Sau khi vụ kiện quấy rối thành công, kế hoạch biến Vương Sâm thành nhân chứng chỉ điểm hoàn toàn bị bác bỏ. Đoạn video giám sát mà anh ta cung cấp không chỉ mất đi độ tin cậy mà ngay cả quản lý khách sạn Hương Loan và bản thân anh ta cũng bị truy cứu trách nhiệm.
Cái chết của Chung Hán Đình vì thế một lần nữa thu hút sự chú ý của dư luận. Là người thân của nạn nhân, Thiệu Vi nhận về nhiều ý kiến trái chiều từ công chúng. Có người cho rằng cô quá nhanh chóng bước vào một mối quan hệ mới, nhưng cũng có người lên tiếng bảo vệ cô. Trong lúc đó, áp lực đổ dồn lên đồn cảnh sát Vịnh Hoa Hồng.
Sở trưởng ra lệnh dừng điều tra.
Khi Hình Phong bước ra từ tổ trọng án, anh nhận được cuộc gọi từ Thiệu Vi. Cô nhờ anh đến gara lấy chiếc xe cô từng gửi sửa. Dạo gần đây, sau vụ kiện quấy rối, cô bỗng trở nên nổi tiếng, rất nhiều phụ nữ đi làm tìm đến cô xin tư vấn pháp lý, khiến cô bận rộn không thể đi được.
"Chìa khóa ở gara, anh chỉ cần đọc tên em là được." Giọng cô dồn dập, phía sau là tiếng trò chuyện ồn ào.
Khi Hình Phong đến nơi, xe đã được đưa ra sẵn. Anh chỉ chào hỏi qua loa với nhân viên rồi đi nhận xe. Chiếc xe của Thiệu Vi trông còn rất mới, có vẻ là xe mua trong năm nay. Theo thói quen, anh kiểm tra thử hệ thống trong xe, vừa nhìn thấy trình phát nhạc, anh nhớ đến bản nhạc Tay Áo Xanh.
Cô từng nói, chính vì bài hát này mà cô đã mất tập trung và đâm vào bồn hoa.
Hình Phong cau mày, định vào danh sách để xóa bài hát đó. Nhưng khi mở trình phát nhạc, bài đang được phát gần nhất lại không phải bản nhạc Tay Áo Xanh, mà là một bản piano khác.
"Sao lại thế... vừa nghe thấy bài hát mà đã đâm xe sao..." Anh lẩm bẩm, tiện tay kéo xuống danh sách các bài phát gần đây. Nhưng bài xếp thứ hai cũng không phải bản nhạc Tay Áo Xanh.
Anh nín thở, tự trấn an rằng có lẽ trong lúc hoảng loạn cô đã xóa nó đi. Nhưng dù vậy, ngón tay anh vẫn tiếp tục kéo xuống.
Cuối cùng, ở trang thứ hai, bài hát đầu tiên, anh nhìn thấy bản nhạc Tay Áo Xanh khiến cả anh và Thiệu Vi đều kinh hãi.
Quá kỳ lạ.
Nếu bài hát này không xuất hiện trong danh sách phát gần đây, có thể nói là đã bị xóa.
Nếu nó nằm ở vị trí thứ hai, thứ ba hay thứ tư, có thể cho rằng cô đã vội vàng chuyển bài.
Nhưng bây giờ... nó lại nằm ngay đầu danh sách ở trang thứ hai.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh. Đầu óc anh trống rỗng, dựa người vào ghế, vừa định mở cửa kính để hít thở chút không khí, bỗng nhiên thấy một gương mặt bất ngờ xuất hiện ngoài cửa xe.
Hình Phong giật mình, nhưng khi nhận ra đó chỉ là nhân viên gara, anh mới thở phào.
"Sao rồi? Xe sửa ổn chứ?"
Người nhân viên cười hỏi. Hình Phong gật bừa, rồi tiện thể hỏi lại: "Khi sửa xe... các anh có kiểm tra hệ thống âm thanh không?"
Người kia sững lại, mở sổ kiểm tra, chần chừ nói: "Lúc nhận xe không thấy khách yêu cầu kiểm tra hệ thống âm thanh, chúng tôi chỉ sửa phần đầu xe bị hư hỏng thôi. Anh thấy loa có vấn đề gì sao?"
Nhìn thái độ tự nhiên của đối phương, không có vẻ như đang nói dối, Hình Phong lắc đầu: "Không, tôi chỉ hỏi vậy thôi."
"Vậy à, bên tôi có hệ thống âm thanh riêng, khi sửa xe sẽ không động vào phần này của khách."
Biết đối phương đã đoán được mình đang nghi ngờ điều gì, Hình Phong không nói thêm nữa, chỉ cảm ơn rồi lái xe đi. Một khi đã có nghi vấn, thời gian lái xe bỗng trở nên dài đằng đẵng.
Anh tiện tay bật một bài nhạc pop, nhìn thấy nó từ trang thứ ba dần leo lên vị trí đầu tiên trong danh sách phát gần đây. Cả người anh bỗng chốc như con cá mắc cạn.
Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng miệng lại khô khốc.
Cảm giác ấy kéo dài cho đến khi anh về đến căn hộ, nhìn thấy Thiệu Vi đang đọc sách trong nhà. Anh cố gắng nặn ra một nụ cười.
"Về rồi à?"
Cả hai đồng thanh.
"Ừ."
Lần trùng hợp này khiến anh thả lỏng một chút. Anh đặt chìa khóa xe lên bàn. Thiệu Vi tiện tay nhận lấy, đặt xuống bên cạnh.
"Sao anh về nhanh vậy? Em vừa gọi cho anh, định nhờ anh tiện đường ghé nhà lấy đôi giày, nhưng anh không nghe máy."
Hình Phong vô thức lấy điện thoại ra, quả nhiên thấy có một cuộc gọi nhỡ.
"Tại sao em không gọi thêm vài cuộc cho anh?"
"Em sợ anh đang bận bắt trộm mà."
Tim Hình Phong hơi thót lại. Nhìn thấy Thiệu Vi trêu chọc mình, anh bỗng không biết nên phản ứng thế nào: "Trên đời này làm gì có nhiều trộm để bắt thế. Em muốn lấy đôi giày nào, anh qua lấy cho."
Nói xong, anh quay người định đi.
"Này."
Giọng Thiệu Vi đột nhiên vang lên phía sau. Anh chậm rãi quay lại, sợ rằng cô sẽ nhận ra sự bối rối của mình.
"Sao thế?"
"Anh mới là người sao thế đấy. Anh quên cầm chìa khóa, định vào bằng cách nào?"
"À... đúng rồi." Hình Phong lấy lại tinh thần: "Anh quên mất."
Thiệu Vi lấy từ túi xách ra một chùm chìa khóa, đưa cho anh. Nhưng khi anh vừa định nhận thì cô lại rụt tay về, rồi đưa tay lên chạm vào trán anh, cảm thấy một lớp mồ hôi mỏng trên đó.
"Anh không khỏe à? Hay để em tự đi?"
"Không sao đâu, chắc do hơi ngột ngạt thôi. Anh ra ngoài đi dạo một chút, hít thở không khí là ổn." Hình Phong lấy chìa khóa rồi lại xoay người rời đi.
"A Phong." Thiệu Vi lại gọi anh. Lần này, anh không quay đầu.
"Thật ra anh cũng không cần lấy chìa khóa đâu. Em đã để một chùm ở chỗ bảo vệ, anh qua đó lấy là được. Tối nay là đợt lục soát cuối cùng của cảnh sát rồi, ngày mai họ sẽ không vào nữa, chìa khóa cũng phải lấy lại thôi."
"... Được."
Hình Phong đến quầy bảo vệ lấy chìa khóa. Người trực vẫn là bảo vệ hôm trước. Nhìn thấy anh, ông ta bí hiểm hỏi: "Hai người tìm thấy cô gái giao đồ ăn đó chưa?"
"Chưa." Anh ngừng một chút: "Tôi không phụ trách vụ án này nữa."
"Ồ... Tiếc thật. Nhưng mà cô Thiệu đúng là khổ sở, cậu phải đối xử tốt với cô ấy đấy."
Hình Phong nhận chìa khóa, chỉ đáp gọn: "Ừ."
Vừa quẹt thẻ định bước vào, một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn vang lên.
"A Phong."
Tiếng chìa khóa rơi xuống nền gạch vang lên trong trẻo, giống như có người dùng búa gõ mạnh vào đá ngay bên tai anh.
Anh cúi xuống nhặt chìa khóa, trên mặt gạch sạch bóng phản chiếu rõ ràng hình ảnh Triệu Trung Vi đứng sau lưng anh.
"A Phong."
"Thầy? Sao thầy lại đến đây?"
Hình Phong quay người lại, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Triệu Trung Vi.
"Dẫn tôi vào."
"Lệnh khám xét vẫn còn hiệu lực đến ngày mai, sao thầy không trực tiếp lấy chìa khóa từ bảo vệ?"
"Cấp trên đã ra lệnh dừng điều tra. Nếu tôi liều lĩnh đi xin chìa khóa, lỡ bị truy cứu trách nhiệm, tôi sẽ bị kỷ luật."
Hình Phong khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường của lối thoát hiểm, ánh mắt đầy cảnh giác.
Triệu Trung Vi kiên nhẫn thuyết phục: "Tôi chỉ muốn vào xem một lần nữa, tôi cần xác minh một chuyện."
"Thầy cứ mãi không chịu buông tha cho A Vi. Cấp trên đã ra lệnh dừng điều tra, vậy tại sao thầy cứ cố chấp như vậy?"
Triệu Trung Vi dừng lại một chút, rồi cất giọng trầm hẳn đi: "Vì tôi tin vào trực giác của mình, cũng tin rằng lưới trời lồng lộng. Nếu ai đó đã làm, nhất định sẽ để lại dấu vết. Ngược lại, nếu cô ấy vô tội, thì đâu có gì phải sợ điều tra..."
Hình Phong có chút bực bội, cau mày cắt ngang: "Vậy nếu thầy không tìm được bằng chứng, nhưng vẫn tin vào trực giác, chẳng lẽ cô ấy phải bị điều tra cả đời sao? Vụ án này bắt đầu bằng một vụ tự sát, nó không có thời hiệu truy tố rõ ràng."
"Không. A Phong, tin tôi đi." Triệu Trung Vi biết rằng lập trường của hai người đã khác nhau từ lâu, ông chỉ muốn nhanh chóng xác nhận nghi ngờ của mình, nên không định che giấu: "Tôi chỉ cần xác minh một điều cuối cùng. Chỉ một điều cuối cùng thôi. Xong rồi, tôi sẽ thực sự buông tay."
Hình Phong vẫn không nhượng bộ: "Là chuyện gì?"
Triệu Trung Vi im lặng.
Hình Phong sốt ruột hỏi lại: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Sau một hồi suy nghĩ, Triệu Trung Vi nói: "Vương Sâm nói với tôi rằng, một bản di thư không thể có quá nhiều từ 'tôi' như vậy. Tôi đã xem di thư của Chung Hán Đình, trong đó có đến 11 chữ 'tôi'."
"Thì sao? Chung Hán Đình vốn là người ích kỷ, lấy bản thân làm trung tâm. Hơn nữa, thầy có thể tìm được gì trên di thư? Video sao?"
"Không. Vương Sâm còn nói với tôi rằng, Thiệu Vi có một thói quen khi đánh máy, cô ấy luôn thêm một dấu cách trước dấu chấm câu ở cuối câu. Nếu tôi xác minh được điều này, tôi sẽ biết di thư đó có phải do cô ấy làm giả hay không."
Hình Phong im lặng.
Thấy nét mặt Hình Phong có chút dao động, Triệu Trung Vi thừa thắng xông lên: "A Phong, cậu không muốn biết người phụ nữ bên cạnh mình có..."
"Không muốn." Anh dứt khoát ngắt lời.