Trong khu chung cư, Vương Văn Nhã nhìn dòng chữ xiêu vẹo trên giấy, trong lòng hơi bất đắc dĩ. Cô ấy nhìn con số trên giấy hỏi: “Em trai, đây là số 4 hay số 9 thế?”
Tiểu Kha trả lời chắc nịch là số 4. Chẳng qua là Đỗ Tử Mặc viết chữ quá xấu, nên trông có vẻ giống số 9.
Vệ sĩ ở đằng sau đi theo hai người một cách ngay hàng thẳng lối. Đoàn người đi tới trước cửa một căn hộ theo địa chỉ.
Cốc cốc cốc.
Vương Văn Nhã gõ cửa, người mở cửa là mẹ của Đỗ Tử Mặc.
Vẻ mặt cô ấy mơ màng, dò hỏi: “Mọi người tìm ai thế?”
Tiểu Kha bước tới lên tiếng: “Chào dì xinh đẹp ạ! Cháu là bạn của Đỗ Tử Mặc, tên là Vương Tiểu Kha. Cháu đến tìm bạn ấy để chơi ạ.”
Nghe cậu nói đến tìm con trai mình, mẹ Đỗ đã nhiệt tình mời mọi người vào trong.
Hồi trước khi đưa con trai đi khai giảng cô ấy đã gặp Tiểu Kha rồi, cô ấy cũng rất thích cậu bé đáng yêu này. Vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện, miệng nhỏ lại ngọt ngây, khiến người khác rất yêu thích.
Hơn nữa hôm qua con trai cũng đã nói, ngày mai bạn học sẽ đón thằng bé đến bữa tiệc để chơi. Cô ấy còn tưởng con trai mình đang nói đùa.
Sau khi khách khứa đi vào, cô ấy dần trợn tròn mắt.
Vệ sĩ lần lượt đi vào. Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi đã có mười mấy người đứng trong phòng khách.
Các vệ sĩ đều mặc đồ vest, khí thế bức người.
Cha Đỗ nghe thấy tiếng động thì mặc bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng ngủ. Anh ấy vừa mới đi tới phòng khách đã rùng mình.
Mười mấy vệ sĩ võ trang đầy đủ đều nhìn về phía anh ấy, quan trọng là khí thế kia cũng quá đáng sợ rồi đó.
Anh ấy yếu ớt hỏi vợ mình: “Vợ à, có phải gần đây em đã mượn tiền bên cho vay nặng lãi hay không? Bọn họ đến đây để đòi nợ à?”
Vương Văn Nhã chú ý đến điều khác thường của hai người, nên căn dặn vệ sĩ đi xuống lầu chờ đợi. Nhất thời một đám vệ sĩ lần lượt đi ra ngoài, cả phòng khách lại trở nên trống trải.
Hai người trò chuyện một hồi, cha Đỗ bỗng vui mừng hớn hở, hóa ra là bạn của con trai. Xem ra con trai rất may mắn, kết giao bạn bè không hề tầm thường.
Anh ấy quay về phòng gọi con trai đang xem TV đến đây, rồi tiếp tục chạy đi chuẩn bị đĩa trái cây và nước trà.
Đỗ Tử Mặc nghe thấy Tiểu Kha đã đến thì tắt “Heo Boonie” ngay, vội vàng chạy ra ngoài phòng khách.
Vừa gặp mặt, Đỗ Tử Mặc đã vui vẻ gọi: “Anh Kha, anh đến đón em thật à?”
Vương Văn Nhã nhìn em trai bằng ánh mắt kỳ quái. Chỉ mới bao lâu mà Tiểu Kha đã thu nhận một em trai nhỏ rồi.
Vương Văn Nhã đang ngồi trên sofa, tao nhã uống trà. Trái lại vợ chồng nhà họ Đỗ luôn cảm thấy đứng ngồi không yên, rất mất tự nhiên khi ngồi cạnh cô ấy.
Hết cách rồi, Vương Văn Nhã không chỉ tinh xảo xinh đẹp, mà khí chất cũng mạnh, khiến hai người không dám làm theo ý mình.
Đỗ Tử Mặc và Tiểu Kha trò chuyện rất sôi nổi, miệng hoạt động liên tục, thảo luận gần đây có phim hoạt hình nào hay.
Cậu bé còn cố ý đề cử một bộ phim hoạt hình “Heo Boonie” đang rất hot dạo gần đây. Nội dung là đội heo bảo vệ rừng, đấu trí đấu dũng với “Lưu đầu trọc.”
Điều này đã khiến Tiểu Kha rất tò mò. Cậu thầm ghi nhớ tên, đợi về đến nhà sẽ bảo chị tìm cho mình xem.
Bất giác đã đến giờ cơm trưa. Vương Văn Nhã lên tiếng trước: “Chúng ta cùng ra ngoài ăn đi, chắc hẳn hai bạn nhỏ đều đã đói rồi đúng không?”
Vợ chồng nhà họ Đỗ gật đầu phụ họa.
Một đám người rời khỏi nhà, đi tới gara của khu chung cư.
Lúc này, cha Đỗ có chút nghiên cứu về xe kinh ngạc thốt lên: “Rolls-Royce Phantom. Rolls-Royce Cullinan.”
Nhận ra sự thất thố của mình, anh ấy đã lúng túng gượng cười hai tiếng. Anh ấy rất thích xe hàng hiệu, nên mới nhất thời không cầm lòng được.
Tiểu Kha nghi ngờ nhìn chị hỏi: “Chiếc xe này đắt lắm ạ?”
Vương Văn Nhã lắc đầu, xoa đầu cậu: “Còn chưa đến mười triệu.”
Tiểu Kha khẽ ồ lên, quả thật cũng không đắt, số dư trong Wechat của cậu có thể mua được hai chiếc như thế này.
Cha Đỗ suýt hộc máu, gì mà “còn chưa tới mười triệu”. Dựa vào tiền lương của anh ấy, dù tích góp hơn mười năm cũng không mua nổi một chiếc xe sang như này.
Sau khi ngồi lên xe, Vương Tư Kỳ nhìn em trai: “Tiểu Kha, bữa trưa em muốn ăn gì?”
“McDonald’s.”
“Không được, thôi để chị tự chọn.”
Tiểu Kha bĩu môi.
Vương Văn Nhã bất đắc dĩ thắt đai an toàn, rồi giẫm chân ga. Chiếc xe lao vút ra khỏi gara…