Ẩn Long Đại Hiệp

Chương 8

- “Ả đúng là âm hồn bất tán?”

Phong Viễn Quy chỉ biết rủa thầm như thế khi phát hiện mỹ nhân độ nào lại là nhân vật đầu tiên Phong Viễn Quy chạm trán sau quãng thời gian dài tự ý lưu lại dãy bí động kỳ ảo.

Không như Phong Viễn Quy, ả không hề tỏ ra kinh ngạc trong lúc song phương tái gặp nhau, ả chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu :

- Cao nhân nào ẩn ở trong kỳ trận?

Biết ả chỉ đoán bừa, Phong Viễn Quy toan đáp chợt thấy ả xua tay :

- Đừng nói với ta ngươi chưa biết chữ kỳ trận là ám chỉ điều gì nha.

Và ả cười khẩy :

- Đã hơn bốn mươi ngày trôi qua, không ngày nào ta không thấy kỳ trận bao quanh thạch động luôn luôn thay đổi. Đủ hiểu đấy là do người ẩn trong trận vì nguyên nhân nào đó đã cố tình biến đổi trận thế. Và chỉ cần nhìn thấy ngươi hôm nay một mình xuất trận ta vỡ lẽ thêm, chủ nhân thật sự của trận thế kỳ môn đã chết. Ngươi không phủ nhận những điều này chứ?

Phong Viễn Quy thất sắc, vì quá bất ngờ trước những gì ả vừa nói. Và theo phản ứng tự nhiên Viễn Quy bảo :

- Cô nương nói toàn những lời vãn sinh không hiểu, cao nhân nào, kỳ trận nào cô nương vừa đề cập?

Ả cười :

- Ngươi cho ta kém thông tuệ thế sao? Vậy ta hỏi ngươi, sao lần này thấy ta ngươi không bỏ chạy?

Nghe ả nêu nghi vấn, chính Viễn Quy cũng giật mình, lấy làm lạ về điều này. Vì thế Phong Viễn Quy đành thán phục, lắng nghe ả tiếp tục độc thoại :

- Ngươi không chạy vì có lẽ mấy mươi ngày qua là quãng thời tuy ngắn ngủi nhưng lại quá cấp bách khiến cao nhân ẩn trong đó phải tận dụng để trao truyền, chỉ điểm cho ngươi được bao nhiêu hay bấy nhiêu công phu. Và ngươi nghĩ chỗ công phu đó là đủ cho ngươi đối đầu cùng ta, ngươi không cảm thấy sợ nữa. Đúng chứ?

Đoạn ả phá lên cười :

- Cả ngươi lẫn người ẩn trong động đã quá viễn vông khi nghĩ rằng chỉ sau mấy mươi ngày là có thể biến ngươi, một kẻ tầm thường thành một cao thủ. Ta thì nghĩ khác, bất quá người trong động chỉ có thể trao truyền nội lực cho ngươi, một điều tương đối đáng kể, kỳ dư bao công phu võ học còn lại ngươi phải năm mười năm khổ luyện nữa mới mong đạt đến mức đại thành. Thật đáng tiếc đó là số thời gian quá ư dài và xa xỉ mà ngươi không thể nào có được. Ngươi có biết vì sao không? Ha... ha...

Đang cười, chợt thoắt một cái ả biến mất.

“Vút...”

Vì đã nghe khẩu khí của ả nãy giờ nên Phong Viễn Quy biết ả biến mất chẳng phải để làm gì khác ngoài việc bất ngờ ra tay hạ sát thủ đối với Viễn Quy.

Không dám chậm chân, e chỉ chuốc họa, Phong Viễn Quy lập tức dịch người tránh trước.

“Vút...”

Nhưng ả nói đúng, Viễn Quy ngoài nôi lực được ân sư trút truyền thì kỳ dư bao công phu còn lại đều quá kém so với ả. Viễn Quy đang lách tránh thì bị một lực đạo giáng thẳng vào hậu tâm

“Ầm!”

Viễn Quy vừa loạng choạng ngã chúi về phía trước vừa nghe ả suýt soa :

- Hảo nội lực. Ngươi chịu được một kích của ta đủ hiểu chỗ nội lực ngươi được trao truyền là không dưới ba mươi năm công phu tu vi. Chỉ tiếc bản lãnh ngươi quá kém. Đến một chiêu một thức cho ra hồn ngươi cũng chưa được chỉ điểm cặn kẽ. Vậy thì hãy ngoan ngoãn bó tay, đi theo ta mà thôi.

“Ào...”

Phát giác có một lực đạo nữa lại hiển hiện và đang lao sầm sập sắp quật vào từ phía sau, Phong Viễn Quy kinh hoảng, vội quay lại, toan phát kình đối kháng lại lực đạo đó.

Chợt lực đạo nọ biến mất. Thay vào đó là có một ngón tay chỉ của ả cứ lẳng lặng vươn đến và chuẩn bị chạm vào huyệt Định Thân trên người Viễn Quy.

“Vù...”

Bỗng một tràng cười vang lên :

- Thật không uổng công bổn Bang kiên trì mai phục. Có lẽ đã đến lúc cô nương nên lo cho chính sinh mệnh của cô nương thì hơn. Ha... ha...

Ngón tay chỉ của ả vẫn kịp chạm vào người Phong Vận Quy, trước khi ả quay đầu nhìn khắp lượt và tái mặt kêu :

- Cái bang các ngươi thật vô sỉ. Để đối phó ta, các ngươi phải huy động ngần này bang đồ ư?

Phong Viễn Quy cũng kinh hoảng tột cùng vì chưa bao giờ thấy Cái bang xuất hiện với lực lượng hùng hậu như thế này, có đến bốn mươi người là ít.

Một nhân vật Cái bang trung niên đắc ý đưa tay khoa thành vòng, miệng thì phát ra lời ngạo mạn :

- Cô nương trách bổn Bang vô sỉ, vậy trước kia ai đã vô sỉ, mạo nhận Quái Diện Ma Nương, dùng độc thủ sát hại nhiều nhân mạng bổn Bang, thừa lúc bổn Bang sơ ý, ung dung cướp đi người được bổn Bang bảo hộ? Nếu có trách là nên tự trách thân. Nhờ hành tung kỳ lạ của cô nương suốt mấy mươi ngày vừa qua bổn Bang mới có cơ hội chiếm lại những gì đã mất. Ha... Ha...

Buông xong tràng cười, nhân vật này hất đầu ra lệnh :

- Đã có lệnh của Bang chủ, bổn Bang tạm thời bỏ qua, tránh nhưng hành vi mạo phạm đến Tam tiên Bát động. Cô nương là người thông hiểu, hãy nhân nhượng hầu hòa khí giữa song phương luôn vẹn toàn.

Ả phẫn nộ, vừa lùi lại vừa nhìn quanh một lần nữa :

- Ta luôn giữ kín mọi hành tung. Thất bại lần này ta chỉ tâm phục khẩu phục nếu có người giải thích rõ nguyên nhân vì sao ta bại lộ.

Nhân vật nọ mỉm cười :

- Thật đáng tiếc, nội tình của bổn Bang không thể tiết lộ cho ngoại nhân. Nhưng có điều này hy vọng có thể cô nương tạm hài lòng. Đó là phàm những ai được bổn Bang nhận bảo hộ, mọi hành tung của người đó đương nhiên không thể thoát sự giám sát của bổn Bang. Cô nương bị bại lộ do quá kiên trì đến một bước cũng không xa lìa tiểu tử kia. Rõ rồi chứ?

Ả hậm hực lùi xa hơn. Và khi khoảng cách giữa ả và mấy mươi bang đồ Cái bang tạm xem là an toàn, ả chợt vung mạnh tay, ném ngược trở lại một vật hình cầu, vừa to vừa có màu đỏ kỳ dị :

- Lần này ta cam bại nhưng sẽ không bao lâu nữa đâu, bọn ngươi hãy cố mà gìn giữ, đích thân ta sẽ chiếm lại những gì thuộc về ta. Hãy chờ đấy?

Quả Hồng cầu ngay khi rời tay ả đã tự phát nổ, tỏa ra một bựng khói đen cuồn cuộn và luồng khói đen lan đến đâu thì mang theo mùi diêm sinh nồng nặc đến đấy.

Những bang đồ Cái bang kêu hoảng :

- Đề phòng tiện tỳ cướp mất tiểu tử.

Chỉ có nhân vật Cái bang trung niên là trầm tĩnh hơn khi cố tình phát ra tràng cười toại nguyện :

- Ả không dám thế đâu. Đấy chỉ là cách để ả giữ kín tung tích trước lúc thoát thân. Mọi người cứ giữ nguyên vị trí đừng hoảng loạn. Chỉ đáng ngại nếu nhân lúc này có thêm kẻ thừa nước đục thả câu. Nhưng đối với Cái bang đố ai dám. Ha... ha...

Vòng người nhờ đó vẫn thắt chặt và giữ nguyên như thế cho đến lúc màn khói đen tan dần.

Nhưng lúc khói đen tan thì bóng dáng của Phong Viễn Quy cũng biến mất.

Những bang đồ Cái bang giật mình nhìn quanh.

Một mệnh lệnh được nhân vật Cái bang trung niên phát ra :

- Phát tín hiệu qua phi cáp truyền thư thỉnh lệnh Bang chủ cho vây chặt và truy tìm tung tích tiểu tử trong vòng năm dặm vuông. Cũng dò xét luôn tung tích tiện tỳ khi nãy. Nhanh lên.

Có những tiếng động lộp cộp của những thanh gậy trúc gõ vào nhau vang lên đều đặn.

Cùng lúc này mấy mươi bang đồ Cái bang cũng tản khai, phân ra đi tìm tung tích kẻ đã dám thừa cơ hội qua mặt Cái bang, cướp mất của Cái bang nhân vật đã được Cái bang nhận bảo hộ.

Cách truy tìm của Cái bang có thể nói là vô cùng lợi hại. Vòng vây đã thắt chặt khép lại một phạm vi đến nhiều dặm xung quanh, đó là nói từ phần ngoại vi. Riêng từ bên trong sục tìm ngược trở ra thì có đến hơn bốn mươi bang đồ chia nhau tìm. Với biện pháp này thật tâm mà nói thì e rằng đến một con kiến cũng không chui lọt vì không hề có bất kỳ một sơ hở nào. Và giả như có sơ hở đi nữa thì bất quá đó là điều không ai ngờ đến.

Thế nhưng điều đó lại xảy ra. Là khi toàn bộ bốn mươi bang đồ phân khai chia nhau tìm, lúc mọi người đi khuất dạng, thì từ một khe đá cạnh đấy, rất gần so với vòng vây do những bang đồ Cái bang vừa tạo ra, Phong Viễn Quy từ đó xuất hiện.

Với vẻ mặt âu lo và khẩn trương, nhưng cũng không vì thế mà Phong Viễn Quy tỏ ra quá vội vàng hấp tấp. Viễn Quy chọn ngay một phương hướng và cứ thế thoăn thoắt bước đi, xa xa phía trước là một tốp nhân vật Cái bang gồm ba người đang tiến hành biện pháp truy tìm như đã nói, nghĩa là họ đang tình ngược từ bên trong tìm ra.

Viễn Quy luôn cố giữ khoảng cách sao cho giữa bản thân và ba bang đồ Cái bang nọ không quá xa đến bị khuất tầm nhìn, cũng không quá gần vì sợ bị họ phát hiện.

Nhờ đi sau họ, luôn di chuyển trong phạm vi khu vực họ đã tìm qua, nên suốt hơn một canh giờ di chuyển Phong Viễn Quy vẫn chưa bị bang đồ Cái bang nào phát hiện.

Phong Viễn Quy chỉ bắt đầu thay đổi phương hướng, là không bám theo ba nhân vật Cái bang ba nữa, khi thính lực chợt bắt gặp những thanh âm róc rách như tiếng nước chảy.

Những tiếng động đó phát ra từ bên tả, Phong Viễn Quy dĩ nhiên đổi phương và đi về bên tả.

Được một lúc Phong Viễn Quy nở nụ cười đắc ý. Quả nhiên thính lực của Viễn Quy lúc này đã tinh tường và không đánh lừa Viễn Quy. Mười trượng phía trước, men theo một triền núi thật đúng là dòng chảy của một con suối.

Nhưng đoạn đường mười trượng cần phải vượt qua cũng không dễ dàng gì. Vì nó quá trống trải, khiến Viễn Quy lo ngại chưa dám vượt qua ngay.

Viễn Quy nấp sau một bụi cây lầy, đưa mục quang nhìn khắp ba bề tứ hướng.

Hoàn toàn không có ai, Phong Viễn Quy đinh ninh như thế và lập tức hít vào một hơi thanh khí thật đầy.

Với nội nguyên nhân khí sung mãn, Viễn Quy lập tức đưa cả lên thượng bàn và bất ngờ bật người lao thật nhanh vượt qua mười trượng đường đã nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Quá ảo diệu, Phong Viễn Quy chỉ muốn buột miệng kêu như thế khi thấy rằng mười trượng đường đã nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Tuy nhiên Phong Viễn Quy không dám kêu cũng không có cơ hội để kêu. Vì rằng do không lường hết nội lực bản thân qua lần đầu thi triển khinh thân pháp nên chỉ suýt nữa Viễn Quy bị lố đà. May nhờ kịp chộp vào một thân liễu mọc ngay cạnh dòng suối, nên Viễn Quy không đến nỗi bị quá đà như đáng lẽ phải xảy ra.

Thở hắt ra một hơi và nhìn vào con suối, Phong Viễn Quy chợt nhẹ nhõm lạ vì phát hiện địa hình có dòng suối chảy qua vừa khúc khuỷu vừa kín đáo vượt quá sự mong đợi của bản thân.

Không còn gì khoan khoái hơn, Phong Viễn Quy lập tức trầm mình vào con suốt ngụp sâu khỏi đầu và lẳng lặng di chuyển xuôi theo dòng chảy một quãng xa.

Đến khi cần trồi đầu lên để trút bỏ trọc khí hít trở lại làn thanh khí cần thiết, Phong Viễn Quy đã cẩn thận nép người vào bờ, len lén nhô đầu lên, lẩn khuất sau nhiều gộp đá chất chồng.

Nhờ đó không những Phong Viễn Quy có thể thổ nạp, thay đổi trọc khí thành thanh khí, mà còn đủ thời gian vừa nhìn quanh vừa quan sát trước quãng đường sắp vượt qua lần kế tiếp.

Sau khi quan sát xong, Phong Viễn Quy lại trầm mình xuống đến tận đáy, lặng lẽ di chuyển thêm một quãng nữa.

Di chuyển như thế được mươi mười hai lần, lúc Phong Viễn Quy vừa trồi đầu lên thêm lần nữa, thì bao tâm huyết trước đó của Phong Viễn Quy kể như sắp đổ sông đổ biển.

Vì đứng cạnh bờ suối, cách Phong Viễn Quy vừa đúng một tầm tay là một lão khất cái mang tám túi bên lưng. Lão còn nở nụ cười lạt, một nhìn thẳng vào mắt Phong Viễn Quy, ý muốn hỏi: “Ngươi còn chạy được nữa sao?”

Chạm ánh mắt nhìn này của lão khất cái, Phong Viễn Quy tự biết bản thân vậy là đã thất bại, chỉ cần chờ lão ra tay động thủ ắt Phong Viễn Quy đành phản mạo hiểm một phen.

Bỗng từ đầu đó phía sau lão khất cái vang lên câu hỏi :

- Lệnh của Bang chủ là truy tầm, nào có bảo mai phục. Thạch trưởng lão định lúc nào mới tiếp tục truy tìm? Sao Thạch trưởng lão cứ muốn nấn ná mãi ở đây?

Phong Viễn Quy hết sức kinh nghi khi nghe chính miệng lão khất cái bảo :

- Bọn ngươi đừng quá nôn nóng, muốn tìm bằng cớ minh chứng ta bất tuân thượng lệnh Bang chủ. Vậy bọn ngươi nghĩ sao nếu ta ngờ rằng chẳng có ai ra tay giải cứu tiểu tử? Trái lại là do chính tiểu tử tự nghĩ cách thoát thân.

Vẫn thanh âm ở phía sau lão khất cái họ Thạch cười vang :

- Tiểu tử là kẻ không am hiểu võ công, lại còn bị tiện tỳ kia điểm huyệt đạo chế trụ. ý nghĩ này của Thạch trưởng lão e quá mơ hồ.

Lão khất cái ho Thạch quay người lại đưa lưng về phía Phong Viễn Quy, một cử chỉ muốn nói lên rằng lão hầu như chưa hề phát hiện Phong Viễn Quy. Bằng cớ là lão đang nói với nhân vật vừa cười chê lão :

- Ngươi tin chắc tiểu tử đã bị điểm huyệt? Nếu là vậy, quả thật ta đã quá lo xa, lo rằng tiểu tử tự thoát thân. Và để xóa bỏ mọi mùi u hương có thể khiến tiểu tư tự bộc lộ tung tích khi bị bổn Bang dùng Tùng Hương Điêu truy tìm, nếu là ta ắt cũng dùng nước của dòng suối tẩy sạch. Bọn ngươi không nghĩ thế sao?

Tràng cười khi nãy lại vang lên, mai mỉa Thạch trường lão ra mặt :

- Thuộc hạ tuy không dám bảo Thạch trưởng lão ngờ sai nhưng có điều này e Thạch trưởng lão đã quên. Đó là chuyện xảy ra chỉ trong nháy mắt và liền sau đó bổn bang đã có lệnh thắt chặt vòng vây. Tiểu tử dù có được đích thân Viện chủ Lục Trúc viện giải thoát đi chăng nữa, khinh công của lão này tuy được mệnh danh là đệ nhất thiên hạ nhưng với thời gian ngắn như thế lão cũng không đủ bản lãnh vượt qua. Huống hồ lão càng không thể biết cách tẩy xóa mùi u hương như Thạch trưởng lão đã quá đề cao.

Lao khất cái họ Thạch chợt nhún vai :

- Quả là ta càng cao nên càng trở nên vô dụng không thể sánh với bọn ngươi nhờ có tâm cơ hơn người nên được Bang chủ trọng dụng. Thôi thì cứ tiếp tục truy tìm theo ý bọn ngươi vậy.

Và lão bước đi thật, Phong Viễn Quy chỉ nghe lão hỏi thêm bọn kia một câu :

- Xuôi theo dòng con suối này sẽ đổ ra một đại giang. Không lẽ bổn Bang không đặt phục binh ở đó như bọn ngươi vừa bảo?

Sau đó, dù không nghe lời đáp của bọn kia là thế nào nhưng chỉ nội câu hỏi của vị trưởng lão họ Thạch cũng đủ cho Phong Viễn Quy biết hễ tiếp tục đi xuôi theo dòng chảy của con suối thì đó chính là nẻo thoát thân duy nhất rất cần cho Phong Viễn Quy lúc này.

Vẫn di chuyển theo cung cách cũ, dòng suối đưa Phong Viễn Quy đi càng lúc càng mở rộng ra, ngược lại đáy nước thì cứ càng lúc càng nông, khiến Phong Viễn Quy không còn cách nào trầm mình kín đáo như trước.

Mặt nước chỉ cao ngang ngực, buộc Phong Viễn Quy nếu không muốn bị phát hiện thì cần phải tìm gấp chỗ ẩn thân.

Phong Viễn Quy lướt mắt kiếm tìm và cảm thấy nghi ngờ khi phát hiện có một con thuyền vừa dập dềnh trên bóng nước vừa ẩn ẩn hiện hiện sau hàng liễu xanh um.

Giữ kín mối nghi ngờ trong lòng, Phong Viễn Quy di chuyển thật nhanh về phía con thuyền.

Khi đến gần, Phong Viễn Quy đặt tay lên mau thuyền trong tư thế sắp sửa leo lên.

Nhưng thay vì làm như thế, Phong Viễn Quy lại bất ngờ dụng lực, hất lật úp chiếc thuyền.

“Ào...”

Vì chỉ là thuyền nan, lại có phần mái rạ phủ bên trên khá nặng, khiến Phong Viễn Quy chỉ cần một lần hất là thuyền mất cân bằng lật úp.

Đúng lúc đó từ đáy thuyền, lúc này đã ngửa lên trên, bỗng thoát ra tiếng kêu hoảng loạn :

- Cứu ta! Cứu ta với! Ta không am hiểu thủy tính.

Phong Viễn Quy nửa kinh ngạc nửa cười thầm vì đã nhận ra chủ nhân của tiếng kêu cứu kia là ai.

Chờ đến lúc tiếng kêu nhỏ dần, chừng như sắp lịm, Phong Viễn Quy mới dụng lực lật ngửa chiếc thuyền, cho nổi trở lại trên mặt nước.

Nằm bồng bềnh cạnh chiếc thuyền trong tư thế nửa nổi nửa chìm là một nữ nhân. Và tuy khuôn mặt của nữ nhân vẫn cử úp sấp xuống nước nhưng chỉ cần thoạt nhìn qua nhân dáng bên ngoài Phong Viễn Quy cũng tin chắc bản thân không đoán sai nữ nhân đó chính là ả, một mỹ nhân tuy có dung diện xinh đẹp trời cho nhưng lại mang tâm địa độc ác, đã tam phen tứ thứ tìm đủ cách sát hại hoặc bắt giữ Phong Viễn Quy.

Cười lạt, Phong Viễn Quy vươn tay điểm huyệt ả, nhấc ả lên và ném vào lòng thuyền.

* * * * *

Ả chỉ tỉnh lại khi nghe ở bên ngoài có tiếng quát khá lớn :

- Mau dừng thuyền lại.

Ở vị thế nằm ngửa, ả mở mắt nhìn quanh và ngơ ngác vì tầm thị tuyến đang bị một mái rạ thấp sùm sụp hầu như chặn kín tứ bề. Ả chỉ có thể nhìn thấy một đầu thuyền, nơi đang có một trạo phu trong xiêm y tha thướt với tấm lưng to rộng ngoại cỡ xoay về phía ả. Một nữ trạo phu.

Đó là lúc nữ trạo phu vừa dùng mái chèo giữ cho thuyền trôi chậm lại, vừa dùng giọng eo éo khó nghe đối đáp với người, có lẽ là nhân vật vừa quát bảo, kêu thuyền dừng lại.

Ả nghe nữ trao phu có thân hình thô kệch nói :

- Chư vị đại gia xin đừng lớn tiếng, kẻo muội muội thiếp đang lâm bệnh nếu bị kinh hoảng sẽ trở bệnh nặng thêm.

Nhưng thanh âm kia vẫn cứ quát :

- Trên thuyền gồm bao nhiêu người? Mấy nam nhân? Mau kêu cả ra đây.

Nữ trạo phu eo éo đáp :

- Trên thuyền chỉ có tỷ muội thiếp. Do gia muội lâm bệnh, cần đưa đến chỗ đại phu.

Mong đại gia ban cho chữ đại xá, đừng giữ thuyền thiếp lâu.

- Không có nam nhân nào trên thuyền thật sao?

Cùng với câu quát hỏi này, ả thật sự lo ngại khi phát hiện nguyên chiếc mái rạ che trên đầu ả chợt lay chuyển và bị nhấc lên cao.

Không còn bị mái rạ che nữa, ả nhắm tít hai mắt lại để tránh bị chói chang vì ánh dương quang gay gắt cứ chiếu thắng vào mặt ả. Ả chỉ nghe những tiếng cười hô hố :

- Sao cô nương lại để lệnh muội ăn mặc phong phanh như thế này? Ha ha... ôi chao, tiếc thật là tiếc, lệnh muội tuy da dẻ trắng mịn màng nhưng khắp người thì lốm đốm đỏ. Khiến bọn ta càng nhìn càng mất hết hứng thú. Chán thật đấy. Ha... ha....

Ả tuy vẫn nhắm mắt nhưng cũng có cảm nhận ánh nắng gay gắt không còn. Ả lại mở mắt nhìn và nhận ra mái rạ đã được những kẻ thô lỗ kia đặt trả vào nguyên vị.

Nhân đó, ả tự liếc mắt nhìn vào thân ả.

Câu nói: “Da dẻ trắng mịn màng nhưng khắp người lốm đốm đỏ” quả nhiên ám chỉ ả. Vì thân ả bây giờ chỉ còn mỗi một chiếc yếm che tương đối kín phần thân trên, không biết phía thân dưới có được che hay không và che bằng gì.

Và chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ làm ả nổi giận. Ả toan mở miệng gào quát thì nhận ra ả không thể phát thoại thành lời. Đến khi toan cử động ả cũng phát giác toàn thân đã bị chế ngự.

Giận, nhưng không thể phát tác, ả đành đưa mắt nhìn xuôi theo thân, một lần nữa chạm mục quang vào tấm lưng to thô kệch của một gã trạo phu đã cố tình cải dạng nữ nhân qua bộ xiêm y tha thướt, như là xiêm y của chính ả.

Và khi đã nhận ra đó là xiêm y của ả, một ý nghĩ chợt đến với ả, không mơ hồ chút nào, ả đã bị một nhân vật giang hồ khống chế. Và chính nhân vật đó chứ chẳng phải ai khác đã dám to gan, tự ý lột bỏ y phục ả để khoác vào người và giả làm nữ nhân.

Nhân vật này, ả thầm phẫn hận, còn ai khác ngoài tiểu tử đã từng bị ả bắt giữ và cũng suýt bị ả lấy mạng.

Ả cay đắng nghĩ thầm, đây là con thuyền của người tiểu tử nọ không hề ngu ngơ khờ khạo khi cố tình tiến lại gần chiếc thuyền. Và cũng tiểu tử đã bất ngờ lật úp thuyền, hất ả lọt vào mặt nước, là nơi vì ả không am hiểu thủy tánh, nên cam bị tiểu tử qua mặt và bây giờ gây đủ điều bất lợi cho ả.

Thuyền vẫn trôi khi gã trạo phu thô bỉ nọ ung dung đưa đẩy mái chèo.

Những kẻ từng bắt thuyền dừng lại ắt hẳn đã bỏ đi do không tìm thấy bất kỳ nam nhân nào trên thuyền. Chúng chỉ thấy một nữ trạo phu có giọng eo éo và một muội muội tử tuy có làn da trắng mịn màng nhưng khắp người có lốm đốm đỏ do đang lâm trọng bệnh.

Một lũ Cái bang ngu xuẩn, ả thầm mắng, cứ hễ thấy bóng dáng nữ nhân là tối mắt lại, không nhận ra sự giả mạo quá vụng về của gã trạo phu kia. Mà kể cũng đúng thôi, gã trạo phu tuy mạo hiểm nhưng cách dụng kế phải kể là cao thủ. Vì nào phải gã vô ý trong việc để ả nằm ngửa tênh hênh và phơi bày da thịt? Là gã cố tình. Gã thừa biết sẽ thu kết quả như thế nào nếu để bọn nam nhân thấy tình trạng hơ hớ của nữ nhân. Gã không còn ngu ngơ khờ khạo như trước kia nữa.

Nghĩ đến đây ả vừa điên tiết vừa phập phồng lo sợ.

Đã vậy, mặt thuyền bỗng tròng trành nghiêng qua nghiêng lại và gã trạo phu lắm thủ đoạn kia đột ngột chui vào khoang thuyền, ngồi cạnh ả.

Đôi mắt ả lập tức mở to hết nhìn vào diện mạo quá quen thuộc của gã trạo phu đang đung đưa trước mặt ả, lại lo lắng nhìn vào hai tay gã.

Gã đang tự bỏ y phục. Dĩ nhiên việc đầu tiên cửa gã là tạm thời cởi lớp y phục bên ngoài, chính là xiêm y của ả mà gã đã tự ý chiếm đoạt.

Gã lột xong lớp xiêm y, ả kinh hoàng nhìn gã cho tay vào phần hạ thân ả.

Ả muốn kêu nhưng lại nhẹ thở phào vì thấy gã làm thế chỉ để nhấc một tấm chăn mỏng kỳ thực vẫn đắp gần như kín mít suốt phần thân ả, và gã vất tấm chăn mỏng qua một bên để bắt đầu thực sự chạm bàn tay nhơ bẩn của gã vào người ả.

Ả kêu thật.

Nhưng tiếc thay do á huyệt vẫn bị chế trụ nêu ả có kêu cũng không phát thành lời.

Thay vào đó là thanh âm cười cợt của gã nọ từ tốn vang lên. Gã bảo :

- Đừng sợ. Vãn sinh chỉ muốn mặc lại y phục cho cô nương thôi. Cũng là bất đắc dĩ, để tránh tai mắt của bọn Cái bang đang tung toành bộ nhân mã truy tìm, vãn sinh đành dùng hạ sách này, mượn tạm y phục của cô nương để cải trang. May mà tình thế đã thay đổi. Chúng ta vậy là thoát rồi.

Miệng thì nói nhưng tay thì cứ thoăn thoắt hết chạm chỗ này đến mò mẫm chỗ kia để mặc lại y phục cho ả.

Càng bị gã động chạm ả càng căm phẫn. Ả bụng bảo dạ, mối hận này phải trả gấp trăm gấp ngàn lần.

Ả dùng ý nghĩ này chỉ để tự trấn an, thế thôi. Vì đang hiện giờ ả vẫn còn bị gã thô bỉ nọ làm nhục.

Gã mặc y phục cho ả sao mà chậm quá thể. Gã loay hoay mãi mới mặc xong y phục cho ả. Đến phần thắt dây lưng, gã cứ thắt rồi mở, mở rồi thắt. Sau đó, do thất bại vẫn hoàn thất bại, gã gần như hằn học lật ả nằm sấp xuống.

Ả cảm nhận hai tay gã cứ vuốt vuốt mãi phần thân sau ả. Hai dòng lệ thảm của ả tuôn trào. Chưa bao giờ ả chịu ô nhục như bây giờ.

Gã lật ả nằm ngửa lên và gã thở thào :

- Y phục của nữ nhân thật rắc rối, khi xiêm y chưa kéo và vuốt thẳng, quả là vãn sinh không tài nào thắt được dây lưng Đến khi thắt dây lưng xong gã mới nhìn thấy hai dòng lệ của ả.

Lệ của nữ thủ đa phần là vũ khí lợi hại đối với bất luận nam nhân nào. Nhưng riêng gã này thì khác, ả nghe gã cười khẩy :

- Cô nương phẫn hận ư? Hãy nghe đây, có muốn báo hận thì cứ chờ cơ hội khác. Phần vãn xinh, xin thẳng thắng thừa nhận, cởi y phục và mặc y phục lại cho cô nương chưa phải là hết những gì vãn sinh cần đối xử với cô nương đâu. Đó là chưa kẻ lúc cô nương còn bất tỉnh vì suýt chết đuối, tự tay vãn sinh đã ôm ẫm và đặt cô nương lên thuyền. Và để cô nương tạm thời không chết vì lạnh, vãn sinh có thể dùng nội lực bản thân xoa nắn khắp người cô nương. Gọi là thủ pháp Thôi Cung Quá Huyệt như trước kia, lâu lắm rồi, tận mắt vãn sinh đã nhìn thấy Trang chủ Hạnh Hoa trang truyền thụ và chỉ điểm cho gia nhân. May mà vãn sinh vẫn nhớ, kịp thực hiện, nên cô nương cho đến lúc này vẫn bình yên vô sự. Hãy ghi nhận tất cả những việc làm đó của vãn sinh nhập vào nỗi phẫn hận của cô nương. Và sau này hãy còn nhiều điều tương tự nữa, tha hồ cho cô nương tiếp tục ghi nhận.

Gã chui vào khoang nên con thuyền hoàn toàn không có người điều động. Vì thế, thật dễ hiểu khi ả phát hiện rồi đến lúc con thuyền dừng trôi.

Gã cũng phát hiện điều đó, nên gã bảo :

- Thuyền đã cập bến. Mời cô nương tự quá bộ lên bờ cho.

Nghe gã nói thế, cứ ngỡ gã sẽ giải khai huyệt đạo cho ả, và đó là lúc ả sẽ cho gã nếm mùi lợi hại.

Nào ngờ, ngay khi gã khoác vào người nào là những bọc to bọc nhỏ, đều là nhưng bọc đựng những vật gì đó chỉ có gã biết, gã chợt nhìn sang ả :

- Sao? Cô nương không thích tự mình đứng lên và bước đi à? Hay là cô nương vẫn còn bệnh, đi không nổi? Chà, đành phải ngộ biến tùng quyền vậy. Vãn sinh đâu nỡ để cô nương lại một mình, nhỡ bị Cái bang phát hiện thì sao?

Và làm ra vẻ miễn cưỡng, gã dùng một tay nhấc ả lên và đặt ả nằm vắt vẻo ngang hai vai gã.

Gã lên khỏi thuyền, ung dung đưa ả đi ngược dòng người đang tiến dần đến một trấn thành gần đó, để đi mãi thẳng về phía hoang vu.

Gã đi hơn ba dặm mới chịu dừng chân, đưa mắt nhìn quanh.

- Trước mặt là núi, bên tả là rừng. Ngay chỗ này thì chỉ có những núi cây thấp lè tè không quá kín đáo cũng không thật trống trải. Nếu vãn sinh chọn chỗ này để tạm lưu lại mươi mười lăm ngày cô nương nghĩ sao?

Gã hỏi cho có hỏi và hoàn toàn không hề có ý chờ nghe ả hồi đáp, bởi lẽ ả có phát thoại được đâu mà đáp.

Gã có vẻ gượng nhẹ khi tìm cách đặt ả xuống. Cạnh ả gã cũng đặt xuống mọi bọc to nhỏ đã mang theo. Sau đó, như ả thấy gã đi qua đi lại, nhặt ở chỗ này vài nhánh cây, tươi có khô có, kiếm ở chỗ kia vài mẩu đá nhỏ có to có. Nhưng gã không giữ mãi những vật nhặt được trên tay.

Cũng đi qua đi lại, gã cắm ở chỗ này một nhánh cây, đặt ở chỗ khác một mẫu đá. Và trong lúc đi qua đi lại để thực hiện những hành vi kỳ quặc như thế mỗi lần đi ngang cạnh ả, gã ném cho ả một câu. Gom lại cho đủ thì gã nói với ả thế này :

- Cô nương đã đoán đúng, có một cao nhân thực thụ đã từng ẩn ngụ ngay bên trong kỳ trận. Và ngoài điểm này ra, kỳ dư những điều khác cô nương điều đoán sai. Thứ nhất, cao nhân đó đã chết đúng vào ngày đầu tiên, vãn sinh vì muốn ẩn trốn cô nương nên tình cờ cùng cao nhân hội ngộ. Thứ hai, nhưng dù sao vãn sinh vẫn hành lễ bái nhận vị cao nhân đó làm ân sư. Vì sao cô nương biết không? Vì chỗ nội lực ân sư đã trao truyền và sau đó là vì quyển sách chú giải mọi biến hóa cần thiết nếu muốn am tường trận thế kỳ môn. Cô nương từng mục kích kỳ trận biến động. Đó là do vãn sinh gây ra. Nghĩa là suốt thời gian bốn mươi ngày đó vãn sinh chuyên chú nghiền ngẫm và thực hành mọi biến hóa của kỳ trận, cho đến khi thấu triệt hoàn toàn mới thôi.

Nói đến đây cũng là lúc gã ngừng lại toàn bộ những hành vi kỳ quặc. Gã tiến lại gần ả, nói :

- Bây giờ là lúc vãn sinh có thể yên tâm giải khai huyệt đạo cho cô nương được rồi. Vì quanh nơi này, với phạm vi ước độ ngoài mười trượng vuông, vãn sinh vừa sắp bày xong một trận thế kỳ môn có thể là thiên hạ đệ nhất biến ảo. Ngoại bất khả nhập và nội vô khả xuất, cô nương có muốn tẩu thoát cũng vô ích.

Và gã giải khai huyệt đạo cho ả thật, giải khai toàn bộ.

Ả nằm yên, cố tình chờ cho toàn bộ nguyên khí phục hồi.

Khi đã phục hồi, ả chồm lên và quát :

- Ta không cần tẩu thoát. Ta chỉ muốn hạ sát tên vô sỉ đê tiện ngươi mà thôi. Hãy nộp mạng cho ta.

“Vù...”

Ả phát chiêu thì gã cũng ra chiêu xuất thủ :

- Mạng của vãn sinh sẽ do cô nương định đoạt, nếu quả thật cô nương có bản lãnh thực hiện điều đó. Đỡ chiêu!

Vừa quát, gã vừa tránh chiêu của ả vừa tìm kẽ hở quật trả ả một chiêu.

“Vù...”

Ả thì không ngại việc chạm chiêu, cứ thẳng thừng quật một kinh đối kháng :

- Ta có bản lãnh đó hay không, thiết tưởng ngươi đã thừa biết. Đỡ!

“Ào...”

Gã phát hiện ả muốn chạm kình nên cố tránh nhưng không kịp. Nhị kình của song phương đã chạm nhau.

“Ầm!”

Ả bị lảo đảo ngã lui. Vậy là đủ để cho ả tái mặt :

- Sao nội lực của ta đột nhiên suy giảm? Hay ngươi thi thố độc thủ gì vào ta.

Phong Viễn Quy - gã nọ chính là Phong Viễn Quy, cười lạt :

- Cô nương bão bản lãnh một người không dựa hoàn toàn vào nội lực. Sao cô nương tỏ ra lo sợ thế? Hãy chứng minh theo lời cô nương từng nói thì hơn. Đỡ!

Phong Viễn Quy phát chiêu xông đến.

“Ào...”

Ả đổi sợ thành giận, vội tránh chiêu và tìm cách đả bại Phong Viễn Quy :

- Bằng vào bản lãnh của ngươi kỳ thực ta không còn nhiều nội lực cũng thắng. Xem đây!

Ả đã tránh việc chạm chiêu, trông cậy hoàn toàn vào những biến hóa của chiêu thức.

Đôi mắt của Phong Viễn Quy vụt chớp nhẹ và cũng bắt đầu nhìn thật kỹ vào từng chiêu từng thức của ả.

Phát hiện ả công chiêu bên tả, Viễn Quy đảo người, cũng tấn công vào bên tả của ả thấp hơn một bộ.

Ả thoáng đỏ mặt :

- Ngươi là tên đê tiện ta chưa từng thấy. Ngươi dám đánh vào những bộ vị kín đáo của nữ nhân như thế sao? Ngươi thật đáng chết.

“Ào”

Phong Viễn Quy cũng đỏ mặt, nhưng chỉ một thoáng là hết ngay :

- Nữ nhân thì sao? Đã là địch nhân thì cần gì phân biệt nam nữ, đối với vãn sinh mọi cấm kỵ kể như không còn. Xem chiêu.

Vì song phương cùng lo tránh việc chạm chiêu nên trận đấu biến hình trận so tài về mức độ biến hóa linh hoạt hay không của chiêu thức. Và Phong Viễn Quy càng giao đấu thì chiêu thức càng thêm thuần thục và linh hoạt.

Được một lúc lâu, Phong Viễn Quy đắc ý lướt đến :

- Bản lãnh của cô nương chỉ có thế thôi sao? Hãy cố đỡ thêm một chiêu nữa của vãn sinh xem nào

“Ào...”

Nhưng ả lại đột nhiên xông ào đến, lần này trong tay ả bỗng xuất hiện thêm ngon Trường Tiên. Ả cười khách khách :

- Ngươi đắc ý hơi sớm đấy. Chính ngươi mới phải lo đỡ chiêu của ta. Đỡ! Ha ha...

“Vù...”

Phong Viễn Quy hoàn toàn bất ngờ. Vì tránh không kịp, Viễn Quy đành nhận chịu một trường tiên quật vào thân đau điếng.

“Chát...”

Được thể, ả nọ quật trường tiên ráo riết :

- Đỡ... đỡ.... đỡ!

“Vù... Vù... Vù...”

Phong Viễn Quy cố chịu đau, căng hết mục lực nhìn thật kỹ vào tiên pháp của ả. Và dĩ nhiên Phong Viễn Quy phải khó khăn lắm mới tránh hết loạt tiên pháp đầu tiên của ả.

Ả động nộ, tung thêm một loạt tiên pháp thứ hai :

- Nếu không phải nội lực ta suy giảm, liệu ngươi duy trì được lâu như thế này sao? Đỡ!

“Vù...”

Vẫn tuân thủ đấu pháp như lần trước, Viễn Quy vừa căng mắt nhìn tiên pháp của dối phương vừa cố hết sức để né tránh từng thức một. Mãi đến thức cuối cùng, Phong Viễn Quy chợt lạng người xông thẳng vào ả thật nhanh :

- Tiên pháp của cô nương quả nhiên có gián đoạn sau mỗi lần tung hết một loạt thức. Đấy chính là cơ hội cho vãn sinh ra tay. Đỡ!

“Vù...”

Phong Viễn Quy xuất thủ khá nhanh, khiến ả chưa kịp thu tiên về đã bị ngọn kình của Viễn Quy lao sàn sạt vào người.

Ả đờ người ra, thở dài và buông rơi ngọn trường tiên.

Phong Viễn Quy thấy vậy cũng ngừng tay, ngạc nhiên nhìn ả :

- Cô nương cam chịu bại nhanh thế sao?

Ả bĩu môi :

- Ta thà bại hơn hóa thành công cụ cho ngươi luyện võ công. Giết ta đi, nếu ngươi thật sự có đởm lược. Hừ!

Phong Viễn Quy cũng ngớ người, sau đó cũng bĩu môi cười khẩy :

- Giết cô nương ư? Chuyện đó rồi sẽ có lúc, nhưng chưa phải bây giờ. Đắc tội.

Và Viễn Quy điểm huyệt ả, song vẫn để ả có thể nói.

Ả không thể không lên tiếng vì thấy Viễn Quy đột ngột đặt ả xuống theo tư thế nửa nằm nửa ngồi ngay bên cạnh Viễn Quy, cũng vừa ngồi xuống :

- Ngươi định làm gì ta? Ta cho ngươi hay, ta thà chết quyết không chịu nhục. Nếu ngươi một lần nữa động chạm vào ta, đừng tưởng ta không có cách tự sát.

Nhưng Viễn Quy không chạm vào ả, chỉ với tay cầm một bọc nhỏ, mở ra cho thấy bên trong bọc là một tảng thịt đã được nướng chín sẵn.

Viễn Quy cầm lấy tảng thịt, tự xé làm đôi, chìa một nửa về phía ả :

- Nếu cô nương muốn tìm chết bằng cách chấp nhận nhịn đói, vãn sinh không miễn cưỡng. Còn như cô nương vẫn muốn ăn, yên tâm đi, để luyện võ công thì vãn sinh cam chịu kém, nhưng phục dịch kẻ khác ăn thì vãn sinh đã từng. Nào, há miệng ra.

Ả ngậm chắc miệng :

- Ngươi là kẻ có bàn tay nhơ bẩn. Ta tuyệt không ăn.

Viễn Quy vẫn nhẫn nại đưa tảng thịt gần kề miệng ả :

- Nhơ bẩn vì đã chạm khắp người cô nương? Nếu đó chính là ý của cô nương, vãn sinh có lời này tuy khó nghe nhưng không thể không nói, là cô nương sẽ đối xử với chính thân thể cô nương như thế nào một khi khắp người cô nương cũng bị nhơ bẩn?

Ả biến sắc, liếc nhìn Phong Viễn Quy toàn là những ánh mắt mang đầy hung quang.

Nhưng sau một lúc nhìn, chính ả là người để cho lệ thảm tuôn dài :

- Ngươi muốn biết cách ta đối xử với thân thể ta chứ gì? Nghe đây, chờ khi nào phanh thây xẻ thịt ngươi xong ta cũng sẽ hủy hoại chính thân thể ta.

Lệ thảm của ả không làm Phong Viễn Quy động lòng. Trái lại, Viễn Quy chỉ nói với ả :

- Nhưng cô nương giết vãn sinh như thế nào được một khi thái độ tuyệt thực này của cô nương sẽ làm cô nương suy kiệt và chết trước vãn sinh? Hãy lo giữ mạng trước, sau hãy tính đến chuyện báo thù. Thế nào?

Ả hậm hực há to miệng và cắn một miếng rõ to vào tảng thịt sau đó nhai ngồm ngoàm khi tảng thịt được Viễn Quy thu lại.

Viễn Quy cũng ăn, cũng ngoạm một tiếng to vào tảng thịt phần mình.

Vừa ăn vừa đút cho ả ăn, Viễn Quy chỉ lên tiếng khi thấy ả không chịu ăn nữa :

- Sao thế? Không được ngon chăng? Nên biết đây là thức ăn vãn sinh mua, chưa đến lúc vãn sinh tự tay làm thức ăn đâu.

Ả hoài nghi :

- Mua? Ngươi mua từ lúc nào? Đang bị bọn Cái bang truy nã ngươi có thời gian để mua sẵn thức ăn sao?

Viễn Quy nhún vai :

- Bọn họ chỉ truy tìm một nam nhân nho sinh, đâu có để mắt dò xét một lão bà bà hoặc một nữ nhân trong xiêm y thướt tha. Để có đủ thời gian sắm sanh ngần ấy vật thực, vãn sinh đã mạn phép điểm vào thụy huyệt, tạo cơ hội cho cô nương ngủ trọn một đêm dài. Có lẽ đêm nay vãn sinh phải ngủ sớm, bù lại nhưng cực nhọc suốt đêm qua. Cô nương không ăn nữa thật sao?

Ả mai mỉa :

- Chỉ có bọn nam nhân các ngươi do bản lánh thô lỗ nên ăn to uống lớn. Ta no rồi. Ngươi có thể ăn luôn phần của ta.

Viễn Quy gật đầu :

- Có một bạn đồng hành khảnh ăn như cô nương kể cũng tốt. Vãn sinh sẽ ăn cho kỳ hết, quyết không hoang phí những vật thực được sắm sanh từ ngân lượng của chính cô nương.

Ả nổi giận :

- Ai cho ngươi tùy tiện, sử dụng những ngân lượng phòng thân của ta? Ngươi thèm khát đến độ mất cả liêm sỉ thế sao?

Viễn Quy phì cười :

- Thèm khát thì có, nhưng mất liêm sỉ thì không. Cứ thử hỏi thế này thì rõ, nếu cô nương suốt bốn mươi ngày chỉ được ăn toàn là rau với cỏ, nhất là không không được nấu chín, liệu cô nương có thèm khát mọi vật thực ngon lành khác hay không?

Ả khinh khỉnh :

- Vì thế ngươi mới dám tùy tiện sử dụng toàn là ngân lượng của ta?

Viễn Quy lắc đầu :

- Vãn sinh mua là mua cho cô nương. Vì sức lực của cô nương liệu sẽ ra sao nếu mươi mười lăm ngày buộc phải lưu ngụ ở đây nhưng không có thức gì ngon miệng để cô nương dùng. Riêng vãn sinh, chỉ nội thức ăn thừa của cô nương thôi cũng đủ cho vãn sinh no bữa.

Ả trợn mắt :

- Nếu vậy, mảng thịt kia là do ngươi xé ra, ai cho ngươi dùng một khi ta chưa đụng vào? Chứng tỏ đó chưa phải thức ăn thừa bị ta bỏ lại. Không đúng sao?

Viễn Quy cười cười, đưa phần thịt đang ăn dang dở gần kề miệng ả :

- Do vãn sinh vô tâm thôi. Nếu cô nương không ngại bẩn xin cứ dùng một miếng, gọi là thức ăn thừa dành cho vãn sinh.

Ả nhăn mặt tỏ ra gớm ghiếc.

Nhưng sau khi đảo mắt thành vòng ả đột ngột thổ một bãi nước bọt vào phần thịt đó.

Đoạn ả bảo :

- Kể như ta đã dùng xong. Ngươi muốn ăn thì cứ ăn, bằng không thì vất đi. Nơi này tất có nhiều hoang khuyển chúng sẽ ăn thay ngươi.

Thái độ của ả làm Viễn Quy phát giận. Nhưng kịp nghĩ lại, Phong Viễn Quy phá lên cười :

- Của cho người ăn còn không đủ, lũ khuyển hoang chưa đến lượt hưởng những thức ngon lành này đâu. Vãn sinh sẽ ăn. Hà... hà...

Nhìn Viễn Quy ăn hết toàn bộ chỗ thịt thừa, ả tái mặt :

- Ngươi có công phu hàm dưỡng đến thế này ư? Ngươi đã thay đổi quá nhiều, vì sao?

Viễn Quy đưa tay áo lên lau miệng, không đáp một lời, sau đó chỉ lẳng lặng đứng lên và từ từ đi khuất dạng. Còn lại một mình, ả ngơ ngác nhìn quanh và thầm lo sợ khi thấy trời chiều dần sụp tối.

Ả chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Viễn Quy cuối cùng cũng quay trở lại.

Ả toan hỏi nãy giờ Viễn Quy đi đâu thì thời may ả nhìn thấy một đoạn nứa Viễn Quy cầm trên tay. Ả bảo :

- Ta không uống nước chứa trong đồ vật không tinh khiết đó. Ngươi có ép ta cũng vô ích.

Phong Viễn Quy cười lạt :

- Từ giờ cho đến sáng cô nương dù muốn cũng không thể dùng nước chứa trong này đến hai lần. Cô nương nên cân nhắc cho kỹ, uống ngay bây giờ hoặc nhịn khát cho đến sáng. Thế nào?

Ả mím chặt đôi môi mọng đỏ :

- Ta thà nhịn khát.

Viễn Quy gật đầu, đoạn ngửa cổ, trút nước từ đoạn nứa chảy vào miệng ồng ộc. Uống xong, Viễn Quy hỏi ả lần nữa :

- Cô nương thật sự không uống?

Ả vừa đáp “không”, Viễn Quy lập tức đập đoạn nứa ra làm hai theo chiều dọc. Sau đó, Viễn Quy đặt hai mảnh nứa như hai cái máng ở hai phía cách biệt, và bảo ả :

- Cô nương sẽ cần một mảng để đi ngoài. Đến sáng, tự tay vãn sinh sẽ thu dọn. Tuyệt đối không thể phóng uế bừa bãi ở đây. Giờ thì ngủ đi.

Ả thất kinh :

- Ta bị ngươi chế ngự huyệt đạo thế này, làm sao có thể tự đi ngoài?

Viễn Quy đang loay hoay thu xếp chỗ ngã lưng :

- Khi nào cần, bất luận thời khắc nào cô nương cứ lên tiếng. Vãn sinh sẽ tạm giải khai huyệt đạo cho.

Ả nghiến răng :

- Ngay bây giờ.

Viễn Quy nhìn sững ả :

- Thật ư?

Ả nhăn mặt.

- Mau lên.

Viễn Quy thở dài :

- Nhớ đừng giở trò đấy. Vì vãn sinh không nương tay đâu. Vả lại, ở đây có bố trí trận đồ, nếu tự ý bỏ đi, cô nương sẽ một mình đối diện với đêm dài, chẳng dễ chịu lắm đâu. Đấy, cô nương cứ tùy ý!

Được giải huyệt, ả vươn vai đứng lên. Nhưng trước khi bước đi ả bảo :

- Ngươi không được nhìn ta. Tốt nhất ngươi hãy tự tạo khoảng cách, chí ít ngoài ba trượng.

Viễn Quy cười cười, lùi xa đến bốn trượng :

- Đã đủ chưa?

Ả không đáp, chỉ lặng lẽ tiến đến chỗ có đặt một mảng nứa. Sau đó ả biết mất.

Viễn Quy phá lên cười và tự ý tìm cho mình một giấc ngủ dài cho đến tận sáng.

Thức dậy, việc đầu tiên là Phong Viễn Quy đi tìm ả.

Ả đang ngồi bó gối, vừa run vừa sợ với hai mắt thất thần nhìn quanh.

Khi thấy Viễn Quy xuất hiện, ả thét :

- Sao đến bây giờ ngươi mới vác mặt tới? Ngươi có biết suốt đêm qua ta không ngủ chăng?

Phát hiện ả định chồm đến xuất chiêu, Viễn Quy quát :

- Không được loạn động. Trận thế sẽ biến đổi thêm lần nữa, cô nương sẽ thêm một phen hoảng loạn chứ chẳng không.

Ả thất kinh đình bộ :

- Ngươi thừa biết ta hoảng loạn nhưng vẫn để ta chịu đựng suốt đêm dài. Ngươi độc ác đến thế sao?

Viễn Quy thở dài :

- Vãn sinh đã cảnh báo. Là cô nương tự chuốc họa vào thân, đâu thể trách ngược vãn sinh.

Ả chợt khóc :

- Ta khát. Ngươi hãy cho ta nước. Nhưng trước hết hãy đưa ta thoát khỏi nơi quỷ quát này. Ta sợ lắm rồi.

Viễn Quy cười thầm :

- Đưa đi thì dễ. Chỉ khó ở chỗ vãn sinh không có gì khác để đựng nước ngoài những đoạn nứa như đêm.

Ả sụt sùi :

- Ngươi cứ đưa đến, ta sẽ uống. Bất luận ngươi chứa bằng vật dụng gì.

Viễn Quy bèn đưa ả đi, miệng thì khuyên :

- Không có ai gào thét suốt một đêm mà không khát. Lần sau cô nương nên nhớ, mọi cảnh tượng cô nương nhìn thấy đều là ảo giác. Cứ bình tâm và tìm một chỗ ngủ cho đến sáng, vì trước sau gì vãn sinh cũng đi tìm, không để cô nương bị giam hãm mãi trong trận đâu.

Nói xong và không nghe ả đáp, Viễn Quy nhìn ả và phì cười :

- Cô nương đang lưu tâm đến cách di chuyển trong trận của vãn sinh? Chứng tỏ cô nương cũng phần nào tinh thông trận đồ?

Ả chối :

- Ta không....

Viễn Quy xua tay :

- Cô nương không cần biện bạch hoặc cố tình che giấu. Vì cô nương càng tinh thông càng dễ nghe và hiểu những gì vãn sinh sắp nói. Hẳn cô nương từng nghe nói đến loại trận đồ gọi là “Phản Sinh Khắc. Đảo Âm Dương”?

Ả giật mình :

- Ta có nghe. Nhưng để thiết lập chỉ nhân vật nào có ngoài hai mươi năm chuyên tâm nghiền ngẫm mới có đủ bản lãnh lập trận. Vị cao nhân ân sư của ngươi là nhân vật như thế chăng?

Viễn Quy đáp :

- Ân sư chỉ lưu tự nói qua về cách bố trận nhưng chưa thử thiết lập bao giờ. Chính là do vãn sinh tư thấu triệt và nghĩ ra. Và trận đồ vãn sinh đang lập ở đây còn cao hơn vài bậc, được vãn sinh gọi là “Âm Dương Loạn Ngũ Hành”. Một khi vãn sinh đã dám nói đây là Thiên hạ đệ nhất kỳ trận thì trận này mỗi lần ai chuyển qua là tự trận thế lại biến đổi. Ý vãn sinh muốn cảnh báo cô nương, đừng thấy lần này vãn sinh di chuyển theo cung cách này mà lần sau cứ thư thế di chuyển là sẽ thoát.

Ả bối rối :

- Có thật như ngươi nói chăng?

Viễn Quy lùi lại :

- Vãn sinh sẽ đi lấy nước. Cô nương cứ đi như thế ắt sẽ đến chỗ chúng ta nghỉ chân hôm qua. Và nếu muốn, cô nương thử tự tìm cách thoát thân thì rõ. Vãn sinh chẳng phải dọa suông đâu. Hẹn gặp lại?

“Vút!”

Phong Viễn Quy bỏ đi, đúng như lời vừa nói.
Bình Luận (0)
Comment