Cả nước náo động.
Bình thường các tướng quân đều ở phía sau, bên cạnh có một lượng lớn hộ
Nhưng điều khiến kẻ khác khó hiểu là tướng quân Vương Anh lại mất tích một cách bí ẩn.
Mọi người không cần suy nghĩ cũng biết nhất định có liên quan đến nước E.
Chỉ là mọi người đều không thể hiểu được rốt cuộc nước E đã dùng thủ đoạn gì để vượt qua trọng binh mà bắt được tướng quân.
Suy cho cùng, võ giả và dị năng giả là những bí mật được các quốc gia niêm phong cẩn thận, người bình thường sẽ không có cách nào biết được về họ.
Trời tối dần.
Cuộc chiến tranh biên giới dân dần chấm dứt, cả hai quân đội đều ăn ý rút lui về căn cứ quân sự, dường như đang tích lũy lực lượng cho một cuộc tấn công khốc liệt hơn.
Bên trong phòng họp của căn cứ.
Tứ đại tông sư và mười mấy quan chức cấp cao của quân khu tụ tập lại.
Tứ đại tông sư hiện tại vô cùng chật vật, ai cũng đều đang bị thương không nhẹ.
Trần tông sư thậm chí còn mất một cánh tay. Tuy vết thương đã được xử lý, nhưng máu đỏ vẫn thấm ướt băng gạc. Sắc mặt mọi người đều u ám, ai nấy đều cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Không có tướng quân, quân khu đã hoàn toàn mất đi trụ cột, giờ đây bọn họ giống như chia năm xẻ bảy.
Vạn tông sư mím môi, nhưng phun ra một tiếng thở dài. Két!
Cánh cửa phòng họp được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quân trang bước vào phòng.
Điều khiến người khác phải khiếp sợ là trên cầu vai của ông có ba ngôi sao vàng, được sắp xếp gọn gàng phía trên tán lá vàng.
Đây rõ ràng là quân hàm tướng quân!
Ngoại trừ tứ đại tông sư ra, các quan chức cấp cao của quân khu có mặt ở đây đều lập tức đứng dậy làm quân lễ.
Cùng lúc đó, có mấy người tò mò quan sát vị tướng quân này, cảm thấy ông có chút quen mắt.
Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc bước đến bàn hội nghị, ngồi vào chủ vị.
Sau khi nhìn lướt qua mọi người, ông chậm rãi nói.
“Tôi là Vương Nhạc Hạo, tướng quân của quân khu Bắc Cảnh, báo cáo lại tình hình của tướng quân Vương Anh cho tôi biết.”
Nghe vậy, tất cả quan chức cấp cao của quân khu đều sửng sốt.
Có lẽ người bình thường sẽ không biết đến cái tên Vương Nhạc Hạo này, nhưng trong quân đội ông lại nổi tiếng vang dội.
Nghe nói ông từ một tân binh leo lên chức tướng quân, lãnh đạo binh lính bảo vệ Bắc Cảnh Hoa Hạ đã hơn mười năm.
Đã chiến thắng hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, được mệnh quân là Chiến Thần bất bại trong quân đội!
Một quan chức cấp cao dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Nhạc Hạo, đứng dậy cung kính nói.
“Hai ngày trước, chúng ta chiếm ưu thế trong trận chiến.”
“Nhưng ngày hôm qua, trên tiền tuyến đột nhiên xuất hiện bốn dị năng giả cấp
S, tàn sát quân ta bừa bãi.”
“Vương tướng quân nhanh chóng dẫn tứ đại tông sư ra tiền tuyến. Không ngờ đối phương không chỉ có bốn tên dị năng giả cấp S!”
“Sau khi các tông sư tham gia chiến trường, lại có thêm sáu dị năng giả cấp S nữa xuất hiện trên tiền tuyến, không để ý đến những người khác mà chỉ nhắm vào
tướng quân.”
“Cuối cùng Vương tướng quân bị bắt đi, bốn vị tông sự bị thương nặng, quân tiền tuyến thất bại trở về...”
Vương Nhạc Hạo nắm chặt năm đấm, trên mặt không giấu được tức giận.
“Vậy mà dám vi phạm hiệp ước, cử mười tên dị năng giả cấp S đóng vai tông sư đến!”
Két!
Cánh cửa phòng họp lại được mở ra, một nhóm người trung niên có khí thế hơn người bước vào phòng.
Người đàn ông trung niên dẫn đầu kính cẩn nói với Vương Nhạc Hạo. “Đại ca, tôi đến muộn rồi.”