"A Vi, chúng tôi đã kiểm tra rượu vang phát hiện ở nhà của Chung Hán Đình và không tìm thấy bất kỳ thành phần thuốc ngủ nào trong đó. Nhưng lượng rượu còn lại trong ly lại chứa thành phần của Zopiclone."
"Đồng thời, trên hung khí tìm thấy trong phòng tắm có hai dấu vân tay lạ ngoài vân tay của nạn nhân, nhưng do hung khí đã bị rửa sạch, Tiểu Lượng vẫn đang cố gắng phục hồi mẫu."
"Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ để chứng minh rằng Chung Hán Đình bị giết hại."
"Vụ án của Chung Hán Đình vẫn chưa được chuyển từ tự sát sang án mạng. Gia đình anh ta rất có thể sẽ kiện chúng ta vì việc xử lý thi thể."
"A Vi, anh phải nhanh lên."
Triệu Trung Vi nghe giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia, cau mày chặt hơn rồi đáp lại: "Anh biết rồi, cảm ơn em, Dr. Lam."
Lâm Như Tuyết bảo ông nhanh lên, Triệu Trung Vi càng không dám chậm trễ, lập tức chạy đến văn phòng của sở trưởng để xin lệnh khám xét căn hộ của Thiệu Vi.
Sở trưởng nhìn chứng cứ ít ỏi trên bàn, ban đầu không muốn rắc rối thêm, nhưng Triệu Trung Vi vừa mới được thăng chức lên cảnh trưởng. Ông ta không muốn làm mất mặt ông trước dư luận lẫn trong nội bộ, đành phải đẩy tiến trình xét duyệt chậm lại một chút.
Phải đến sáng hôm sau, Triệu Trung Vi mới nhận được lệnh khám xét.
Ông vội vã lái xe đến căn hộ nơi Thiệu Vi đang ở, tiện thể rủ thêm Hình Phong và A Văn, vừa trở về từ cổng trụ sở. A Văn còn ngái ngủ, cắn một miếng sandwich rồi hỏi: "Thầy ơi, sáng sớm mà gấp gáp đi đâu vậy?"
Triệu Trung Vi đưa lệnh khám xét cho A Văn, cậu mở to mắt khi vừa nhìn thấy:
"Má ơi, mình đi khám xét Thiệu Vi? Cái cô vợ của Chung Hán Đình à? Không lẽ lại là vụ giết chồng nữa? Không phải thầy mới phá được vụ mẹ cô ta giết bố cô ta sao?"
Nghe vậy, Hình Phong cau mày, hơi do dự nói: "Thầy ơi, chúng ta đã có bằng chứng xác thực chưa?"
"Chưa có," Triệu Trung Vi nói ngắn gọn: "Thiệu Vi từng có tiền sử sử dụng thuốc ngủ. Chỉ cần tìm thấy thuốc của cô ta, sẽ có hướng phá án."
"Đỉnh thật," A Văn cười mỉa: "Thầy lại sắp tạo nên kỳ tích mới hả? Hai mẹ con đều giết chồng."
Hình Phong nghe không lọt tai, giả vờ khó chịu rồi bảo: "Đừng nói bừa khi chưa có bằng chứng, lỡ truyền ra ngoài ảnh hưởng đến danh tiếng của thầy."
A Văn không bận tâm nhún vai, rồi nhìn thấy băng cá nhân trên mép Hình Phong nên nhiều chuyện hỏi: "Này, đàn anh, ai dán cho anh băng keo kia thế?"
Cậu đưa tay kéo mép băng ra, khiến Hình Phong lập tức đập mạnh vào tay cậu.
"Đừng kéo, rơi ra bây giờ. Tôi tự dán đấy, không được à?"
"Không thể nào, trước đây anh bị ghế đánh bể đầu còn không chịu đến bệnh viện, giờ vết thương nhỏ xíu này lại tự dán băng cầm máu? Anh là cải tháng Mười (*) à?"
(*) Cải tháng mười: phim ngôn tình Quảng Đông thường sử dụng cụm từ "cải xanh tháng Mười" để ngầm ám chỉ nhân vật nữ chính có tình cảm với nhân vật nam chính. Hay gọi là crush, cảm nắng, động tâm, bị con đũy tình yêu quật v.v….
Hình Phong liếc nhanh về phía Triệu Trung Vi đang chăm chú lái xe, rồi vội lấp l**m: "Tôi là tháng Tám, cậu mới tháng Mười. Cậu chuẩn bị xong kỳ thi thăng chức chưa? Sáng sớm đã ồn ào thế."
A Văn vốn hay qua phòng pháp chứng để lấy tài liệu, được các chị gái ở phòng pháp chứng cho ăn không ít đồ ăn vặt. Nghe thấy câu hỏi của Hình Phong thì im bặt, giả vờ ngủ.
Từ sở cảnh sát đến căn hộ khách sạn nơi Thiệu Vi ở cũng không xa, mất khoảng nửa tiếng lái xe. Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, lác đác vài giọt mưa rơi.
Thiệu Vi đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời xám xịt, nhấp một ngụm cà phê đắng.
Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, chuông cửa căn hộ cũng vang lên. Thiệu Vi nhướng mày, bước ra hành lang. Mở cửa, cô thấy gương mặt đáng ghét quen thuộc.
"Sir Triệu, ông đến đây làm gì?"
Triệu Trung Vi đưa lệnh khám xét cho cô, nghiêm túc nói: "Đây là lệnh khám xét đã được phê duyệt liên quan đến vụ tự sát của Chung Hán Đình. Chúng tôi vừa có đột phá mới và cần khám xét căn hộ này. Cô cũng phải đến trụ sở cảnh sát với chúng tôi một chuyến."
Thiệu Vi nghe xong, ánh mắt lại hướng đến Hình Phong phía sau ông. Thấy anh vẫn dán miếng băng cũ từ hôm qua, cô trước tiên nhắc: "Anh nên thay băng cá nhân đi, không thì sẽ nhiễm trùng đấy."
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hình Phong, cô mới thong thả mở cửa lớn, tự mình lùi sang một bên: "Mời vào, các anh cứ tự nhiên."
Triệu Trung Vi phân công mọi người lục soát phòng làm việc và phòng ngủ, còn mình ở lại phòng khách.
Thiệu Vi ngồi trên ghế sofa, thản nhiên lật xem tạp chí, như thể chuyện không liên quan đến mình. Triệu Trung Vi nhìn cô một lúc rồi quay sang chiếc giá treo đồ ở cửa ra vào.
Ông kéo xuống một chiếc túi xách, hỏi Thiệu Vi: "Có thể kiểm tra túi xách này chứ?"
Thiệu Vi đặt tạp chí xuống một chút, ánh mắt giễu cợt: "Nếu tôi nói không được thì ông không kiểm tra à?"
"Chỉ là hỏi cho có lệ thôi."
Triệu Trung Vi cầm túi xách xuống, nương theo ánh sáng lục lọi trong túi, chợt nghe Thiệu Vi hỏi ông: "Nghe nói ông mới lên chức."
"Tôi chỉ làm việc một cảnh sát phải làm."
Triệu Trung Vi đáp qua loa, tay lại chạm vào một chiếc lọ nhựa cứng. Gõ nhẹ móng tay lên, ông nghe thấy tiếng va chạm của các viên thuốc bên trong.
"Thảo nào, đúng là quan mới đến đốt ba đống lửa (*)."
(*) ý là người mới nhậm chức nóng lòng muốn lập công, tạo uy tín.
"Nếu trong sạch thì dù lửa lớn hay nhỏ cũng không cần sợ, đúng không, cô Thiệu?"
Triệu Trung Vi rút lọ thuốc ra, nhìn thấy dòng chữ "Zopiclone" trên nhãn, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Ông hỏi cô: "Đây là lọ thuốc của cô phải không?"
Thiệu Vi thừa nhận: "Ừm."
"Nếu đúng là thuốc của cô, chúng tôi cần hồ sơ bệnh án và thông tin bác sĩ kê đơn. Nếu cô có ý kiến gì..."
"Tôi không ý kiến."
Triệu Trung Vi nheo mắt nhìn cô, im lặng vài giây rồi định hỏi A Văn và Hình Phong có phát hiện gì không. Đúng lúc đó --
"Thầy ơi, em tìm thấy một lọ Zopiclone."
"Thầy ơi, em phát hiện thuốc ngủ!"
Triệu Trung Vi trong lòng dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ. Ông nhìn ba người bọn ông đang cầm trên tay những chai thuốc giống hệt nhau, rồi lại nhìn về phía Thiệu Vi, gương mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
Ông bỗng nhiên nhận ra một điều.
Quá thuận lợi.
Triệu Trung Vi cố gắng áp chế sự kinh ngạc của mình. Ông ra hiệu cho Hình Phong lấy còng tay bạc ra để còng Thiệu Vi, đưa về trụ sở cảnh sát. Tuy nhiên, khi Hình Phong bước lên vài bước, anh vô tình làm rơi chiếc còng xuống đất. May mắn thay, A Văn nhanh nhẹn nhặt lên và còng một đầu vào cổ tay Thiệu Vi.
"Cạch." Tiếng khóa vang lên giòn tan, giống hệt âm thanh của chuông cửa khi vừa vang lên.
"Cô có khách sao?" Triệu Trung Vi hỏi.
Thiệu Vi lắc đầu, sau đó lại nói: "Có lẽ là cô Tần dẫn theo An Khả Ý đến thăm tôi. Cảnh sát các anh không cần thiết để một đứa trẻ thấy cảnh này chứ?"
Triệu Trung Vi cảnh giác: "Không thể tháo còng tay ra."
"Tôi đâu có tháo. Tôi chỉ muốn các anh đóng giả làm khách của tôi. Tôi sẽ dùng áo khoác che còng tay lại, thế được chưa?"
Cô nhìn Triệu Trung Vi đang trầm ngâm, bèn liếc sang Hình Phong.
Hình Phong đồng ý: "Được."
Thiệu Vi nói xong, đi giày vào, kéo chiếc áo khoác đang treo trên giá xuống. Cửa vừa mở, quả nhiên là An Khả Ý và cô Tần đứng bên ngoài.
"Ơ, chị Venus định ra ngoài ạ?"
An Khả Ý thất vọng chớp chớp mắt. Cô bé tò mò nhìn ba người đàn ông đứng xung quanh Thiệu Vi, bĩu môi: "Nhưng hôm qua em đã làm đồ thủ công ở trường, muốn tặng cho chị Venus mà."
Cô Tần không giống An Khả Ý. Cô ấy nhanh chóng nhận ra sự bất thường của nhóm Triệu Trung Vi. Nghe con gái nói chuyện ngây thơ, cô ấy lập tức kéo cô bé lùi lại một chút vào phía trong hành lang.
"Khả Ý, chị Venus có việc bận rồi. Sau này chúng ta lại đến nhé con."
"Con không muốn! Con muốn tặng hôm nay cơ. Lần trước chị Venus tặng con một chiếc vòng tay, lần này con cũng làm một chiếc vòng tay cho chị ấy!"
Nói xong, cô bé chạy lên, định nắm lấy tay của Thiệu Vi.
Thân hình của đứa trẻ nhỏ nhắn linh hoạt, phản ứng lại nhanh. Ngay cả cảnh sát như Hình Phong cũng không kịp ngăn cản, để An Khả Ý kéo chiếc áo khoác che tay Thiệu Vi ra.
Một chiếc còng tay sáng bạc hiện ra lấp lánh trước mắt hai mẹ con. An Khả Ý biết ý nghĩa của còng tay, cô bé hét lên sợ hãi, làm rơi luôn chiếc vòng tay bằng hạt nhựa xuống đất.
Cô Tần nhanh chóng bịt mắt con gái lại, mặc cho mọi người lắng nghe âm thanh thanh thúy của những hạt nhựa rơi xuống sàn.
A Văn có chút lúng túng cúi xuống nhìn những hạt nhựa lăn đến mũi giày mình, đang định khom người nhặt lên thì bị Thiệu Vi ở bên cạnh đẩy mạnh ra.
Cậu hoảng hốt ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đầy nguy hiểm của Thiệu Vi.
Thiệu Vi lặng lẽ nhặt chiếc áo khoác lên, một lần nữa phủ lại trên tay mình, sau đó hạ giọng nói với Hình Phong: "Đi thôi."
---
"Bây giờ không bắt buộc cô phải nói, trừ khi cô muốn nói. Nhưng những gì cô nói sẽ có thể trở thành chứng cứ trước tòa."
Sau một tuần, Vu Tinh lại thốt ra lời cảnh báo Miranda. Nhưng lần này, Roger không xuất hiện trong phòng thẩm vấn. Thiệu Vi đưa điện thoại cho cảnh sát phụ tá, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, một mình ngồi đối diện với Vu Tinh cùng Triệu Trung Vi.
"Cô hiểu chưa?"
"Tôi hiểu rồi."
Vu Tinh cẩn thận hỏi, Thiệu Vi bình tĩnh đáp lời.
Triệu Trung Vi đặt ba lọ thuốc ngủ thu được từ nhà cô lên bàn và bắt đầu vòng thẩm vấn đầu tiên: "Cô bị mất ngủ à?"
"Đúng vậy."
"Cô dùng loại thuốc Zopiclone này, đã bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa năm."
"Loại thuốc này thường chỉ dùng để điều trị chứng mất ngủ ngắn hạn. Mất ngủ lâu dài như cô dùng thuốc này có hiệu quả không?"
"Tôi không biết," Thiệu Vi trả lời: "Tôi không phải bác sĩ, nhưng uống thuốc này giúp tôi ngủ ngon hơn."
"Thuốc này cô lấy từ đâu?"
"Từ bác sĩ. Có đơn thuốc, các anh không tin thì có thể kiểm tra."
Triệu Trung Vi khoanh tay, nhíu mày, rõ ràng không tin lời khai của cô.
"Bác sĩ của cô là ai?"
"Bác sĩ Phương Tự Tâm ở khoa tâm thần bệnh viện Hiệp Hòa."
"Bác sĩ giỏi nhất khoa tâm thần bệnh viện Hiệp Hòa hình như không mang họ Phương. Tại sao cô lại chọn khám với cô ấy? Hai người quen biết từ trước sao?"
Thiệu Vi lắc đầu: "Không quen. Là chồng tôi dẫn tôi đi. Bác sĩ Phương là người quen trong dự án đầu tư của anh ấy, nghe nói họ có quen biết nhiều năm rồi."
"Quen biết? Quan hệ gì?"
"Tôi không rõ," Thiệu Vi trả lời đúng sự thật: "Có lẽ là bạn bè tốt?"
Triệu Trung Vi bất ngờ đập tay xuống bàn: "Cho dù thân đến mức nào thì cũng không thể kê cho cô một lượng lớn thuốc ngủ như vậy được. Lượng thuốc này rõ ràng không bình thường."
Vu Tinh bị sự bất ngờ của Triệu Trung Vi làm cho giật mình, liếc nhìn Thiệu Vi vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, bèn lặng lẽ rót cho cô một cốc nước.
Thiệu Vi nhận lấy cốc giấy, nhưng không uống.
"Vậy các anh nên triệu tập bác sĩ Phương đến hỏi, chứ không phải hỏi một bệnh nhân như tôi."
"Cô không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao cô ấy lại kê cho cô nhiều thuốc ngủ đến vậy?"
Thiệu Vi nhún vai: "Bác sĩ kê thuốc cứu người, luật sư tranh biện bảo vệ quyền lợi, cảnh sát bắt người thẩm vấn, chẳng phải những điều này đều là chuyện bình thường sao? Tôi không có lý do gì để thấy kỳ lạ, hơn nữa tôi cũng không biết loại thuốc này hiếm đến mức nào."
Triệu Trung Vi đổi hướng câu hỏi: "Cô có biết chồng cô, Chung Hán Đình, chết vì uống quá liều Zopiclone không?"
"Tôi không biết. Tôi chỉ nghe bác sĩ pháp y nói trong cơ thể anh ấy có một lượng lớn thuốc ngủ. Còn đó là loại thuốc gì thì tôi không rõ."
"Cô không rõ? Chồng cô không bị mất ngủ, tại sao anh ấy lại đột ngột uống thuốc ngủ? Làm sao anh ấy có được thuốc của cô?"
Thiệu Vi bật cười, dùng tay vuốt nhẹ tóc: "Sir Triệu, lúc anh ấy chết tôi đang đi công tác, làm sao tôi biết được tại sao anh ấy uống thuốc ngủ của tôi để tự tử?"
"Hơn nữa, đó là nhà của tôi, có thuốc ngủ của tôi chẳng phải là rất bình thường sao? Tôi ở căn hộ khác chỉ để tiện đi làm, chứ không phải thực sự cắt đứt liên lạc với Hán Đình."
Giọng điệu của Triệu Trung Vi dịu lại: "Tại sao cô nghĩ mình bị mất ngủ?"
Thiệu Vi cũng thả lỏng hơn, trầm ngâm một lát rồi đáp: "Vì khoảng hơn nửa năm trước, tôi tiếp nhận một vụ án lớn. Khi đó, tôi lo nghĩ đến mức không ngủ được. Hán Đình đề nghị tôi đi gặp bác sĩ. Lúc đầu tôi không muốn, tôi sợ uống thuốc sẽ ảnh hưởng đến não bộ. Nhưng Hán Đình nói không sao, anh ấy quen một bác sĩ khoa tâm thần, chắc chắn sẽ không có chuyện gì."
"Thế là tôi đi cùng anh ấy," Cô ngừng lại một chút: "Loại thuốc đó thực sự có tác dụng rất tốt. Sau khi uống một liệu trình, tôi bắt đầu có chút nghiện. Hán Đình bảo tôi không cần lo, sau này từ từ cai thuốc là được. Vì vậy, tôi uống đến tận bây giờ."
"Cô thường uống bao nhiêu liều?"
"Mỗi tối một viên," Thiệu Vi hiểu anh muốn hỏi gì: "Lẽ ra tôi phải đi tái khám hàng tháng để lấy thuốc, nhưng bác sĩ Phương nói loại thuốc này về sau sẽ bị quản lý nghiêm ngặt, nên đã kê sẵn thuốc đủ dùng trong nửa năm."
"Kê thuốc khi nào?"
"Hai tháng trước. Nếu các anh không tin thì có thể hỏi bác sĩ Phương."
"Ngoài ra, bác sĩ Phương có cảnh báo cô gì không? Ví dụ như không được uống quá liều hay không được uống chung với rượu?"
Thiệu Vi nghĩ ngợi: "Có. Vì thế, nhà tôi đã cất phần lớn rượu đi, còn một số thì gửi về Pháp."
"Pháp?"
"Là nơi bố mẹ anh ấy sống."
Triệu Trung Vi gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sắc bén: "Nhưng vào đêm Chung Hán Đình tự sát, trong nhà hai người xuất hiện một chai rượu vang đỏ."
"Rượu vang đỏ? Trên đó có dấu vân tay không?"
"Chưa giám định ra, nhưng trước đó chúng tôi cần lấy mẫu vân tay của cô trước." Triệu Trung Vi nói.
"Được thôi," Thiệu Vi đẩy chiếc cốc nước ra: "Nhưng tôi đã đưa rồi, đúng không?"
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Vu Tinh vẫn còn non. Vu Tinh bị cô vạch trần lập tức đỏ mặt, nhưng sau đó nghĩ rằng, nếu đã bị nhìn thấu, tốt hơn là cứ thẳng thắn một chút.
Nghĩ vậy, cô đeo găng tay cao su, cẩn thận cầm chiếc cốc có dính vân tay của Thiệu Vi rồi mang ra ngoài.
Trước khi ra khỏi cửa, Vu Tinh nghe thấy Thiệu Vi nói vọng từ phía sau: "Nhanh lên nhé."
"Dù sao, tôi cũng chỉ ở đây trong 48 giờ thôi mà."