Còn chưa xuống khỏi trực thăng, ba cô gái đã chú ý tới 'Tiểu Kha số hai' ở gần đó.
Mở cửa cabin ra, Vương Tư Kỳ là người đầu tiên nhảy xuống máy bay, đi về phía đám binh sĩ.
Đám binh sĩ kinh ngạc liếc nhìn cơ thể của cô ấy, thầm nhủ đúng là báu vật trần gian.
Vừa rồi bọn họ nhận được tin con gái của Vương tướng quân sẽ đáp xuống quân khu, cho nên cố ý chạy đi đón.
Tới khi Vương Tư Kỳ tới trước mặt nhóm binh sĩ, cô ấy vội vàng hỏi ngay: “Người xuống từ chiếc máy bay trực thăng kia đâu?”
Gã binh sĩ cầm đầu lập tức trả lời:
“Thưa cô, người đó đã bị đưa tới phòng thẩm vấn rồi.”
"Cái gì!”
Vương Tư Kỳ biến sắc, gương mặt xinh đẹp như kết sương giá, hai người Vương Tâm Như cũng vội vàng chạy đến.
“Ai trong quân khu này dám thẩm vấn em trai tôi!”
“Dù có là tướng quân của các cậu mà gặp em ấy thì cũng phải chăm sóc tử tết”
Mấy vị binh sĩ kia giật mình, kinh ngạc nhìn Vương Tư Kỳ. Gã binh sĩ cầm đầu mở miệng hỏi thử:
“Cô Vương, em trai cô... Sao lại già như vậy được?”
???
Chẳng mấy chốc, bọn họ được dẫn tới phòng thẩm vấn.
Trong phòng đang có một người đàn ông trung niên ấm ức giải thích với người thẩm vấn.
Người lái xe nhìn thấy ba cô gái nhà họ Vương như nhìn thấy cứu tinh. “Cô chủ, mau cứu tôi đi, tôi không phải gián điệp gì hết...
Vương Tư Kỳ đẩy cửa đi vào, vung tay tát vào mặt ông ta.
“Khốn kiếp! Cậu chủ đâu?”
“Tại sao anh lại dẫn em ấy tới đây?”
Người lái xe hoàn hồn, khóc ròng giải thích.
“Cô chủ, tôi thật sự không biết.”
“Cậu chủ nói muốn ngồi máy bay chơi, tôi vừa mới chuẩn bị xong thì chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tới khi mở mắt ra thì đã ở đây rồi...”
Vương Tư Kỳ nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng không sao xả hết được. Vương Nhạc Nhạc đứng bên cạnh thở dài một tiếng, sau đó bảo tên lính:
“Mau đi điều tra camera giám sát máy bay trực thăng tiếp đất, sai người đi tìm kiếm tin tức của cậu chủ.”
Vương Tâm Như lo lắng ra mặt.
Bây giờ bên ngoài chiến hỏa bay tán loạn, nếu em trai không may chạy đi thì sao?
Trên đài cao, cả đám trố mắt ngây người. Nhát kiếm rung trời đó quá ấn tượng, nháy mắt xoay chuyển tình thế. Vương Nhạc Hạo hoàn hồn, hít sâu một hơi.
Ông tại ngũ mười mấy năm, đã trải qua nhiều chuyện lớn nhỏ nhưng không lần nào chấn động bằng lần này.
Phong Khiếu Thiên nhỏ giọng cảm thán: “Kiếm này chắc chỉ trên trời mới có.” Vương Nhạc Hạo nhìn chằm chằm vào người mặc áo trắng.
“Hiện tại xem ra, người thần bí này chắc là người phe mình, ít nhất thì không phải là kẻ thù.”
“Truyền lệnh, phát động tấn công quyết liệt, tiêu diệt quân địch!” Sĩ quan đứng bên cạnh nghe vậy lập tức đi xuống dưới truyền đạt quân lệnh.
Vương Nhạc Hạo quay đầu lại, trịnh trọng liếc nhìn các tông sư đang có mặt ở đây.
“Có thần tiên giúp sức, mọi người có thể ra chiến trường, theo đại quân tấn công căn cứ của đối phương.”