Án Mạng Tường Vi - Chiết Nhĩ Căn Mân Côi

Chương 21

Vừa bước vào nhà, Triệu Trung Vi đã ngửi thấy mùi vịt quay. Ông theo phản xạ cau mày, đi thẳng qua phòng khách rồi lớn tiếng gọi về phía bếp:

"A Hải đến rồi à?"

"Không có đến. Sao hôm nay con về sớm vậy?"

Giọng mẹ ông có chút không rõ ràng, như thể đang vội nuốt xuống gì đó.

Triệu Trung Vi theo bản năng tiến vào bếp, mạnh tay kéo cánh cửa kính ra:

"Mẹ lại lén mua vịt quay khi con không có nhà phải không..."

Chữ "ăn" còn chưa kịp nói ra, ông đã sững lại khi thấy căn bếp trống không. Không hiểu sao, trong lòng lại thấy hụt hẫng.

Ông đứng thẫn thờ một lúc. Mẹ ông từ căn phòng bên cạnh chậm rãi bước ra, trên tay cầm mấy nén nhang, đi về phía bài vị đặt ở sảnh.

"Hôm nay mùng một, phải mua vịt quay cúng chứ. Ai ngờ con lại về sớm thế này, mẹ còn định chờ con tan làm rồi hương khói bay hết thì không ai biết gì."

Bà cụ đặt mấy món chay lên bàn ăn, rồi gắp một cái đùi vịt bỏ vào bát của ông.

"Mẹ nghe lời con mà, mẹ không đụng đến miếng nào hết. Cúng xong rồi, mẹ mang qua cho mẹ con Tiểu Kỳ nhà bên. Nhà đó thật đáng thương, A Hoàng mới ba mươi tuổi đã hy sinh khi làm nhiệm vụ, để lại hai mẹ con họ, sau này không biết phải làm sao nữa..."

"Mẹ."

Bà cụ vẫn đang thao thao bất tuyệt thì bị giọng nói trầm thấp của ông cắt ngang. Bà ngẩng lên nhìn con trai mình, thấy ông cúi đầu, trông có vẻ ủ rũ.

"Sao vậy?"

Triệu Trung Vi nhìn chằm chằm cái đùi ngỗng trong bát, bỗng dưng thốt ra: "Con xin lỗi."

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Con không nên nghi ngờ mẹ." Ông nhìn bát của mình có thịt, trong khi bát của mẹ chỉ toàn rau xanh. "Có phải con quá... cố chấp rồi không?"

"Nói tào lao gì đó?"

Triệu Trung Vi hít sâu một hơi: "Ý con là, nhiều lúc con chỉ cần thấy một chút manh mối là đã mặc định kết quả. Như hôm nay, vừa ngửi thấy mùi vịt quay là nghĩ ngay mẹ lén ăn. Như khi con đã nghi ngờ một ai đó, con lại tự bổ sung logic của mình, rồi tự kết luận ai là hung thủ..."

Mẹ ông nghe mà không hiểu gì, bà đặt đũa xuống, rót cho anh một ly nước.

"Con không khát..."

"Mẹ bảo con uống để bình tĩnh lại." Bà cụ nói rồi đẩy ly nước qua, giọng vẫn điềm nhiên: "Mẹ nghe không hiểu con nói gì đâu."

Triệu Trung Vi hơi khựng lại, nhưng vẫn nhấp một ngụm. Ông nhận ra nước có vị ngọt nhẹ.

"Mẹ thực sự không hiểu con đang nói gì." Bà chậm rãi nói tiếp. "Nhưng con biết không, đời người giống như một cốc nước vậy. Không uống thử thì sao biết nó có vị gì? Mẹ có thêm chút hoa cúc vào, nên con uống thấy ngọt. Nhưng vì con không biết, nên con cứ nghĩ nó là nước lọc thôi."

Triệu Trung Vi bật cười: "Giờ thì con lại không hiểu mẹ đang nói gì nữa rồi."

Bà cụ cũng cười: "Không hiểu cũng không sao. Dù sao có hiểu cũng chưa chắc đã thay đổi được gì. Đạo lý gì với mẹ cũng không quan trọng bằng một miếng da vịt quay giòn rụm. Nhưng con không cho ăn thì mẹ sẽ không ăn."

"Vậy nên, con mới nói xin lỗi mà."

"Nhưng mẹ thực sự cũng đã lén ăn rồi."

Câu nói thản nhiên của bà làm Triệu Trung Vi nghẹn họng, hương hoa cúc trong miệng bỗng trở nên đậm hơn.

Ông nhớ lại vẻ mặt của Hình Phong khi hỏi ông câu đó, và cố hình dung ra nét mặt của chính mình lúc ấy.

"Ai mới thực sự là kẻ bị giết?"

Chắc hẳn, ông trông có chút mơ hồ, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn đầy ngông cuồng: "Tôi không biết."

"Nhưng nạn nhân thực sự... là Chung Hán Đình."

"A Vi? A Vi?"

Giọng mẹ gọi kéo ông trở về hiện thực. Ông chớp mắt, nhận ra bà cụ đang nhìn mình.

"Sao ạ?"

"Hôm nay A Tuyết có ghé qua." Bà cụ chỉ về phía tấm thiệp đỏ trên bàn trà trong phòng khách. "Con bé sắp kết hôn rồi, sao con không nói với mẹ?"

Triệu Trung Vi cười nhạt: "Chuyện của người ta, phải để chính họ nói chứ."

"Con thất tình hả?"

"Ăn cơm đi ạ." Ông nói rồi định gắp thức ăn cho bà cụ, nhưng lại bị một cú gõ đũa chặn lại.

"A Tuyết rất hiểu mẹ, biết hôm nay là mùng một nên đặc biệt mang một con vịt quay đến cúng, tiện thể đưa thiệp mời."

"Cô ấy tốt thật, cô ấy còn nói gì nữa không?."

"Con bé còn nói chuyện con nhờ nó tra đã có chút manh mối rồi. Nhưng vì thời gian quá lâu, chữ cũng nhòe đi phần nào, bây giờ người ta đang đối chiếu lại chữ ký."

Triệu Trung Vi cúi đầu ăn cơm, làm bộ như không có gì, cắn một miếng đùi ngỗng. Vì không để ý, ông cắn phải cả xương.

"Rắc" một tiếng. Hình như ông nghe thấy âm thanh như răng mình vừa lung lay.

Ông đưa tay chạm thử, may quá, chỉ hơi lỏng một chút.

"Con không sao chứ?"

"Không sao ạ."

"Mẹ đang hỏi con có buồn không ấy." Bà thở dài. "Con với con bé vốn tốt như vậy, quen biết bao năm, sao đùng một cái nó lại cưới người khác?"

"Cô ấy nói rất hợp với A Nick, vậy cũng tốt mà."

"Ừ, cũng tốt."

"Mai mốt tranh thủ xem đi."

Triệu Trung Vi cười khổ: "Xem cái gì chứ? Nhìn cô ấy thử váy cưới à?"

"Mẹ bảo con đi khám răng!"

Triệu Trung Vi câm nín, lông mày nhíu lại, xụ mặt như trẻ con phải uống thuốc đắng.

"Được thôi."

"Tiện thể xem có thể cứu vãn được gì không."

Triệu Trung Vi vừa định phản bác, thì đúng lúc đó điện thoại của A Văn vang lên—

"Thầy ơi, quản lý khách sạn Hương Loan nói rằng từ ngày 24 đến 25 tháng 9, hệ thống camera giám sát của họ đột nhiên gặp sự cố, hai ngày đó không có bất kỳ đoạn ghi hình nào."

"... Trùng hợp vậy sao?"

Hình Phong đứng trước cổng triển lãm nghệ thuật, nhìn dòng người xếp hàng dài dần thưa thớt đến mức chỉ còn lác đác vài người, trong lòng bỗng có chút bất an.

Đã một tuần trôi qua kể từ lần cuối cùng anh gặp Thiệu Vi. Trong tuần này, anh cũng đã thử liên lạc với cô, nhưng mỗi khi nhắc đến triển lãm nghệ thuật, câu trả lời của cô luôn mơ hồ.

Từ "Nếu có duyên", đến "Sẽ đi", rồi lại trở về "Nếu rảnh sẽ ghé qua". Cũng giống như mối quan hệ giữa họ, gần gần xa xa, vòng vo một hồi rồi vẫn trở lại điểm bắt đầu xa lạ.

Hình Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là cổng triển lãm đóng lại. Nhìn những người trẻ lác đác bước đến kiểm vé, anh vẫn không kìm được mà gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, âm thanh ồn ào từ đầu bên kia vọng đến, khiến anh không nhịn được mà lên tiếng trước: "Alo, A Vi à? Là tôi đây, A Phong đây."

"Tôi... tôi đang ở cổng triển lãm nghệ thuật... Trước đó tôi có nói sợ không có thời gian qua đây mà, nhưng hóa ra hôm nay tôi không phải trực... Tôi rảnh... Vậy còn em, em có..."

"Rảnh..."

"A Phong..."

Khi Hình Phong chạy đến con đường Nữ Thần mà Thiệu Vi vừa nhắc, đã có vài cảnh sát giao thông đứng bên đường, đang trao đổi với một người đàn ông trung niên mặc đồ đơn giản.

Anh vội vã xuống xe, chạy đến gần mới phát hiện ra chiếc xe của Thiệu Vi đã đâm vào bồn hoa. Nắp mui xe bị lõm một góc, bồn hoa cũng bị vỡ một phần. Người đàn ông đi xe đạp đi ngang qua kia là nhân chứng, đang tường thuật lại sự việc cho cảnh sát.

Hình Phong vội vàng chạy đến bên chiếc xe của Thiệu Vi, thấy bên trong trống không, không có vết máu, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại hỏi cảnh sát: "Chào đồng chí, cho tôi hỏi chủ xe đâu rồi?"

Viên cảnh sát liếc nhìn thẻ ngành của anh, sau đó chỉ về phía băng ghế trong khu cây xanh: "Ở đằng kia, có một đàn chị đang giúp cô ấy ghi lời khai."

"Cảm ơn."

Hình Phong đi vòng qua bồn cây, đến khi nhìn thấy Thiệu Vi vẫn bình an vô sự, đang ngồi trên ghế dài ghi lời khai, lúc này anh mới hoàn toàn thả lỏng. Anh chạy đến trước mặt cô: "A Vi."

Thiệu Vi ngẩng lên, trông có vẻ hơi chật vật, đôi mắt đỏ hoe như bị kinh sợ đến bật khóc. Trên mu bàn tay cô có vết trầy xước, đầu gối cũng sưng đỏ.

"Em bị thương rồi?"

"Tôi..." Cô hít sâu một hơi, nhưng không kìm được cảm xúc, lại nghẹn ngào: "Anh... tôi..."

Nữ cảnh sát ghi lời khai rất nhanh đã hoàn thành công việc, cô ấy nói với Hình Phong: "Cô ấy vừa lái xe vào đường Nữ Thần thì đột nhiên đánh lái, đâm vào bồn hoa. May mắn là phía trước có một khúc cua, tốc độ xe cũng không quá nhanh, hơn nữa giờ này trên đường cũng không có nhiều người, nên không gây ra tổn thất lớn hơn. Nhưng tôi thấy cô ấy có vẻ kích động, anh có thể hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Còn về hình phạt cụ thể, chúng tôi sẽ liên hệ với cô ấy qua điện thoại sau."

"Cảm ơn chị."

"Cậu chăm sóc bạn gái mình cho tốt vào. Là người nhà của cảnh sát, không thể phạm phải sai lầm như thế này nữa."

Hình Phong quay đầu nhìn Thiệu Vi đang thất thần, xác nhận rằng cô không nghe thấy lời nữ cảnh sát, anh mới khẽ gật đầu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn chị."

Đèn đường tối nay sáng lên rất chậm.

Hình Phong và Thiệu Vi ngồi trên ghế dài, nhìn xe của cô bị xe kéo đưa đi, giống như một bóng đen khổng lồ vừa được dời đi.

Thiệu Vi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn sang Hình Phong cũng đã sáng rõ hơn.

"Sao anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì?"

"Nếu em muốn nói, tự nhiên sẽ nói thôi." Hình Phong đưa tay đỡ cô đứng dậy: "Đi nào, tôi đưa em về xử lý vết thương trước."

Vết thương của Thiệu Vi không quá nghiêm trọng, chỉ là vài vết trầy xước. Nhưng khi bôi dung dịch sát trùng vào, chúng lại trở nên nổi bật một cách kỳ lạ.

Hình Phong vừa giúp cô thoa thuốc, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt cô. Nếu cô nhíu mày, anh sẽ giảm nhẹ động tác. Đợi mãi mới bôi thuốc xong, trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.

"Xong rồi, mấy ngày tới đừng để vết thương dính nước."

"Ừm." Thiệu Vi nhỏ giọng đáp lời anh. Sau vài giây im lặng, cô khẽ nói tiếp: "Thật ra là do lúc lái xe, tôi nghe thấy bài Tay Áo Xanh."

"Cái gì?"

Lúc đầu, anh chưa kịp phản ứng, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra đây chính là nguyên nhân cô đâm xe. Anh vỗ về: "Vậy thì xóa nó khỏi danh sách phát đi."

"Có phải rất nực cười không? Chồng mình chết, mình lại trở thành nghi phạm. Điều tra tới điều tra lui mới phát hiện ra chính mình mới là người suýt bị giết."

"Không hề."

Cô cứng đầu nhìn anh, trong mắt đầy sự yếu ớt.

"Thật sự không hề." Anh khẳng định chắc nịch.

Cô dời ánh mắt đi, hất cằm lên như thể không cam lòng. Khi đã điều chỉnh lại cảm xúc, cô mới hỏi Hình Phong: "Hôm nay anh gọi điện cho tôi... Chẳng phải anh nói sẽ không đi triển lãm sao?"

Lần này đến lượt Hình Phong lúng túng, đưa tay gãi gáy: "Ừ, tôi tưởng hôm nay phải trực."

"Cảnh sát cũng khai man à?"

Cô không nể nang vạch trần lời nói dối của anh, khiến Hình Phong càng thêm chột dạ.

"Vậy tại sao em không đến?"

Cô không trả lời, mà hỏi lại anh: "Anh tặng tôi giày bệt là để thử tôi sao? Anh nghi tôi có liên quan đến vụ án mạng, nên mới nói sẽ không đi triển lãm, đúng không?"

"... Phải, nhưng..."

"Vậy tại sao hôm nay anh lại đến?"

"Tôi..."

"Tại sao?"

Hình Phong bị ép không thể trốn tránh, anh nghiến răng: "Vì tôi không bỏ được em."

Không nghe thấy phản hồi của Thiệu Vi, anh lặp lại lần nữa: "Tôi không bỏ được em."

Giọng nói của anh trầm thấp, như thể muốn nói cho cô nghe, nhưng cũng giống như đang tự nhắc nhở chính mình. Nói xong, đối phương vẫn không lên tiếng. Thứ duy nhất anh nghe được là nhịp tim hỗn loạn của chính mình.

"... Chắc tôi về trước đây."

Anh lùi một bước, cố không nhìn vào mặt Thiệu Vi. Đi được vài bước đến cửa, không kiềm chế nổi, anh lại quay đầu nhìn cô. Vừa quay lại, đã bắt gặp đôi mắt long lanh của cô.

"Đi đi." Thiệu Vi nói với anh.

Hình Phong bĩu môi: "Được thôi, nghỉ ngơi cho tốt."

"Nhớ mang đôi giày bệt đó qua đây."

"Gì cơ?"

Hình Phong lập tức quay phắt lại, suýt đụng vào giá áo bên cạnh. Anh kích động bước vài bước về hướng Thiệu Vi, nhưng rồi lại gắng kiềm chế dừng lại.

"Em... em vừa nói gì?"

"Tôi nói rồi." Thiệu Vi ép khóe môi đang cong lên xuống: "Không phải anh nói là không buông bỏ được tôi sao?"

"Đúng, đúng vậy."

"Không phải anh muốn tặng tôi giày bệt sao?"

"Đúng vậy."

"Giờ chân tôi bị thương, đôi giày bệt duy nhất lại ở trên xe. Tôi không thể đi giày cao gót được."

"Vậy để tôi đi lấy."

"Tôi còn không lái xe được, ngày mai đi làm rất phiền."

"Vậy tôi đưa em đi."

"Ngày nào tôi cũng phải đi làm."

"Vậy tôi đưa em đi mỗi ngày."

Thiệu Vy nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Hình Phong thì mỉm cười: "Được thôi."

---

Ba giờ sáng.

Tiếng thông báo tin nhắn đánh thức cô. Mở điện thoại ra, cô thấy loạt tin nhắn từ Vương Sâm.

[Sam: Tôi đang ở dưới nhà cô giáo.]

[Sam: Tên cảnh sát kia vẫn còn trong nhà cô à?!]

[Sam: Sao lại tắt đèn?!]

[Sam: Cô giáo thực sự muốn ở bên anh ta sao!?]

[Sam: Trả lời tôi đi.]

[Sam: Trả lời tôi!]

Cô chậm rãi gõ một dòng tin nhắn.

[Venus: Đúng vậy.]

Vương Sâm nhanh chóng gửi tin đến.

[Sam: Không được, nếu không tôi sẽ nói chuyện đó cho Triệu Trung Vi biết.]

[Venus: Cứ việc nói.]

[Sam: Cô giáo không sợ sao? Cô nghĩ tôi không dám à?]

Cô nhìn chuỗi tin nhắn dài ngoằng, bật chế độ không làm phiền, rồi kéo chăn ngủ tiếp. Còn ở dưới nhà, Vương Sâm đợi mãi không thấy Thiệu Vi trả lời tin nhắn, ngón tay run rẩy bấm một số điện thoại.

"Alo, Sir Triệu? Tôi có một đoạn video. Ông sẽ sớm biết nó là gì. Tin tôi đi, ông chắc chắn sẽ thấy hứng thú."

Bình Luận (0)
Comment