Vương Tư Kỳ cảm thấy như thế giới quan của mình đổ sụp.
Nghĩ kỹ lại, nếu không có năng lực mạnh mẽ thì làm sao có thể trở thành tướng quân ở Bắc Cảnh, làm sao có thể khiến cấp dưới trong quân ngũ khiếp sợ cơ chứ.
Bây giờ thứ cô ấy cần chính là yên tĩnh một mình.
Hôm nay chỉ có thể để Tiểu Liên trông coi công ty vậy.
Tiểu Liên: Hãy nghe tôi nói cảm ơn cô, vì có cô mà tôi được sưởi ấm…
…
Trường Tiểu học Ma Đô.
Sau khi vẫy tay chào tạm biệt chị tư, Tiểu Kha chạy vào sân trường.
Hôm nay cậu mặc bộ đồ khủng long màu xanh, bộ dạng nhún nhảy tưng tưng thật đáng yêu.
Vương Văn Nhã dõi mắt nhìn theo cậu rồi đeo kính đen lái xe đi.
Lớp 1/1.
Từ xa, Tiểu Kha nhìn thấy một nhóm người lớn đang đứng bên cửa sổ, cầm máy quay và micro, đang đưa mắt quan sát bên trong lớp.
Tình huống gì vậy nhỉ?
Cậu đi đến cửa lớp một cách chậm rãi thì đám đông bất ngờ phát ra một tiếng hét kinh ngạc:
"Tới rồi! Chính là cậu bé đó!"
Chỉ trong tích tắc, một nhóm người vây quanh cậu bé, máy ảnh không ngừng chớp nhoáng.
Hơn chục chiếc micro được đưa sát miệng cậu, thậm chí có cái micro của một bà dì suýt chọc vào miệng cậu.
Tình huống này khiến Tiểu Kha hoàn toàn bối rối.
Bên cạnh, nữ phóng viên mỉm cười hỏi:
"Cậu bé dễ thương này tên là gì vậy?"
"Tên tôi là Vương Tiểu Kha."
"Màn trình diễn ảo thuật của cậu đã gây được sự chú ý của rất nhiều người, mọi người rất tò mò cậu đã làm như thế nào, cậu có thể chia sẻ chút không?"
Tiểu Kha cuối cùng cũng biết lý do vì sao các phóng viên tìm đến mình, màn ảo thuật hôm qua dường như đã gây bão lớn trên mạng.
Cậu nở một nụ cười dịu dàng, trả lời mọi người một cách ngây thơ:
"Những thứ ấy đều là đạo cụ của trường, chỉ trông giống thật thôi."
Nói xong, cậu lại hỏi:
"Chú dì ơi, cho con đi qua được không, con còn phải đi học nữa."
Nhìn cậu bé trắng trẻo mềm mại dễ thương mặc bộ đồ khủng long, mọi người nhanh chóng nhường đường.
Chỉ khi cậu đã ngồi vào chỗ, nhóm phóng viên mới tản đi.
Đỗ Tử Mặc chọt chọt vào tay Tiểu Kha, nhỏ giọng nhắc nhở:
"Gần đây cậu phải cẩn thận hơn đó, đám người này len lén vào quay lén cậu, chắc chắn không phải người tốt!"
Tiểu Kha gật gật đầu một cách nghiêm túc, sau đó lấy cặp ra, lấy cuốn 'Giáo trình Đại số cao cấp' ra và chuẩn bị đọc.
Với những hành vi kỳ quặc của Tiểu Kha, Đỗ Tử Mặc đã quá quen thuộc.
Dù sao thì cũng xem không hiểu, cũng không biết anh Kha đang học cái gì.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Cô Lưu cười tươi bước vào lớp, đằng sau còn có một thiếu niên trẻ tuổi, dường như mới chỉ khoảng 17, 18 tuổi.
Chàng trai đội mũ lưỡi trai, ngậm một cây kẹo, thân hình rất gầy, da hơi xanh xao, trông rất mỏng manh yếu đuối.
Tuy nhiên, dáng vẻ của anh ta rất kiêu ngạo, ánh mắt tỏ vẻ khinh miệt tất cả mọi người.
Cô Lưu đứng trên bục giảng, thông báo với các học sinh:
"Đây là học sinh mới của chúng ta, tên là Giang Nam."
Nói đến đây, cô Lưu cũng thấy khó xử.
Cũng không biết hiệu trưởng nghĩ gì mà sắp xếp một học sinh lớn tuổi vào lớp mình.
Dù sao thì đây là sự sắp xếp của hiệu trưởng, cô ấy chỉ việc tuân thủ tiếp nhận thôi.
"Được rồi, bạn học Giang cứ ngồi chỗ cuối lớp nhé."
Giang Nam nhìn quét quanh lớp, phát hiện Tiểu Kha đang đọc sách ở hàng thứ ba, liền đi thẳng về phía cậu bé.
Tiểu Kha cảm nhận được có người đến gần, ngẩng đầu lên nhìn Giang Nam ở phía trước.
Lập tức cậu nhận ra, anh chàng này hình như cũng là một võ giả, và còn mạnh hơn cả chú Phó!
Giang Nam bước đến trước mặt Tiểu Kha, gượng ra một nụ cười cứng nhắc.
Sau đó, anh ta tiếp tục đi thêm hai bước, chỉ vào Đỗ Tử Mặc ngồi bên cạnh Tiểu Kha.
"Cậu, đi ra ngồi phía sau đó."
"Hả?"
Đỗ Tử Mặc sợ hãi liếc nhìn anh ta rồi liếc sang cô giáo như đang cầu cứu.
Cô Lưu lại rơi vào tình thế khó xử, thái độ không coi ai ra gì của bạn học Giang khiến cô ấy rất đau đầu, quan trọng là cô ấy cũng không dám chọc giận anh ta.
Nhìn cô giáo im lặng mặc kệ, Đỗ Tử Mặc buồn bã dọn đồ đạc, hốc mắt cũng đã phiếm hồng.
Nhưng khi cậu ấy vừa đứng dậy, lập tức bị Tiểu Kha níu lại.
"Anh, đi ra ngồi phía sau đó đi!"