giờ không có ai ở nhà."
Lạc Thiên Thiên nói xong liền quay người dẫn đường.
Cố Vi Vi theo hai người họ đến nhà Lạc Thiên Thiên. Ba của Lạc Thiên Thiên là một nhà soạn nhạc vì vậy tất cả các loại nhạc cụ trong nhà đều có sẵn, rất tiện cho việc dạy nhạc.
Kỷ Trình đã đánh đi đánh lại hai lần, bị cô trách mắng liền tỏ ra bất cần, đập đàn.
"Chu Lâm Na vừa đạt giải, giáo viên liền lấy cô ta làm tiêu chuẩn. Nào là phỏng vấn rồi còn phát mấy băng nhạc của cô ta. Tại sao đến cả đề thi cũng khó đến như thế?"
Lạc Thiên Thiên rót nước trái cây rồi đưa cho mỗi người một ly.
"Giáo viên và các băng đĩa, còn có cả mấy cuộc phỏng vấn trên truyền hình đó đều là do tập đoàn Long Thăng sắp xếp, cô ta có dì là phu nhân tổng tài, còn có một người chúng ta rất quen đó là bông hoa hồng trong làng giải trí Lê Hinh Nhi."
Cố Vi Vi uống một ngụm nước trái cây mà không gặp khó khăn gì bởi vì Mộ Vi Vi trước đây không đến trường cấp hai Anh Thành mà là bị tai nạn xe hơi.
Vì vậy, không ai biết cô là đại tiểu thư của tập đoàn Long Thành.
Thay vào đó, sau khi Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm tái hôn, tất cả mọi người trong trường đều cho rằng Lê Tương Tương là con gái của tập đoàn Long Thăng, và Chu Lâm Na là cháu gái của phu nhân chủ tịch tập đoàn Long Thăng, đối với họ đều yêu thương hết mực.
Nhưng không ai biết rằng tập đoàn Long Thăng được thành lập bởi ông nội của Mộ Vi Vi là Mộ Long Thăng, chứ không phải Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm.
Kỷ Trình ngồi ôm chiếc gối xếp hình quả trì, tò mò hỏi.
"Đại thần, ngươi định thi trường nào, cũng định thi Đế Âm sao?"
Cố Vi Vi lắc đầu, "Tôi định thi vào Học viện điện ảnh."
Hôm nay cô đến trường để lấy đồ của Mộ Vi Vi, chính là để tìm chứng chỉ để nộp đơn vào Học viện Điện ảnh Hoàng gia.
"Học viện Điện ảnh?" Lạc Thiên Thiên không hiểu, hỏi, "Với sức của cậu, nếu vào Đế Âm, không chừng vài năm nữa cậu sẽ trở thành nghệ sĩ piano có danh tiếng nhất trong nước. Tại sao cậu lại muốn theo học điện ảnh vậy?"
"Đúng vậy, Đại thần, cậu có tài năng âm nhạc tốt như vậy, đi học điện ảnh chỉ đơn giản là phí phạm của trời, trời đất không thể dung thứ thôi!" Kỷ Trình giận đến nghiến răng ken két.
"Tôi muốn làm một điều gì đó thú vị." Cố Vi Vi cười khẽ.
Lăng Nghiên trước đây đã tham gia một bộ phim do Cố gia đầu tư, đạt doanh thu phòng vé gần 10 tỷ trên khắp thế giới, giành được rất nhiều giải thưởng, thoắt cái trở thành ảnh hậu quốc tế.
Nếu muốn kéo cô ta xuống vực sâu thì cô cần phải đứng cùng một ngành nghề với cô ta.
Hơn nữa, cô chỉ có thể đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn nhất khi bước vào làng giải trí mà thôi.