“Được, ông thả cô ấy ra đi, tôi đi với ông!”
Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười âm hiểm, ném Tiểu Liên đi như ném một bịch rác.
Bốn người dẫn theo Vương Tư Kỳ đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Cao Gia Tuấn, Vương Tư Kỳ lạnh giọng bảo:
“Sếp Cao đã cân nhắc tới hậu quả chứ? Nếu như cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Cao sụp đổ vì anh thì anh đừng có hối hận đấy!”
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Liên vội vàng chạy ra ngoài đi báo tin tổng giám đốc bị bắt.
Trong phòng họp, Cao Gia Tuấn ngồi liệt người trên ghế. Anh ta cảm thấy lưng lạnh toát, trong lòng hơi bất an.
Một lúc lâu sau, anh ta mới dằn cảm giác cháy bỏng trong lòng xuống, châm một điếu thuốc lá hút mấy hơi.
Lần này anh ta làm việc cho nhà họ Vương ở thủ đô. Nhà họ Vương ở Ma Đô có thể sánh bằng nhà họ Vương ở thủ đô hay sao?
Một bên là cá chạch trong vũng bùn, một bên là rồng lớn bay trên trời, hoàn toàn không cần phải so sánh.
Hơn nữa, đối phương còn đã đảm bảo với anh ta, nếu như làm tốt việc này thì sẽ nâng đỡ nhà họ Cao trở thành gia tộc số một tại Ma Đô!
Với sức hấp dẫn lớn như thế, tin rằng dù có là nhà Âu Dương hay nhà họ Lý cũng khó lòng chống lại được cám dỗ.
Anh ta đứng dậy bước tới bên cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn phương xa, nghĩ xem phải ứng phó với những chuyện tiếp theo như thế nào.
Đột nhiên, anh ta trông thấy chân trời xuất hiện một chấm đen nhỏ xíu, chấm đen ấy dần to ra, dường như đang bay về phía này.
Cao Gia Tuấn lơ đễnh, nhả khói thuốc ra che mờ tầm mắt rồi xoay người đi về phía cửa.
Choang!
Tiếng vỡ lớn vang lên, mảnh kính trong phòng họp bể nát toàn bộ, rơi lả tả xuống sàn, một luồng khí mạnh thổi người Cao Gia Tuấn lảo đảo.
Anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, sau đó há hốc mồm hoảng sợ, mãi không nói nên lời.
Một chàng trai áo trắng cực kỳ anh tuấn đứng trên thân kiếm đen vàng lơ lửng giữa phòng họp.
Người tới chính là Tiểu Kha. Để tránh bị lộ, trên đường đi, cậu đã dùng thuật dịch dung.
Cậu không khỏi nghĩ thầm, mình đúng là một thiên tài nhỏ!
Cậu đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng chị bảy đâu, xem ra chị bảy vừa mới đi.
Trông thấy Cao Gia Tuấn đang đứng ngây người, Tiểu Kha la lên:
“Này, xin lỗi vì làm hỏng cửa sổ nhé.”
“Anh có thấy chị... Thấy Vương Tư Kỳ đâu không?”
Cao Gia Tuấn hoàn hồn, lập tức lắc đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao đối phương lại biết bay?
Anh ta tìm Vương Tư Kỳ làm gì?
Tiểu Kha cảm nhận lại vị trí của ngọc bội, ý thức chuyển động, phi kiếm Kim Ô lập tức chở cậu biến mất trong nháy mắt.
Cao Gia Tuấn kinh ngạc nhìn đống bừa bộn, trong lòng dấy lên sóng gió động. trời.
Người đàn ông vừa rồi kia biết bay ư?
Anh ta lao vào làm vỡ cả kính cường lực?
Trong chiếc Land Rover màu đen.
Bốn người đàn ông áo đen chăm chú nhìn Vương Tư Kỳ, gã cầm đầu lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Chỉ chốc lát, đầu bên kia đã vang lên giọng nói hào sảng của Vương Nhạc: Hạo:
“Alo? Ai vậy?”