Ăn Mày Tu Tiên

Chương 157

Sau khi nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, giáo viên hắng giọng và nói.

"Hôm nay là buổi đánh giá kỳ thi giữa kỳ của trường chúng ta, bài thi… Bài thi có hơi khó."

"Mọi người cố gắng lên, cho dù bài kiểm tra chỉ đạt được 20 điểm thì cũng rất là lợi hại rồi."

Sắc mặt của giáo viên trên bục giảng có hơi lúng túng, giáo viên cúi đầu xuống vì cảm thấy xấu hổ.

Các bài thi lần lượt được phát cho các bạn học trong lớp.

Đỗ Tử Mặc tự tin lấy bút máy ra chuẩn bị viết thì đột nhiên phát hiện bài thi có gì đó không ổn.

Những cây bút của các bạn học trong lớp đều luôn treo lơ lửng giữa không trung, chậm chạp không chịu hạ xuống.

Tiểu Hổ: Có vấn đề!

Mọi người nhìn thấy bài thi dày đặc chi chít chữ, hơn nữa còn có rất nhiều chữ mà họ không thể nhận ra.

Đinh Y Nhiên giơ tay lên báo cáo.

"Thầy ơi, những chữ này rất lạ, chúng em chưa được học thì làm sao có thể làm được ạ?"


Trong đôi mắt của giáo viên ngữ văn thoáng lóe lên sự hoảng hốt, điều gì đến sẽ phải đến.

Mãi cho đến tận sáng nay thì ông ấy mới biết là đề thi đã bị thay đổi.

Khoa trương hơn nữa là, thậm chí độ khó của tất cả bài thi của lớp 1 đều được tăng lên ngang bằng với độ khó của lớp 3.

Đây quả thực là một đòn đả kích rất lớn đối với học sinh lớp 1!

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Ông ấy đi tìm người hỏi, và cuối cùng được biết rằng chính hiệu trưởng đã đưa ra yêu cầu nà.

Ông ấy thậm chí còn tự hỏi liệu rằng hiệu trưởng có mắc bệnh Alzheimer hay không?

Đây là loại hoạt động kỳ quái gì vậy?

Nhưng cho dù như vậy thì sao, sự thật chính là như thế, hơn nữa ông ấy còn nghe được là bài kiểm tra của tổ Toán bên cạnh cũng đã được thay đổi.

Giáo viên ngữ văn nhẹ nhàng nói.

"Các em học sinh, đề bài này rất khó, cho dù không làm được cũng không sao, cứ cố gắng viết là được."

Cuộc thi vẫn được tiến hành như thường lệ.

Một lúc sau, những đứa trẻ trong lớp đều đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn có tiếng khóc của những đứa trẻ ở lớp 1/2 sát bên cạnh.

Điều này làm giáo viên ngữ văn sợ hãi và liên tục trấn an các học sinh trong lớp.

Tiểu Kha điềm tĩnh lấy bút máy ra, nhanh chóng viết đáp án lên bài thi.

Đỗ Tử Mặc với khuôn mặt táo bón, nhìn bài thi trong tay không biết phải làm sao.

Một hộp () một cái ()


() Cây hoa cúc

() Bộ trang phục

Chỉ riêng câu hỏi đầu tiên đã làm một nhóm học sinh trở nên bối rối.

Thỉnh thoảng, có tiếng chim hót giòn tan ở bên ngoài và tiếng kêu thảm thiết của trẻ em.

Khi đã hết giờ làm bài, giáo viên thu bài thi và dùng tốc độ chạy trốn để chạy ra khỏi lớp học.

Ông ấy không dám nán lại dù chỉ một giây, vì sợ bọn trẻ sẽ khóc rống lên.

Ngay khi ông ấy trở lại văn phòng rồi đặt đề thi xuống, tổ trưởng tổ ngũ văn đã đến tìm ông ấy.

"Thầy Hứa, lấy bài thi của Vương Tiểu Kha ở lớp anh ra, mang đến cho tôi chấm."

Sau khi đưa bài thi của cậu cho tổ trưởng, ông ấy cũng đi chấm bài thi.

"Một hộp thuốc lá? Thằng nhóc Tiểu Hổ này muốn bị đánh phải không?"

"Một tay? Giống như…"

"Cây hoa cúc đẹp? Một bộ trang phục xinh đẹp?"

Giáo viên ngữ văn chỉ có thể u ám thở dài, ước chừng cả lớp cũng không có ai được hơn 20 điểm đâu.


Ngay sau đó, giáo viên ngữ văn cầm tờ bài thi có điểm tối đa của Vương Tiểu Kha do tổ trưởng đưa tới, ông ấy có hơi không biết phải làm sao.

Đứng nhất lớp, điểm tối đa, Vương Tiểu Kha.

Đứng thứ hai trong lớp, chỉ có 19 điểm!

Trong phòng học, các học sinh vò đầu bứt tai nhìn đề thi Toán trước mặt mình, cây bút trong tay lại run nhè nhẹ.

Tiểu Hổ: Cái đề này… Quả thực… Câu hỏi này… quá kinh khủng rồi!

Cả lớp học chỉ vang vọng tiếng múa bút thành văn của Tiểu Kha.

Trong bài thi của lớp 1 mà còn có cả phép nhân sao?

Xin hỏi một ký bông và một ký sắt, cái nào nặng hơn, Đỗ Tử Mặc sụp đổ ngay tại chỗ!

Bài thi vừa bắt đầu được năm phút thì Tiểu Kha cũng đã làm xong câu hỏi cuối cùng.

Hỏi: Tiểu Minh rời nhà lúc 8h45 và đi bộ 900 mét đến trường với tốc độ chính xác 9.00, mỗi phút cậu ấy đi được bao nhiêu mét?

Tiểu Kha tùy ý viết ra đáp án, sau đó nằm trên bàn và ngủ thiếp đi.

Bình Luận (0)
Comment